Chương 2
Thiếu niên trước mặt cười tới mặt mày cong cong, trong mắt đều là đơn thuần và thân thiết không rành thế sự, nếu không phải nhận được cưng chiều, sao có thể nuôi dưỡng ra đôi mắt trong trẻo như vậy trong cục diện bây giờ
Ánh mắt Thừa Hoàng dừng ở trên trang sức bằng ngọc phiếm ra huỳnh quanh bên hông Trác Dực Thần
Linh lực trong miếng bạch ngọc kia lưu chuyển dồi dào, mới có thể chống lại tấn công vừa rồi, thậm chí hóa giải tà khí
Thuật hóa giải tà khí là năng lực truyền trong huyết mạch của Dực thị vương tộc, mà trong thế hệ này, người tu luyện thuật pháp này tốt nhất là Sương Thiềm tỷ tỷ của hắn, trong ngọc mơ hồ có thể thấy một chút huyết sắc
Thừa Hoàng nhìn thấy màu đỏ tươi này, trái lại có chút khâm phục
Sương Thiềm cư nhiên lấy máu tim làm lớp bảo vệ Dực vương điện hạ này, thực sự coi đệ đệ bảo bối này như mạng mình
Chẳng trách một chưởng vừa rồi của y đối với Trác Dực Thần mà nói chỉ như một cơn gió mát
"Ngươi vẫn đừng biết tên của ta thì hơn."
"A tỷ của ngươi có thể không quá muốn cho ngươi làm bằng hữu với ta."
Thừa Hoàng nhìn đôi mắt sáng bừng trước mặt, đột nhiên dâng lên kích động muốn nhéo mặt hắn
Thực tế y cũng quả thực làm như vậy
Xúc cảm non mịn ở đầu ngón tay khiến Thừa Hoàng có chút quyến luyến, rốt cuộc là hài tử được giấu đi mà nuôi lớn, càng cao quý hơn những người chinh chiến bên ngoài như bọn họ, trên mặt chim nhỏ này còn có chút thịt chưa lui, lúc cười hơi gồ lên cực kỳ đáng yêu
Có lẽ ở nhà cũng thường bị tỷ tỷ xoa mặt, Trác Dực Thần trái lại không lộ ra biểu tình không vui, trái lại cọ vào lòng bàn tay y như thói quen, bộ dạng nhu thuận mở miệng, "Nhưng ngươi hôm nay tới yến hội sinh phần của ta."
Thừa Hoàng nhướn mày, thu tay lại, như khó hiểu hỏi, "Thì sao ?"
"A tỷ cho phép ngươi đặt chân lên vịnh Nam Hải, vậy ngươi chắc chắn không phải người xấu."
"Nếu không phải người xấu, a tỷ sẽ không có không cho ta và ngươi làm bằng hữu."
Trác Dực Thần gật đầu chắc chắn, niềm tin khiến Thừa Hoàng nghẹn lời
"Con chim như ngươi, miệng lại rất ngọt...."
Thấy Thừa Hoàng bật cười, Trác Dực Thần mím môi hồng nhuận, người hơi nghiêng lại gần y, "Cho nên.... ngươi có thể nói với ta tên của ngươi không ?"
"Ta cũng nói với ngươi tên của ta rồi...."
Lông mày thanh tú của Trác Dực Thần hơi nhíu lại, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không chú ý một chút ủy khuất không dễ phát hiện trong giọng nói của mình
Hắn đơn thuần khiến Thừa Hoàng có chút không nỡ trách cứ tính đề phòng thấp như vậy của hắn
Sương Thiềm rõ ràng là một khôn khéo như vậy, sao lại dạy ra tiểu hài tử không phòng vệ như vậy ?
"Chim nhỏ, a tỷ của ngươi từng dạy ngươi đừng quá dễ tin lời người ngoài không ?"
Cỏ thắt một nửa trong tay Thừa Hoàng nhẹ nhàng dán lên bên mặt Trác Dực Thần, "Nhất là chim dễ bị lừa như ngươi.... Rắn bên ngoài một ngụm là có thể nuốt ngươi vào bụng."
Y nói như vậy vốn muốn dọa Trác Dực Thần, để hắn biết khó mà lui, dù sao với quan hệ của y và vịnh Nam Hải, nếu không phải hôm nay Trường Hành kéo y tới, y vốn sẽ không có bất cứ liên quan gì với tiểu Dực vương này
Nếu vốn không nên có lần gặp mặt này, vậy không bằng coi lần gặp này như chưa từng xảy ra
Tiểu Dực vương này thoạt nhìn không chỉ nhỏ trên tuổi tác, ngay cả tâm tình cũng được bảo vệ hết sức thuần lương
Thừa Hoàng cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, một Lộc Cơ đã đủ để y dỗ rồi, y cũng không muốn dỗ thêm một tiểu điện hạ nháo mình chạy hai đầu Tây Tấn, Nam Hải nữa
Người đơn thuần như vậy, vẫn là đừng làm quen với y thì tốt hơn
"Huynh chạy đi đâu vậy !"
Lúc quay lại yến hội, Thừa Hoàng còn chưa kịp ngồi xuống, bên tai liền đổ ấp xuống tiếng quở trách của Trường Hành, ngay cả trong chén vàng trên bàn cũng bị rung lên một tầng gợn sóng mỏng
"Ta vừa quay đầu liền không thấy huynh đâu ---- Chỗ này là vịnh Nam Hải, huynh ngoài miệng không giỏi ăn nói với người khác, sao còn chạy loạn !"
Thừa Hoàng bị Trường Hành lớn giọng làm ổn tới có chút đau đầu, một chút cười nhạt trên mặt thoáng cái biến mất không thấy đâu, lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm
Nề hà Trường Hành tuy lắm mồm nhưng cũng là một người biết nhìn sắc mặt, nắm được ý cười thoáng cái kia, hít một hơi lạnh, cảm giác đầu ngón tay đều có chút tê dại, "Huynh, huynh gặp ai rồi ?"
"Biểu tình này của huynh, lúc gặp quỷ cũng không lộ chút biểu tình, sao bây giờ sắc mặt xuân tâm nhộn nhạo này là có chuyện gì, huynh coi trọng thị nữ nào của vịnh Nam Hải.... Không thì ta thông báo với Sương Thiềm một tiếng, bảo vệ nhà cô nương kia ?"
Thừa Hoàng chỉ cảm thấy Trường Hành ầm ĩ, dứt khoát giơ tay ngắt hoa quả trên bàn nhét vào trong miệng hắn, "Ăn còn không lấp được miệng huynh 0000 Còn bảo vệ nhà người ta cái gì, ta thoạt nhìn là người độc ác như vậy sao ?"
Quả nhét trực tiếp vào miệng suýt nữa nuốt chửng, vị chua của hoa quả tràn ngập trong miệng, Trường Hành bị sặc tới trợn mắt vẫn nhạy bén nắm được trọng điểm
Quả kia bị hắn rất không có hình tượng mà nhổ ra, "Khụ, khụ khụ.... Huynh thực sự coi trọng người ta ?!"
"Không phải, huynh độc ác hay không quan trọng sao, mấu chốt là Lộc Cơ nhà huynh kia là tính tình lớn thế nào ---- Ôi, đây là quả gì, sao lại chua như vậy...."
Có lẽ bất tri bất giác, Thừa Hoàng có chút chột dạ cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón tay dính màu xanh của mình, mặt không đổi sắc lau lên khăn, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra
Còn không phải là con chim kia cảm thấy hứng thú với đồ chơi làm bằng cỏ trên tay mình sao....
Nghĩ tới đôi mắt trong suốt lại sáng bừng kia của Trác Dực Thần ủy khuất nhìn mình chỉ vì muốn một con bướm làm bằng cỏ, Thừa Hoàng nổi lên một chút mềm mại từ đáy lòng, cỏ trên tay rất nhanh buộc thành một con bướm nhét vào trong tay hắn, chỉ vì nhìn thấy ý cười trong đôi mắt kia
Bản thân Thừa Hoàng cũng không chú ý tới khóe miệng y lại nhấc lên ý cười nhàn nhạt
Trường Hành nhìn thấy vẻ mặt này của y, chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh trong lòng, lão vạn tuế này thực sự không phải tới vịnh Nam Hải một chuyến liền nở hoa chứ ?
Vậy chờ lúc y quay về, Lục Cơ không phải là nháo long trời lở đất chứ ?!
Nhưng không chờ Trường Hành kéo Thừa Hoàng hỏi cho rõ ràng, tiếng đàn sáo bên ngoài vang lên từ xa lại gần, một hành thị nữ cũng bắt đầu xếp đồ ăn vào bàn
Yến hội bắt đầu rồi
Nhìn nữ tử mang theo một thiếu niên lần lượt chào hỏi cách đó không xa, Trường Hành hiếu kỳ nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nhịn xuống chưa nhắc tới vội, đè thấp giọng mang theo chút cảnh cáo
"Trước tiên không nói cái này.... Một lúc nữa Sương Thiềm mang theo Dực vương kia qua, huynh đừng bày ra cái mặt cá chết của huynh...."
"Thế nào đi nữa, hài tử này cũng không đắc tội với huynh...."
Trường Hành ũng không chú ý tới Thừa Hoàng đã sớm không có tâm tư nghe lời dặn của hắn, nếu hắn lúc này nhấc mắt nhìn một cái, sẽ phát hiện nam nhân luôn không chút gợn sóng này đang cầm chén vàng, không chớp mắt nhìn bóng dáng nhẹ nhàng cách đó không xa
Trác Dực Thần rất đẹp, thắt lưng nhỏ vừa bằng một cánh tay kia được đai phong tinh tế bọc lấy, nhìn từ phía sau đã có thể nhìn ra vài phần dung mạo trác tuyệt sau này
Lúc này hắn theo bên cạnh Sương Thiềm gặp đám bô lão trên yến hội này, tóc buộc cao lắc lư, hoạt bát lại ngây thơ
Thừa Hoàng khó hiểu có chút nhớ đôi mắt trong trẻo kia của hắn
Rõ ràng y mới nói tạm biệt với tiểu tử này cách đây chưa đầy nửa canh giờ
Có lẽ là ánh mắt của Thừa Hoàng quá chăm chú, Trác Dực Thần đột nhiên quay đầu lại, thẳng tắp đụng vào ánh mắt của Thừa Hoàng
Đôi mắt ngậm ánh sao kia nhất thời cười tới mặt mày cong cong, còn nhẹ nhàng lắc bướm lá trong tay
Thừa Hoàng dường như không nghĩ tới Trác Dực Thần đột nhiên xoay người lại, nhất thời không biết làm thế nào, chỉ phải hơi gật đầu coi như đáp lại
Vốn cho rằng thái độ lãnh đạm của mình sẽ khiến tiểu hài tử mất hứng thú, không nghĩ tới ý cười trên mặt Trác Dực Thần càng đậm
Đúng rồi, nếu hắn là một người biết khó mà lui, đại khái lúc ở dưới táng cây ngô đồng bị mình từ chối nói tên sẽ quay về tìm a tỷ khóc nhè rồi
Mà Sương Thiềm lúc này rốt cuộc chú ý tới lực chú ý của Trác Dực Thần cũng không ở trên người các bô lão
Nàng hơi nghiêng người nhìn ra phía sau, lúc phát hiện ánh mắt của Trác Dực Thần ở trên người Thừa Hoàng, mặt không đổi sắc mà nhíu mày, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Trác Dực Thần coi như nhắc nhở, lại đột nhiên chạm tới bướm lá trong tay hắn
"....Đang nhìn cái gì vậy ?"
Nàng đắn đo một lúc, nhẹ nhàng mở miệng, cũng rất đề phòng kéo cổ tay Trác Dực Thần, làm như vô tình chắn ở trước người hắn
"Bằng hữu mới ~"
Trác Dực Thần dường như cũng không chú ý tới tâm tình đột nhiên căng thẳng của tỷ tỷ, thuận thế ôm cánh tay tỷ tỷ làm nũng, "Tỷ tỷ.... Ta sau này có thể tự ra ngoài chơi không ?"
"Ta có thể ra ngoài tìm bằng hữu mới của ta chơi không ?"
Trong lòng Sương Thiềm có chút loạn, mỉm cười đồng ý với Trác Dực Thần sẽ dẫn hắn ra ngoài chơi, sóng biển cuồn cuộn trong lòng lại chưa từng ngừng
Nàng lúc này còn chưa biết, chuyện đệ đệ bảo bối của mình gặp được Thừa Hoàng này, sẽ trở thành một vết sẹo khó có thể phai mờ trong lòng nàng
----------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro