Chương 2.
Sau hai tiếng đồng hồ chọn từ nhà này sang nhà khác, rồi lại đến chung cư. Cuối cùng, Phồn Tinh và Tiêu Chiến cũng chọn được một căn hộ theo ý muốn. Gồm có hai phòng, 1 phòng ăn và 1 phòng bếp, 3 toilet cùng 1 ban công. Căn hộ nằm trong một tòa nhà cao 64 tầng nằm ngay trung tâm của phố Long Thành. Siêu thị tiện lợi trung tâm mua sắm quán cà phê gần khu vực đó. Ngày hôm sau là chủ nhật nên Trịnh Phồn Tinh và Tiêu Chiến đều có thời gian nhàn hạ để dọn nhà. Vì cả hai đều là con trai nên đồ đạc không bao nhiêu. Khi cả hai đã xong xuôi hết mọi việc thì cũng mới 5 giờ chiều.
"Tiểu Tinh, mình đói quá. Cậu có đói không?" Tiêu Chiến xoa bụng nằm sấp xuống sofa.
"Ừ, cậu nhắc mình mới nhớ. Đói thật. Mình có mua mì gói. Cậu có ăn không?" Trịnh Phồn Tinh đi từ trong phòng ra rồi quẹo vào phòng bếp.
"Có, có ... Cảm ơn Tiểu Tinh nhiều nhá."
Sau một hồi mày mò thì Trịnh Phồn Tinh đã bê lên một chảo mì thơm phức. Hai người chúm đầu vào ăn không ai nói câu nào đến khi nào đi thì mới ngẩng đầu lên.
"À, Phồn Tinh. Tiền nhà cậu tính như thế nào??? Mình không có nhiều tiền nên cậu giảm chút cho mình nhé." Tiêu Chiến năn nỉ.
"Giảm cái đầu cậu ý." Trịnh Phồn Tinh cốc lên đầu Tiêu Chiến một cái rõ đau
"Phải chia đôi thật sao? Vậy thì mình sẽ phải nghỉ học luyện thi, lấy thời gian đó đi chụp hình cho mấy shop nữa."
"Hahaa, thật ngốc, mình đã bảo là dọn đến nhà mình có nghĩa là mình sẽ không thu tiền. Cậu chậm hiểu quá."
"Nhưng một tháng cậu phải trả tiền nhà hơn 10000 NDT đó. Tiền đâu mà cậu kiếm."
"Mình có khoảng riêng mà, cậu đừng lo."
"Nhưng của cho là của nợ, mình không muốn nợ cậu đâu." Tiêu Chiến lắc đầu.
"Được rồi, vậy mình sẽ ân xá cho cậu giặt đồ cho mình và dọn dẹp nhà cửa nữa. Cứ nghĩ cậu là osin cũng được."
"Yes Madam." Tiêu Chiến đứng dậy đưa tay lên đầu chào làm như nghi lễ làm Phồn Tinh cười muốn đau bụng.
--------------------------------------------------------
Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày Tiêu Chiến chuyển đến ở cùng Trịnh Phồn Tinh. Cuộc sống của họ vẫn diễn ra bình thường. Hằng ngày đi học cùng nhau, về cùng nhau. Sau đó 1 người đi học, 1 người đi làm. Trịnh Phồn Tinh vẫn tiếp tục làm "cái đuôi" theo đuổi Quách Thừa. Và anh vẫn y nguyên như vậy, lạnh lùng im lặng nhưng vẫn không bao giờ nói rằng anh khó chịu. Năm nay Quách Thừa đăng kí giải thi thành phố môn Hoá nên hôm nào cũng ở lại trường học nhóm đến 9 giờ mới về đến nhà. Trịnh Phồn Tinh cũng đi loanh quanh trường mua sắm đến khi nào Quách Thừa về thì sẽ dõi theo bước chân anh về đến nhà mới thôi. Chính Quách Thừa cũng biết cậu đi theo nhưng anh lại không nói gì.
Hôm nay, 5 giờ chiều sau khi tan học thì Trịnh Phồn Tinh đã biến đi đâu mất tích không ai biết. Ngay cả Tiêu Chiến cũng chạy theo không kịp làm Quách Thừa lo lắng vô cùng. Suốt cả buổi trong lớp với nhóm mà lại không thấy hình ảnh Trịnh Phồn Tinh đứng ngoài cửa lớp hết ngó nghiêng, ngó dọc rồi lại tập thể dục, nghe nhạc, xem phim. Đến 7 giờ khi mọi người đang giải lao, Quách Thừa đi ra ngoài tìm cậu thử, vừa đi ra khỏi cổng trường đã thấy Trịnh Phồn Tinh mặc đồ bình thường, tay cầm một chiếc hộp màu xanh đi chân sáo về phía anh. Quách Thừa thấy trong lòng không còn lo lắng, thay vào đó là niềm vui lên ở trong trái tim.
"Thừa Thừa a~~~" Trịnh Phồn Tinh vẫy vẫy tay.
"Cậu.. cậu.. sao bây giờ lại có mặt ở đây?" Quách Thừa giả bộ.
"Mình nghe nói cậu sẽ học nhóm về trễ nên về nhà làm cơm mang đến cho cậu đây. Tadddaaa..." Trịnh Phồn Tinh đưa tay mở ra một hộp sushi đầy màu sắc ngộ nghĩnh.
"Mình chuẩn bị nó từ tối đến giờ mới xong đấy. Cậu ăn đi cho nóng." Trịnh Phồn Tinh kéo Quách Thừa đi vào trong sân trường rồi ngối xuống hàng ghế cạnh hành lang.
Quách Thừa cảm nhận được tình cảm của cậu dành cho anh. Nhìn thấy những vết dầu bắn trên tay làm tay cậu ửng đỏ nhưng vẫn không ngừng tươi cười nhìn anh ăn hộp sushi mình làm ra. Quách Thừa nhìn thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng mỏng cùng với chiếc quần thun cùng màu, anh khẽ nhíu mày.
"Phồn Tinh, buổi tối trời trở lạnh, chỉ mặc áo thun mỏng dễ bị cảm lạnh lắm. Với lại đi một mình buổi tối cũng rất nguy hiểm."
"Không sao đâu, mình quen rồi."
Đúng là vậy, vì từ 2 tuần trước ngay lúc cậu bắt đầu theo anh đến tối khuya mới về đến nhà.
"Không sao cái gì mà không sao. Đợi ở đó, tí mình học xong sẽ cùng cậu về." Quách Thừa cởi áo khoác của anh khoác lên vai Trịnh Phồn Tinh. Mặc cậu đỏ lên. Đây là lần đầu tiên mà Quách Thừa tỏ ra quan tâm, lo lắng cho cậu như vậy. Thế là Trịnh Phồn Tinh ở ngoài ngồi đợi anh gần 2 tiếng đồng hồ rồi cả hai cùng về nhà. Nhà Quách Thừa và Phồn Tinh tuy cùng đường nhưng nhà anh xa hơn 1 tí. Trên đường cả hai gặp toàn những kẻ say rượu hay đầu đường xó chợ. Ai cũng đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn vào Trịnh Phồn Tinh làm cho Quách Thừa bực mình kéo cậu lại gần anh.
"Lần sau đừng đi như thế này nữa. Như vậy mà bảo không sao. Nếu không có mình thì chắc nãy giờ cậu đã bị ăn sạch sẽ rồi."
"Không được, cậu còn chưa thi xong sao mình bỏ cậu một mình được." Trịnh Phồn Tinh chu mỏ lên.
"Đồ ngốc, cậu đúng là Tinh ngố. Không có cậu mình vẫn thi được thôi. Đôi khi thấy cậu đứng trước của lớp làm mình phân tâm hơn."
"Hả??? Mình làm cậu mất tập trung!!! Xin lỗi, mình không cố ý. Lần sau mình sẽ đứng ngoài đường." Trịnh Phồn Tinh nhảy lên trước mặt anh.
"Ở nhà, không có nói nhiều. Ngày mai mà cậu đến mình sẽ cho cậu biết tay." Quách Thừa trừng mắt lên rồi đẩy cậu sang 1 bên tiếp tục đi con đường của mình.
Quách Thừa thực sự rất lo cho cậu những lúc thế này, cậu cũng chỉ là người bình thường, lại không biết một tí võ để phòng thân. Nên anh phải dùng cách "phồng mang trợn má" lên như thế để Phồn Tinh ở nhà. Nhưng mà cùng lúc đó, thì Phồn Tinh lại xin vào làm thêm ở một cửa hàng Mc.Donald
"Tiểu Tinh, cậu thiếu tiền lắm sao?? Mình có thể góp tiền thuê nhà chung với cậu mà." Tiêu Chiến lo lắng nhìn Trịnh Phồn Tinh đang ngồi xem phim hoạt hình.
"Cậu bị bệnh à?? Mình ở nhà ở Long Thành đặt cọc trước 6 tháng rồi, cơ bản là không thiếu. Tiền ăn thì cậu biết rồi đó, 1 ngày ăn của mình bằng 3 ngày ăn của người khác! Sao cậu lại nói mình thế không biết?"
"Vậy tại sao cậu lại đi làm??? Ở nhà như thế này không sướng sao?"
"Do chán quá, chỉ đơn giản như vậy." Phồn Tinh múc nguyên muỗng kem to đùng đưa vào miệng.
"Cậu có thể dùng thời gian đó đăng kí lớp học luyện thi mà. Dù sao cũng chỉ còn 1 năm nữa chúng ta phải thi học kì rồi. Thành tích của cậu chỉ thuộc loại khá, sao lại không chịu học?" Tiêu Chiến nhăn nhó.
"Cậu thích thì mình sẽ đăng kí cho cậu học. Thật là phiền phức, mình không thích học." Trịnh Phồn Tinh đứng dậy đưa hộp kem cho Tiêu Chiến rồi đi thằng về phòng.
Sáng hôm sau, vì quá bức xúc nên Tiêu Chiến đem chuyện này kể với Quách Thừa và Vương Hạo Hiên nghe xem có cách nào khuyên nhủ Phồn Tinh đi học lớp luyện thi không. Lúc kể sắp xong thì Tiêu Chiến phát hiện trong hộc bàn Trịnh Phồn Tinh có một sấp hồ sơ. Mở ra mới biết là hồ sơ xin việc làm của câu, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng nhất là thành tích và cả lịch sử của Phồn Tinh đều nằm trong tờ giấy đó.
- Tốt nghiệp trường chuyên THCS Victoria tại Úc.
- 2 giải quán quân thành phố về Toán Học.
- 1 giải ba Vật Lý cấp Quốc Gia.
- 1 giải quán quân Tiếng Anh do trường tổ chức
Và đặc biệt là cậu thành thạo 5 thứ tiếng : Úc, Trung, Hàn, Anh, Nhật.
Biết chơi 3 loại nhạc cụ : guitar, piano và violon.
Sống 9 năm ở Úc, mới chuyển về Trung vào năm 16 tuổi, cũng chính là lớp 10. Cả ba người, Tiêu Chiến, Quách Thừa và Vương Hạo Hiên đều không tin được rằng, đằng sau con người không bao giờ chịu học bài, kiểm tra lúc nào cũng 70,80 điểm lại có thể tài năng như vậy. Cậu đã che giấu, bảo bọc bản thân suốt 2 năm trời là vì lí do gì?
"Cậu ấy học giỏi đến vậy, sao chúng ta lại không biết???" Vương Hạo Hiên bối rối.
"Cậu ấy rõ ràng là đang giấu chúng ta mà. Nhưng tại sao cậu ấy lại luôn làm bài tập ở mức trung bình." Tiêu Chiến bỏ tờ giấy vào lại trong bì hồ sơ rồi đặt vào ngăn bàn.
"Đằng sau Phồn Tinh mà chúng ta biết chắc chắn có gì đó không được tốt đẹp, nhưng mà cậu ấy đâu? Sao từ nãy giờ mình không thấy?" Vương Hạo Hiên ngó quanh.
Đằng sau khuôn mặt tươi cười rạng ngời đó là cả một câu chuyện dài đau buồn mà Trịnh Phồn Tinh che giấu không muốn cho ai biết, không muốn kể cho ai nghe. Vì chuyện đó mà 1 cậu nhóc 16 tuổi phải rời khỏi đất nước của mình để rồi vượt qua đại dương bao la, ở một mình một cõi tại Trung Quốc không có lấy 1 người thân cận nào. Có phải là quá bất hạnh hay không? Nhưng cậu thật sự không ngờ rằng, khi cậu đến trường cấp 3 đi học thì cậu lại gặp một người khiến cậu có tinh thần để tiếp tục con đường dài đằng đẳng của cậu.
Chính là anh... Quách Thừa....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro