Chương 10: Ai Cho Nhìn?

Mợ Hai vốn không phải người dễ gần. Dù dạo gần đây nàng đã bớt lạnh lùng với con Nhàn, nhưng có những ranh giới mà một đứa hầu như nó không nên vượt qua.

Chẳng hạn như… ánh mắt ấy.

Sáng nay, như thường lệ, Nhàn mang y phục mới vào phòng giúp mợ Hai thay. Căn phòng thoảng mùi hương nhài dịu nhẹ, thứ hương vấn vít quanh mợ Hai mỗi lần nàng bước qua.

Mợ Hai đứng trước gương, ung dung cởi bỏ lớp áo ngoài, để lộ làn da trắng ngần cùng bờ vai mảnh khảnh. Nhàn chưa từng dám nhìn thẳng vào mợ Hai như lúc này, nhưng không hiểu sao, lần này mắt nó lại không dứt ra được.

Nhàn không biết mình đã thất thần trong bao lâu, chỉ biết đến khi mợ Hai hơi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo của nàng chạm thẳng vào nó, thì tim nó mới hẫng một nhịp.

“Con nhìn cái gì?”

Nhàn giật bắn mình, vội cúi đầu, mặt đỏ bừng như vừa bị bắt gặp làm chuyện không nên.

“Dạ… con không có nhìn! Con… con chỉ là—”

“Chỉ là cái gì?” Mợ Hai hờ hững cài lại vạt áo, nhưng ánh mắt nàng không hề rời khỏi Nhàn.

Nhàn luống cuống, hai tay siết chặt tà áo của mình.

“Dạ… con thấy mợ thơm quá…”

Không khí trong phòng bỗng chốc lặng ngắt.

Mợ Hai thoáng nhướng mày, không tin nổi lời vừa nghe. Nhưng ngay sau đó, nàng chợt cười nhạt.

“Thơm?” Nàng bước đến gần Nhàn hơn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến con hầu nhỏ rùng mình.

“Con nghĩ hương thơm của mợ là thứ mà ai cũng có thể tùy tiện nhận xét sao?”

Nhàn cứng đờ cả người, lúng túng lùi một bước.

“Dạ… con không có ý…”

Mợ Hai không để Nhàn nói hết câu. Nàng vươn tay, bất ngờ nắm lấy cằm nó, buộc nó phải ngẩng lên.

“Con thân cận với mợ quá rồi đấy.”

Nhàn sợ đến mức không dám thở mạnh. Ánh mắt của mợ Hai sắc bén như lưỡi dao, khiến nó không dám động đậy.

Mợ Hai nhìn con hầu nhỏ một lúc, rồi thả tay ra, giọng nói lạnh như nước giếng sâu:

“Lần sau, nếu còn thất lễ như vậy, đừng mong ở lại hầu hạ trong phòng mợ.”

Nhàn cúi gằm mặt, tim đập loạn xạ.

Nó không biết tại sao mình lại thất thố như vậy. Nó chỉ biết rằng, từ giờ, nó phải cẩn thận hơn.

Vì mợ Hai… không phải là người mà nó có thể tùy tiện chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro