Chương 4

Thời tiết của thế gian hai ngày nay không quá tốt, trời mưa lại có sấm, uy lực lớn tới đã đổ ngã cây cổ thụ lớn nhất trong hoàng cung

Quốc sư thần thần bí bí xem thiên tượng nói là thần tiên tức giận, tính đi tính lại thì là hài tử của một thần tiên nào đấy đi lạc mà đang tức giận, phải nghĩ cách đưa lão bà và hài tử của vị thần tiên này quay về mới được, tính ra nơi của hai người này là Tập yêu ti, cho rằng là người đứng đầu Tập yêu ti

Hoàng thượng nghe xong chỉ muốn chôn quốc sư vào trong đất thay thế cho cây cổ thụ kia

"Nhân tài này của trẫm không dễ gì mới có được, ngươi vừa mở miệng liền muốn trẫm hiến tế Trác thống lĩnh ?!"

"Hắn là huyết mạch Băng Di, không phải là yêu quái hay thần nữ Đại hoang gì ! Hiến tế liên quan gì tới hắn ?!"

"Thích hiến tế ai thì hiến tế đi ! Dám động vào trụ cột của đất nước, ta lấy đầu các ngươi hiến tế đầu tiên !"

"Nhưng bệ hạ, tùy tiện để nữ tử khác đi làm thị thiếp cho thần tiên cũng không tốt, đây không phải là ảnh hưởng tới tình cảm của thần tiên người ta sao...."

Nếu không phải vì bộ mặt của hoàng thất, hoàng thượng thậm chí muốn đứng lên chỉ vào mũi quốc sư mà mắng hắn là đồ mê tín dị đoan

Nghe cách giải quyết cuối cùng là hoàng thượng ăn chay niệm phật một tháng trước xem sao


Trác Dực Thần từ khi thượng triều quay về liền không nhịn được cười, kể toàn bộ chuyện này cho bọn họ nghe

"Quốc sư nói không sai."

Ký Linh thuần thục cọ vào trong lòng Trác Dực Thần, trên người Trác Dực Thần dính chút mưa, đang muốn bảo Ký Linh chờ chút hẵng ôm, lại không ngờ nhóc tiểu hồ ly này chớp chớp mắt, đuôi mềm mại linh hoạt vung ra một vầng sáng, tóc Trác Dực Thần vốn nửa ướt lập tức khô cong, Ký Linh ôm eo Trác Dực Thần, vùi cả người vào trong lòng hắn

"Là phụ thân ---- Phụ thân đang tức giận."

"Rất bình thường.... Trước đây lúc mẫu thân không ở nhà, phụ thân có lúc cũng sẽ như vậy, cá nhỏ từng mách với ta, nói phụ thân luôn khiến mặt nước dao động, chúng bị xoay chóng mặt, không thoải mái."

Trác Dực Thần ôm Ký Linh, hắn đã tương đối quen với việc ôm tiểu hồ ly mà làm bất cứ chuyện gì khác, đôi lúc Bạch Cửu ở bên cạnh ầm ĩ cũng không có tác dụng, tiểu hồ ly nhe răng cãi nhau với Bạch Cửu, cãi không được thì lại khóc chút chít, cậu vừa khóc, Trác Dực Thần liền đau lòng, hắn mềm lòng thì Ký Linh muốn làm gì, hắn cũng theo

Cậu chỉ là thích ôm, cũng không phải muốn sao trên trời

"Là phụ thân ngươi sao, vậy phụ thân ngươi rất lợi hại, y bây giờ không tìm thấy ngươi, chắc chắn rất sốt ruột...."

Nhưng đau lòng thì đau lòng, mềm lòng thì mềm lòng, Trác Dực Thần vẫn đặc biệt rõ ràng với chuyện mình có sinh con hay không, kết hợp với chuyện tiểu yêu thú nhận mẫu thân theo lời Anh Lỗi, Trác Dực Thần chỉ cảm thấy tiểu hồ ly này giống như tiểu hài tử nhân loại

Chuyện gì không biết sẽ tưởng tượng, nói bừa

Nếu nói bừa thì mặc kệ tiểu hồ ly nói là được, không cần hỏi quá nhiều

"Phụ thân cũng rất đáng thương.... Mẫu thân, chúng ta cùng quay về có được không ?"

"Phụ thân thật sự rất nhớ người, rất nhớ, rất nhớ người...."

Nhóc hồ ly dường như đột nhiên có chút ủy khuất, có lẽ là đang đau lòng cho "phụ thân" trong miệng hắn, đuôi quấn lấy Trác Dực Thần, ôm lấy hắn mà lắc, "Mẫu thân, có được không, có được không...."

"Không được ----"

Oan gia ngõ hẹp, Bạch Cửu ôm một bọc lớn chạy vào, vào phòng liền nhăn mặt với Ký Linh, "Tiểu yêu thú này, mỗi ngày cướp tiểu Trác ca của ta thì thôi, còn muốn bắt cóc người sao ?"

"Trách không được thoại bản đều nói hồ ly giảo hoạt ---- Ngươi có phải muốn bắt cóc tiểu Trác ca ăn thịt không !"

"Cây thối, ngươi nói cái gì đấy !"

Ôi....

Đầu óc Trác Dực Thần ong ong, nhanh chóng cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng tiểu hồ ly, lại cầm một miếng nhét vào miệng Bạch Cửu

Tiểu hồ ly chỗ nào cũng tốt, lúc nói chuyện với mình vừa mềm vừa ngọt, hết lần này tới lần khác, lúc cãi nhau với Bạch Cửu đều là người lớn tiếng, Bạch Cửu đang trong độ tuổi phát triển, giọng cũng khàn khàn, khiến ba phần mẫu đất của Trác Dực Thần ầm ĩ như chợ

"Hai tiểu tổ tông các ngươi sao lần nào gặp nhau cũng cãi nhau vậy...."

Ký Linh được đút ăn ngon, lông xù lên thoáng cái được vuốt xuôi, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Trác Dực Thần ăn điểm tâm, hai má phồng lên, "Mẫu thân.... Hắn xấu."

"Linh Linh không ăn thịt mẫu thân...."

Tu luyện bằng cách ăn thịt người đều là con đường tắt, Ký Linh từ huyết thống tới xuất thân nghiêm chỉnh tới không thể nghiêm chỉnh hơn, căn bản không có cơ hội học cái xấu, bình thường được Thừa Hoàng đút đủ thiên tàng địa bảo, muốn cái gì mà không có, chút tu vi ăn thịt người này, lai lịch bất chính là nặng âm khí, cậu thật sự không thèm nhìn....

Nghĩ tới đây, Ký Linh một hơi ăn hết hơn nửa miếng bánh còn lại, cúi đầu tìm kiếm túi nhỏ của mình

Không tốn bao lâu, một bình sứ tinh xảo được ném vào trong lòng Bạch Cửu

Bạch Cửu cắn nửa miếng điểm tâm, vội vàng đỡ lấy

"Đừng luôn nói ta bắt nạt ngươi !"

Tiểu hồ ly hất cằm, rất kiêu ngạo ôm cổ Trác Dực Thần, miệng nhét đầy điểm tâm, nói cũng không quá rõ, Trác Dực Thần dở khóc dở cười, đút nước mật cho cậu, "Đây là Thái Hư Quỳnh Tương, rất hữu dụng cho thần mộc như ngươi tu luyện ---- Đừng bắt chước thói xấu ăn thịt người của yêu thú !"

Cái tên này nghe cũng đủ dọa người, Bạch Cửu cẩn thận cầm bình sứ, đột nhiên thần bí lại gần tiểu hồ ly, "Ngươi tới từ Đại hoang, chắc là biết không ít chuyện đúng không ----"

Ký Linh còn cho rằng Bạch Cửu tới gần là lại muốn cướp vị trí trong lòng Trác Dực Thần với cậu, nhất thời tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Cửu, đuôi cũng quấn lấy Trác Dực Thần càng chặt, "Biết.... Ngươi muốn làm gì."

Bạch Cửu cười hì hì, "Ngươi nói cái quỳnh tương này của ngươi là lấy từ đâu ? So với Dao Thủy của Văn tỷ tỷ thì cái nào lợi hại hơn ?"

"Hay là ngươi tùy tiện lấy sương sớm ở ổ hồ ly của ngươi tới đấy...."

Tiểu hồ ly liếc Bạch Cửu như nhìn kẻ ngốc, "Ngươi đòi so sánh nước của Dao Trì với linh dược của Nữ Oa nương nương sao...."

"....Mẫu thân, hắn ngốc quá, Linh Linh không muốn nói chuyện với hắn."

Ký Linh nhíu mày, cọ vào trong lòng Trác Dực Thần, lại không phát hiện ánh mắt của Trác Dực Thần và Bạch Cửu khiếp sợ nhìn nhau

Bạch Cửu nghẹn lời, đầu óc khó khăn suy nghĩ, còn phải bày ra bộ dạng phù hợp với nhân thiết, vừa ra hiệu với Trác Dực Thần, vừa nói, "Tiểu hồ ly ngươi khoác lác cái gì, ngươi còn từng gặp Nữ Oa rồi sao...."

"Ngươi chưa từng gặp sao ?"

Hết lần này tới lần khác, tiểu hồ ly nhìn cậu, gương mặt quá đỗi chân thành, trong mắt tràn đầy khinh thường nói cậu là đồ ngốc, "Ta được phụ thân ấp nở, nhưng là Nữ Oa nương nương đưa ta cho phụ thân ---- Mẫu thân, vì sao ngươi không tự ấp ta ? Vì sao người không về nhà mà lại ở chỗ này ?"

"Là nương nương bảo người ở đây sao ?"

Càng nói càng ly kỳ, đầu óc Trác Dực Thần và Bạch Cửu dường như không theo kịp, Trác Dực Thần ra hiệu với Bạch Cửu, cậu lập tức đứng dậy chạy ra ngoài tìm Anh Lỗi

Lời của Ký Linh đã hoàn toàn vượt qua sự nhận thức của bọn họ, hoặc là, vượt qua sự nhận thức của bọn họ về Đại Hoang

Trước hôm nay, đám người bọn họ hiểu về Đại hoang vẫn dừng lại ở thần nữ, đại yêu, ai cũng không ngờ thần sáng chế có lẽ cũng là một sự tồn tại có thật.... Đương nhiên, cũng không loại trừ là tiểu hồ ly nói lung tung

"Linh Linh.... Vậy, phụ thân của ngươi là ai ?"

Trác Dực Thần ôm Ký Linh, đắn đo mở miệng, sau khi hắn đóng vai "mẫu thân" này, hỏi ra câu này thật sự quá kỳ quái, hắn lo tiểu hồ ly có trái tim thủy tinh này lại thoáng cái bĩu môi mà khóc

Không ngờ Linh Linh lại bật cười khanh khánh, bắt đầu bới trong túi nhỏ của mình, mãi tới khi lấy ra một mảnh vảy nhỏ, vui vẻ giơ lên cho Trác Dực Thần xem

Đây là một cái vảy rất bình thường, màu trắng bình thường, hoa văn bình thường, không khác lắm với cái vảy có thể tùy tiện nhặt bên hồ

Trác Dực Thần nhìn tiểu hồ ly, lộ ra chút khó hiểu

"Chẳng lẽ mẫu thân không tò mò sao.... Tiểu sơn thần nói ta là bản tính yêu thú, nhận người đầu tiên nhìn thấy lúc tỉnh lại là mẫu thân, nhưng ta và tiểu thụ yêu lớn không khác nhau là mấy, mẫu thân tuyệt đối không phải là người đầu tiên ta nhìn thấy khi hóa hình."

Ký Linh mỉm cười, tai rung lên, trong đôi mắt hiện lên chút linh lực, linh lực bao phủ lên căn phòng, đồng thời, miếng vảy trong tay thoáng cái tỏa ra ánh sáng, chậm rãi phản chiếu ra một tấm gương

Trong gương, dung mạo long thần xuất thần nhưng lãnh đạm, bụng tròn, vì mang thai mà gương mặt mang theo chút ý cười, hắn nửa dựa vào trong lòng một nam tử cao lớn, nam tử lại nhu tình một tay ôm Long thần, một tay vuốt ve bụng tròn, tai hồ ly mềm mại dường như giống hệt Ký Linh, chỉ liếc một cái liền nhìn ra quan hệ của hai người

"Người có tai hồ ly này là phụ thân, lúc này ta còn đang ở trong bụng mẫu thân...."

Ký Linh cầm miếng vảy, thần sắc mong chờ lại mang theo chút cẩn trọng, giống như tay đang cầm báu vật vô giá

"Chắc là mẫu thân không nhớ lắm đi...."

Tiểu hồ ly ngẩng đầu đối diện với Trác Dực Thần, trong đôi mắt to tròn dường như bỏ đi vẻ non nớt, trở nên rõ ràng, "Phụ thân là người đứng đầu Bạch Dân, thụy thú Thừa Hoàng, mẫu thân là Long thần Băng Di."

"Mẫu thân không nhớ ra cũng rất bình thường, dù sao hạ phàm linh kiếp đều sẽ phong ấn ký ức.... Nhưng ta nhận ra mẫu thân."

Ký Linh khép tay lại, vảy quay về trong lòng bàn tay cậu, "Mẫu thân.... Ta sẽ không nhận nhầm người."

"Ta là vì mẫu thân mà tới...."

Trác Dực Thần không thể tin được nhìn gương mặt của long thần đang mang thai trong tấm gương kia

Hắn sao có thể không quen, gương mặt kia ngoại trừ một đôi mắt lam hơn với đôi mắt của hắn, dường như giống hệt hắn, thậm chí theo lời của Ký Linh, mẫu thân của hắn là long thần Băng Di, mà mình là huyết mạch duy nhất của tộc Băng Di

Cảm giác hóa mình ra có thể là lão tổ tông của mình thật sự hoang đường mà kỳ diệu

Hắn cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng, đôi mắt trong suốt kia đâu còn vẻ non nớt của tiểu hài tử

"Linh linh.... Ngươi nói là thật sao ?"

Giọng của Trác Dực Thần có chút run rẩy

Hắn cũng không phải chưa từng cảm thấy khó hiểu về thân thế của Ký Linh, cũng không phải chưa từng nghi ngờ về cảm giác của mình đối với Ký Linh

Hắn tự nhiên là một người không biết giao tiếp với hài tử, Bạch Cửu dính hắn đơn thuần là vì Bạch Cửu ngưỡng mộ hắn, nếu bỏ đi sự ngưỡng mộ này, Trác Dực Thần cảm thấy Bạch Cửu cũng sẽ không dính lấy hắn như vậy

Nhưng Ký Linh thì khác

Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hồ ly này, trong lòng hắn liền nảy lên sự chua xót khó có thể nói thành lời, đôi mắt không biết sao ẩm ướt đều bị hắn che giấu, hắn không biết sự cưng chiều và tình cảm kỳ quái của mình đối với Ký Linh từ đâu mà có, chỉ luôn muốn ôm tiểu hồ ly mà dỗ dành, từng tiếng mẫu thân giống như nỗi nhớ chia xa rất nhiều năm, quấy nhiễu trong lòng hắn, khiến hắn cảm thấy mình giống như bị bệnh

Trác Dực Thần biết mình chưa từng sinh con, nhưng mỗi lần tiểu hồ ly này nhào vào trong lòng, hắn cũng không kiềm chế được mà nghĩ, nếu đây thật sự là hài tử của hắn thì tốt....

Ký Linh dường như cảm nhận được mẫu thân run rẩy và bất an, cậu ôm Trác Dực Thần, lấy mảnh vỏ đeo trên cổ ra, cùng cầm lấy với miếng vảy trong tay Trác Dực Thần, "Mẫu thân biết không.... Phụ thân vẫn luôn cho rằng ta là tiểu hồ ly không biết gì, nhưng kỳ thực trong rất nhiều người, người không biết gì chỉ có phụ thân."

Miếng vỏ tỏa ra ánh sáng lam trong suốt, một đoạn ký ức xa lạ chui vào trong đầu Trác Dực Thần như thủy triều, hắn mở to mắt, tay ôm lấy Ký Linh dường như không còn sức lực, tiểu hồ ly nhìn hắn, lộ ra nụ cười có chút giảo hoạt, "Phụ thân hy vọng ta là tiểu hồ ly ngây thơ, vậy ta làm một tiểu hồ ly ngây thơ."

"Nhưng ta là hài tử của phụ thân và mẫu thân ---- Mẫu thân, kỳ thực lúc ở trong bụng người, ta đã có thể nghe thấy giọng của người từ lâu rồi."

"Ta nghe thấy người cầu xin Nữ Oa nương nương, cầu nàng gỡ bỏ thần lực của người, cầu nàng bảo vệ tính mạng của ta, cầu nàng lừa phụ thân.... Mẫu thân, lúc đấy ta còn là một quả trứng, ta không làm được cái gì."

"Kỳ thực phụ thân không biết là ta cố tình tới tìm mẫu thân, thấy phụ thân gấp gáp như bây giờ, Linh Linh rất áy náy...."

"Nhưng nếu Linh Linh có thể cửu được mẫu thân, phụ thân cũng sẽ vui chứ ?"

Dứt lời, đôi mắt của Ký Linh dừng ở kiếm Vân Quang trên giá kiếm cách đấy không xa

"Lần này ta tới.... cũng hy vọng có thể làm chút gì cho mẫu thân."

"Mẫu thân không tin ta cũng không sao, dù sao.... dù sao mẫu thân ngủ một giấc, cũng sẽ không nhớ về Linh Linh nữa."

Không, không thể quên ----

Trác Dực Thần vô cớ cảm thấy hoảng sợ, hắn ôm chặt Ký Linh, vừa định mở miệng liền cảm thấy choáng váng, tóc mềm mại của Ký Linh lướt qua bên má hắn, rõ ràng còn là một tiểu hồ ly nhỏ như vậy, lại có thể đỡ hắn nằm xuống giường

Ký Linh nhìn Trác Dực Thần, trầm mặc một lúc lâu, nhìn vỏ trứng trong tay, nhẹ nhàng mở miệng, "Nương nương.... vẫn chưa đi ra đây sao ?"

Miếng vỏ run lên, một luồng khói bốc ra, gương mặt đoan trang của Nữ Oa nương nương xuất hiện ở trước mặt Ký Linh, nhưng đây không phải là nguyên thân của Nữ Oa, chỉ là một phần tách ra từ nguyên thần mà thôi, nhưng cho dù như vậy, đôi mắt phượng dài của Nữ Oa vẫn từ bi nhìn Ký Linh, lại thở dài nhìn Trác Dực Thần trên giường, "Tính tình cố chấp này của ngươi chắc chắn hơn mẫu thân ngươi một phần.... Ngươi có biết sửa lại mệnh cách lịch kiếp của Băng Di sẽ phải trả giá thế nào không ?"

"Chỉ là phong ấn linh trí, có gì đâu."

Ký Linh không quan tâm, cầm lấy kiếm Vân Quang, không chút do dự rút kiếm ra khỏi vỏ, đao phong lạnh lẽo lướt qua, thân kiếm thoáng cái dính máu tươi trong lòng bàn tay Ký Linh, một phù chú phức tạp theo mãu tươi thấm vào thân kiếm

Bắc đầu cửu thần, trung thiên đại thần, thượng triều kim khuyết, hạ phúc Côn Luân, bảo vệ mẫu thân, tiêu tan độ ách....

"Dù sao phụ thân cũng rất thích ta làm tiểu hồ ly không biết chùn bước."

Phù chú thành hình, tiểu hồ ly xoay người lại, cười với Nữ Oa, "Phụ mẫu chịu khổ đều là vì ta.... Chỉ là phong ấn linh trí, chân chính làm một hồ ly ngây thơ, đơn thuần mà thôi, nương nương, đây không tính là có tội chứ."

"Ta chỉ muốn chờ thêm trăm năm, chờ mẫu thân lịch kiếp xong, sẽ có một ngày cả nhà chúng ta đoàn tụ."

Dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm đinh tai như muốn xé rách trời, mưa to rơi xuống như trút, tai Ký Linh hơi rút lại, "Được rồi.... Nương nương, ta phải về nhà rồi."

Nhìn Trác Dực Thần nhíu mày nằm trên giường, Ký Linh không kiềm chế được bĩu môi, hai mắt cay xè lại nhịn xuống không khóc, trái lại nở một nụ cười thật tươi

Cậu sửa lại tương lai cực khổ của Trác Dực Thần, cũng giúp mẫu thân của cậu sống trăm năm vui vẻ trên thế gian

Cậu vốn có thể mặc kệ mọi chuyện, chờ Trác Dực Thần không lâu sau đấy trọng thượng mà chết trong lúc trừ yêu, nhưng cậu sao có thể vì sớm ngày đoàn tụ với mẫu thân, mà trơ mắt nhìn hắn ở nhân gian bị người chỉ trích, buồn bực không vui....

"Mẫu thân.... Linh Linh và phụ thân ở nhà chờ người...."

----------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro