Chương 8
"Trường Hành tiên quân quay về rồi ----"
Tiên nga kia một đường vui mừng thông báo vào trong điện, Trác Dực Thần vừa nghe thấy, đâu còn quan tâm cái gì là thật giả, lập tức đứng dậy, cũng không quan tâm phép tắc lễ nghi gì nữa, kéo lại tiên nga kia, ánh mắt mang theo cầu xin
"Thánh nữ Sương Thiềm thì sao, Trường Hành tiên quân mang thánh nữ Sương Thiềm quay về không...."
Thiếu niên không lớn trong mắt đầu là nước mắt lấp lánh, tiên nga bị hành động của hắn dọa cho nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sau khi nhận được ánh mắt trách mắng của tiên nga lớn tuổi kia, mới hồi thần lại, hành lễ, hơi thấp giọng nói, "Thánh nữ Sương Thiềm cũng quay về rồi, nhưng thoạt nhìn dường như không tốt lắm...."
"Trường Hành tiên quân màng người tới nội điện, còn triệu y sư."
"Cái gì mà thoạt nhìn không tốt lắm !"
Nước mắt ngậm trong hốc mắt Trác Dực Thần thoáng cái rơi xuống, từng giọt nối tiếp chảy xuống hai má, toàn bộ gương mặt đều ướt đẫm
Hắn buông tiên nga ra, không quan tâm chạy ra ngoài, bầu trời phía tây đã thoáng đãng, ánh nắng ôn hòa lại chỉ khiến Trác Dực Thần cảm thấy chói mắt, một đám hạ nhân trên hành lang bê các loại dược vật, tiên thảo vội vàng chạy, Trác Dực Thần chạy như điên theo đám người, trong đầu trống rỗng
A tỷ, a tỷ....
"A tỷ !"
Đẩy cửa điện nội các, Trác Dực Thần liếc một cái liền thấy Sương Thiền sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhằm nghiền nằm ở trên giường, dưới mí mắt nàng xám xịt, khóe môi cũng chảy ra một tơ máu
Trường Hành đang cầm khăn lau đi vết máu trên mặt nàng, thấy Trác Dực Thần hoảng hốt xông tới, trên mặt Trường Hành thoáng bối rối, đưa khăn cho thị nữ mới đứng dậy bước nhanh tới chỗ hắn
"Tiểu tổ tông, ngươi nhỏ tiếng chút, tỷ tỷ ngươi lúc này cần tĩnh dưỡng...."
Trường Hành nhìn Trác Dực Thần vì sợ mà run rẩy, thực sự không yên tâm, vốn định chờ Sương Thiềm tốt chút hẵng nói với hắn, là người nào nhanh mồm nhanh miệng như vậy ?!
"A tỷ...."
Nề hà trong mắt Trác Dực Thần căn bản không có Trường Hành, hắn đẩy cánh tay Trường Hành đỡ hắn ra, nhào với trước giường, hoảng hốt nhìn chằm chằm Sương Thiềm
Tiểu Dực vương tử nhỏ tới lớn lớn lên trong cưng chiều, chưa bao giờ sợ hãi như vậy, hắn nắm tay lạnh toát của tỷ tỷ, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay của tỷ tỷ
Tiếng khóc trầm thấp khiến bầu không khí trong nội các càng áp lực, Trường Hành thở dài, giơ tay xoa đầu Trác Dực Thần an ủi
"Đừng khóc.... Ngươi không hy vọng lúc a tỷ ngươi tỉnh lại, nhìn thấy ngươi biến từ chim nhỏ thành thỏ nhỏ đấy chứ ?"
"Được rồi, ngoan.... A tỷ của ngươi không sao, chỉ là nội thương bình thường, nàng vì hóa giải quá nhiều tà khí, thể lực không chống đỡ được mới bất tỉnh đi.... Thủy Vân Thiên có rất nhiều linh đan, diệu dược, nhất định sẽ điều dưỡng thật tốt cho a tỷ của ngươi."
Trên mặt Trường Hành cũng có mấy vết trầy da, miễn cưỡng nhiễm chút máu lên gương mặt tuấn tú kia, bản thân hắn không quá quan tâm, tùy tiện lau, trái lại có vài phần tiêu sái
Trác Dực Thần trầm mặc một lúc lâu, giọng nói vì khóc mà có chút khàn, giống chim bị mất đi tiếng hót, "Trường Hành tiên quân.... Tây Tấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy...."
"Vì sao a tỷ của ta bị nội thương tới bất tỉnh...."
Tuy hắn sinh ra trong ngày tháng yên bình, nhưng lúc còn bé cũng nghe những câu chuyện oai hùng của a tỷ năm đó, hắn biết a tỷ chưa bao giờ là nữ tử liễu yếu đào tơ như vẻ bề ngoài
A tỷ thiên tư trác tuyệt, ở trong ký ức của hắn, mỗi ngày đều tu luyện không ngừng nghỉ, hắn thích ghé vào trên cành ngô đồng cao cao nhìn a tỷ múa kiếm, thích bắt chước bộ dạng của a tỷ thiền định
Trong toàn bộ tiên tử trên Thượng thần giới, nếu a tỷ của hắn xếp thứ hai, tuyệt không có người dám xưng là thứ nhất
Đây cũng là vì sao nàng là nữ tử lại có thể quan lý hai địa giới Côn Luân và Nam Hải trong trăm nghìn năm nay....
Trác Dực Thần không dám nghĩ, người có thể đả thương a tỷ của hắn tới mức này, rốt cuộc là quái vật như nào
"....Tây Tấn đột nhiên xuất hiện lượng lớn tà khí, những tà khí này khác với bình thường, cư nhiên có thể quấn thành thực thế, càng biến hóa khôn lường hơn với tà khí trong đại chiến năm đó."
"A tỷ của ngươi.... Chờ chút...."
Trường Hành vốn nghĩ Trác Dực Thần luôn sẽ phải tự trải nghiệm, không bằng sớm chuẩn bị cho hắn trước, cho hắn biết thế giới này không phải tất cả đều tốt đẹp như hắn tưởng tượng
Trường Hành cho lui mọi người xung quanh, lời nói tới một nửa lại đột nhiên phát hiện chỗ không thích hợp, ánh mắt hắn chợt mở to, mang theo cứng ngắc và run rẩy nhìn Trác Dực Thần, môi Trường Hành hơi mở, một lúc lâu cũng không nói ra thành lời
Trác Dực Thần có chút nghi hoặc quay đầu lại, hốc mắt hắn vẫn phiếm đỏ, ánh mắt lại từ mơ hồ trở nên rõ ràng
Có lẽ hắn vốn không phải là một hài tử bị chiều phế, hắn thông minh mà nhạy bén, là vương của Nam Hải sau này, có một trái tim đơn thuần mà lương thiện, lại không phải là một chủ nhân thương xót nhu nhược
Nghĩ tới đây, căng thẳng trong lòng Trường Hành từ từ bỉnh tĩnh lại, hắn từ từ ngồi xuống, chậm rãi mở miệng, "Ngươi gọi ta là Trường Hành tiên quân."
"Ngươi biết rồi sao ?"
Nghe thấy là cái này, Trác Dực Thần xoay người lại, chỉ để lại sau đầu buộc đuôi ngựa cao đối diện với Trường Hành, "Coi như biết một chút đi.... Nếu có thứ khác, đại khái cũng không biết."
"Ngươi mới là Trường Hành tiên quân, người ta nhận nhầm.... là chiến thần đại nhân trong truyền thuyết, đúng không."
Nghĩ tới đây, Trác Dực Thần ngập ngừng một chút, dường như đang thuyết phục bản thân ở trong lòng
"....Không sao, mời tiên quân nói tiếp."
Trác Dực Thần giọng nói ủ rũ, cho dù Trường Hành vô tâm vô phế đi nữa cũng cảm nhận được hắn mất mác
Phải rồi, lần đầu tiên kết giao ngay cả danh hào cũng lấy của người khác, cho dù xuất phát từ tâm ý gì, đại khái cũng sẽ khiến hắn bị tổn thương
Nghĩ tới đây, trên mặt Trường Hành không khỏi lộ ra vài phần thương cảm, trong lòng không biết mắng Thừa Hoàng bao nhiêu lần, giọng nói cũng hòa hoãn xuống, "Y có lẽ cũng có suy nghĩ riêng của mình...."
"Tiên quân."
Trác Dực Thần tùy tiện lên tiếng cắt ngang, mơ hồ lộ ra trốn tránh mệt mỏi, "Ta bây giờ không muốn nói tới y...."
"Ta chỉ muốn biết vì sao a tỷ của ta bị trọng thương như vậy."
Lời tới bên miệng đột nhiên bị chặn lại, Trường Hành yên lặng thắp một nhang cho Thừa Hoàng, "À à...."
"Chuyện trước khi ta tới, ta cũng không biết, nhưng a tỷ ngươi nói, những tà khí này luôn xông thẳng tới chỗ nàng ấy, ta đưa nhược thủy chi kính cho a tỷ của ngươi, để nàng ấy mở pháp trận hóa giải tà khí dưới tấm chắn, sau đó muốn đi tới đằng trước cùng Thừa Hoàng đối phó với thực thể kia."
"Nhưng rất kỳ quái...."
Nói tới đây, Trường Hành cau mày, như có chút hoang mang, "Ta và Thừa Hoàng cũng không đánh mấy chiêu với thực thể, thực thể kia rất nhanh liền biến mất...."
"Chúng ta cho rằng chắc là thuật hóa giải tà khí của Sương Thiềm đã phá hỏng căn cốt của nó, khiến nó không duy trì được thực thể của mình mà tản đi, ta và Thừa Hoàng sau khi quay lại mới phát hiện a tỷ của ngươi đã bất tỉnh trong pháp trận."
"Nội thương bình thường, không nặng, linh lực cạn kiệt làm cho bất tỉnh."
"Nhưng tà khí không thể có thực thể."
Quanh người Trác Dực Thần phiếm ánh sáng trong suốt, đôi mắt hơi rũ, chuyên tâm truyền linh lực cho tỷ tỷ, một lúc sau mới nói tiếp
"Cho dù là trăm nghìn năm trước, cũng chưa từng có người nghe nói tà khí có thể hóa thành thực thể...."
"Ai nói không phải ---- Nhưng tốt xấu gì cũng biến mất rồi."
Trường Hành nhìn Trác Dực Thần truyền linh lực, càng nhìn càng run sợ trong lòng, qua một lúc lâu thấy tổ tông này cũng chưa hòa hoãn, nhanh chóng tiến tới chặn lại linh mạch của Trác Dực Thần để người dừng lại
Nào có chuyện truyền linh lực như vậy ? Hắn là muốn rút cạn bản thân sao ?!
"Ngươi làm cái gì vậy ?!"
Đây đại khái là lần đầu tiên Trác Dực Thần tức giận, giọng của hắn đột nhiên nâng cao, gương mặt vốn vì hoảng sợ mà trắng bệch, lúc này đều tức giận tới đỏ bừng, rõ ràng là chim, hết lần này tới lần khác tức giận giống như thú nhỏ
Nếu không phải vì bị điểm huyệt, Trường Hành tuyệt đối không nghi ngờ chim nhỏ này sẽ nhảy dựng lên cắn mình một cái
Nhưng gừng càng già càng cay
"Tổ tông, cách thức truyền linh lực này của ngươi không chờ Sương Thiềm tỉnh lại, chính ngươi cạn kệt mà bất tỉnh trước.... Tới lúc đó a tỷ của ngươi sẽ lột sống ta...."
Trường Thành cảm thán kéo tiểu hài tử dậy, Trác Dực Thần trừng mắt tự cho là hung ác với hắn, không biết ở trong mắt Trường Hành, mình chỉ là một con chim nhỏ xù lông, lúc bị ấn xuống bên cạnh bàn còn bị xoa đầu
"A tỷ của ngươi sẽ có y sư của Thủy Vân Thiên chữa trị, không cần một hài tử như ngươi lo lắng, đương nhiên nếu ngươi không tin tưởng ta, ngươi cũng có thể gọi y sư của Nam Hải hoặc Côn Luân tới.... Ngươi có thể ra lệnh cho người của Côn Luân được không ?"
Đôi mắt chim nhỏ như muốn mổ thủng Trường Hành
Trường Hành bật cười, lại xoa đầu Trác Dực Thần, trong giọng nói lại mang theo mệt mỏi không dễ phát hiện
"Không ra lệnh được cũng không sao, ngươi sau này cũng sẽ khiến Thượng thần giới tâm phục."
"Ngươi phải mau lớn lên chút, a tỷ của ngươi quá mệt mỏi rồi...."
---------------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro