Chương 4
Trầm Tích, cưỡi ngựa, xuất hiện cùng hàng chục binh lính vây quanh, kiếm tuốt trần lấp lóa dưới ánh hoàng hôn. Nàng nhìn Trầm Hoan và Bạch Nhan, nụ cười nhạt trên môi, như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Bạch Nhan, dù được Trầm Hoan dìu, vẫn cảm nhận cơn đau không ngừng nghỉ. Đầu thai nhi vẫn kẹt ở miệng sinh, mỗi bước đi là một lần y cảm giác như cơ thể bị xé toạc. Máu chảy xuống, thấm ướt chân y, nhưng y cắn răng, cố bám vào Trầm Hoan, ánh mắt ánh lên sự kiên cường cuối cùng.
"Trầm Hoan...con ta... ta phải bảo vệ các con..." y nghĩ, dù cơ thể và tâm trí y đang dần kiệt sức.
Trầm Tích, từ trên ngựa, nhìn xuống hai người, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Cuộc trao đổi này, các ngươi nghĩ ta sẽ để nó dễ dàng như vậy?"
Bạch Nhan, dù đau đớn và kiệt sức, vẫn cố ngẩng đầu, ánh mắt kiên cường đối diện với Trầm Tích. Trầm Hoan, với vẻ bình tĩnh lạ thường, nhẹ nhàng dìu Bạch Nhan ngồi dựa vào gốc cây, cẩn thận phủ áo khoác ngoài lên người y để che đi cơ thể ướt sũng và run rẩy. Nàng nhìn y, ánh mắt đầy đau đớn nhưng cũng tràn ngập quyết tâm.
"Bạch Nhan, đừng sợ. Ta sẽ không để nàng ta chạm vào ngươi và con."
Nàng chậm rãi xoa nhẹ bụng nhô cao của y, giọng trầm nhưng kiên định. Rồi nàng đứng dậy, bước ra đối diện Trầm Tích, hai người đứng cách nhau vài bước, không khí căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Binh lính vây quanh, kiếm tuốt trần lấp lóa dưới ánh lửa, nhưng không ai dám tiến vào khi Trầm Tích giơ tay ra hiệu.
"Chỉ có ta và ngươi, Trầm Hoan," nàng lạnh lùng nói. "Một trận đấu, công bằng. Nếu ngươi thắng, ta sẽ thả Bạch Nhan và ngươi đi. Nếu thua... ngươi tự biết hậu quả."
Trầm Hoan mỉm cười nhạt, rút kiếm, tư thế sẵn sàng: "Ta không cần sự công bằng của ngươi. Bắt đầu đi."
Bên gốc cây, Bạch Nhan ngồi dựa vào thân cây sần sùi, cơ thể y run rẩy, hơi thở hổn hển qua mũi. Cơn đau từ tử cung không ngừng nghỉ, từng đợt co bóp dữ dội như muốn xé toạc y từ bên trong. Y cảm nhận rõ hai thai nhi trong bụng, từng rất năng động, giờ đây dần ít chuyển động, như thể sinh mệnh của chúng đang dần lụi tắt. Sự hoảng loạn dâng trào trong lòng, như một cơn sóng nhấn chìm mọi lý trí.
"Ưm....ah...đau...không...con... cha không thể mất các con..."
Y không thể cưỡng lại bản năng sinh nở nữa, dù biết rằng sinh non trong hoàn cảnh này gần như không có hy vọng. Không thể chịu đựng thêm, Bạch Nhan, mặc kệ ánh nhìn của đám lính xung quanh, dùng chút sức lực còn lại kéo quần lụa xuống một nửa, để lộ hạ thân đẫm máu. Y tách rộng hai chân, đôi tay run rẩy bám vào vỏ cây sần sùi để giữ thăng bằng.
"Ahhh!!!....ha...ưm!!!"
Cơn đau bùng nổ, như một ngọn lửa thiêu đốt, khi y bắt đầu rặn đẩy theo bản năng. Không còn nước ối để làm trơn, chỉ có máu tươi, đỏ thẫm và nóng hổi, chảy ra từ miệng sinh, làm bôi trơn cho đầu thai nhi. Y nghiến răng, đôi mắt trợn tròn, mồ hôi túa ra, thấm đẫm mái tóc đen bết vào trán. Mỗi lần rặn là một lần y cảm giác như xương chậu bị bẻ gãy, như da thịt bị xé toạc.
"Aaaa...mau...mau ra đi....ư"
Đầu thai nhi, nhỏ hơn bình thường do sinh non, từ từ trượt ra, từng chút một, cọ sát vào miệng sinh, gây ra cảm giác bỏng rát không thể tả. Bạch Nhan rên lên, tiếng rên nghẹn ngào, khản đặc, như thể toàn bộ sức lực của y đang bị rút cạn. Máu chảy thành dòng, nhuốm đỏ lớp quần lụa và mặt đất dưới chân, tạo thành một vũng đỏ thẫm lấp lóa dưới ánh lửa mập mờ từ những ngọn đuốc của đám lính. Đầu thai nhi dần lộ ra, làn da non nớt tím tái. Y nhìn xuống, trái tim thắt lại, nước mắt trào ra không kiểm soát.
"Con... con ta..."
Trong khi đó, cách đó không xa, tiếng kiếm va chạm vang lên lanh lảnh. Trầm Hoan và Trầm Tích giao đấu, từng đường kiếm sắc bén, nhanh như chớp, ánh thép lóe lên dưới ánh lửa. Trầm Hoan di chuyển linh hoạt, ánh mắt sắc lạnh, nhưng nàng không ngừng liếc về phía Bạch Nhan, trái tim đau nhói khi thấy y trong trạng thái thảm hại. Bạch Nhan, dù đau đớn tột cùng, vẫn ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan, ánh mắt y ánh lên một tia hy vọng cuối cùng.
"Nàng... hãy thắng... vì các con..."
Gần nửa giờ trôi qua, mỗi phút là một cuộc chiến giữa sự sống và cái chết. Cơn đau như ngọn lửa thiêu đốt hạ thân, từng đợt co bóp tử cung đến dồn dập, ép đầu thai nhi trượt ra từng chút một. Mỗi lần rặn, y cảm giác như xương chậu bị nghiền nát, da thịt bị xé toạc, cảm giác bỏng rát lan từ miệng sinh lên khắp cơ thể. Y nghiến răng, đôi tay bấu chặt vào vỏ cây sần sùi, móng tay cắm sâu đến bật máu, mồ hôi chảy dài, thấm đẫm mái tóc đen bết vào trán.
"Ahhh!!!....Hư...ưm...một chút nữa....ha..ha...." y nghĩ, tâm trí quay cuồng, nước mắt trào ra không kiểm soát, hòa lẫn với mồ hôi trên khuôn mặt nhợt nhạt.
"AHHH....!!!"
Cuối cùng, sau một lần rặn mạnh, đầu thai nhi trượt ra hoàn toàn, kèm theo một dòng máu đỏ thẫm. Bạch Nhan cong người, hơi thở hổn hển, trái tim đập loạn nhịp như muốn ngừng hẳn. Y cúi xuống, đôi mắt mờ đục nhìn đứa trẻ nhỏ bé nằm dưới chân, làn da tím tái, không một dấu hiệu của sự sống. Tiếng khóc mà y mong đợi không bao giờ vang lên.
"Con....con ơi....tại sao...tại sao không khóc..."
Trái tim y như bị bóp nghẹt, một tiếng gào khóc đau đớn bật ra từ cổ họng khản đặc. Y cúi xuống, dù tay vẫn yếu ớt và run rẩy, dùng răng cắn đứt dây rốn, máu tươi bắn lên môi y, vị tanh nồng xộc vào mũi. Y ôm đứa trẻ vào lòng, cơ thể nhỏ bé lạnh lẽo, không một chút hơi ấm.
"Con... con của ta...Trầm Hoan....con của chúng ta....." y nức nở, nước mắt chảy dài, nhỏ xuống khuôn mặt bất động của đứa trẻ. Y biết, đứa con thứ hai vẫn còn trong bụng, nhưng cơn đau và sự mất mát đã khiến y gần như kiệt sức.
Cách đó không xa, Trầm Hoan và Trầm Tích vẫn giao đấu, máu đã nhuộm đỏ áo giáp của cả hai. Trầm Hoan, dù nhanh nhẹn và quyết liệt, đã bị thương không nhẹ – một vết kiếm sâu trên vai trái khiến nàng chậm lại, máu chảy thành dòng. Nàng quay đầu nhìn Bạch Nhan, thấy y gào khóc ôm đứa trẻ đã chết, trái tim nàng như bị xé toạc.
"Bạch Nhan..."
Khoảnh khắc ấy, nàng dừng lại một nhịp, kiếm trong tay khựng lại, ánh mắt ngập tràn đau đớn. Trầm Tích, với sự nhạy bén của một kẻ săn mồi, lập tức bắt lấy cơ hội. Nàng tấn công liên tục, từng đường kiếm sắc bén như mưa, ép Trầm Hoan lùi lại. Một nhát kiếm chém ngang ngực nàng, khiến Trầm Hoan loạng choạng, máu phun ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Trầm Hoan quỳ một chân xuống đất, kiếm chống xuống để giữ thăng bằng, hơi thở nặng nhọc. Nàng ngẩng đầu, nhìn Trầm Tích, ánh mắt không còn chút hy vọng nào.
"Ngươi... đã thắng rồi." nàng nói, giọng khàn khàn, máu rỉ ra từ khóe miệng.
"Nhưng ta cầu xin ngươi... tha cho Bạch Nhan một con đường sống. Đứa trẻ kia .....đã chết rồi, sẽ không ảnh hướng đến ngôi vị của ngươi."
Trầm Tích đứng đó, kiếm vẫn lăm lăm trong tay, nụ cười lạnh lùng nở trên môi. Nàng liếc về phía Bạch Nhan, thấy y ôm đứa trẻ đã chết, máu nhuộm đỏ cả người, và đứa con thứ hai vẫn chưa được sinh ra.
"Tha cho hắn? Được thôi." Trầm Tích nói, giọng đầy chế giễu.
Bạch Nhan, dù đau đớn và kiệt sức, vẫn nghe thấy lời cầu xin của Trầm Hoan. Y ôm chặt đứa trẻ đã chết, nước mắt chảy dài, tâm trí ngập trong sự bất lực. Cơn đau từ bụng vẫn không ngừng, ép y phải tiếp tục rặn để sinh đứa con thứ hai, nhưng y biết, cơ hội sống sót của đứa trẻ này gần như không còn.
"Trầm Hoan... con của chúng ta....nàng đừng chết..."
Vùng đất hoang vu chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, ánh lửa từ những ngọn đuốc của đám lính lấp lóa, chiếu lên cảnh tượng bi thương như một bức tranh đẫm máu. Gió thổi qua mang theo hơi lạnh của cái chết, cuốn theo bụi cát và mùi tanh nồng của máu. Trầm Tích, với ánh mắt sắc lạnh và tàn nhẫn, quyết định không kéo dài thêm nữa. Nàng giơ kiếm, lưỡi thép sáng loáng phản chiếu ánh lửa, chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng để kết liễu Trầm Hoan.
"Kết thúc đi, Trầm Hoan," nàng nói, giọng đều đều nhưng đầy chế giễu.
Trầm Hoan, kiệt sức và bị thương nặng, nhắm mắt, chấp nhận số phận. Nàng không còn sức để chống lại, chỉ đứng đó, hơi thở nặng nhọc, máu rỉ ra từ khóe miệng, ánh mắt ngập tràn đau đớn nhưng cũng đầy cam chịu. Bạch Nhan, dù đau đớn và kiệt sức, vẫn nhìn thấy tất cả từ góc cây. Đôi mắt y mở to, trái tim bệnh tật đập mạnh một nhịp, như thể toàn bộ sức sống còn lại bùng lên trong khoảnh khắc ấy.
"Không...Trầm Hoan... nàng không thể chết...KHÔNG !!!!"
Bạch Nhan gầm lên trong tâm trí, dùng hết sức bình sinh để đứng dậy. Y buông đứa trẻ đã chết xuống đất, đôi tay run rẩy bám vào gốc cây, lảo đảo lao về phía trước, máu chảy thành dòng từ hạ thân, thấm đẫm y phục, nhỏ xuống nền đất bụi bặm. Thời gian như chậm lại. Bạch Nhan, với cơ thể đẫm máu, lao đến chắn trước người Trầm Hoan ngay khi lưỡi kiếm của Trầm Tích vung xuống.
"Hự!...."
Lưỡi thép sắc lạnh xuyên thẳng qua bụng y, ngay chính giữa nơi thai nhi đang nằm. Cơn đau bùng nổ, như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ cơ thể, lan từ vết kiếm đến mọi dây thần kinh. Bạch Nhan cảm nhận rõ lưỡi kiếm cắt qua da thịt, xuyên qua tử cung, thẳng đến đứa trẻ đang nằm trong bụng, xé toạc mọi hy vọng còn lại. Máu phun ra, đỏ thẫm, nóng hổi, thấm đẫm y phục, chảy thành dòng xuống chân.
".....Ưm...ha....Ho..an..."
Y trợn tròn mắt, hơi thở ngắt quãng, cơ thể cong lên vì đau đớn tột cùng. Đầu thai nhi thứ hai, vốn đang kẹt ở miệng sinh, bị lưỡi kiếm đẩy sâu hơn, gây ra cảm giác như xương chậu bị nghiền nát, da thịt bị lột sống. Y muốn hét lên, nhưng chỉ có một tiếng rên nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng khản đặc, hòa lẫn với tiếng máu nhỏ xuống đất.
Viễn cảnh trước mắt y mờ dần, ánh lửa từ ngọn đuốc và ánh hoàng hôn đỏ rực như hòa quyện thành một bức tranh máu. Đám lính xung quanh đứng sững, kinh hoàng trước cảnh tượng, nhưng không ai dám động đậy. Trầm Tích, với lưỡi kiếm vẫn cắm trong bụng Bạch Nhan, nhíu mày. Nhưng Bạch Nhan không nhìn nàng. Đôi mắt y, dù mờ đục vì đau đớn, vẫn hướng về Trầm Hoan, ánh lên sự kiên cường và tình yêu cuối cùng.
"B...Bạch Nhan...không...không!!!!"
Trầm Hoan, chết lặng trước cảnh tượng, lao đến ôm lấy cơ thể đang khụy xuống của Bạch Nhan. Lưỡi kiếm của Trầm Tích rút ra, máu phun mạnh hơn, nhuộm đỏ cả hai người. Trầm Hoan quỳ xuống, đôi tay run rẩy ôm chặt y, nước mắt trào ra, chảy dài trên khuôn mặt đầy vết máu.
"Bạch Nhan... không... tại sao?!!..." nàng gào lên, giọng lạc đi, trái tim như bị xé toạc.
Nàng ôm y vào lòng, cảm nhận cơ thể y lạnh dần, máu thấm đẫm áo giáp của nàng. Bạch Nhan, dù đau đớn tột cùng, vẫn cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của Trầm Hoan. Y cảm nhận rõ đứa trẻ thứ hai trong bụng đã ngừng động, sinh mệnh mong manh đã bị lưỡi kiếm của Trầm Tích cướp đi. Máu chảy không ngừng, chảy xuống nền đất, tạo thành một vũng đỏ thẫm lấp lóa dưới ánh lửa.
Hơi thở y gấp gáp, từng nhịp như bị bóp nghẹt, trái tim bệnh tật đập yếu ớt, như ngọn nến sắp tắt. Y ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục nhìn Trầm Hoan, cố gắng nói những lời cuối cùng:
"A...Trầm ....Trầm Hoan... ta ....ức....ta xin lỗi... ta không... không giữ....giữ được con..."
Giọng y khản đặc, ngắt quãng, mỗi từ là một nỗ lực vượt qua cơn đau và sự kiệt sức. Nước mắt y chảy dài, hòa lẫn với máu trên môi, vị tanh nồng xộc lên mũi. Trầm Hoan siết chặt tay y, nước mắt rơi xuống khuôn mặt y, giọng nàng run rẩy:
"Không... không....Bạch Nhan... là ta có lỗi... ta không bảo vệ được ngươi và con...chàng đừng chết...."
Nàng ôm y chặt hơn, như muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng của y. Bạch Nhan mỉm cười yếu ớt, ánh mắt ôn nhu nhưng đầy đau đớn.
".....Ha....ức....Ta đã .....đợi được nàng... ta không hối hận..." y thì thầm, giọng nhỏ dần, như hòa vào tiếng gió rít qua.
Trầm Hoan gào khóc, tiếng khóc xé lòng vang vọng trong vùng đất hoang vu, như muốn xé tan bầu trời đỏ thẫm. Nàng ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của Bạch Nhan, đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt y, như cố níu giữ chút hơi ấm cuối cùng.
"Bạch Nhan... đừng mà....ta xin chàng đừng chết..." nàng nức nở, giọng lạc đi, nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của y, hòa lẫn với máu khô trên môi.
Nàng cảm nhận được sự bất lực, sự đau đớn, và cả nỗi ân hận vì không thể bảo vệ y và hai đứa con. Trái tim nàng như bị xé toạc, mỗi nhịp đập là một lời tự trách. Bạch Nhan, dù đã kiệt sức, vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để nắm lấy tay Trầm Hoan. Đôi tay y lạnh ngắt, run rẩy, nhưng vẫn cố siết chặt, kéo tay nàng đặt lên bụng mình, nơi đứa con thứ hai đã ngừng động.
"Trầm Hoan..." y thì thầm, giọng yếu ớt như gió thoảng.
"Là ta...ức....ta không bảo vệ....được con....xin lỗi...nàng..."
Y không nói hết câu, đôi mắt ôn nhu khép lại, hơi thở ngừng hẳn. Trái tim bệnh tật của y, sau bao đau đớn và hy sinh, cuối cùng cũng dừng đập. Trầm Hoan gào lên, tiếng gào thét đau đớn vang vọng, như muốn gọi hồn y quay về, nhưng chỉ có sự tĩnh lặng đáp lại.
Trầm Tích, đứng cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Ánh mắt nàng, vốn lạnh lùng và tàn nhẫn, thoáng qua một tia dao động hiếm hoi. Sự kiên cường của Bạch Nhan, tình yêu và hy sinh của y, dường như đã chạm đến một góc nhỏ trong trái tim nàng. Nàng nhìn Trầm Hoan, người đang gào khóc ôm thi thể Bạch Nhan, và bất ngờ, nàng ra lệnh:
"Đủ rồi. Tha cho nàng ta."
Giọng nàng vẫn lạnh, nhưng không còn sự chế giễu như trước. Trầm Hoan, dù đau đớn, ngẩng đầu nhìn Trầm Tích, ánh mắt ngập tràn căm hận nhưng cũng đầy bất ngờ. Nhưng nàng không còn sức để phản kháng. Một vết thương sâu trên ngực khiến nàng thổ huyết, máu phun ra, nhuộm đỏ áo giáp. Nàng lảo đảo, rồi lịm đi.
"....o..oe..ức....oe oe...oe..."
Ngay khi đám lính kéo Trầm Hoan đi, một âm thanh yếu ớt, như tiếng mèo con kêu, vang lên từ gốc cây nơi Bạch Nhan nằm. Đứa trẻ đầu tiên, vốn tím tái và bất động khi được sinh ra, giờ đây bất ngờ cựa quậy, phát ra tiếng khóc yếu ớt, như thể cảm nhận được sinh mệnh của cha đã biến mất. Tiếng khóc nhỏ bé, mong manh, nhưng đủ để phá tan sự tĩnh lặng của vùng đất hoang vu.
Đám lính giật mình, quay lại nhìn, ánh mắt kinh ngạc. Trầm Tích, đang chuẩn bị rời đi, dừng bước, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía gốc cây. Nàng chậm rãi tiến đến, ánh lửa từ ngọn đuốc chiếu lên cơ thể bất động của Bạch Nhan và đứa trẻ nhỏ bé nằm bên cạnh. Đứa trẻ, dù yếu ớt, vẫn cố khóc, đôi tay nhỏ xíu vung vẫy, làn da tím tái dần chuyển sang sắc hồng nhạt.
Trầm Tích cúi xuống, nhìn đứa trẻ, ánh mắt nàng thoáng dao động, như thể sự sống mong manh này đã chạm vào một phần sâu kín trong lòng nàng. Thanh kiếm trong tay nàng dần buông lỏng, lưỡi thép chạm đất, phát ra một tiếng "cạch" nhỏ. Không nói một lời, nàng xé một mảnh từ áo khoác của mình, nhẹ nhàng quấn quanh cơ thể đứa trẻ, che đi làn da non nớt khỏi cái lạnh của buổi tối.
Nàng bế đứa trẻ lên, động tác cẩn thận đến lạ, như thể sợ làm tổn thương sinh mệnh bé nhỏ ấy. Trầm Tích nhìn đứa trẻ, ánh mắt nàng không còn lạnh lùng như trước, mà mang theo một chút gì đó phức tạp – sự giao động giữa tàn nhẫn và một chút nhân tính còn sót lại.
"Ngươi... là dòng máu cuối cùng của Trầm Hoan,"
Nàng quay đầu, ra lệnh cho đám lính: "Mang thi thể Bạch Nhan về. Đối xử cẩn thận."
Rồi nàng bế đứa trẻ, bước lên ngựa, ánh mắt vẫn nhìn xuống sinh mệnh bé nhỏ trong tay, như thể đang cân nhắc một quyết định mà chính nàng cũng chưa rõ. Trầm Hoan, bị áp giải về kinh thành, vẫn bất tỉnh, không biết rằng một trong hai đứa con của nàng và Bạch Nhan đã sống sót.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro