Phiên ngoại

Trăng tròn chiếu xuống lấp lánh trên Dao Trì, Thừa Hoàng vuốt ve vân tuyết trên trứng rồng, Tam Muội Chân Hỏa cháy trong lò bát quái chiếu ra bóng lưng ở phía sau, phản chiếu vỏ trứng lam bạc ánh lên như dạ minh châu ở đáy biến

"Phụ thân."

Ký Linh giẫm chân trần lên mặt nước, bắn lên bọt nước nhỏ, đuôi còn quấn chuỗi ngọc Nữ Oa vừa tết cho cậu

Thần hồn mà tiểu hồ ly trước đây để lại nhân gian bảo vệ mẫu thân một đời yên ổn, khiến cho tu vi của mình giảm đi

Bây giờ Băng Di quay về, thần hồn của cậu cũng quay về, cậu rốt cuộc có thể hóa thành hình người

Tai mềm mại lắc lư trên đầu, lúc này cậu đang dùng răng nanh giữ mảnh vảy rồng, dán vào vỏ trứng, "Phục Hy gia gia nói lúc mẫu thân phá vỏ mà ra, sẽ có dị tượng nước dâng, chúng ta có cần ngâm trứng vào kính hồ không ?"

Ngón tay Thừa Hoàng ngưng tụ ánh sáng, nhẹ nhàng phất lớp sương mù bên ngoài vỏ trứng, xuyên qua lớp vỏ nửa trong suốt, có thể nhìn thấy rồng nhỏ bên trong đang ôm đuôi ngủ say, sừng rồng chấm đỏ tới chói mắt

"Kính hồ quá lạnh." Y cởi ngoại bào bọc lại trứng rồng, vạt áo bên trong cũng thêu vân tuyết, "Mẫu thân con mỗi lần đều nói không sợ lạnh, kỳ thực trên người đều lạnh, để ta ôm hắn...."

Giọng nói chợt ngừng lại

Ký Linh đột nhiên giơ tay ấn lại bàn tay run rẩy của phụ thân, linh lực tỏa ra từ lòng bàn tay thiếu niên và long tức trong vỏ trứng cộng hưởng, ký ức ba trăm năm trước được Nữ Oa phong ấn lại tràn ra như thủy triều

Vốn năm đấy lúc Băng Di sinh ra cậu, cũng từng dùng linh lực cuối cùng để bảo vệ cậu còn nhỏ yếu

"Phục Hy gia gia nói, chờ lúc mẫu thân tỉnh lại, ta phải đổi lại gọi là phụ thân." Ký Linh dán mặt lên vỏ trứng, dọa sợ rồng nhỏ bên trong run lên, "Ông ấy nói bối phận của nhà chúng ta quá loạn, toàn bộ tại phụ thân trước đây không nên tự ấp trứng, rõ ràng có thể nhờ bảo mẫu ấp ta, bây giờ lại ấp mẫu thân...."

"PHỤC HY !"

Thừa Hoàng tức giận tới xù lông, đang muốn dùng pháp thuật truyền âm để mắng, trứng rồng trong lòng đột nhiên phát ra tiếng nứt, Dao Trì thoáng cái nổi sóng lớn, trút xuống như thác, toàn bộ hoa sen bên bờ đều nở rộ

Trong khe nứt thò ra một móng rồng oánh nhuận như ngọc, sau đấy là sừng rồng nhỏ xíu, Thừa Hoàng ngừng thở nhìn khoảnh khắc rồng nhỏ thoát vỏ

Vỏ trứng như ngọc vỡ vụn hóa thành vầng sáng chui vào vảy rồng, lúc đôi mắt lam lấp lánh kia nhìn lại, thời gian ba trăm năm bỗng chốc hóa thành cát

"Băng Di...."

Thừa Hoàng vưa mở miệng liền nghẹn lời, rồng băng mới sinh chỉ dài bằng cánh tay, nghiêng đầu dùng sừng cọ vào cằm y, giống hệt như lúc Băng Di ngượng ngùng thân thiết với y

"Trên người ngươi có mùi rất quen." Rồng nhỏ đột nhiên mở miệng nói, giọng nói còn có vài phần non nớt, "Giống như ta cảm nhận được trong vỏ trứng."

Vảy rồng trong tay Ký Linh rơi vào trong nước, Thừa Hoàng kinh ngạc nhìn rồng nhỏ dùng đuôi quấn lấy cổ tay mình

Băng Di của y nhớ mùi của y, nhớ ký ức lúc trong vỏ trứng, những cô độc này y phải chịu này cuối cùng đã tới lúc kết thúc

"Nương nương nói ký ức của mẫu thân có thể không hoàn chỉnh...." Ký Linh mở miệng trấn an, hơi lo lắng nhìn phụ thân của mình, "Nhưng thần hồn của mẫu thân đã nguyên vẹn, chúng ta có thể...."

"Không sao."

Thừa Hoàng đột nhiên cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm rồng nhỏ, Băng Di phát ra tiếng ngáy như mèo nhỏ, cả thân quấn lấy cánh tay y, "Như vậy cũng được."

Sâu trong kính hồ truyền tới tiếng chuông xa xăm, Thừa Hoàng ôm rồng nhỏ ngủ giang chân giang tay đi tới thủy tạ, ánh trăng kéo dài bóng y trên mặt đất, "Năm đó lúc mẫu thân con lần đầu tiên gặp ta, vừa thất thố vừa bối rối.... Như vậy cũng được, trước đây là ta quấn lấy mẫu thân con, bây giờ cũng tới lượt hắn quấn ta...."

Ký Linh kéo vạt áo phụ thân, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành cáo lông đỏ nhảy lên mái hiên, chuông gió trên hành lang kêu vang, che giấu tiếng thở dài của thiếu niên

Phụ thân, người vẫn mạnh miệng như vậy, rõ ràng vui tới lắc đuôi liên tục


Lúc sương mù còn chưa tản, Băng Di đã gây họa

Thừa Hoàng chỉ mới đi hứng sương, rồng nhỏ liền gặm trụi sen chín màu mà Nữ Oa thích nhất, còn lấy túi Càn Khôn của Phục Hy ra múc nước

Lúc Thừa Hoàng mang theo rồng nhỏ ướt sũng tới thỉnh tội, Nữ Oa đang vận công điều tức cho số sen tàn còn lại trong hồ

"Nuôi hài tử quả nhiên tổn thọ, Băng Di trước đây cũng không nghịch ngợm như vậy...." Phục Hy ngồi trên xà nhà gặm hạt thông, "Năm đó Đại Hoàng lấy đá vá trời ra làm đồ mài răng, muội muội cũng chưa đau đầu như vậy."

Nữ Oa hít sâu một hơi, ánh mắt liếc rồng nhỏ đang giả vờ ngoan ngoãn, "Làm nũng cũng không có tác dụng.... Cái gì cũng ăn bậy, đến lúc bị đau bụng, ta xem rồng nhỏ ngươi làm thế nào...."

Phục Hy : Quả nhiên vẫn thương Băng Di nhất, làm hỏng hoa của muội muội cũng không nặng lời

Băng Di chui vào vạt áo Thừa Hoàng, móng vuốt bám vào tóc Thừa Hoàng, ngoài mặt Thừa Hoàng thỉnh tội, đuôi lại lén quấn đi mấy đài sen còn nguyên vẹn cuối cùng

Vừa rồi y phát hiện, sau khi Băng Di ăn sen tiên, vảy càng oánh nhuận, có lẽ sen này có lợi cho linh lực


Tối đó, Thừa Hoàng lẻn vào phòng luyện đan của lão Quân 

"Trong túi khóa linh này là rễ sen của Tây Vương Mẫu, trên bàn là sen của Thái Ất." Thừa Hoàng trải tiên thảo đầy giường, đặt rồng nhỏ lên gương Côn Luân, "Băng Di ngoan, thử hóa hình một lần nữa được không ?"

Băng Di nghiêng đầu phun bong bóng nước, ánh sáng thoáng hiện lên, thực sự hóa thành một thiếu niên, Thừa Hoàng còn chưa kịp vui, liền phát hiện hắn chỉ hóa hình tới eo

Đuôi rồng thật ra đã mất, nhưng móng rồng còn đang giẫm lên đầu gối y

"Như vậy rất thoải mái." Băng Di gác cằm lên vai Thừa Hoàng, "Vì sao phải biến ra hai chân ?"

Thừa Hoàng nhìn dung mạo gần trong gang tấc, đột nhiên ôm người vào trong lòng, trên người Băng Di còn mang theo mùi thanh mát lành lạnh, hơi thở ấm áp phả vào bên cổ, trùng điệp với ảo mộng đêm tân hồn trong lụa đỏ trăm nghìn năm trước

"Vì...." Thừa Hoàng nỉ non bên tai Băng Di, "Ta muốn mang ngươi đi xem hội hoa đăng của lễ Nguyên tiêu ở nhân gian."


Ngày hội bàn đào, Ký Linh nhặt tờ giấy rơi vào Dao Trì, thiếu niên nhìn chằm chằm nét chữ "Bỏ trốn ba ngày" trên giấy một lúc lâu, đột nhiên tức giận đóng băng toàn bộ mặt hồ

Phụ thân không đáng tin của cậu lại thật sự dẫn mẫu thân còn chưa hóa hình được toàn bộ hạ phàm rồi


Đường phố Trường An sáng rực, Thừa Hoàng nắm tay Băng Di len qua đoàn người, trên đầu thiếu niên phủ một tầng mành mỏng, trong vạt áo còn giấu từng mảng vảy rồng chưa ẩn được

"Vì sao chúng ta phải che mặt ?" Băng Di cắn mứt quả, nói không rõ, đôi mắt màu lam phản chiếu ánh đèn vạn dặm, "A Hoàng rất đẹp, nên để mọi người đều thấy."

Thừa Hoàng bị tiếng "A Hoàng" này làm cho nhộn nhạo trong lòng, đang muốn mở miệng, chợt thấy đồng tử thiếu niên co rụt

Đầu cầu chu tước đang biểu diễn xiếc phun lửa, khiến quanh người Băng Di tỏa ra hàn khí phòng bị

"Không sợ." Thừa Hoàng ôm người vào trong lòng, ngón tay vuốt lân rồng sau cổ hắn, "Đây là xiếc của người phàm, không làm tổn thương được ngươi."

Người trong lòng lại run càng dữ, Thừa Hoàng đang muốn kiểm tra, chợt thấy vai nặng xuống, Băng Di cư nhiên đã ngất. Thừa Hoàng truyền linh lực kiểm tra kinh mạch mới giật mình, kim đan của hắn đang phản kháng với nhân khí ở phàm trần

Thừa Hoàng ôm người chạy tới nhà trọ, lại lúc nhấc mành che mặt lên, liền sửng sốt

Khóe mắt thiếu niên không ngừng trào ra tuyết, rõ ràng là điềm báo cho linh lực mất kiểm soát, năm đấy lúc Băng Di giấu thiên đạo sinh Linh Linh, có lẽ cũng ngưng tụ tuyết trong lúc đau đớn như vậy

"Lần này sẽ không để ngươi đau nữa."

Thừa Hoàng rạch cổ tay, đút máu vào miệng thiếu niên, đuôi hồ ly bao quanh giường như tấm chắn, "Ta ở đây, Băng Di, ta vẫn luôn ở đây...."


Sau nửa đêm, mưa trút xuống, Băng Di mở mắt trong mùi cỏ bao quanh, phát hiện Thừa Hoàng buộc tóc cho hắn, minh châu treo trên tóc đều là loại mà long tộc thích

"A Hoàng." Thiếu niên đột nhiên xoay người giữ lại cổ tay y, "Chúng ta có phải từng gặp nhau trong trứng không ?"

Tiếng mưa đập vào chuông gió bỗng nhiên trở nên xa xăm, Thừa Hoàng nhìn mi tâm Băng Di tản ra chút đốm sáng, "Vì sao lại hỏi vậy ?"

"Mỗi lần ngươi sờ sừng của ta...." Băng Di dán vào cổ y nỉ non, "Giống như đã từng làm trăm ngàn lần."

"Hừ.... Ngươi còn từng sờ con rồng nào khác sao ?"

Chuông gió trong hành lang vang lên một tiếng, Thừa Hoàng đột nhiên xoay người bọc người vào trong y phục bằng gấm, hôn lên khóe mắt thiếu niên, chặn lại tuyết còn chưa kịp ngưng tụ, "Đâu chỉ trăm nghìn lần.... Trước đây lúc ngươi mang thai Linh Linh, đêm nào cũng cần ta xoa sừng rồng mới có thể ngủ được."

Phong ấn của ký ức nứt ra một khe, Băng Di được bao quanh bằng mùi thảo dược chợt nghẹn ngào, đuôi rồng không khống chế được mà quấn lấy eo Thừa Hoàng, "Vậy ngươi luôn truyền linh lực cho ta.... là ngươi ?"

"Là ta."

"Người hái quả hồng chọc ta vui...."

"Là ta."

"Người luôn xuất hiện trong giấc mơ của ta...."

Thừa Hoàng đột nhiên hôn lên môi hắn, tuyết ở khóe mắt Băng Di hóa thành nước, ánh trăng trăm nghìn năm trước trùng điệp với ánh đèn tối nay, chiếu lên bóng người giao nhau trên giường


Lúc mưa tạnh, cổ tay Băng Di đột nhiên hiện lên hoa văn khóa đồng tâm, Thừa Hoàng nhìn người yêu ngủ say, lén buộc tơ hồng lên cổ tay hắn

Lần này không cần Nữ Oa nhắc nhở, y cũng biết phải một lần nữa dạy rồng nhỏ biết cái gì gọi là tình yêu

Lúc tia nắng xuyên qua tầng mây, một con tiên hạc ngậm hoa sen bay tới ngoài cửa sổ nhà trọ, chữ rồng bay phượng múa của Ký Linh viết trên hoa

"Nữ Oa nương nương nói, bỏ trốn nữa thì đánh gãy chân phụ mẫu ---- Phục Hy gia gia trộm kiếm Hiên Viên, nói muốn giúp phụ mẫu bỏ mạng ở thiên nhai."

Thừa Hoàng cười, hóa hoa thành tro, cúi người đánh thức rồng nhỏ trong lòng

Sương mù ở thành Trường An biến mất, hoa đào bên ngoài Cửu Trọng Thiên đúng lúc đang nở rộ, cũng đủ để bọn họ chậm rãi kể về năm tháng đã bỏ lỡ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro