trang 3: một đêm²

Nahoya co người trên ghế đá của công viên mà khóc. Đã 3 giờ sáng rồi, cậu như từ cõi chết trở về vậy. Bị bọn họ dày vò đến mức thở không ra hơi, cơ thể mới đó đã đầy rãy nhưng vết xanh, đỏ, tím . Bụng của cậu rất đau bọn họ vốn chả quan tâm sức khỏe của cậu, như một con hổ đói lao vào lồ dập con mồi của mình một cách ngấu nghiến
Nằm run rẩy, Nahoya bất giác cười, cười với số vận của bản thân từ một kẻ hạnh phúc giờ phải lưu lạc ngoài đời để mưu sinh

" Smiley "

Ngước lên nhìn, thấy bóng dáng quen thuộc, có chút giật mình mà ráng ngồi dậy đã khuya như vậy sao Ran vẫn còn ở đây

"Ran?"

Đôi mắt lạnh lùng của hắn dán vào cơ thể chi chít vết bầm tím dọc cổ và hai cánh tay, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Cảm giác sợ hãi lại lần nữa len lỏi

" Sao mày lại ở đây? "

"Cần mày quản à "

" tao..."

" mày làm đĩ thật đấy à"

" gì.."

" tự xem lại bản thân mày đi"

Lúc này cậu mới chợt nhận thức được cơ thể mình đầy vất bầm tím, nhớ ra mình kinh tởm mức nào, không hề phản đối đơn giản hắn nói đâu coa sai, cậu là điếm

" ồ, xin lỗi nhé, tao hơi dơ nhỉ thằng búp bê nga"

"Không, mày dơ tới mức bốc mùi luôn"

" thế cơ? Vậy mày có muốn ngủ với thằng kinh tởm này không, tôi lấy rẻ thôi"

" hể~ "

" quên mất mày thích thứ sạch sẽ mà nhỉ vậy là không làm tình với tôi được rồi"

Nhếch môi, Nahoya nhanh chóng lướt qua Ran. Nuốt không trôi cục tức hắn nắm lấy cổ tay cậu lôi vào WC gần đó

" cởi đồ ra"

" c..cái éo? "

" tao là khách mà nhanh chóng mang thứ vướng víu này ra đi "

" R..Ran mày điên à.."

Nói là thế, Smiley vẫn run rẩy cởi đồ ra để lộ làn da trắng đi cùng vết tím, bầm dập kèm những dấu hôn xanh đỏ. Tởm lợm hắn sẽ nôn ở đây mất

"Làm lẹ đi"

Quỳ chân xuống nền đất lạnh lẽo, dùng miệng kéo khóa quần hắn. Thứ bên trong vậy mà bật ra đập nhẹ vào bên má của cậu, nó to và ấm nóng chẳng hề tởm như của mấy tên kia kích thước cũng cách xa một rõ rệt. Đem thứ đó ngậm vào miệng, vụng về liếm mút thứ cự vật kia
Miệng của cậu giờ rát lắm, nó căng ra gần như sắp rách. Thấy cậu trong bộ dạng này hắn càng thích thú, đem cậu áp sát vào bồn cầu ở dãy cuối rồi nhẹ nhàng khóa cửa. Cự vật to lớn mạnh bạo tiến vào, lỗ nhỏ vốn đã sưng đỏ đau rát. Lại tiếp nhận một cách thô bạo như này khiến Nahoya chẳng thể chịu nổi khóc nấc

"H..hức..từ..từ đã Ran"

" ngậm miệng vào đi thằng điếm "

" Ư!! AH~..chậm..lại..đau quá..nó đau quá..hức"

Bụng cậu trướng lên, bên trong giống như bị xáo trộn
Mỗi lần hắn đam vào liền làm bụng cậu nhô lên. Phía sau cũng vì sự thô bạo mà rỉ máu chảy dọc theo đùi non  rơi xuống nền đất lạnh. Đau lắm..đau đến phát nôn, rên la cầu xin tên dã thú trước mắt đến khàn cả cổ. Cơ thể vầy mà bị đâm thúc đến mãi lúc bình minh hắn mới buông tha, lỗ nhỏ đằng sau rách ra máu trộn lẫn với tinh dịch cứ vậy chảy ra từng giọt. Hắn đứng đó nhìn cậu khổ sở ho sặc sụa mà chỉ lạnh nhạt rút trong ví ra một tấm thé ném xuống sàn chỗ cậu, không mảy may quan tâm mà chỉ đọc mật khẩu của tấm thẻ. Nahoya đờ đẫn nhìn tấm thẻ đen kia mà khóc, cậu cảm thấy bản thân thật đáng thương, chẳng khác gì một con gà ngây thơ rời khỏi tổ mà chẳng có sự chở che nào. Chỉ biệt tự mình chống chả với bao người lưu manh

" à..Rindou đang tìm thằng em của mày đấy, lo mà giấu kĩ vào thằng điếm nếu tìm được cả hai bọn tao sẽ bắt về hết đấy"

" k..không được..Ran đừng đi mà! Tha cho n.."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro