CHƯƠNG 19

Trời đã điểm mười hai giờ, Ngọc Hương nhìn lên đồng hồ treo tường trong tiệm vải rồi nhìn ra ngoài đường đã thấy xe cộ đông đúc hơn giờ này dân Sài Gòn bắt đầu tan làm trưa bắt đầu túa ra đi ăn trưa khách mua vải cũng bắt đầu vào tiệm nàng thấy vậy vội đứng lên mà lại gần chào hỏi khách rồi giới thiệu cho họ một số loại vải tốt trong tiệm, giọng nói nhẹ nhàng mang thêm chút ngòn ngọt của nàng làm cho những vị khách thích thú mà chăm chú lắng nghe, chỉ một lúc thôi họ đã quyết định mua hết tất cả số vải mà Ngọc Hương nói qua

" Cô đây là chủ tiệm vải sao??? người phụ nữ tầm ba mươi quay sang hỏi Ngọc Hương vì thấy nàng xinh đẹp lại còn khéo ăn nói chắc hẵng đây là bà chủ tiệm

" Dạ không phải thưa bà...đây là tiệm vải của chồng sắp cưới tôi thôi" vì chưa cưới nên Ngọc Hương cũng không dám nhận mình là chủ nàng chỉ giới thiệu mình là vợ sắp cưới thôi nhen

Người phụ nữ nghe nàng trả lời thì không khỏi bật cười rồi nói với nàng

" Trước sau gì cô không phải chủ ở đây...mà cô nói chuyện dễ nghe hơn mấy người chủ tiệm khác...khi nào tôi mua vải tôi sẽ đến đây ủng hộ vợ chồng cô"

Ngọc Hương nghe vậy rồi mỉm cười nhẹ gật đầu với người phụ nữ kia rồi tay trao xấp vải bà ấy lựa cho vào túi giấy gói lại rồi nhận tiền từ bà ấy. Khánh nhà nàng thì đã đi bàn bạc công việc tiếp nên nàng ở tiệm vải một mình xung quanh là gia nhân chạy qua chạy lại, nàng nhìn qua Ngọc Trinh đang ngồi xếp vải lên kệ nàng nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống cạnh cô ấy

" Cô với anh Khánh biết nhau từ trước đúng không"
Ngọc Trinh nghe nàng hỏi vậy thì cô liền nhanh chóng trả lời mợ chủ

" Dạ thưa mợ tôi biết cậu do vài lần cậu vào quán Bar bàn việc...lúc ấy tôi còn là ca sĩ hay hát đêm ở quán nên có gặp cậu mấy lần" Ngọc Hương nghe vậy cũng gật gù như đã rõ nàng cũng không hỏi thêm nữa vì nàng tin Khánh sẽ không làm gì có lỗi với nàng nhưng Ngọc Trinh thì nhẹ liếc qua gương mặt kiều diễn của Ngọc Hương trong lòng ngầm suy nghĩ *Anh Khánh phải là của tôi* thông báo là sắp có trà xanh phá nát gia can nhà người ta rồi quý dị

Ngọc Trinh đứng dậy gật đầu chào Ngọc Hương rồi xin lui xuống nhà nấu cơm cho gia nhân cũng như cho cậu mợ ăn vì trời đã chiều...Ngọc Hương đang ngồi xem lại sổ sách thì bỗng có tiếng bước chân đi vào bàn làm việc của nàng còn nhỏ giọng trêu chọc

" Này em gái xinh đẹp...có thể bán cho anh loại vải nào xinh đẹp như em không?" Ngọc Hương nhìn lên thì thấy là Bình cậu ta là người nàng đã lỡ hẹn với nàng làm nàng buồn một thời gian khá lâu nhưng may thay có Khánh an ủi và yêu thương nàng nên nàng đã quên dần cậu ta...Ngọc Hương đứng dậy giọng nói nhẹ nhàng của nàng vẫn ở đó nhưng kèm theo một sự chế giễu cho người đàn ông phụ bạc kia có vợ rồi mà không nên nết

" Cậu vào đây mua vải thì cứ lựa... tiệm của tôi loại nào cũng tốt cũng đẹp...còn nữa tôi là gái đã có chồng cậu nói vậy nghe không đặng người ngoài nghe được họ sẽ đánh giá cậu đó đa"

Ngọc Hương nhướng mày nói với Bình khiến cậu ấy cứng họng chỉ biết ngậm ngùi nhìn qua lượt vải trong tiệm công nhận vải ở đây rất đẹp còn rất mịn màng, Bình mới gia nhập làm ăn nên chưa có có được mối làm ăn lớn như thế này nghĩ tới mà trong lòng hậm hực không thôi, cậu ta quơ đại một khúc vải lụa rồi đưa cho gia nhân tính tiền rồi cũng lặng lẽ ra về bước ra tới cửa tiệm thì gặp Khánh cậu ta cũng cười tươi rồi bắt tay với Khánh

" Cậu Bình hôm nay qua đây mua vải sao...cậu lựa được loại nào chưa" Khánh cũng bắt tay rồi hỏi Bình xem đến đây làm gì mua vải hay đến có mục đích gì khác

" Tôi đến đây mua vải...lựa được loại lụa này rất đẹp tôi mua về cho vợ...nghe tiệm của cậu vải đẹp nên tôi qua đây mua rồi sẵn học hỏi một chút"
Khánh nghe tới đây thì cũng biết mục đích của hắn là gì rồi qua đây coi vải của Khánh như thế nào rồi về nhập bán theo nhưng đâu có dễ em ơi...Khánh đây đi trước em một bước rồi đâu có dễ dàng hốt hết mối làm ăn của Khánh được, nói qua nói lại vài câu Bình cũng xin phép cáo lui ra về

" Aaa...anh về" Ngọc Hương đang cậm cuội ghi sổ thì liền thấy một mùi thơm rất quen thuộc nàng hửi gửi đã biết chồng yêu đã đi công việc về rồi liền lật đật đóng sổ sách lại rồi liền chạy ra Khánh

" Em ăn gì chưa...ở đây hôm nay em thấy thế nào..nói anh nghe coi" Khánh nhìn thấy nàng gặp mình thì la lên nho nhỏ rồi chạy lại ôm mình thì không khỏi buồn cười cô vợ nhỏ này lúc không có Khánh thì trầm ngâm ít nói tới gặp Khánh thì liền trở thành một người khác lúc nào cũng nhõng nhẽo với Khánh muốn Khánh chiều chuộng nàng ...chứ nguyên ngày nàng ở tiệm vải giả bộ gồng mình cũng mệt chứ bộ

" Em đợi anh về rồi mình ăn luôn...ban nãy có cậu Bình đến đây cậu ấy trêu em nhưng mà em đã ra tay làm cậu ta mặt mài đen như than luôn" Ngọc Hương kể về chuyện Bình đến tiệm và nói những lời không hay, Khánh nghe vậy thì liền cưng nựng càm của nàng vì vợ nhỏ này tuy nhìn bên ngoài hiền lành dịu dàng như vậy nhưng khi nàng nói chuyện với những người không biết lễ độ thì nàng sẽ nói nhiều câu làm cho người ta cứng họng, vợ chồng Khánh được cái vừa đẹp lại vừa thông minh hết phần thiên hạ.

" Được rồi mình vô ăn cơm chắc em đói rồi...mà mai mốt có chuyện chi thì gọi gia nhân ra dù sao em cũng là con gái lỡ bọn họ làm gì không đứng đắng..." chưa kịp để Khánh nói tiếp thì Ngọc Hương đã lên tiếng trả lời câu trả lời này Khánh đỡ không nổi mà mắt chứ a mồm chữ o

" Em biết chút võ phòng thân...tuy em là con gái nhà gia giáo được dạy con gái là phải công-danh-ngôn-hạnh nhưng mà em cũng được cha cho học Võ nên anh đừng có lo"

Khánh không sợ cho nàng nữa mà quay lại sợ cho chính bản thân mình lỡ có ngày chọc nàng giận lên chắc Khánh bị nàng đá cho bay tới Pháp quá nghĩ tới thôi Khánh đã xanh mặt rồi công nhận vợ nhỏ này không đơn giản như bên ngoài em ấy thể hiện

Những cảnh tình tứ nãy giờ của đôi vợ chồng trẻ đang bị một người nhìn với đôi mắt đay nghiến còn nắm tay lại tỏ vẻ tức giận vì không cam tâm, Ngọc Trinh không chấp nhận khi thấy người thương của mình ở cạnh người phụ nữ khác, nàng muốn nàng sẽ là vợ Khánh sẽ là mợ hai tiệm vải này cũng sẽ là của mình...nàng đã bắt đầu lấn sâu vào ghen tuông mù quáng mà bắt đầu lên kế hoạch đánh chiếm vị trí của Ngọc Hương , không có được tình cảm của Khánh thì trước hết phải lấy được vị trí trong lòng Khánh đã khi nào được làm mợ ba rồi thì lấy được sự yêu thương của Khánh cũng không muộn...nàng nhếch môi cười rồi chuẩn bị kế hoạch của bản thân

" Anh ăn đi..này em kêu gia nhân nấu, em lo sổ sách nên không tiện nấu anh ăn đỡ về nhà em nấu cái khác cho anh ăn hen" Ngọc Hương gấp miếng sườn ram mặn vào chén cho Khánh tuy nàng chỉ ở với Khánh có vài ngày nhưng khẩu vị đồ ăn của Khánh nàng nắm rõ trong lòng bàn tay, ban nãy nàng dặn gia nhân nêm nếm đúng như thường ngày nàng nấu cho Khánh vì sợ để người khác nêm Khánh sẽ không ăn ngon

" Em cũng ăn đi...lát về em pha cà phê cho anh được rồi ăn nhiêu đây cũng no rồi đó" Khánh lùa cơm với đồ ăn nàng gấp cho mình nãy giờ đồ ăn thì ngập chén còn cơm thì không biết ở đâu mất tiêu, hai người cứ ăn cơm rồi cười cười nói nói rơm rả làm cho gia nhân ngồi ở dưới bếp nhìn lên không khỏi ganh tỵ với hai cậu mợ

" Trời cậu hai với mợ hai xứng đôi vừa lứa ghê nơi...mợ thấy tiểu thư con nhà đài cát vậy chứ đối xử với gia nhân không khác gì người trong nhà...hồi trưa ông bán bánh dừa đi ngang mợ còn mua cho mỗi người một cái nữa"

" Đúng đúng...cậu hai cũng vậy đi theo hầu cậu mà tưởng đi du lịch cậu cho tui ngồi ăn chung luôn...cậu nói theo cậu chơi được rồi chứ không cần làm gì đâu" Thằng Hiền cũng tán thành với ý kiến của mọi người nay nó được cậu cho theo hầu với anh Kha, hai thằng cứ ngồi nghe cậu bàn chuyện mần ăn còn được cậu cho ăn đồ ăn ngon cậu hai đúng là tuyệt vời nhất thế gian

Ngọc Trinh nghe gia nhân cứ khen đôi vợ chồng kia mà nàng ở đây cầm chén cơm nuốt không trôi, làm cho nàng càng gấp gút hơn để chia rẻ Khánh và Ngọc Hương nàng biết được Khánh là con gái ban đầu nàng không tin cho lắm vì Khánh nhìn rất phong độ phẩm chất của một người đàn ông giàu có hiện rõ trên người Khánh nhưng sau khi đọc được bức thư trong tủ ở phòng ngủ của Khánh vào tối qua thì nàng đã biết người nàng thầm thương cũng giống như nàng, Ngọc Trinh có hơi hoang mang nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần thầm nghĩ chắc Khánh có nổi khổ riêng nhưng dù cho Khánh có là con gái cũng hơn hàng tá đàn ông ngoài kia Khánh không Khải loại ngược đốn mạc cũng không đàn đúm cậu ấy luôn ấm áp còn tốt bụng cho dù không phải đàn ông đích thực nhưng vẫn mang được nét thanh tú trên gương mặt

" Mọi người ăn cơm nhanh đi...em còn đem vào rửa ngồi thài lai hồi cậu mợ rầy cho" Ngọc Trinh lên tiếng nhắc nhở mọi người xung quanh ăn nhanh rồi còn làm việc để không vừa ý cậu mợ sẽ rầy cho một trận thì mang tội nữa

" Về thôi em...mình còn tắm rửa nữa...tối nay anh không đi bàn việc nên sẽ chở em đi chơi hen" Khánh nắm tay Ngọc Hương rồi cười tươi với nàng vì mấy hôm nay bận bịu toàn là bỏ nàng ở nhà nên hôm nay rảnh được dịp bù Khánh không khỏi hào hứng vì lần này lên Sài Gòn có vợ đi chung sướng ơi là sướng

" Vậy mình về...chú Nhân coi đóng cửa nghỉ ngơi sớm nha chú...vợ chồng con về trước" nàng nhìn qua chú Nhân đang cậm cuội quét lá trước cửa nhắc nhở chú ấy đóng cửa tiệm vải nghỉ ngơi vì trời cũng đã sập tối rồi chú ấy lớn tuổi nên cần nghỉ ngơi sớm.

" Dạ cậu mợ hai về thong thả...tôi sẽ đóng cửa tiệm ngay" ông Nhân nghe Ngọc Hương nhắc mình thì cũng cười hiền với nàng rồi lọ mọ đi đổ đống lá trong cán

Ngọc Trinh thì đã xin phép được đi hát để kiếm thêm thu nhập, Khánh cũng đồng ý vì dù gì đó cũng là đam mê của cô ấy nên Khánh rất thoải mái còn đưa cho cô một chìa khoá nhỏ để mở cửa sau khi về vì tối gia nhân nghỉ ngơi hết rồi Khánh sợ sẽ làm phiền người khác nên đưa cho cổ chìa khoá nhà riêng, Ngọc Hương cũng không có ý kiến gì nhiều vì thấy Ngọc Trinh cũng không có tình ý gì với Khánh nên nàng hơi không đề phòng cô ấy chỉ nhắc nhở nhẹ Khánh là không nên quá thân thiết với Trinh
__________________________________
Bạn tác giả cũng đang viết truyện mới : MÃI MÃI BÊN EM mong mọi người cũng qua đó đọc cho vui cũng vote giúp bạn tác giả có động lực nha, mình sẽ viết xen kẻ 2 truyện luôn nên mọi người đọc xen kẻ luôn nhoaaa píc cà pu cả nhà yêu!
P/s : Mình sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể để mọi người đọc nha vì năm nay là năm 12 nên mình hơi chú tâm học xíu nên thời gian rảnh không nhiều nhưng rảnh thì viết truyện cho mọi người có để đọc nè...e hèm kèm theo là phải dành thời gian cho người eo một xíu nên có khi cũng quên viết truyện

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro