Chương14.

"Em còn muốn đi đâu? Anh đã tìm em suốt 4 năm rồi." Vương Nhất Bác xiết mạnh lấy đôi vai của cậu.

"Buông tôi ra, anh nhầm người rồi." Tiêu Chiến vùng vẩy khỏi vòng tay Vương Nhất Bác.

"Nếu nhầm thì tại sao em thấy anh lại trốn chứ? Rút cuộc em muốn cái gì? Tại sao lại phải bắt anh tìm kiếm em cực khổ đến như thế hả?" Vương Nhất Bác tức giận, quát ầm lên.

Markson đứng bên cạnh không hiểu gì liền giựt tay Vương Nhất Bác. "Ba à, có chuyện gì vậy ạ?"

"Markson im lặng để ba nói chuyện."
Vương Nhất Bác quay lại dỗ dành Markson rồi hướng sang Tiêu Chiến. "Anh cần một chỗ yên tĩnh để nói chuyện "

Suốt cả đoạn đường đi, Markson cứ ngồi mãi trong lòng Tiêu Chiến, ôm chặt lấy cậu. Cậu cũng không hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn ra. Tiêu Chiến đưa anh đến chỗ ở hiện tại của cậu. Đó là căn hộ cao cấp trong khu chung cư cao tầng ở khu Long Thành. Vào đến nhà, Tiêu Chiến bảo Markson vào phòng của cậu chơi nhưng nó nhất quyết muốn nghe.

"Vào thẳng vấn đề. Bây giờ em muốn như thế nào?" Vương Nhất Bác hạ giọng.

"Tôi..."

"Con muốn chú về ở với con và ba, mấy năm nay ba đều một mình tìm kiếm... Con biết ba đã rất đau khổ rồi. Những lúc ba nhìn tấm ảnh của chú, ba đều khóc!" Tiêu Chiến chưa kịp ư hử thì Markson đã ngắt lời cậu, nhảy xuống ghế, đi đến ngồi bên cạnh cậu.

"Markson! Đi ra chỗ khác cho ba nói chuyện. Con đi vào phòng!" Vương Nhất Bác nghiêm mặt.

"Đi đi con! Tí nữa chú sẽ đưa con đi ăn đồ ăn ngon. Được không?" Tiêu Chiến vỗ vỗ vai nó, tay chỉ đến căn phòng đầy những vật trang trí dễ thương như gấu bông, hoa lá,... dùng làm vật dụng để chụp hình. Markson thấy vậy liền sáng mắt chạy một mạch vào phòng, không ở đây quấy rầy hai người nữa.

"Thằng bé là con trai anh?? Anh đã kết hôn???" Tiêu Chiến dùng giọng nói nhẹ nhàng có phần đau xót.

"Không! Nó là anh nhận nuôi!"

"Nhận nuôi???"

"Vì nó giống em. Tiêu Chiến, anh chỉ nói một lần duy nhất này thôi. Anh đã tìm kiếm em suốt 4 năm nay. Bây giờ anh đã tìm được em, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa. Anh sẽ khiến em ở bên anh!" Hơn mười mấy tiếng đồng hồ Vương Nhất Bác ngồi trên máy bay, anh đã nghĩ ra bao nhiêu là lời nói để cậu có thể về bên anh, có thể trở thành người của anh. Anh đã đợi thời điểm này lâu lắm rồi. Thật sự rất lâu.

"Nhưng mà... không thể! Ngày hôm ấy chỉ là vô tình thôi. Cả hai chúng ta đều không hiểu gì về nhau..."

"Đấy chính là định mệnh... Đã 6 năm rồi. Hình ảnh của em đều khắc sâu vào kí ức anh.. Rõ hơn bao giờ hết. Người anh yêu... chính là em, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến ngẩn người, hoàn toàn không hiểu những gì anh nói. Sự thật thì hai người chỉ tiếp xúc với nhau được 1 lần, cổng tất cả thời gian lại cũng chưa đầy mười mấy tiếng, làm sao Vương Nhất Bác có thể thích cậu được cơ chứ! Đúng là gạt người, cậu cười nhẹ.

"Anh đừng giỡn nữa được không? Bây giờ tôi không có tâm trạng để đùa nữa đâu."

"Anh không đùa, cùng không giỡn. Lời anh nói là sự thật, nếu anh không yêu em, anh cũng sẽ không cứ tìm kiếm em như bây giờ. Tiêu Chiến, hãy cho anh cơ hội!"

********************************************

Kết thúc công việc với bên phía đối tác sớm hơn dự định, Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng bắt taxi đi mua đặc sản của Bắc Kinh để về tặng cho mọi người, tất nhiên bên cạnh còn có Quách Thừa. Đi đến chợ mua vài thứ mà các cô nàng du khách và người địa phương hết ngắm rồi lại cười tủm tỉm với anh, ánh mắt như thiếu đường muốn nổi đom đóm. Trịnh Phồn Tinh khó chịu , liếc anh chằm chằm suốt cả quảng đường. Mua đồ xong xuôi thì hai người đi đến bãi biển để hóng mát, dù sao 3 tiếng nữa mới đến giờ bay. Đang hít thở không khí trong lành tràn ngập hơi nước muối của biển, Trịnh Phồn Tinh đột nhiên cảm giác được từ sau, có một bàn tay ấm áp vòng qua eo, ôm lấy cậu. Quách Thừa tựa cằm lên vai, tham lam hít lấy mùi hương của cậu. Trịnh Phồn Tinh vừa định vùng ra thì đã bị tay của Quách Thừa chặn lại, miệng anh thì thào vào tai cậu.

"Em còn quay nữa là anh hôn em đấy!"

"Anh dám!" Trịnh Phồn Tinh ương ngạnh muốn quay lại chống đối nhưng đôi môi của ai đó đã phủ lấy môi cậu, nhẹ nhàng mà thâm nhập. Sau một hồi dây dưa sắp tắt thở, Quách Thừa mới chịu thả cậu ra. Cả người Trịnh Phồn Tinh mềm nhũn, tựa hết vào người anh.

"Mới nãy là em ghen có phải không?" Quách Thừa nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Khi nào cơ? Làm gì có ghen!" Trịnh Phồn Tinh chối đây đẩy.

"Còn cãi nữa! Rõ ràng là em ghen!"

"Khô... "

"Anh vui lắm! Em vì anh đã biết ghen tị, giống như 9 năm trước!" Trịnh Phồn Tinh chưa nói xong thì đã bị Quách Thừa cướp lời. "Anh biết là em còn yêu anh, biết em còn tình cảm với anh. Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em toàn tâm toàn ý chấp nhận anh một lần nữa."

"Không cần đợi! Em... thật sự... cũng... cũng... EM YÊU ANH!" Trịnh Phồn Tinh ngập ngừng một hồi, lấy hết dũng khí ngắm mắt ngắm mũi hét lên không biết trời trăng năm gió gì. Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, nhón người mình lên, đặt lên một anh một nụ hôn. Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cậu. Rút cuộc thì người mà cậu vẫn hết mực yêu quý suốt 10 năm nay đã đáp lại tình cảm của cậu. - "Hứa với em, không được làm em đau khổ nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro