Chương 5
Thành thật xin lỗi mọi người nhiều, do một vài lý do cá nhân nên đến bây giờ chiếc fic này mới có thể tiếp tục. Thành thật xin lỗi để mọi nguời đợi lâu.
05.
Lại một đêm mất ngủ.
Tăng Thuấn Hy kéo rèm, ngắm trăng đêm nay. Trên trường quay, cậu và Thành Nghị cùng nhau quay phim, mỗi giây phút đều cảm thấy vui vẻ, nhưng vừa trở về phòng khách sạn, cậu lại một bụng đầy tâm sự, không ngừng vướng vào rối rắm của chính mình.
Cậu đối với Thành Nghị đến tột cùng là tình bạn hay là tình yêu.
Đáp án mong muốn tựa hồ phải suy nghĩ thật kỹ mới có thể giải đáp, có thế nói nếu lui một bước thì là tình bạn vạn tuế, còn tiến thêm một bước phỏng chừng không thể cứu vãn được.
Ahhh, khó chịu quá!
Tăng Thuấn Hy không nhịn được lời nói, kéo rèm lại, gửi cho Lưu Vũ Ninh một tin nhắn WeChat.
"Ta đang thật khó chịu..." Tăng Thuấn Hy làm ra vẻ mặt cún con đang khóc, đang định gửi đi, nhưng sau đó lại xóa đi. Cái này cũng không quá lộ đi... Cẩn thận cẩn thận... Tuyệt đối không được để Lưu Vũ Ninh tìm ra manh mối!
"Sao lại khó chịu? Tình yêu không được phản hồi?" Lưu Vũ Ninh trả lời ngay lập tức.
"Ta vẫn không xác định được đó có phải là tình yêu hay không." Tăng Thuấn Hy gãi đầu. "Sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu là gì?"
"Điều đó còn tùy thuộc vào mức độ cảm xúc của nhóc..." Lưu Vũ Ninh "đánh máy" một lúc lâu, "Ví dụ như khi bạn của em bị thương, em sẽ lo lắng cho họ, nhưng khi người em thích bị thương thì điều này loại lo lắng và đau đớn Sự đồng cảm với người kia sẽ khiến em ngủ không yên và không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài việc ở bên người kia."
"Hơn nữa, phản ứng của cơ thể là trung thực nhất. Mỗi khi đến gần đối phương, em sẽ cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, thậm chí lòng bàn tay có thể đổ mồ hôi. Em không thể kiểm soát được tất cả những thay đổi của cảm xúc này, nhưng bạn bè thì tuyệt đối không có loại phản ứng này."
"Quan hệ với bạn bè có tốt đến đâu, nếu không liên lạc hay gặp mặt nhau trong một tuần, thậm chí một tháng cũng không sao. Nhưng nếu không liên lạc với người mình thích trong một ngày thì sẽ rất đau khổ. ."
"Anh trở thành chuyên gia tình yêu từ khi nào vậy?" Tăng Thuấn Hy nhìn đoạn văn dài dòng kia, nửa tin nửa ngờ, càng cảm thấy bối rối hơn: "Ta thật ngốc, nói gì đơn giản hơn không?"
"Trong thời gian công tác, em đừng nhìn người ta nữa?" Lưu Vũ Ninh bất lực trả lời.
"Được! Ngày mai ta sẽ thử!" Tăng Thuấn Hy dừng một chút rồi nói: "Có khả năng ta sẽ thích những người bạn hữu xung quanh mình không?"
"Mẹ kiếp! Ai cũng được nhưng đừng yêu ta!" Trầm mặc vài giây, Lưu Vũ Ninh trong vài giây gửi ra rất nhiều biểu tượng cảm xúc cẩu cẩu hoảng sợ: "Mày mà thổ lộ với anh, anh đây liền đổi tên thành Lưu Vũ Thẳng! "
"Anh thật sự... có bệnh thì đi khám bác sĩ đi!" Tăng Thuấn Hy không nói nên lời: "Người ta thích tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần, hỉu không?"
Lưu Vũ Ninh bỗng nhiên không trả lời.
Người này không phải sẽ không thể hiểu được thế nào là khao khát ganh đua chiến thắng mà lại một trái tim thủy tinh à...
"Được rồi, được rồi." Tăng Thuấn Hy chịu đựng ê răng gõ những dòng này: "Người ta thích chỉ hơn anh một chút thôi, được thôi."
"Không phải, đại thiếu gia, anh mày đang cảm thấy mày có chút kỳ quái." Lưu Vũ Ninh giao diện dừng lại ở "đang nhập tin nhắn" một lúc lâu, tựa hồ đang cố gắng nghĩ các dùng từ ngữ: "Với ngoại hình cùng vốn tư bản của mày, thích một người cũng không cần buồn rầu tới mức này."
"Với tính cách không kìm được lời nói của mình, thật sự không có vẻ gì là mày trì hoãn lời tỏ tình lâu như vậy. Sở dĩ do dự như vậy, có lẽ là thân phận của người đó..."
"Thằng nhóc như mày từ nhỏ đối với thế giới này từ vật chất lẫn tinh thần đều được coi là giàu có, còn là một người hơi bí ẩn, hắn là sẽ không bị những mối quan hệ nguy hiểm hấp dẫn, vì vậy chắc chắn sẽ không chạm vào những người đã có gia đình hoặc những người redflag."
"Anh chợt nhớ ra, kể từ lần trước mày nhắc đến người đó với anh, mày chưa bao giờ dùng qua đại từ 'cô ấy'..."
Khi đọc từng tin nhắn WeChat, đôi mắt của Tăng Thuấn Hy ngày càng mở rộng, khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, đôi mắt cậu tối sầm lại, xong rồi, đêm nay tự động xuất quỹ, Lưu Vũ Ninh thực sự nên đi bày quán xem bói đi.
Cậu tắt điện thoại, kéo chăn qua đầu như con đà điểu vùi đầu vào cát rồi ngơ ngác ngủ thiếp đi.
Suốt đêm mơ thấy ác mộng, hoặc là mơ thấy Lưu Vũ Ninh lẻn vào nhóm "tương thân tương ái người một nhà" để tố cáo mình, hoặc là mơ thấy Lưu Vũ Ninh rình mò tất cả người thân, bạn bè của mình chỉ để tố cáo...
Ngày hôm sau, Tăng Thuấn Hy đến phòng thay đồ với hai quầng thâm dưới mắt khiến Thành Nghị hoảng sợ.
"Đây là... bị người ta đánh sao? Hay là ngủ không ngon?" Thành Nghị kéo Tăng Thuấn Hy ngồi xuống ghế.
"Ngủ không ngon." Tăng Thuấn Hy nhắm mắt lại, cảm thấy rất không ổn.
"Tại sao?" Thành Nghị có chút không hiểu, hiển nhiên là bọn hắn đồng thời cùng ra cùng vào, ban đêm kết thúc công việc liền ở một mạch trong phòng, tuyệt đối không có khả năng là lẻn ra ngoài chơi.
"Bởi vì anh." Tăng Thuấn Hy lẩm bẩm, nhìn thấy Thành Nghị vẻ mặt kinh ngạc, mới ý thức được mình lỡ lời, nhanh chóng lấp liếm bằng những lời bạo biện: "Bởi vì, Nghị ca diễn phi thường tinh vi, làm ta nhìn thôi cũng đã thấy sợ, sự ngưỡng mộ cao như núi, vậy mới ngủ không được."
Thành Nghị vẻ mặt ngây ngốc bị đạo diễn gọi đi, vừa đi vừa quay đầu lại, trong đầu tràn ngập nghi vấn, không hiểu tại sao kỹ năng diễn xuất của mình lại là nguyên nhân khiến Tăng Thuấn Hy không thể ngủ được.
Tăng Thuấn Hy vẫn nhắm mắt chờ đợi chuyên viên trang điểm tới che đi quầng thâm dưới mắt.
Hôm nay bọn họ phải quay suất diễn ở núi Cúc Hoa, yêu cầu cần phải xuống nước, Tăng Thuấn Hy không hiểu sao lại có chút phấn khích, giống như niềm vui khi đi bơi cùng hai ba người bạn trong kỳ nghỉ hè. Khi đến địa điểm quay phim, Tăng Thuấn Hy có chút thất vọng, hồ bơi phía xa nhìn không lớn lắm, nước có vẻ không trong lắm. Vào một ngày nắng nóng, rừng cây và bãi cỏ trước mặt tỏa ra ánh sáng trắng, muốn đến hồ bơi vẫn phải đi một đoạn đường dài nữa.
"Nghị ca ..... Em muốn đi bơi ở biển..." Tăng Thuấn Hy lẩm bẩm, lại bị Thành Nghị dùng quạt vỗ nhẹ đầu cậu, nắm lấy ống tay áo đi về phía trước.
"Được rồi, quay xong bộ phim này anh sẽ dẫn em đi ngắm biển." Thành Nghị đi về phía trước, xung quanh là đám người ồn ào, giọng nói của anh nghe không chân thực nhưng lại khiến tim Tăng Thuấn Hy đập kịch liệt.
"Tch, rõ ràng là em nên đưa anh đi ngắm biển ở Thâm Quyến." Tăng Thuấn Hy không dám nói quá lớn, nhưng trong lòng lại cảm thấy hưng phấn không thể giải thích được.
Đến lúc xuống nước, đạo diễn nói rằng cảnh quay hoàn chỉnh sẽ bắt đầu từ dưới nước, yêu cầu cả hai phải chìm toàn bộ cơ thể xuống nước và nín thở một khoảng thời gian.
Tăng Thuấn Hy có chút lo lắng nhìn Thành Nghị, chỉ thấy bóng lưng của Thành Nghị bước xuống nước trước.
"Thật sự giống như tuẫn tình..." Tăng Thuấn Hy lẩm bẩm, Thành Nghị tựa hồ có tai sau lưng, xoay người dùng ngón tay bún vào trán cậu.
"Lại đánh em... Sẽ biến ngốc bây giờ..." Tăng Thuấn Hy sờ trán, không phục nói.
"Em thông minh như vậy, sẽ không trở nên ngu ngốc." Thành Nghị cũng sờ sờ trán Tăng Thuấn Hy, cảm thấy có chút xấu hổ.
Những bông hoa nhỏ lần lượt nở rộ trong lòng Tăng Thuấn Hy, cậu và Thành Nghị nhìn nhau, cùng nhau ngâm mình trong làn nước xanh.
Đạo diễn còn chưa kịp nói "action" thì chỉ có một tiếng "rầm" vang lên, Thành Nghị từ trong nước đứng lên.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Thành Nghị liên tục nói, mặt đỏ bừng.
Đạo diễn ra hiệu làm lại, Thành Nghị gật đầu xin lỗi, nhưng chưa đầy hai giây anh lại đứng dậy khỏi mặt nước.
Tăng Thuấn Hy lo lắng nhìn anh, nhận ra rằng việc nín thở trong nước sẽ khiến chứng sợ bị giam trở nên trầm trọng hơn.
Khi Thành Nghị chìm xuống nước lần thứ ba, bóng tối lại ập đến, dưới nước trông như một chiếc hộp nhỏ, chỉ có mình anh ở bên trong.
Trong lúc anh không thể kiềm chế muốn đứng dậy, Tăng Thuấn Hy cuối cùng cũng mò mẫm nắm lấy tay anh, trong lòng bàn tay anh viết: 1, 2, 3... Thành Nghị theo bản năng liền vùng vẫy, ngón tay của Tăng Thuấn Hy theo các khe hỡ thâm nhập, các ngón tay siết chặt lại với nhau một cách mạnh mẽ. Khi trong lòng đếm đến mười, cậu kéo tay Thành Nghị và cùng nhau ra khỏi nước.
Cuối cùng sau khi quay xong, Thành Nghị đến bên cạnh Tăng Thuấn Hy, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Tăng Thuấn Hy có chút ngượng ngùng, giả vờ ho khan, đưa khăn giấy cho Thành Nghị: "Ca, hình như anh đang chảy nước mũi, hahahaha..."
Thành Nghị vô thức sờ vào nhưng không phát hiện gì, nhận ra là Tăng Thuấn Hy đang nói đùa, liền tức giận cầm khăn giấy ném vào mặt cậu.
Trong trường quay thoáng chút đầy những tiếng chơi đùa nhau, thời gian cứ vậy trôi qua thật nhanh.
Tối nay còn có một cảnh đêm nữa, sau buổi quay ngoại cảnh buổi chiều, mọi người cần nghỉ ngơi một chút và trang điểm lại. Tăng Thuấn Hy đã thay quần áo, đứng trong căn nhà âm trầm, xung quanh là những diễn viên quần chúng trang điểm đặc biệt, cậu đang buồn chán ngắm trăng thì nhìn thấy dưới ánh trăng một người với bộ quần áo trắng phấp phới, đứng ngược gió. , đứng cao thẳng tắp, trên mặt lộ ra một loại khí chất cao thủ võ lâm.
"Khởi vũ phất trường kiếm, bốn tòa toàn nhướng mày." Tăng Thuấn Hy lẩm bẩm nói: "Lý Tương Di... thật sự sống lại." Hiện trường im lặng, mọi người đều cảm thấy như vậy.
"Xoát" một tiếng, uy lực của gậy gỗ giống như một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, vầng trăng dài trên bầu trời, quần áo bay tung, chỉ trong vài chiêu, tất cả quái vật đều bị lây nhiễm bởi "Nhân đầu sát" xung quanh đã bị đẩy lùi.
Bạch y đại hiệp cầm trường "kiếm" đứng trên vai một con quái vật, bầu trời xung quanh tối đen nhưng hắn dường như đang đứng ở trung tâm ánh sáng.
Khoảnh khắc Thành Nghị quay đầu lại nhìn Tăng Thuấn Hy, cậu biết mình xong rồi. Cái ánh mắt này tựa như thình lình xảy ra động đất, biến tất cả những sự bối rối, tự lừa dối, tự tìm phiền phức và tự xấu hổ trước đây của Tăng Thuấn Hy thành tự chui đầu vào lưới.
Tăng Thuấn Hy nghĩ, nên làm gì bây giờ, ta tự bị mắt lưới luôn rồi.
Cảm giác vừa nặng nề vừa vui sương này kéo dài cho đến khi cảnh đêm kết thúc. Có lẽ một đòn đả kích quá nặng, Tăng Thuấn Hy ngơ ngác trở về khách sạn, hoàn toàn không nhớ đến phải chờ Thành Nghị.
Không hề tắm rửa hay thay quần áo, Tăng Thuấn Hy nằm thẳng người trên ghế sofa, mắt mở to. Đúng như dự đoán, hôm nay lại là một đêm mất ngủ.
Nhắm mắt lại, hình ảnh Thành Nghị vừa rồi vẫn hiện lên trong đầu, bộ áo bào màu xanh trơn ban ngày và bộ trang phục bạch y đại hiệp vào ban đêm thực sự rất hợp với anh.
Rất thích anh, càng ngày càng thích thì phải làm sao bây giờ?
Âm thanh thông báo WeChat vang lên, cậu nhìn vào điện thoại của mình.
"Đã thử chưa?" Đó là từ Lưu Vũ Ninh. "Có thể cưỡng lại việc nhìn người ta không?"
"Không được." Tăng Thuấn Hy thở dài, "Căn bản không được. Người ta giống như thịt lợn om trong rau hoặc con cua lớn trên bãi biển, luôn thu hút sự chú ý của ta."
"Phép ẩn dụ của nhóc thật kỳ lạ..." Lưu Vũ Ninh gửi vài biểu tượng cảm xúc không nói nên lời: "Thật ra, anh nghĩ chú mày không cần phải lo lắng về việc người đó có phải là 'anh ấy' hay không, là tình bạn hay tình yêu, có nên tỏ tình hay không, tốt nhất chỉ cần để nó thuận theo tự nhiên."
"Hãy trân trọng khoảng thời gian quay《 Liên Hoa Lâu 》 này đi, cứ thật thích người ta đi. Đợi đến khi quay xong rồi nói."
Trong lòng Tăng Thuấn Hy hỗn loạn, cậu tắt điện thoại, gãi tóc, đứng dậy, hướng về phía cửa sổ, trán đập mạnh vào kính, giống như một con chim không tìm được lối thoát.
Tiếng bước chân dừng ở cửa. Cửa bị đẩy ra, có người bước vào, thuận tay đóng cửa lại.
Tăng Thuấn Hy lo lắng cảm xúc hỗn loạn của mình, còn đang va vào cửa kính, trán chạm vào lòng bàn tay ấm áp, hắn ngây ngẩng cả người, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Thành Nghị.
"Lại đâm phải cái gì nên ngốc rồi." Thành Nghị lxoa xoa tóc, ánh mắt mệt mỏi lại dịu dàng" "Vẫn không ngủ được?"
Khi anh buông tay xuống, Tăng Thuấn Hy vô thức nắm lấy cổ tay anh, lông mi phủ bóng lên gò má, nhẹ giọng nói: "Vâng."
Thành Nghị nhìn vẻ mặt của Tăng Thuấn Hy, nghĩ đến tất cả những thống khổ do chứng mất ngủ gây ra, nghĩ rằng nỗi sợ hãi bị giam cầm của mình dường như giảm bớt một chút khi có Tăng Thuấn Hy ở bên, cuối cùng anh ấy đã quyết định, do dự mở miệng——
"Anh đã từng tra trên mạng và thấy rằng giấc ngủ phụ thuộc vào bầu không khí. Người ngủ không ngon sẽ dễ ngủ hơn nếu ngủ với người ngủ ngon." Thành Nghị ấp a ấp ứng nói, anh cảm thấy lời muốn nói kế tiếp thật sự rất kỳ quái.
"Điều anh muốn nói là, tối nay em có muốn ngủ với anh không?"
Đôi mắt của Tăng Thuấn Hy đột nhiên mở to, không thể tin vào những gì mình nghe được. Nhìn thấy cậu như vậy, Thành Nghị có chút xấu hổ.
"Anh chỉ là tùy ý nói như vậy, em có từ chối cũng không sao..." Thành Nghị vừa nói vừa muốn xoay người rời đi, nói còn chưa dứt lời, cánh tay đã bọ người chặt chẽ bắt lấy.
"Em đồng ý, em đồng ý!" Tăng Thuấn Hy hứa như đang nói lời thề trong đám cưới, sợ Thành Nghị hối hận, cậu nhanh chóng thu dọn quần áo ngủ và đồ vệ sinh cá nhân, nắm lấy tay Thành Nghị lao vào phòng anh, tự nhiên như về nhà.
Thành Nghị đi tắm rửa trước, Tăng Thuấn Hy nghe tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm liền bồn chồn, cuối cùng Thành Nghị đi ra, cậu nhìn cũng không dám nhìn, vội vàng cầm quần áo lao vào phòng tắm, đem cả người 'nhúng trong nước' và nhanh chóng bước ra.
"Tắm xong rồi?" Thành Nghị bình tĩnh mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Mau lên đây, anh đi tắt đèn."
Tăng Thuấn Hy duỗi đôi chân dài ra, nơi cậu nằm cách Thành Nghị rất xa.
"Nửa đêm em sẽ ngã xuống đấy." Thành Nghị khó hiểu đưa tay kéo Tăng Thuấn Hy: "Em ngử ở đây này."
"Em sợ sẽ đạp trúng anh." Tăng Thuấn Hy không dám nhìn vào mắt Thành Nghị, đành phải nằm gần anh hơn một chút.
Thành Nghị tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hơi thở nông cạn của hai người.
"Lấy chăn đi." Giọng Thành Nghị có chút buồn ngủ.
"Không, em không lạnh." Tăng Thuấn Hy liên tục từ chối, trong phòng không có chăn và điều hòa không khí có chút lạnh lẽo.
Mười phút sau, Tăng Thuấn Hy vẫn chưa ngủ, hắn sợ Thành Nghị nghe thấy nhịp tim đập mạnh của mình mà chú ý tới, hắn lại dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu mình, cố gắng làm mình thanh tỉnh một chút, bằng không sẽ thật sự không nhịn được mà hôn Thành Nghị.
"Đừng gõ nữa, em sẽ ngốc thật đấy." Giọng Thành Nghị từ trong chăn truyền đến.
"Vâng." Tăng Thuấn Hy đáp.
"Vẫn không ngủ được à?" Thành Nghị hơi hé chăn ra.
"Ưm." Tăng Thuấn Hy do dự hồi lâu, "Nghị ca... em ôm anh được không? Em ngủ ở nhà thích ôm chăn, ở đây không có chăn cho em nên ngủ không được."
Thành Nghị cảm thấy buồn ngủ, cuộn tròn trong chăn ngẫu nhiên gật đầu, một giây tiếp theo, Tăng Thuấn Hy ôm hắn từ phía sau, Thành Nghị chìm vào trong lồng ngực dịu dàng mà vững chắc của hắn.
Thành Nghị đã nhiều năm không được ôm như vậy, từ khi trở thành diễn viên, anh luôn chỉ có một mình, không ngừng động viên các diễn viên xung quanh, ôm cổ vũ những người khác, tuy nhiên, anh không ngờ rằng lại được ôm bởi người khác, bị người ôm ấm áp như vậy sao?
Khoảnh khắc bị ôm chặt, anh nhận ra mình cũng sẽ mệt mỏi.
Tăng Thuấn Hy không nhịn được mà ngửi một bên cổ Thành Nghị, nhỏ giọng nói vào tai anh: "Ngủ đi, Nghị ca."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro