Chương 73

      ☆ Chương 73: Mọi người đều yêu ngôi sao

Edit: Bongbong_nbo

Lúc này đã là đêm khuya.

Trần Lương gục gặc với bàn làm việc của chính mình.

Đèn phòng làm việc không mở, ánh sáng leo lắt hắt ra từ màn hình máy tính, phủ lên gương mặt người ngồi trước màn hình nhuộm màu xanh lóng lánh.

Ngọn gió bên ngoài cửa sổ cuộn tấm rèm rủ hai bên của sổ lên, trong tiếng gió vi vu, chốc chốc có tiếng chuột bàn nhẹ nhàng vang lên, chốc chốc lại vang lên tiếng gõ bàn phím.

Lúc này là đêm thứ ba Giang Hưng share bài Weibo dài của Lục Vân Khai gây nên sóng to gió lớn.

Thực tế cũng là đêm thứ ba mà Weibo dài đăng lên.

Sự kiện Weibo dài của Lục Vân Khai còn đang chiếm giữu trang đầu trên Weibo.

Đồng thời ngay từ khi bắt đầu, sự việc liền ầm ĩ lên Weibo, ầm ĩ tới các diễn đàn lớn đều có bài viết.

Cho dù không phải fan của Giang Hưng, Lục Vân Khai, lúc này cũng biết sự kiện này.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

01 : 35.

Trần Lương liếc nhìn thời gian ở góc dưới màn hình máy tính bàn.

Một giờ rưỡi giữa đêm, còn có cư dân mạng giao lưu trên diễn đàn và Weibo đang bàn luận sự kiện này.

So sánh trung bình với số liệu của các scandal khác, tình huống này đã thuộc về một quẻ vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Không biết trong đó có bao nhiêu bàn tay của Chúng Tinh lén lút lửa cháy thêm dầu giúp Lục Vân Khai tạo scandal?

Nhưng cho dù có, trước mắt những sự kiện bạo hồng trên mạng ấy chưa từng có những bàn tay phía sau thao tác hay sao?

Không quan trọng thao tác thế nào.

Quan trọng là hiện tại chủ đề này rất tốt đã được quần chúng hoàn toàn tiếp thu, vô tình cắm vào cũng tốt, cố ý tìm hoa cũng được, tất cả đều thành công rồi.

《 Hợp tác thương nghiệp 》đang chiếu xong tuần đầu tiên, tuần thứ hai vừa qua một nửa, phòng vé đã ngấp nghé có tư thế sắp vượt qua rồi.

Trước đó, đoàn làm phim vì để đẩy Đặng Bích ra, Giang Hưng, Lâm Tiểu Thiện kết hợp Đặng Bích cùng nhau tạo scandal tam giác tình yêu giành ánh mắt của người ta —— scandal như vậy rất bình thường và không có gì đáng trách, từ kết quả mà thấy, năng lực của đoàn đội phía sau Đặng Bích cũng không tệ, trước mắt đã thu hoạch nhân khí đồng thời đem Đặng Bích hoàn toàn đẩy dạt vào bờ.

Nhưng bởi vì trước đó có điều kiện ''Push Đặng Bích lần nữa'', Giang Hưng trong lúc đang sao tác ít nhiều còn có sự tồn tại đôi chút lúng túng.

Nếu nói trong tam giác tình yêu này, anh thực sự là nam chính quan trọng nhất khiến cho hai vị nữ diễn viên trước đến sau đi cũng không sai, nhưng điều này với hình tượng của Giang Hưng tạo ra trước giờ chẳng hề phù hợp, cứ như một đôi giày xịn thì xịn, đẹp cũng đẹp, nhưng không vừa chân, chân đeo khó chịu, đây có phải có chút vô vị hay không?

Cho nên cuối cùng, Đặng Bích thu hoạch cực lớn, mặt khác Giang Hưng và Lâm Tiểu Thiện, thu hoạch của họ cũng chỉ có thể nói không thành công, chẳng qua quan tâm phổ biến một thời gian mà thôi, thật sự nếu nói vì sự kiện này thu hút được bao nhiêu fan trung thành, vậy thì tuyệt đối không có.

Nhưng sự kiện lần này không giống vậy.

Sự kiện lần này thật sự rất phù hợp với hình tượng của Giang Hưng từ trước giờ.

Người thân thiết đương nhiên là biết Giang Hưng và Lục Vân Khai ngầm có giao hảo, tình cảm qua lại e rằng còn không tệ.

Nhưng hai người trước đó không hề qua lại công khai, tác phẩm quay phim của hai người cũng hoàn toàn không có đụng nhau, thậm chí Weibo —— Lục Vân Khai thì khỏi nói rồi, Weibo chính thức vẫn luôn không theo dõi ai không hoạt động, Weibo chính thức của Giang Hưng có hoạt động cũng không theo dõi Lục Vân Khai.

Điều này liền hình thành ấn tượng ''Hai người không hề có giao điểm'' trong mắt công chúng.

Lúc này Giang Hưng với tư cách là minh tinh, người chân chính trong giới giải trí, lá cờ đầu tiên dứt khoát đứng ra ủng hộ quan điểm phát biểu của Lục Vân Khai, hơn nữa lời bình lại đơn giản sâu xa như thế, không gõ bất cứ bài tình cảm nào hoặc là bất cứ lời nhẹ nhàng nào, thì càng biểu thị Giang Hưng là một loại lời bình ủng hộ đơn thuần.

Cái này lại không có soạn thảo.

Đủ kính nghiệp, đủ khiêm tốn, đủ chính trực, còn có thực lực.

Trần Lương mò ra một điếu thuốc, móc bật lửa ra châm lên, hít một hơi trên ngọn lửa.

Trong khói trắng lượn lờ, ông híp mắt mình lại.

Debut năm năm.

Ba năm từ phim truyền hình chuyển sang điện ảnh.

Hai năm ở trong điện ảnh tìm được vị trí của mình.

《 Khách sạn Quy Nhân 》trước đó đã được một giải thưởng.

《 Hợp tác thương nghiệp 》lần này khẳng định sẽ quét giải thưởng nữa, hơn nữa là giải thưởng hạng nhất.

Dựa theo thông lệ trước đó mà nói, ngay cả khi giải thưởng của bộ phim giành được cho dù không có liên quan gì với Giang Hưng, giải thưởng của chính nó đối với Giang Hưng mà nói cũng là một lần nâng cấp.

Nhưng lần này không giống nhau.

Trong bóng tối, Trần Lương cong khóe môi.

Đây là kiểu cười nhạo đầy ý xấu xa.

《 Hợp tác thương nghiệp 》là một bộ phim điện ảnh tương đối đặc biệt.

Mặc dù nói ba nam chính có sự khác biệt giữa nam một, nam hai, nam ba, nhưng phân cảnh của Sử Sâm và Giang Hưng trên thực tế không khác nhiều lắm.

Lần này ai phụ diễn cho ai.

Ai giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Thậm chí giải thưởng cuối cùng hoa rơi nhà ai ——

Đều đã không dễ nói đâu.

Ông lại hút một hơi thuốc.

Theo đó sự bí bức trong lồng ngực hòa tan cùng khói thuốc, phun ra một hơi dài dài dài dài.

——————

Ngày 1 tháng 7: 《 Hợp tác thương nghiệp 》, 《 Kẻ góa vợ 》công chiếu. Ngày đầu tiên công chiếu, thống kê phòng vé chia ra là 27 triệu tệ, 8 triệu tệ. ( 27 triệu tệ = 89.922.960.000 VND, 8 triệu tệ= 26.643.840.000 VND )

Ngày 7 tháng 7: 《 Hợp tác thương nghiệp 》, 《 Kẻ góa vợ 》tuần đầu công chiếu, thống kê phòng vé chia ra 300 triệu tệ, 30 triệu tệ. ( 300 triệu tệ = 999.144.000.000 VND, 30 triệu tệ = 99.914.400.000 VND )

Cuối ngày 7 tháng 7: Phản hồi công khai đối với quần chúng về scandal tam giác Giang Lâm Đặng; người mới nổi Lục Vân Khai xuất hiện scandal.

Sáng sớm ngày 8 tháng 7: Lục Vân Khai liền đáp trả scandal tạo thành phản ứng dữ dội của người hâm mộ, Giang Hưng share bài đáp trả dẫn đến tranh luận trên mạng.

Ngày 14 tháng 7: 《 Hợp tác thương nghiệp 》, 《 Kẻ góa vợ 》công chiếu tuần thứ hai, tính gộp phòng bán vé chia ra 700 triệu tệ, 130 triệu tệ. ( 700 triệu tệ = 2.331.336.000.000 VND, 130 triệu tệ = 432.962.400.000VND )

Ngày 28 tháng 7: 《 Hợp tác thương nghiệp 》, 《 Kẻ góa vợ 》công chiếu tuần thứ tư, tổng kết phòng vé cuối cùng là 9 tỷ 300 triệu tệ, 230 triệu tệ. ( 9 tỷ 300 triệu tệ = 30.973.464.000.000 VND, 230 triệu tệ = 766.010.400.000 VND )

Ngày 28 tháng 7: Ba liên hoan phim quốc tế nổi tiếng trên thế giới công bố đề cử, phim tiếng Hoa《 Kẻ góa vợ 》tiến vào vòng tranh giải thưởng.

——————

Ngày 04 tháng 08 năm 2012 là ngày show truyền hình 《 Người mơ mộng 》phát sóng.

Show kỳ này mời Giang Hưng làm khách mời hiện trường trình bày nhân sinh từng trải và cảm ngộ của mình từ khi ra mắt tới nay.

Địa điểm thu hình của chương trình《 Người mơ mộng 》là ở vùng khác.

Giang Hưng tới studio quay phim sớm một ngày, cùng MC và biên đạo ăn một bữa cơm bình thường, sau đó ở sau hậu trường khớp kịch bản.

Như những show truyền hình thông thường đều là như vậy, có vấn đề gì tương đối quan trọng, vấn đề khiến nghệ sĩ khó xử, đều sẽ cùng nghệ sĩ đối chiếu một cái trong ngày đầu tiên, xem thử mục này có thể hay không, nghệ sĩ tình nguyện trả lời hay không, nếu như không bằng lòng trả lời, vấn đề này hoặc là mục này liền cắt đi, thay đổi thành vấn đề và mục khác.

《 Người mơ mộng 》là một chương trình truyền hình tương đối mà nói sẽ khá truyền thống, hơi chính thức hơn.

Nó là chương trình khiến minh tinh thân thiết với fan nhiều hơn, để minh tinh trực tiếp trò chuyện với fan, mà không phải chương trình tạp kỷ chơi trò chơi, nhảy múa, ca hát như vậy.

Cho nên hầu hết các vấn đề do MC nêu ra cũng tương đối chính thức, những câu chuyện cười kẹp giữa đó, cũng chỉ là vì điều hòa bầu không khí mà chuẩn bị.

Không giống như lúc bắt đầu, một chương trình truyền hình thế thôi, Trần Lương không ngồi máy bay chạy theo Giang Hưng khắp nơi, ở cạnh Giang Hưng vẫn là trợ lý tiểu Lưu lúc công tác sẽ dẫn theo.

Nói thật, làm trợ lý, làm người quản lý, phần lớn họ lúc nào cũng phục vụ hết mình lúc minh tinh tống ra rổ rá chuyện.

Chẳng hạn như nói minh tinh lười tự mình ứng phó nói chuyện với fan, thì là người quản lý hoặc là trợ lý tính khí lớn, khống chế minh tinh không cho fan tiếp xúc, lại thí dụ nói minh tinh ra vẻ đại bài tự mình thong dong tới trễ, chậm so với thời gian chương trình yêu cầu nhiều quá mức tròn hẳn một ngày, đây cũng không phải vấn đề của minh tinh, vẫn là câu nói này, đều là người quản lý hoặc là trợ lý trao đổi với chỗ công tác không đúng chỗ; chưa kể đến chuyện minh tinh hát vai mặt trắng, người quản lý, trợ lý hát vai mặt đen, loại nguyên tắc này sắp trở thành tiêu chuẩn phổ biến rộng khắp rồi. ( Kinh kịch truyền thống Trung Quốc rất đặc biệt về trang điểm trên khuôn mặt. Ví dụ, mặt đỏ có nghĩa là trung thành, mặt đen có nghĩa là ngay thẳng, mặt trắng có nghĩa là phản bội, và mặt xanh có nghĩa là linh hồn xấu xa, v.v )

Nhưng quy tắc có lúc cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như tiểu Lưu bên cạnh Giang Hưng, cậu là thật sự theo Giang Hưng làm việc từ đầu, liền không có cơ hội hát mặt đen gì đó.

Đầu tiên cậu phát hiện minh tinh mà mình đi theo tính khí thực sự rất tốt -- có lúc thậm chí còn tốt hơn so với nữ minh tinh, dĩ nhiên lúc này không thể so sánh như thế, lúc đóng phim cả ngày đêm hoặc là bị một cảnh kéo dài chẳng hạn gì gì đó, áp lực vừa lớn, đừng nói nam minh tinh, ngay cả nữ minh tinh cũng phải rút ra từng điếu thuốc liên tiếp, thần kinh kéo căng sít chặt, động một chút là nổ tung.

Nhưng Giang Hưng rất ít dịp nổi giận vì áp lực quay phim, dù là ở lần quay phim《 Quy nhân 》với Lương Hữu Bác đối diễn, cũng chỉ là trầm mặt mà thôi.

Thứ hai tiểu Lưu cũng phát hiện, minh tinh của mình trên sự nghiệp diễn xuất cũng thực sự kính nghiệp. Rất nhiều minh tinh nhỏ lúc mới bắt đầu vô cùng vô cùng kính nghiệp, đó là bọn họ không có tiếng tăm, không có lai lịch, bọn họ không kính nghiệp liền không có cơm ăn; nhưng ngay khi những minh tinh nhỏ này nổi tiếng lên, có còn giữ nguyên thái độ kính nghiệp ngay lúc đầu hay không, thì thật sự không chắc -- ví dụ đơn giản nhất như trên, lúc tham gia chương trình truyền hình kéo dài thời gian, đem thời gian khớp kịch bản cứ kéo dài kéo dài mãi, kéo tới cuối cùng một tiếng đồng hồ mới khoan thai tới trễ, nói \\\ ''Chúng ta bắt đầu thôi \\\ ''.

Mà Giang Hưng... Dù sao anh cũng không cần trợ lý lúc hát mặt đen thế này.

Họ lúc này đã ở hậu trường, còn cầm kịch bản trong tay.

Giang Hưng đang xem qua từng câu hỏi từng vấn đề, trọng điểm có thể sẽ quay thành khó xử hoặc là trả lời không tốt, cũng đều được bút ký hiệu đánh dấu từng cái xong rồi.

Phần lớn thời gian Giang Hưng không có dị nghị.

Nhưng cũng có lúc, anh sẽ đề xuất nói thẳng \\\ ''Tôi thấy như vậy không được. \\\ ''

Giang ca nói không được vậy thì nhất định là không được!

Tiểu Lưu rất chăm chỉ chân thành bưng trà đưa nước, mời bánh cho hai bên thảo luận, nâng trình độ ân cần thậm chí gạt em gái làm công việc trà nước bên cạnh ra luôn, làm cho nhân viên của chương trình tạp kỹ bên này nhịn không được liếc xéo cậu một cái, bụng nghĩ trợ lý này cũng kỳ quái, sao mà dáng điệu như một người mới bắt đầu thời gian thử việc lại như là một giây sau liền sắp bị đuổi việc...

Dĩ nhiên cái suy nghĩ này chỉ quanh quẩn trong đầu của MC một chút thế đó.

Rất nhanh, MC liền đưa ánh mắt của mình tập trung chỗ Giang Hưng bày tỏ không đồng ý.

Khúc ca hát -- không phản đối, chỉ có điều đối phương dùng bút ký hiệu chú thích ở trên giấy là mình trên phương diện ca hát, chỉ là \\\ ''Trình độ người hát karaoke bình thường \\\''.

Đoạn nhảy múa -- trên cơ bản không phản đối, song một ngày không kịp học rồi, đoán chừng trong khán giả có lẽ nhiều người nhảy tốt hơn so với anh ấy, vừa khéo có thế phời bày một chút trình độ người bình thường của anh ấy.

MC tiểu Liêu nhìn thấy chỗ này không nén được cười một cái.

Chương trình này đối với anh mà nói, minh tinh có thể đơn giản thẳng thừng chia thành hai loại.

Một loại thuộc về số đông, bọn họ trên sân khấu chơi rất vui vẻ rất giải trí, nhưng phần riêng tư không có chơi vui như vậy; một loại khác là số ít, ở trên sân khấu không giải trí lắm hoặc là giải trí không OK thế đấy, nhưng riêng tư, bọn họ thực sự ở chung rất tốt.

Người trước thích hợp hợp tác, người sau thích hợp làm bạn.

Có điều hiện tại vẫn đang làm việc, tiểu Liêu cũng còn mang bộ óc làm việc.

Anh nhìn kịch bản phản hồi về, đầu tiên của kịch bản là tiêu đề của show, là 《 Ước mơ là một loại sức mạnh 》. Bụng nghĩ trên nguyên tắc đã không phản đối ca hát nhảy múa, vậy thì thực ra phản đối cái gì? Chương trình này vẫn là một tiết mục phỏng vấn khá truyền thống, nơi các minh tinh truyền năng lượng tích cực đến fan, chắc không có gì quá giới hạn chứ...?

Sau đó anh lật hai tờ, liền nhìn thấy chỗ Giang Hưng rõ ràng nói không được.

Đây là câu hỏi chuẩn bị sẵn cho khán giả hỏi minh tinh.

Câu hỏi là: Anh thành công như thế nào?

... Câu hỏi này.

Có gì phải từ chối à?

Tiểu Liêu nghĩ một chút, sau đó phát hiện mình tự hỏi ra miệng rồi!

Giang Hưng bên này liền cười nói: ''Bây giờ còn chưa coi như là thành công, liền không làm pr giả dối.''

Có lẽ trên thế giới này chỉ có một ''Người'' khác có thế hiểu rõ một lời hai nghĩa trong câu nói của Giang Hưng.

0021 ở trong đầu anh cười một tiếng bí hiểm như thế.

Mặt Giang Hưng không biến sắc tiếp tục cùng tiểu Liêu khớp kịch bản, ngầm móc mỉa 0021: [ Sao ta cảm thấy mi càng lúc càng nhân tính hóa rồi? ]

[ Có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì tỏ. ] - 0021 bình tĩnh nói.

[... ] - Thế mà cả tục ngữ cũng biết dùng rồi. Rõ ràng mới đầu không phải như vậy. Không phải dáng vẻ cả mặt cấm dục cao lãnh sao?

Cho nên lúc mình ở chung với nó rốt cuộc làm cái gì khiến nó phát sinh biến hóa như vậy? Giang Hưng cũng không cầm được thoáng suy nghĩ như vậy.

[ Tôi nhất định phải chỉ ra tôi có thể nghe thấy lời nói trong đầu bạn. ] - 0021 nói.

[ Ừ... Nghe thấy rồi sao? ] - Giang Hưng nói - [ Lời ta nói có gì ghê gớm quá hay sao? ]

[... ] - 0021.

Ngày thứ hai chính thức phát sóng tới rất nhanh, tám giờ tối, chương trinh chính thức bắt đầu, sau một đoạn ngắn dạo đầu, Giang Hưng từ lối đi xuất hiện, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, đi rất nhanh qua hành lang, đạp lên sân khấu.

''Hoan nghênh hoan nghênh, chào mừng Giang Hưng tới chương trình của chúng ta, mọi người cho tràng pháo tay!'' - Tiểu Liêu cười nói. Lúc giọng nói của anh ta hạ xuống, tiếng vỗ tay của khán giả vì Giang Hưng tới mà tạm thời lắng xuống lại bùng lên như thủy triều!

''Cảm ơn, cảm ơn mọi người.'' - Giang Hưng nói với micro, tiếng vỗ của khán giả ngồi trên sau khi anh nói hạ xuống một chút.

Tiểu Liêu lại nói: ''Đây là lần đầu tiên Giang Hưng đến với chương trình của chúng ta, để tôi cảm nhận một chút sự nhiệt tình của cả nhà chúng ta nào! Mọi người vỗ tay ——" - Tiếng vỗ tay như thủy triều!

''Cảm ơn, cảm ơn mọi người.'' - Giang Hưng nói lần thứ hai. Tiếng vỗ tay lại hạ xuống.

Tiểu Liêu lần thứ ba nói: ''Ok, bây giờ chúng ta vỗ tay một chút ——" - Tiếng vỗ tay lần nữa...

Giang Hưng cuối cùng nhịn không được nói: ''Ây em nói, mỗi một người lúc tới đây đều phải vỗ tay cổ vũ nhiều như vậy hay sao?''

''Thực ra không phải.'' - Tiểu Liêu nói.

''Vậy vì sao hôm nay như vậy?'' - Giang Hưng nói - ''Nói thật, nói thật, em thấy mọi người vỗ tay vỗ đến có sức như vậy, đã có chút xấu hổ, bụng nghĩ em cũng không làm cái gì thì phải, mọi người cứ hoan nghênh như vậy, nhận mà thấy xấu hổ đó!'' - Anh lại nói - ''Thực ra điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là vừa bắt đầu mọi người đã nhiệt tình như vậy rồi, vậy chờ lúc phỏng vấn đến cao trào, mọi người không phải muốn hất tung trần nhà hay sao? Bình tĩnh, chúng ta phải bình tĩnh một chút.''

''Thực ra...'' - Vẻ mặt tiểu Liêu hết sức kín đáo và nghiêm túc - ''Sở dĩ lần này anh lặp lại tiếng vỗ tay, chủ yếu là Giang Hưng cậu đó nha.''

''Hở?'' - Giang Hưng đúng lúc bày tỏ nghi vấn.

''Mọi người đều biết mà'' - Lời này là tiểu Liêu nói với khán giả - ''Biểu hiện của Giang Hưng ở phim trường hoặc là trước mặt công chúng, từ trước tới nay đều nhất quán một kiểu —— dáng vẻ vô cùng nhã nhặn, vô cùng bình tĩnh, mọi người nói có phải hay không?''

''Phải —— '' - Tiếng trả lời như tiếng ca tụng hoàng đế*!

*Gốc của nó là 山呼-sơn hô - Nghĩa là một loại nghi thức để triều thần trong xã hội phong kiến ca tụng hoàng đế.

''Sau đó anh liền suy xét ấy mà, người vô cùng bình tĩnh, vô cùng nhã nhặn lúc đụng phải một vài sự việc đặc biệt nào đó sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ? Liền thí dụ như nói giống như khi nãy, nếu như anh cứ liên tục nói mọi người vỗ tay, Giang Hưng cậu sẽ luôn nói cảm ơn hay không thế?'' - Tiểu Liêu dùng tinh thần nghiên cứu khoa học đưa ra vấn đề này.

''Nghe ra dường như có chút đạo lý...'' - Giang Hưng gật đầu, sau đó anh chuyển đề tài - ''Có đạo lý con khỉ! Em nói anh đây còn trực tiếp bắt đầu nghiên cứu khống chế biến số thì phải? Em vừa rồi suy nghĩ không khớp rồi, bây giờ nghe anh nói lời như này! Chà, em đây là trực tiếp biến thân thành đối tượng nghiên cứu hay là biến thân thành người máy được lập trình của chương trình? Còn cần liên tục cảm ơn hay không... Nè, hình tượng của em lẽ nào ngu ngốc như vậy?

Khán giả hiện trường lại cười to một trận rất lớn.

Giang Hưng và tiểu Liêu đứng trên sân khấu cũng cười.

Sau đó tiểu Liêu cũng đem chủ đề cut vào trọng điểm hôm nay, cũng chính là 《 Ước mơ là động lực tiến về phía trước 》.

Tiểu Liêu nói: ''Ngày hôm nay thông tin càng lúc càng phát triển, minh tinh cũng không giống như quá khứ, chỉ tồn tại trên màn hình. Càng ngày càng nhiều fan hiểu được minh tinh của mình ngày thường là bộ dáng gì, ở trên phim trường lại là bộ dạng gì, cũng càng biết lúc quay phim vất vả thế nào.''

Giang Hưng gật gật đầu.

Tiểu Liêu lại nói: ''Mọi người đều biết, minh tinh mặc dù ở trên màn ảnh rất vẻ vang, nhưng lúc quay phim ngày đêm đảo lộn, ngày cực lạnh ở trong mưa tắm mưa, ngày hè nóng bức quấn từng lớp từng lớp đồ diễn vừa dày vừa nặng, thậm chí minh tinh gặp bất trắc ở phim trường, chẳng hạn như nói trep dây cáp không treo tốt, rơi xuống; hoặc là lúc cảnh cháy nổ phát sinh nổ thương ngoài ý muốn, hoặc là sự cố hỏa hoạn không ngờ —— tóm lại, minh tinh thực ra là một nhóm ngành nghề mà bỏ ra và thu vào rất công bằng.''

Giang Hưng nói: ''Dạ, ở một mức độ nào đó nói như thế cũng không sai.''

Tiểu Liêu nói tiếp: ''Như vậy hỏi Sunday một câu, là cái gì khiến cậu quyết định tiến vào cái nghề này thế?''

Giang Hưng nghĩ một chút, nói: ''Việc này thì rất bình thường, đầu tiên nó là sự nổi tiếng đi. Tiếp đó lúc ấy, em cũng chỉ hai mươi tuổi, còn là một thằng nhóc, một ngày nào đó bỗng nhiên có một người chuyên phát hiện ngôi sao tiềm năng nói với em 'Ơ kìa, tôi thấy ngoại hình cậu không tệ nha, thế nào, có hứng thú tới công ty chúng tôi huấn luyện thử chút hay không? Nếu như cậu có thiên phú này, vậy công ty chúng tôi có thể sắp xếp cậu debut trở thành ngôi sao.' ''

Tiểu Liên bên này vừa ''Ha'' hai tiếng.

Giang Hưng liền tự phỉ nhổ nói: ''Kỳ thực bây giờ nghe ra đấy, lời nói đó xem ra rất khả nghi phải không? Nếu đổi lại bây giờ em đang ở trên phố, ngay lập tức cho rằng người đó là lừa gạt báo cảnh sát bắt hắn ta rồi!''

Khán giả bên kia cười, còn có một bộ phận la to: ''Lừa đảo bây giờ sớm đã thông minh hơn rồi! Sunday anh từ lâu là ngôi sao rồi, bây giờ nếu không nhận ra anh mới là khả nghi!''

''Không sai, lừa đảo bây giờ càng thông minh hơn nhiều rồi.'' - Giang Hưng vừa cười vừa trả lời từ xa - ''Hắn ta sẽ không nói gì về làm ngôi sao, làm minh tinh nhiều nhất là đóng phí huấn luyện, hắn sẽ gọi điện báo ra họ tên, địa chỉ của bạn, sau đó tự xưng là cục công an, yêu cầu bạn phối hợp điều tra gì đó —— chín mươi phần trăm khả năng là điều tra án kiện kinh tế —— sau đó trực tiếp yêu cầu thẻ ngân hàng của bạn chuyển khoản cho hắn ta!''

Tiểu Liêu lúc này ngồi bên cạnh mới kéo chủ đề trở về, anh nói: ''Tiến vào nghề này, Giang Hưng cậu có từng hối hận hay không thế?''

''Cái này thì có.'' - Giang Hưng nói.

''Từng hối hận?'' - Tiểu Liêu lặp lại.

Giang Hưng bên này nói: ''Đúng, từng hối hận, có một khoảng thời gian còn thường xuyên sa vào hối hận và nghi ngờ không thể tự thoát khỏi. Em cho rằng hối hận là một loại cảm xúc rất bình thường, mặc dù chúng ta đều nói 'Làm rồi thì không được hối hận', 'Làm rồi hối hận thì không có ý nghĩa'... Những điều này đương nhiên là có đạo lý, nhưng hối hận là một loại cảm xúc trên sinh lý, với tư cách là một con người, thì rất khó đem cảm xúc này loại bỏ hoàn toàn.''

''Cho nên ngay lúc cảm xúc này xuất hiện...'' - Tiểu Liêu nói.

''Suy nghĩ lại. Để phân tích, hiểu rõ, và không chôn vùi vào đó.'' - Giang Hưng nói.

''Anh còn muốn hỏi một điều, chúng ta vừa mới nói đều là nhân tố liên quan bản thân, nếu như là nhân tố bên ngoài không liên quan bản thân, chính là nói, lúc Sunday cậu đang quay phim, nếu như đụng phải đối xử bất công chẳng hạn —— "

Giang Hưng hơi suy nghĩ một chút: ''Dạ, đây là trong dự liệu...''

''Trong dự liệu?''

''Bởi vị trong mọi ngành nghề đều có loại sự tình này, đây không chỉ là tình huống riêng của nghề minh tinh.'' - Giang Hưng giải thích nói - ''Lúc nào anh sẽ đụng phải tình huống này: Ví dụ, anh cảm thấy mình diễn tốt hơn một diễn viên khác đi, nhưng đạo diễn lại thích một diễn viên khác hơn đấy; lại hoặc là dứt khoát hơn, một diễn viên khác chính là thân thích của đạo diễn, đạo diễn quay toàn bộ đều đang trợ giúp diễn viên ấy đi —— "

Nói tới đây, anh không quên bổ sung một câu: ''Dĩ nhiên em tương đối may mắn, hiện tại còn chưng gặp phải loại tình huống này.''

Mặc dù trước đây đã gặp phải.

Giang Hưng lại nói: ''Những lúc này, mọi người nhất định không thể vì bất mãn như thế liền mặc kệ nói 'Tôi không làm', đây chẳng phải giống như trẻ con giận dỗi hay sao? Quan điểm của em ở đây là, lấy ra thái độ chuyên nghiệp, làm tốt việc thuộc bổn phận của mình. Cứ lấy đóng phim làm ví dụ, đóng phim có lúc thực ra là một loại việc rất cá nhân, mặc dù cần đối diễn, nhưng đối phương phát huy không tốt, theo lẽ thường, thì sẽ không ảnh hưởng bạn phát huy tốt.''

''Em đã nhận phần việc này, vậy liền làm nó thật tốt. Đây không phải đạo diễn đối với em tốt hay không, đạo diễn đối tốt với người khác như vậy hay không, điều kiện kèm theo để quyết định là hợp đồng ký lúc đó, thù lao công việc nhận được quyết định —— "

Trần Oánh Oánh ngồi ở hàng ghế khán giả phía trước tham lam nghe bài nói chuyện của Giang Hưng.

Có mặt ngồi đây đều là fan của Giang Hưng.

Cho nên lúc mở đầu, MC khuấy động bầu không khí, mọi người mới không biết mệt mỏi lần này lần khác vỗ tay cổ vũ.

Trần Oánh Oánh và Giang Hưng ở trong một thành phố.

Lần này Giang Hưng tới vùng khác tham gia chương trình phỏng vấn, Trần Oánh Oánh đã có thể cầm được vé khán giả, vậy cô nhất định phải tới —— hơn nữa còn tới không phải một mình cô ấy, còn có rất nhiều fan đáng tin trong group, đều cùng cô hoặc ngồi xe lửa hoặc máy bay tới hiện trường chương trình này.

Hiện tại bọn họ cùng phần lớn fan bản địa, và một bộ phận fan ở các nơi toàn quốc cũng không tính là ít đang ngồi cùng nhau, nghe thấy thần tượng của mình nói chuyện tọa đàm.

Có một loại cảm giác nói không tốt lắm.

Đại khái chính là loại cảm giác có chút cảm động ——

Vô cùng cảm động ——

Hết sức cảm động ——

Trong đôi mắt của Trần Oánh Oánh đều là hình bóng của Giang Hưng.

Không chỉ mình cô ấy như vậy.

Rất nhiều rất nhiều fan đều như vậy.

Đi theo một minh tinh từ nhỏ bé đến nổi tiếng.

Nhìn anh ấy từng chút từng chút tiến bộ, nhìn anh ấy giành giải, nhìn anh ấy từ phim truyền hình tới phim điện ảnh.

Bây giờ cùng với anh ở dưới một mái hiên ——

Cuộc nói chuyện trên sân khấu ngừng một lúc.

Tiếng vỗ tay không biết từ đâu lẻ loi vang lên trước.

Tiếng vỗ tay lẻ loi này như là chìa khóa then chốt mở cửa lớn, cắm vào ổ khóa đẩy mở cửa lớn, liền có thứ vô cùng vô tận thần bí mà sôi nổi tuôn tràn ra!

Tiếng vỗ tay chấn động hội trường!

Trần Oánh Oánh cũng giống như tất cả người xung quanh, vỗ tay hết sức, vỗ hai tay của mình đến đỏ hồng.

Cô hưng phấn và kích động.

Phảng phất đặt mình vào biển hoa và bong bóng!

Và cô bức thiết muốn truyền bầu không khí này đến người đang đứng trên sân khấu ấy!

Khiến anh biết có nhiều fan như vậy, vì anh phấn chấn, vì anh buồn bã!

Muốn nói cho đối phương biết rốt cuộc anh tốt bao nhiêu! ——

Lâm Tiểu Trí, Mã Nham, Ngô Thụ Mậu, Hà Chí Thương.

Ngô Bình, Quách Tọa, Chu Hà, Hà Dung, Hồ Nguyệt Sảng, Triệu Khả Tuệ.

Em và bọn họ từ không quen.

Bọn họ và em từ không biết.

Nhưng bởi vì có mối quan hệ cộng đồng, bây giờ bọn em đã trở thành bạn bè, vì một người kết nối bọn em mà cố gắng!

''Sunday! Sunday!''

Tiếng hô ban đầu còn lộn xộn sau vài giây liên thay đổi đồng đều một giọng!

''Anh cừ nhất! Anh cừ nhất!''

Bọn họ đứng lên từ chỗ ngồi hô vang!

''Chúng em đều yêu anh, cả đời yêu anh —— "

Đang lúc chương trình phát sóng, nhân viên công tác hậu đài quan sát tỉ lệ xem thời gian thực của chương trình, phát hiện sau khi tiết mục phát sóng hôm nay, cũng chính là sau năm phút đầu tiên, tỉ lệ xem đã phá vỡ 0,21% cao nhất.

Và sau đó mỗi năm phút, con số cuối cùng liền nhảy đập lên 1-5 đơn vị.

0.23%, 0.27%, 0.30%, 0.35%, 0.37%, 0.40%.

Cuối cùng dừng lại ở 0.40%.

So với tỉ lệ xem trực tiếp lúc trước, nó đã tăng gấp đôi.

Sau đó, biên đạo và MC của chương trình《 Người mơ mộng 》, đều từng người gọi điện cho Giang Hưng chúc mừng và bày tỏ cảm ơn.

Hết chương 73./.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro