CHƯƠNG 17

Khánh thấy Ngọc Trinh khóc như mưa tuôn thì liền an ủi nàng ấy còn hứa sẽ giúp nàng ấy rời khỏi nơi muôn vàng đau đớn này " Em đừng khóc...tôi sẽ giúp em ra khỏi đây...sau khi rời khỏi em hãy đến tiệm vải của tôi làm...dù gì ở đó cũng không có người trong nom em có thể đến đó ở sẵn tiện quản lý giùm tôi..em không cần phải khách sáo"

Nàng nghe vậy liền gật đầu nước mắt càng ngày chảy ra càng nhiều " Em cảm ơn cậu...em đội ơn cậu nhiều lắm" Khánh nghe nàng cảm ơn mình nhiều như vậy cũng không khỏi bật cười vì nhìn nàng ấy cứ quýnh lên như vớt được vàng. Khánh liền xin phép 3 người đang ham mê tủ sắc kia ra ngoài đi vệ sinh còn kêu Ngọc Trinh đi theo làm cho Bình không thể nào không nghi ngờ được hắn ta đã biết Khánh cưới Ngọc Hương ( tình đầu của hắn ta) mặc dù đã có vợ nhưng hắn vẫn muốn Ngọc Hương làm vợ lẻ của mình nhưng không ngờ nàng ấy đã lấy Khánh hận thù trong lòng hắn càng dâng cao vừa muốn cướp mối làm ăn của Khánh vừa lại muốn được thân xác của vợ Khánh nhưng mọi thứ không thể nói là làm liền được cái gì cũng cần phải có thời gian nên hắn đang từ từ bày kế dù gì Khánh cũng là người nhìn xa trông rộng không thể nào mà nói có thể đánh bại là đánh được!

" Cậu có thể nào vào nhờ bà chủ cậu ra đây gặp tôi một chút không...tôi có chuyện muốn hỏi bà ấy" Cậu bồi bàn nghe Khánh muốn gặp bà chủ thì liền lật đật dạ dạ rồi chạy đi vào phòng của Tú Bà
"Thưa bà cậu 2 Khánh muốn gặp bà nói chuyện"
" Được rồi ra ngoài đi...tôi sẽ ra liền"

Tú Bà nghe cậu Khánh gọi mình liền mừng rỡ cứ nghĩ rằng cậu ấy muốn mình tiếp cậu bà còn lại bàn trang điểm tô thêm chút son đỏ rồi thêm một chút dầu thơm pha vào cổ thêm quyến rũ nhưng mà bà đâu có biết người ta là muốn mua đào của bà bất ngờ chưa bà già =)) chứ cậu 2 đây làm gì ham mê tủ sắc mặn mồi như vậy, cậu đây là người phàm ăn chay không ăn mặn vợ cậu ở nhà cậu còn chưa đụng huống chi vào đến nơi này mà ham với chả muốn

" Cậu haiiii! Cậu gọi em có gì dạy bảo em ạ" Khánh nghe bà ấy xưng em mà không khỏi nổi da gà mặc dù lông tay Khánh không nhiều nhưng hôm nay nghe bà ấy nói thì lông tơ đều đứng xếp hàng thẳng lối Khánh còn rùng mình " Bà không cần phải xưng như vậy nghe không đặng đâu...tôi chỉ muốn hỏi mua lại cô gái này...bao nhiêu cũng mua"
Tú Bà nghe vậy thì liền xụ mặt tưởng hốt được mớ vào rồi ai ngờ cho cậu ta cũng không thèm nhưng liền suy nghĩ ra cái giá bán lại kỷ nữ của bà cho cậu 2 giàu có này dù gì cậu ấy cũng giày nứt vách nên bà ấy liền được cái cớ bán với giá phải chăng ngày xưa mua cô ấy cũng không mắc mỏ gì

" Cậu 2 ở đây là chỗ quen biết nên tôi sẽ bán cho cậu với giá không hơn không kém 1 ngàn đồng Đông Dương" Khánh liền gật đầu rồi kêu bà ấy đem giấy bán thân của nàng ra rồi móc ra một xấp tiền đếm đủ một ngàn đồng đưa cho bà ta

" Từ nay em không còn phải cực khổ nữa cứ trở về làm ca sĩ như em muốn còn bằng không thì như tôi nói là em qua tiệm vải của tôi ở...sẽ không ai bạc đãi em nên em cứ yên tâm" 

Ngọc Trinh nghe vậy liền cảm kích tấm lòng thương người của Khánh mặc dù Khánh không có một chút tình cảm nào với mình nhưng Ngọc Trinh vẫn thấy ấm áp vô cùng, nàng cùng Khánh đi vào bên trong phòng lại vì đã ở ngoài quá lâu không nên để cho ba vị khách đợi như vậy. Rượu cứ rót liên tục làm cho cả bốn người đều ngà say có Khánh là biết tiết chế nên vẫn còn tỉnh táo hơn nhiều so với họ, đến lúc này thì hợp đồng mua bán cũng mới được ký kết Khánh cầm trên tay tờ giấy ngã vàng mà thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng đã làm ăn xong rồi ai nấy cũng chào nhau ra về

" Em lên ra xe trước đi... em ngồi phía sau nhé ở ghế trước là của vợ tôi nên em cảm phiền" Khánh nhìn lên đồng hồ đeo tay bằng vàng còn đính một vài hột kim cương nhỏ nhắn trong đó mà ngỡ ngàng khi bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi chắc Ngọc Hương ở nhà trông Khánh lắm, Khánh liền lật đật lên xe chở Ngọc Trinh về tiệm vải của mình ở tiệm tầng trệt là nơi trưng bày mua bán vải còn lên lầu có hai phòng ngủ to khi Khánh chưa có vợ thì mỗi khi lên Sài Gòn đều sẽ ở đây nên nơi này lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ, tới nơi Khánh nhờ gia đinh của mình mở cửa rồi dẫn Ngọc Trinh lên phòng

" Em cảm ơn cậu...ngày mai cậu có đến đây không?
"Chắc là sẽ có...em cứ yên tâm lên nghỉ ngơi...mọi thứ trên đó đều đầy đủ không thiếu gì đâu...ở đây cũng có cu cậu tên Nam nên em không cần phải sợ có gì cứ nhờ Nam giúp"

Ngọc Trinh nghe vậy liền gật đầu mỉm cười với Khánh rồi cùng Nam lên nhà mở cửa phòng ra liền thấy một căn phòng rộng lớn tuy nói là của nam nhân nhưng mọi thứ rất đầy đủ nàng nhìn một lượt rồi cũng quay sang cảm ơn Nam rồi đóng cửa, nàng nhìn qua bàn để đèn ngủ thì thấy ở đó có một tấm hình đóng khung của Khánh nàng cầm lên mà vuốt ve gương mặt trên khung hình nàng chợt rơi nước mắt, nàng thương Khánh từ dạo mới gặp cậu nàng không còn ngần ngại thổ lộ với Khánh nhưng cuối cùng trong lòng Khánh vẫn không có nàng đến khi nàng biết cậu ấy đã có vợ trái tim nàng như bị ai bóp nghẹn, tình cảm này của nàng đành chôn vùi xuống tận tâm can mặc dù nàng đã được gả cho tên người Pháp kia nhưng trái tim nàng chưa hề chứa đựng bóng hình của hắn nàng nhớ Khánh nhớ đến đêm nào cũng khóc thân xác có thể để người khác chiếm giữ nhưng trái tim nàng vẫn mãi là của Khánh, ông trời hôm nay lại trêu nàng để nàng gặp lại Khánh một lần nữa lần này Khánh còn cứu cuộc đời nàng tình cảm sâu trong tim lại một lần nữa bừng cháy

" Em thương cậu lắm...cho dù cậu đã có vợ em vẫn sẽ nguyện ở sau lưng giúp đỡ cậu...em yêu anh Khánh à !

Khánh trên đường chạy về nhà mà không khỏi lo lắng không biết Ngọc Hương đã ngủ chưa hay còn thức đợi mình, Khánh cảm thấy thật tệ khi đã để nàng ở nhà quá lâu như vậy về đến nhà cánh cửa được giai nhân mở ra Khánh bước xuống xe để Kha chạy vào trong sân đậu còn mình thì liền chạy tọt vào nhà

" Mợ ngủ chưa Kha"
" Dạ mợ chưa ngủ cậu ơi ban nãy con gặp mợ đi pha trà uống...mợ nói là đợi cậu còn hỏi con sao giờ này cậu chưa về...mà cậu...cậuu cẩn thận nha con thấy mặt mở lạnh ngắt à..cậu nhớ bảo trọng"

Khánh nghe Kha thuật lại những gì khi nãy nó gặp Ngọc Hương nói tới đây Khánh biết mình sắp không toàn thây rồi, khi sáng đã bị vợ nhà cắn cho một cái rõ đau rồi miệng còn hứa sẽ về sớm mà tận giờ này mới mò về chắc chỉ có nước chui xuống đất trốn

Khánh vừa bước lên bật thềm nhà thì đèn trong phòng khách mở sáng làm Khánh giật bắn người cũng may là chưa hét lên

" Em...emmm sao em chưa ngủ" Khánh thấy một người con gái thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên ghế gỗ tóc xoã mặc nguyên bộ bà ba màu hường nhạt chân mày lá liễu mắt như mắt mèo đang nhìn chầm chầm mình mặt còn không lấy một nụ cười, nhìn tới đây cũng biết là mợ 2 nhà này sắp nổi trận lôi đình rồi!

" Cậu haiii....cậu đi đâu mà tới tận giờ này mới về...cậu nói tôi nghe cho đặng đi" ôi trời ơi Ngọc Hương đã thật sự nổi giận rồi còn xưng cậu- tôi với Khánh gương mặt hiền hậu đáng yêu thường ngày đã biến mất mà thay vào đó là gương mặt lạnh lùng đôi mày hơi nhăn lại răng thì nghiến ken két như sắp ăn thịt người tới nơi Khánh thấy mà muốn quỳ xuống lạy vợ mình bớt nóng

" Vợ ơiiii...anh xin lỗi mà...tại mấy vị khách cứ muốn uống rượu rồi bắt ở lại đến cuối mới chịu ký giấy cam kết nên anh về trễ chứ anh nào dám làm gì xằng bậy sau lưng em"

Khánh đi lại gần ghế của nàng rồi ngồi dưới chân nàng cầu xin nàng bớt nóng, Ngọc Hương nghe như thế thì vẫn không bớt được cơn giận còn tiếp tục tra hỏi kẻ đi sớm về muộn đang quỳ trước chân nàng

" Tôi biết cậu uống rượu ở đây...ở đó có ai...khai mau còn bằng không cậu xuống phòng khách ngủ"

"Anh uống rượu với mấy vị khách ở quán Bar Pháp...trong đó còn...cònn"
"Còn cái gì"
"Còn có kỷ nữ của quán...nhưng mà anh không có ôm ấp gì hết đâu...em tin anh đi nha...anh không có ham muốn gì ở đó hết do mần ăn nên anh mới bấm bụng tới đó thôi" Khánh định về sẽ kể với Ngọc Hương về chuyện cậu đã cứu Ngọc Trinh ra vì Khánh luôn muốn vợ mình mang tâm trạng vui vẻ không bất an nhưng thấy cảnh này Khánh đành lặng thinh nói ra nữa chắc Ngọc Hương xé xác Khánh cho cá ăn quá

" Tôi tạm tin anh...lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm...hồi chiều em có đi chợ mua một ít đồ về nấu đợi anh....mà anh đi uống rượu với kỷ nữ hứ" nàng vừa nói vừa chỉ ngón tay lên trán của Khánh như lời trách móc, Khánh cười hề hề rồi chạy lên phòng tắm rửa, ban nãy chưa ăn uống gì được mà còn phải uống rượu Khánh sắp chết đói tới nơi rồi may mắn về nhà có vợ nấu cơm cho ăn nên không sợ đói nữa

Tắm rửa xong Khánh liền chạy tọt xuống dưới tầng trệt Ngọc Hương nãy giờ đã xếp đồ ăn ra cho Khánh mọi thứ được nàng hâm nóng lại khói bây nghi ngút như vừa mới nấu xong, Khánh không nhịn được mà liền nhận lấy chén cơm từ nàng rồi ăn một cách ngon lành vợ nhà đúng là không chê đi đâu được nấu ăn rất vừa miệng

" Anh ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn bây giờ...nước lọc nè" Ngọc Hương thì Khánh lùa cơm rồi gấp đồ ăn ăn ngấu nghiến sợ Khánh mắc nghẹn nên liền nhắc nhở Khánh, Khánh nhìn nàng rồi cười tươi làm hai bên má Khánh phồng như cái bánh ú làm nàng không kiềm được mà ngắt mặt Khánh, ăn uống xong thì Khánh cùng Ngọc Hương trở về phòng, Khánh uống rượu khá nhiều nên cũng mệt lã người nhìn lên đồng hồi đã 2 giờ sáng nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì Ngọc Hương liền ôm lấy mình rồi thỏ thẻ nói " Mai em muốn cùng anh ra xưởng vải...em ở đó coi sổ sách giúp anh cũng được ở nhà em buồn lắm" Khánh ôm lấy nàng rồi gật đầu đồng ý còn hôn lên má nàng một cái nhưng nàng lại quay sang tra hỏi tiếp việc Khánh ở quán Bar

" Nè nè chưa có tha thứ đâu mà hôn hôn em...anh coi chừng đó em mà biết được anh ở ngoài có nhân tình em sẽ đem anh quăng xuống sông cho cá sấu ăn...em thương anh nên anh đừng có phụ em nghe hôn"
" Anh làm gì có ai ngoài em...anh hứa là anh chỉ yêu thương mỗi em thôi...em là mợ hai duy nhất của nhà họ Trần rồi không có ai dám làm mợ hai đâu"

Ngọc Hương nghe như vậy thì liền vui mừng khôn nguôi nàng ngước mặt lên nhìn Khánh rồi nhỏ giọng nói " Tốt nhất là như anh nói...em thương anh lắm Chồng ơi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro