Chương 3


Buổi sáng hôm ấy, khi ánh bình minh vừa ló dạng, xuyên qua khe cửa nhỏ của căn phòng giam lỏng, Bạch Nhan nằm bất động trên giường, cơ thể yếu ớt gần như kiệt quệ sau một đêm dài chịu đựng cơn đau khủng khiếp. Tấm vải lụa quấn chặt quanh bụng y vẫn giữ nguyên, nhưng sức lực của y đã cạn kiệt, trái tim bệnh tật đập yếu ớt, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ. Hương liệu của Trầm Tích vẫn lan tỏa trong không khí, khiến màng thai dày lên bất thường, ngăn túi ối vỡ và đẩy y vào cơn đau không lối thoát. 

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bật mở, tiếng bản lề rít lên phá tan sự tĩnh lặng. Hai, ba nô tì bước vào, theo sau là Trầm Tích, khuôn mặt nàng lạnh lùng nhưng ánh mắt ánh lên một tia đắc ý. Bạch Nhan, dù kiệt sức, vẫn cố ngẩng đầu, đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào nàng. Trầm Tích bước đến gần, giọng nói đều đều nhưng mang theo sự chế giễu:

"Bạch Nhan, có một tin cho ngươi. Trầm Hoan đã liên lạc với chủ nhân Trầm Tích. Nàng sẵn sàng giao toàn bộ quyền lực và ngôi vị để đổi lấy sự an toàn của ngươi và hai đứa con trong bụng – dòng máu cuối cùng của nàng."

Bạch Nhan sững sờ, trái tim y đập mạnh một nhịp, nhưng cơn đau từ tử cung ngay lập tức kéo y trở lại thực tại. Y không tin Trầm Tích, nhưng lời nói của nàng làm hy vọng trong y le lói trở lại. Y cố gắng giữ bình tĩnh, đôi tay siết chặt tấm vải lụa quấn quanh bụng, như muốn bảo vệ hai đứa con thêm một lần nữa. 

"Ngươi... nói thật?" y hỏi, giọng khản đặc, yếu ớt. Nàng ta chỉ cười nhạt, không đáp, ra hiệu cho hai tên lính:  "Chuẩn bị. Đưa hắn đi."

Bạch Nhan, dù cơ thể gần như kiệt quệ, vẫn cố gắng chỉnh lại y phục, che đi tấm vải lụa quấn quanh bụng để không ai phát hiện nỗ lực ngăn thai nhi di chuyển của mình. Nhưng ngay khi y vừa ngồi dậy, hai tên lính mạnh mẽ tiến đến, trói chặt tay y ra sau lưng bằng dây thừng thô ráp. Y cắn răng, không phản kháng, biết rằng bất kỳ hành động nào cũng có thể khiến tình hình tồi tệ hơn. Một miếng khăn vải được nhét vào miệng y, bịt kín, khiến y chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ yếu ớt. 

Nô tì nâng y dậy, gần như kéo lê y ra khỏi phòng, dẫn đến một cổ kiệu đã chờ sẵn ngoài sân. Bạch Nhan được đẩy vào trong kiệu, cơ thể yếu ớt va mạnh vào thành gỗ, khiến y nhăn mặt vì đau. Cổ kiệu chật hẹp, không gian ngột ngạt, và ngay khi cánh cửa kiệu đóng lại, đoàn người bắt đầu di chuyển ra khỏi kinh thành. Đường đi gập ghềnh, mỗi cú xóc nảy khiến cơ thể Bạch Nhan rung chuyển, cơn đau từ bụng dưới lại bùng lên dữ dội. 

Tấm vải lụa quấn quanh bụng vẫn giữ thai nhi ở vị trí cao, nhưng áp lực từ những cơn co bóp tử cung không ngừng nghỉ khiến y cảm giác như nội tạng đang bị xé toạc. Mồ hôi túa ra, thấm đẫm y phục, chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Trong bóng tối của cổ kiệu, Bạch Nhan cảm nhận được đầu thai nhi bắt đầu cắm xuống dưới, bất chấp tấm vải lụa đang siết chặt. 

"Ư...ưm..."

Tiếng ú ớ nghẹn ngào thoát ra qua miếng khăn, nhưng không ai nghe thấy. Mỗi cú xóc nảy của cổ kiệu là một lần y cảm giác như cơ thể đang bị nghiền nát, nhưng y vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nghĩ đến Trầm Hoan, nghĩ đến hai đứa con, và tự nhủ phải cầm cự.

Cổ kiệu vẫn lắc lư trên con đường gập ghềnh, đưa Bạch Nhan đến một điểm hẹn chưa rõ. Cơ thể y ướt đẫm mồ hôi, hơi thở yếu ớt, trái tim bệnh tật đập từng nhịp khó nhọc. Tấm vải lụa quấn quanh bụng đã lỏng dần, không còn đủ sức để giữ thai nhi ở vị trí an toàn.  


"Ưm..hưm...ha....đ..au..."

Con đường gập ghềnh như muốn thử thách giới hạn của Bạch Nhan. Mỗi cú xóc nảy của cổ kiệu là một nhát dao vô hình đâm vào bụng dưới, khiến y cong người, hơi thở hổn hển qua miếng vải bịt miệng. Tấm vải lụa quấn quanh bụng, dù được siết chặt, bắt đầu tuột ra từng chút một, không chịu nổi áp lực từ những cơn co bóp tử cung và sự rung lắc dữ dội của kiệu. Bạch Nhan cảm nhận được sự trượt dần của tấm vải, trái tim y thắt lại, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. 

"Tấm vải...Không... không được..." y nghĩ, tâm trí quay cuồng, cố gắng dùng sức lực yếu ớt để siết chặt cơ bụng, giữ tấm vải ở lại. 

Nhưng sức y đã cạn, và chỉ một cú xóc mạnh hơn, tấm vải lụa trượt hẳn xuống, rơi xuống sàn kiệu, để lại bụng y không còn gì bảo vệ. Ngay lập tức, bụng y trụy xuống thấp, như thể toàn bộ trọng lượng của hai thai nhi dồn về phía dưới thân. Cơn đau bùng nổ, dữ dội và sắc nhọn, như một lưỡi dao khổng lồ. 

"K..không!...Ah!..."

Đôi mắt y trợn tròn, nước mắt trào ra, hòa lẫn với mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Y cảm nhận rõ ràng hai thai nhi chen chúc trong bụng di chuyển xuống, áp lực đè nặng lên xương chậu, như muốn xé toạc y từ bên trong. Đúng lúc đó, cổ kiệu bất ngờ vấp phải một tảng đá lớn trên đường. 

"Yahh!!!!" -  "Này!....Người trong đó có sao không?"

Tiếng kiệu phu hét lên, cố thắng gấp, nhưng đã quá muộn. Toàn bộ cổ kiệu đổ nhào về phía trước, rung chuyển dữ dội. Bạch Nhan, với tay bị trói chặt, không thể bám víu vào đâu, ngã nhào theo, bụng y đập mạnh vào thành gỗ cứng của kiệu. 

"Bụp!"

"ƯMMMM!!!!"

Một tiếng khô khốc vang lên trong tâm trí y, không phải từ gỗ mà từ chính cơ thể y. Nước ối vỡ ào, dòng chất lỏng ấm nóng trào ra, thấm đẫm y phục, chảy thành vũng trên sàn kiệu. Cùng lúc đó, đầu thai nhi đầu tiên, dưới áp lực khủng khiếp của cú va chạm và những cơn co bóp tử cung, đã cắm ngay miệng sinh.

Bạch Nhan trợn tròn mắt, hơi thở ngắt quãng, trái tim đập loạn nhịp như muốn ngừng hẳn. Y muốn gào thét, muốn vùng vẫy, nhưng cơ thể bị trói chặt chỉ cho phép y nhích từng chút, cố gắng ngồi dựa vào thành kiệu để giảm bớt áp lực. Cơn đau không dừng lại, từng đợt co bóp tử cung đến dồn dập, như những con sóng khổng lồ đánh vào cơ thể yếu ớt của y. 

Mỗi lần co bóp là một lần y cảm giác như xương chậu bị nghiền nát, như nội tạng bị xé toạc. Đầu thai nhi, dù đã ở ngay miệng sinh, vẫn bị kẹt lại. Bạch Nhan cảm nhận rõ từng chuyển động của thai nhi, từng áp lực khủng khiếp đè lên cơ thể, nhưng y không thể rặn, không thể làm gì để giảm bớt cơn đau. 

"Trầm Hoan... nàng đâu rồi..." y nghĩ, tâm trí quay cuồng, hình ảnh bức thư hiện lên như một tia sáng cuối cùng, nhưng nó nhanh chóng bị cơn đau nuốt chửng. Mồ hôi thấm đẫm cơ thể, chảy thành dòng trên khuôn mặt, nhỏ xuống sàn kiệu. Y phục y ướt sũng, dính bết vào da, máu bắt đầu rỉ ra từ hạ thân, hòa lẫn với nước ối, tạo thành một vũng đỏ thẫm.

Bạch Nhan dựa lưng vào thành kiệu, đôi tay bị trói sau lưng giật mạnh theo bản năng, nhưng dây thừng chỉ càng siết chặt, cắm sâu vào da thịt đến rướm máu. Y cố hít thở, nhưng mỗi hơi thở là một thử thách, trái tim bệnh tật đập từng nhịp yếu ớt, như ngọn nến trước gió. 

"Ta không thể từ bỏ... không thể..." y lẩm bẩm trong tâm trí, dù giọng nói nội tâm cũng đang lạc đi. 

Bạch Nhan cắn chặt răng, cố gắng kìm nén bản năng rặn sinh, dù tử cung co bóp dữ dội như muốn xé toạc cơ thể y. Mỗi cú xóc nảy của cổ kiệu là một lần cơn đau bùng nổ, như những lưỡi dao sắc nhọn đâm liên tiếp vào bụng dưới. Đầu thai nhi đầu tiên, vốn đã cắm ngay miệng sinh sau cú va chạm trước đó, giờ đây trồi ra nhiều hơn dưới áp lực không ngừng của tử cung và sự rung lắc của kiệu. 


Y cảm nhận rõ từng chuyển động của thai nhi, như một khối áp lực nặng nề đè ép lên xương chậu, chèn ép các dây thần kinh, khiến y đau đến mức cơ thể run rẩy không kiểm soát. Đầu thai, dù chỉ mới tám tháng và nhỏ hơn bình thường do sinh non, vẫn đủ lớn để khiến miệng sinh của y căng ra, đau đớn như bị xé toạc. 

"Ưm...hưm....đ...đau...đa..u..quá..."

Mỗi lần kiệu rung lắc, đầu thai lại trồi ra thêm một chút, làn da non nớt của thai nhi cọ sát vào thành miệng sinh, gây ra cảm giác bỏng rát, như thể da thịt y đang bị lột sống. Bạch Nhan muốn hét lên, muốn giải phóng cơn đau khủng khiếp đang thiêu đốt cơ thể, nhưng miếng vải bịt miệng chỉ cho phép y phát ra những tiếng ú ớ nghẹn ngào. Đôi mắt y trợn tròn, nước mắt trào ra, chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt, hòa lẫn với mồ hôi đầm đìa. 

"C..con...đừng...đừng ra mà...Ưm!"

Y cố gắng khép chặt hai chân lại, siết chặt cơ bụng để ngăn đầu thai trồi ra thêm, nhưng mỗi cú xóc nảy của kiệu lại phá vỡ nỗ lực của y. Đầu thai nhi, giờ đã trồi ra gần một nửa, như một khối áp lực không thể kháng cự, khiến y cảm giác như xương chậu đang bị bẻ gãy. Máu và nước ối tiếp tục rỉ ra, thấm đẫm lớp quần lụa mỏng, tạo thành một mảng ướt sũng, nồng nặc mùi tanh. 

Đột nhiên, cổ kiệu dừng lại, tiếng vó ngựa và tiếng kiệu phu vang lên bên ngoài. Bạch Nhan, dù kiệt sức, vẫn cố ngẩng đầu, hy vọng đây là điểm hẹn mà Trầm Hoan sẽ xuất hiện. Nhưng cánh cửa kiệu bị xốc mạnh ra, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài chiếu vào, khiến y nheo mắt. 

Ba tên lính to cao, mặc giáp sắt, đứng trước kiệu, nhìn vào bên trong với vẻ mặt kinh tởm. Vũng máu và nước ối trên sàn kiệu, hòa lẫn với mùi tanh nồng, khiến một tên lính nhăn mặt, buông lời mỉa mai:

 "Nhìn xem, chính thất của Trầm Hoan mà thảm hại thế này." 

Một tên khác nhíu mày: "Mang thai mà còn bị hành hạ thế này, đúng là đáng thương." 

Bạch Nhan nghe thấy, trái tim y thắt lại, nhưng y không thể đáp lại, chỉ có những tiếng ú ớ yếu ớt qua miếng vải. Không chút thương xót, hai tên lính thô bạo nắm lấy vai y, kéo y ra khỏi kiệu. Cú kéo mạnh khiến cơ thể y rung chuyển, đầu thai nhi, vốn đã trồi ra một nửa, bị xốc lên, nhưng hai chân y khép chặt theo bản năng, khiến thai nhi bị đẩy ngược vào trong một chút. 

"Ưm!!!....Ư..đ..au!!"

Cơn đau bùng nổ, như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ hạ thân, khiến y cong người, đôi mắt trợn tròn, nước mắt chảy dài. Y muốn hét lên, muốn vùng vẫy, nhưng tay bị trói chặt sau lưng và miệng bị bịt kín khiến y chỉ có thể giãy dụa yếu ớt, cơ thể run rẩy không kiểm soát. 

"Con....con của ta... ta xin lỗi..." y nghĩ, tâm trí ngập trong sự bất lực và đau đớn. 

Y cảm nhận rõ thai nhi bị ép ngược vào trong, cọ sát vào miệng sinh, gây ra cảm giác đau đớn không thể tả, như thể da thịt y đang bị xé toạc từng mảnh. Tên lính kéo y đứng dậy, nhưng chân y không còn sức, gần như đổ sụp xuống đất. Máu và nước ối chảy thành dòng, thấm ướt lớp quần, nhỏ xuống nền đất bụi bặm. 

Y cố ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi quét qua xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Trầm Hoan, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt lạnh lùng của lính gác và sự im lặng đáng sợ của vùng đất hoang vu. 

"Nàng ở đâu... Trầm Hoan..." y nghĩ, nhưng cơn đau lại kéo y trở lại thực tại, khiến y không thể tập trung.

 Đầu thai nhi, dù bị đẩy ngược vào trong, vẫn tạo áp lực khủng khiếp lên miệng sinh, khiến y cảm giác như cơ thể đang bị xé làm đôi. Y đứng đó, lảo đảo, được hai tên lính giữ chặt, chờ đợi một kết cục chưa rõ.

Bạch Nhan đứng giữa vùng đất hoang vu, cơ thể đẫm máu và nước ối, hơi thở yếu ớt, trái tim bệnh tật đập từng nhịp khó nhọc. Đầu thai nhi vẫn kẹt ở miệng sinh, cơn đau không ngừng nghỉ, như một cơn bão không bao giờ tan. Trầm Tích, ở đâu đó, chắc chắn đang mỉm cười trước sự đau đớn của y, trong khi lời hứa của Trầm Hoan vẫn là một tia hy vọng mong manh, chưa biết có thành hiện thực. 


Vùng đất hoang vu ngoài kinh thành chìm trong ánh nắng vàng vọt của buổi trưa, gió thổi qua mang theo bụi cát và cái nóng khô khốc. Bạch Nhan đứng lảo đảo giữa đám lính, cơ thể yếu ớt đẫm máu và nước ối, y phục dính bết vào da. Đầu thai nhi vẫn kẹt ở miệng sinh, cơn đau như ngọn lửa thiêu đốt hạ thân, khiến y gần như không thể đứng vững. 


Trầm Tích, từ xa, bước xuống ngựa, đôi mắt sắc lạnh quét qua cơ thể thảm hại của Bạch Nhan. Nàng dừng lại, nhìn y từ đầu đến chân, nụ cười nhạt cong lên trên môi, như thể đang thưởng thức một con mồi đã bị dồn vào đường cùng.

"Bạch Nhan, ngươi cứng đầu thật." 

Trầm Tích nói, giọng lạnh như băng, không chút cảm xúc. Không chờ y phản ứng, nàng vung tay, một cú đánh mạnh vào gáy khiến Bạch Nhan ngã khuỵu, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể bất động. Trầm Tích ra lệnh: 

"Cho hắn uống dược giữ thai. Đợi Trầm Hoan đến."

Một nô tì tiến đến, bóp miệng y, đổ một ít thuốc đắng chát vào cổ họng. Thuốc giữ thai, dù tạm thời làm chậm quá trình sinh, không thể ngăn cơn đau hay sự tàn phá mà hương liệu trước đó đã gây ra. Trầm Tích liếc nhìn bụng y, to tròn, vẫn xao động liên tục do những cơn co bóp tử cung. 

"Trói hắn vào cột. Canh giữ cẩn thận."

Hai tên lính to cao kéo lê Bạch Nhan đến một cây cột gỗ dựng giữa vùng đất hoang, trói chặt y bằng dây thừng thô ráp, siết mạnh quanh ngực và tay, khiến y gần như không thể cử động. Đầu thai nhi, vốn đã trồi ra một nửa, bị ép chặt khi cơ thể y bị trói, gây ra cơn đau dữ dội khiến y run rẩy ngay cả trong trạng thái bất tỉnh. Máu và nước ối vẫn rỉ ra, nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng đỏ thẫm dưới chân.

Tầm chiều tối, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, cơn đau khủng khiếp kéo Bạch Nhan tỉnh lại. Y mở mắt, đôi mắt mờ đục vì kiệt sức. Nước ối dưới chân y gần như chảy cạn, y phục ướt sũng dính chặt vào da, mùi tanh nồng xộc lên khiến y muốn nôn. Cơn đau từ tử cung lại bùng lên, dữ dội hơn bao giờ hết, như những lưỡi dao sắc nhọn đâm liên tiếp vào hạ thân.


Đầu thai nhi, dù bị thuốc giữ thai làm chậm lại, vẫn kẹt ở miệng sinh, cọ sát vào da thịt, gây ra cảm giác bỏng rát. Bạch Nhan muốn vùng vẫy, muốn giãy dụa để giảm bớt cơn đau, nhưng dây thừng trói chặt quanh ngực và tay siết mạnh, cắm sâu vào da thịt, khiến y chỉ có thể cong người, đôi chân run rẩy cố bám vào mặt đất.

"Trầm Hoan....cứu con...cứu con với..." y nghĩ, tâm trí quay cuồng, nước mắt trào ra, chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. 

Y cảm nhận rõ làn da non nớt của thai nhi cọ sát vào miệng sinh, mỗi chuyển động là một lần đau đớn tột cùng, như thể xương chậu đang bị nghiền nát. 

"Trầm Hoan... nàng ở đâu..." y lẩm bẩm trong tâm trí, giọng nội tâm lạc đi.

Bỗng nhiên, một bóng người lướt qua nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt, hai tên lính canh gục xuống, máu phun ra từ cổ họng. Tên lính thứ ba chưa kịp phản ứng đã bị một lưỡi kiếm sắc lạnh xuyên qua ngực. Bạch Nhan, dù đau đớn và kiệt sức, ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to khi nhận ra bóng dáng quen thuộc – Trầm Hoan. Nàng mặc áo giáp đen, mái tóc buộc cao, khuôn mặt đầy quyết tâm nhưng ánh mắt lộ rõ sự đau đớn khi nhìn thấy trạng thái thảm hại của Bạch Nhan. 

Nàng lao đến, nhanh chóng tháo miếng vải bịt miệng y, đôi tay run rẩy cắt dây thừng trói y. 

"Bạch Nhan... ta đến rồi..." nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào, kéo y ra khỏi cột gỗ.

Bạch Nhan, vừa được giải thoát, gần như đổ sụp vào lòng Trầm Hoan. Y muốn nói gì đó, nhưng cơn đau lại bùng lên, khiến y chỉ có thể rên lên khe khẽ, đôi tay yếu ớt bám vào vai nàng. Trầm Hoan dìu y, cố kéo y chạy đi, nhưng chỉ được vài bước, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, cắt ngang khoảnh khắc đoàn tụ: 

"Nhanh vậy đã đến rồi sao? Chà. Ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao, Trầm Hoan?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro