Chương 5: Triều lưu gợn sóng
Phát hiện mới của Thôi Vũ, phải nói từ buổi sáng ngày thứ hai.
Ở đây phải đặc biệt nhấn mạnh một chút về bố cục gian phòng của khách điếm. Khách điếm chủ thể là chữ hồi (回 ), cũng có thể nói là hình chữ khẩu (口), có hành lang, vuông vắn, hướng nam hướng bắc là hai hàng dài đơn giản, có nhiều sương phòng nhất. Một loạt hướng nam, là nơi kinh doanh theo yêu cầu của khách điếm, quầy hàng, nhà ăn, cùng với giường chung lớn tiện nghi, đều ở chỗ này, vì vị trí hẻo lánh, mưa to chưa dứt, không có khách nhân, một loạt này tựa hồ đều trống không, chỉ có lão Chu trông coi cửa hàng, đồ ăn nước nóng toàn bộ do một mình ông phụ trách.
Một loạt phía bắc, là nhóm người huynh đệ Ôn Thư Quyền ở. Anh em Ôn gia cùng đệ tử đi ra ngoài, cho dù có khiêm tốn, nô hầu đi theo cũng có hai ba mươi người, vì mưa lớn chủ tử lại bị bệnh, hết thảy quy củ đều được giản lược, mọi người đem phòng tốt nhất nhường ra cho huynh đệ hai người ở, còn người khác liền dọn dẹp một chút ở tại hai bên sương phòng, bày ra tư thế bảo vệ xung quanh.
Phía đông sương phòng cửa sổ đóng chặt, không khí quỷ dị, Thôi Vũ từng hoài nghi bên trong có người ở —— đương nhiên, cái hoài nghi này đã ở tối hôm qua biến thành khẳng định, bởi vì giờ cơm chiều, Lam Kiều nhìn thấy bên trong có người đi ra lấy cơm.
Đối diện là phía tây, chính là dãy phòng của chủ tớ Thôi Vũ cùng người cải trang thành dược thương ở. Phòng ' dược thương ' ở bên ngoài, tương đối gần sương nam, phòng Thôi Vũ thì dựa vô trong, gần với sương bắc của Ôn gia huynh đệ.
Cửa hàng nhỏ nhưng khách nhiều, người phục vụ lại chỉ có một mình lão Chu, chiếu cố không đến nơi, cần chính mình tự lực cánh sinh, tỷ như lấy nước lấy cơm, thậm chí là dọn dẹp vệ sinh đơn giản phòng ở.
Mưa to rơi một ngày một đêm chưa dứt, trên mặt đất nước đọng thành đầm, nhiệt độ nóng bức sớm đã tiêu hết, hôm nay lại nổi gió lên, gió cuốn mưa bay bốn phương bát sấm, sàn nhà ngoài hành lang đã ướt hết, Thôi Vũ không thể không phủ thêm kiện áo choàng, mới không cảm thấy lạnh.
Bàn ăn của khách điếm đơn sơ, không có đóng thêm hộc đồ ăn, thời tiết như vậy, cho dù là dán sát chân tường đi nữa, nước mưa cũng sẽ làm hư đồ ăn, cho nên Thôi Vũ và Lam Kiều cùng đi xuống đại tiền thính phía nam dùng cơm.
Mà trước khi đi đến sảnh nam, phải trải qua phòng của ' dược thương '.
Thôi Vũ đỡ tay Lam Kiều, đi có chút chậm, nhưng rất ổn định, khi đi qua cửa sổ phòng ' dược thương ', đôi mắt cũng chưa chớp một lần.
Đi đến trước cửa, cửa phòng lặng yên vô tức đột nhiên mở ra, ' phanh ' một tiếng vang lớn đụng vào vách tường bên cạnh, một huyền y trung niên cũng từ bên trong đi theo lao ra, giống như con báo xuất hiện trước mắt ——
Lam Kiều ' a ' một tiếng thét lên kinh hãi, thân thể lui ra phía sau nửa bước, nếu không phải đang cầm tay chủ tử, không chừng nó sẽ đương trường giơ chân bỏ chạy: "Ngươi ngươi ngươi ——"
"Lam Kiều ——" Thôi Vũ cũng hoảng sợ, bất quá phản ứng của hắn so với tiểu sai vặt ít hơn, chỉ hơi nhíu mày, tựa hồ cực kỳ bất mãn với sự mất mặt của thuộc hạ: "Người khác cũng chỉ ra khỏi phòng mà thôi, đại kinh tiểu quái làm gì?"
Huyền y trung niên kia mặt vuông môi mỏng, ánh mắt thập phần sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm. Hắn mặt mày hơi thấp, khí thế áp bách, lấy tầm mắt quét chủ tớ hai người trong chốc lát, mới âm u nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, vị công tử này nói không tồi, ta chỉ là đẩy cửa ra ngoài, cớ gì phải kinh hãi như thế?"
Lam Kiều vỗ vỗ ngực, đôi mắt trừng tròn xoe: "Ngươi đột nhiên nhảy ra ngoài, còn cách gần như vậy, đổi ai mà không dọa không nhảy! Ngươi là quỷ sao!"
"Ta chỉ là không cẩn thận vướng một chút, mới thất lễ như thế." Huyền y nam nhân thần thái tự nhiên nói.
Đem lừa quỷ đi thôi! Rõ ràng là cố ý! Nếu không thì như thế nào lúc nảy ngay cả nửa điểm tiếng động cũng không có, đột nhiên nhảy ra như vậy!
Thôi Vũ trong lòng cười lạnh, vừa nói liền biết, đây là người cố ý tới thăm dò, vì cái gì, chỉ sợ vẫn là hôm qua hắn không cẩn thận nghe được những lời đó.
Làm tặc giả chột dạ, nếu như người khác nghe được mật ngữ, nhìn thấy bản nhân khẳng định thần sắc sẽ chột dạ, hoặc kinh hoảng thất thố hoặc giấu đầu lòi đuôi, khi đã chịu kinh hách, biểu tình ý thức càng là phản xạ tự nhiên có điều kiện, không giả vờ được. Hơn nữa người này vẫn còn là thiếu niên, tâm tính chưa ổn.
Từ biểu hiện liền có thể đoán được, hắn rốt cuộc có nghe được lời nói hôm qua hay không.
Đáng tiếc người trung niên vẫn là xem thường Thôi Vũ. Thôi Vũ từng quát tháo chiến trường hào môn, gặp phải tình huống đột phát nhiều vô số kể, một thăm dò nho nhỏ, sao lại lộ tẩy được?
Hắn chỉ cần biểu hiện ra một chút hoảng sợ ngoài ý muốn vừa phải, thêm chút không vui là đủ. Không có biểu tình gì thì không đúng, biểu tình quá mức cũng không được, hắn là một quý công tử, phải có tính tình phẩm cách của quý công tử.
Huyền y trung niên nhìn Thôi Vũ, thiếu niên dung mạo xu lệ, sắc mặt hơi trắng, bị hắn đột nhiên xuất hiện mà hoảng sợ. Nhưng lúc sau cũng không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi kinh hoảng gì, mà là rất không cao hứng, ước chừng là tức giận tên lỗ mãng hắn đột nhiên nhảy ra làm mình thất nghi.
Bởi vì sinh khí, đôi hắc đồng thanh triệt của thiếu niên nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó không nhìn hắn nữa, coi như không có gì.
"Phiền nhường đường." Thanh âm cũng lạnh băng xa cách, cằm khẽ nhếch, lộ ra ẩn ý không muốn nói chuyện cùng hắn.
Lam Kiều cũng bĩu môi, đánh bạo muốn đẩy trung niên: "Đúng đấy, ngươi không muốn đi nhưng chúng ta còn phải đi đó!"
Nam nhân kia nghiêng mắt liếc Lam Kiều một cái, Lam Kiều bị dọa thu hồi tay, lúc sau lại cảm thấy không quá uy vũ, làm mất mặt mũi thiếu gia, nên thẳng sống lưng hừ một tiếng.
"Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, người xen vào việc người khác luôn không sống được lâu ...... Lời này, cho nhị vị cùng nỗ lực." Trung niên quẳng xuống một cậu như vậy, có thâm ý khác mà liếc Thôi Vũ một cái, mới lưu loát xoay người tránh ra.
Hắn đi cực kỳ nhanh, chỉ vài công phu, đã đến nam sương.
Lam Kiều hơi há miệng: "Hắn biết công phu a...... Bất quá lời này là có ý tứ gì?"
"Ai biết." Thôi Vũ kéo lại áo choàng, trong lòng minh bạch, thăm dò này, hắn đã thành công vượt qua hơn phân nửa.
Việc tuyệt mật không thể tiết lộ, thà rằng giết nhằm cũng không buông tha, huyền y trung niên hẳn là muốn giết hắn diệt khẩu, nhưng mưa to lưu khách, giết người dễ dàng nhưng sau đó lại khó, không nên cành mẹ đẻ cành con, cho nên chỉ làm nhắc nhở, sau đó như thế nào, phải xem biểu hiện chính mình rồi.
"Đi thôi."
Thôi Vũ một bên tiếp tục cầm tay Lam Kiều chậm rãi đi, một bên nghĩ đến cách ăn mặc của nam nhân vừa rồi. Huyền y kính trang, lông mày kiên nghị, ánh mắt quắc thước, hổ khẩu (vùng giữa ngón cái và ngón trỏ) có vết chai, lưng eo thẳng tắp, trên người ngầm mang khí chất sát phạt, này không chỉ là một võ giả, mà còn ẩn phong thái của soái lĩnh.
Hơn nữa người này đêm qua chắc chắn đã theo kế hoạch đi ra ngoài, đế giày tuy đã được xử lý sơ qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết bùn đất.
Tham gia quân ngũ, võ công không tồi, ra ngoài tìm một người. Người này đang gặp nguy hiểm, đã bị thương, còn từng đi theo vị lão tướng quân nào đó học bản lĩnh...... Là ai đây?
Dùng cơm đều là ở nhà ăn, chủ tớ Thôi Vũ chậm vài bước, vẫn là lại một lần nữa gặp được huyền y trung niên. Nam nhân kia mở miệng ăn rất ngon, thấy hai người cũng không liếc mắt nhìn một cái.
Thôi Vũ đương nhiên cũng không nhìn hắn, trực tiếp đem người trở thành không khí, bất luận cái gì cũng không muốn lại cùng người này có quan hệ, thong thả ung dung ăn cơm.
Hắn dưới gối có thương, vốn dĩ có chút sốt nhẹ, nhưng suy cho cùng cũng còn trẻ tuổi, căn cơ thân thể còn tốt, ngủ một đêm nhiệt độ trên người liền giảm xuống, chỗ bị thương cũng tốt hơn nhiều, hơn phân nửa đã kết vảy, chỉ là đi đường vẫn còn bất tiện, đụng tới liền đau.
Cháo ấm thế này cực kì phù hợp để ăn uống, một chén xuống bụng, trên người đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Ánh mắt bất hảo nhẹ nhàng nhìn về phía huyền y trung niên, rồi hai mắt Thôi Vũ tùy ý đảo khắp bốn phía, rất nhanh đã bị một người khác hấp dẫn.
Người này thực trẻ tuổi, mặt tiêm mi đoản, một chiếc mũi ưng, khí chất hơi hung ác nham hiểm, mặc một thân lụa trù sam phú quý, chỗ cổ tay mắt cá chân lại lấy thúc đai buộc chặt, ý đồ hoạt động lưu loát thuận tiện hơn. Nhưng điểm Thôi Vũ chú ý cũng không phải là gương mặt hay là quần áo, mà là đế giày người này ...... Cũng có một tầng hoàng bùn, là cùng loại với huyền y trung niên vừa nãy.
Lam Kiều thấy chủ tử hơi giật mình, bèn đem thêm chén cháo ấm đặt vào trong tay Thôi Vũ, để sát vào thấp giọng nói: "Kia chính là người ở sương phòng đối diện chúng ta, lớn lên có chút dọa người có phải hay không? Nhưng thiếu gia đừng sợ, gã sẽ không tùy tiện đánh người, tối hôm qua ta thiếu chút nữa đụng rớt chén của gã, nhưng gã cũng không nói gì."
Phòng đối diện......
Thôi Vũ nhíu mày, tổng cảm thấy có chút không ổn. Người này cố ý đeo năm cái đại nhẫn sáng chói, tựa hồ cũng cải trang thành thương nhân, đáng tiếc cải trang so với huyền y trung niên còn không có tâm hơn, vừa nhìn liền biết giả.
Nhìn kỹ dáng đi của gã, khi đáp xuống luôn là điểm nhẹ mũi chân trước, rồi sau đó mới tới toàn bộ bàn chân, loại thói quen này làm ám hoạt tương đối nhiều, là vì để tránh phát ra tiếng vang. Người này biết võ, âm chí (hung ác nham hiểm) nguy hiểm, có thói quen không phát ra âm thanh, trên người có huyết khí, ban đêm đã đi ra ngoài, đối với quanh mình hết thảy đều thờ ơ...... Cũng không phải giống như lời Lam Kiều nói là một người tốt không câu nệ tiểu tiết, theo trực giác của Thôi Vũ người này cực kỳ nguy hiểm, mang đến cho hắn một cảm giác giống như rắn độc ngủ đông.
Người này không chuẩn bị ở nhà ăn ăn cơm, mà là cầm túi, cất vào đó ba mươi mấy cái màn thầu......
Ăn nhiều như vậy?
Không, một người không có khả năng ăn nhiều như vậy, đông sương phòng, khẳng định không chỉ ở một mình gã!
Thôi Vũ một bên ăn cháo, một bên đầu óc không ngừng xoay chuyển, người này đã lấy xong màn thầu, bước qua trước người hắn.
Có hàn khí.
Mang theo một đạo mùi tanh.
Nước mưa thường sẽ mang mùi tanh nhàn nhạt của đất, cũng không khó ngửi, nhưng hương vị trên người người này không phải là mùi tanh của đất, mà có chút giống mùi tanh của cá hơn. Buổi sáng đồ ăn không có cá, cho nên người này là...... đã đi qua nơi nào đó có nước sông.
Hơn nữa, còn vừa mới trở về.
Thôi Vũ hơi hơi nhướng mi, chú ý tới bên hông hơi phồng lên của người này, giống như đang nhét thứ gì đó.
"Thiếu gia đừng có uống cháo không như thế, tốt xấu gì cũng ăn cái màn thầu, mới no được."
Tiếp nhận màn thầu Lam Kiều mạnh mẽ đưa qua, Thôi Vũ nhìn thanh niên lụa trù đang vừa vặn đi qua huyền y trung niên. Người trung niên giống như đã nhận ra gì đó, chóp mũi nhẹ rung, động tác dừng lại, tầm mắt lướt qua giày người trẻ tuổi, nhìn quanh người thanh niên kia một vòng, lại nhanh chóng hoạt khai.
Hắn cá chắc là người trung niên kia khẳng định có suy nghĩ gì đó, bởi vì tay đã đụng tới đáy nồi đang phát hỏa rồi mà người này ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Ân, trung niên nhân tương đối đặc biệt, bữa ăn không phải là muốn cháo cùng màn thầu, mà là muốn một cái nồi nhỏ, phía dưới châm lửa, mặt trên nấu canh dê. Sáng sớm liền ăn ngán như vậy ...... Là yêu thích cá nhân, Thôi Vũ miễn bình luận, chỉ là bản lĩnh không sợ lửa này, rất lợi hại.
Lụa trù thanh niên vẫn cứ không nửa điểm phản ứng, giống như không nhận thấy được trung niên nhân đang đánh giá đề phòng.
Đây là không bình thường.
Người trung niên phản ứng tuy nhanh, nhưng người trẻ tuổi rõ ràng cũng là một võ giả, hơn nữa còn khéo che dấu bộ dáng. Khéo che dấu, khẳng định cũng khéo phát hiện, gã không có khả năng một chút cũng không phát hiện được ý đồ quanh thân, nhưng gã chính là thờ ơ.
Vì cái gì đây...... Thôi Vũ nghĩ trăm lần cũng không ra.
......
Dùng xong cơm sáng, manh bánh bao Ôn Thư Thầm liền ôm cầu mây tung ta tung tăng lại đây tìm Thôi ca ca chơi. Một bên chơi, một bên khen Thôi ca ca đẹp mắt, còn thuật lại lời nói của đại ca nhà mình cảm ơn hỗ trợ của hắn.
Thôi Vũ vừa nghe liền đã hiểu.
Ôn Thư Quyền thực cảm kích Thôi đã nhắc nhở hỗ trợ, hy vọng ngày sau tương báo, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra, chuyện này, hắn vẫn hy vọng tự mình xử lý. Sợ bệnh khí lây nhiễm, hắn đến thì không tốt, thỉnh Thôi Vũ tha thứ hắn chậm trễ, chờ khỏe một chút hắn nhất định tự mình tiến đến bái tạ.
Một việc thành công mưu thành, tính toán trong lòng đã có báo đáp, theo lý hẳn là Thôi Vũ phải cao hứng mới đúng, nhưng không biết nói sao, tinh thần hắn không yên, luôn có dự cảm không tốt.
Hoàn chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro