Chương 87: Cô bé lọ lem mười một giờ
Gần đây Liên Thanh đều không về nhà ở, nói đúng hơn là không trở về nhà ba, mà là ở trong khách sạn, căn phòng mà hắn bao trọn.
Nếu nói tới nguyên nhân, thì cũng đơn giản, bởi vì khách sạn đó gần bệnh viện Diệu An đang nằm, thuận tiện cho hắn tới chăm sóc Diệu An.
Vốn dĩ hắn vì Diệu An khích bác chuyện của hắn và Thời Niên nên bất mãn với Diệu An, lúc ấy cũng muốn đánh Diệu An một trận, kết quả đến bệnh viện nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệu An, hắn lại mềm lòng.
Trên người Diệu An cũng không cần nói, căn bản là không có chỗ nào lành lặn, nếu không phải Diệu An kiên quyết nói bị một con sói cắn, hắn cũng cho rằng Diệu An rơi vào ổ chó, hơn nữa trạng thái tinh thần của Diệu An rất kém cỏi, mặc dù mỗi ngày vẫn cong mắt cười hì hì, nhưng mặt anh tái mét rất dọa người, một chút huyết sắc cũng không có, bác sĩ nói hiện tại sức khỏe anh rất yếu, pheromone cũng hết sức không ổn định, tốt nhất nằm viện quan sát một vài ngày.
Diệu Nhiên vốn kêu khóc phải chăm anh trai, nhưng cậu là thần tượng, lịch trình trong ngày đều là xếp dày đặc, Diệu An kêu cậu đi làm việc, đừng có suốt ngày suy nghĩ làm sâu gạo, mình cũng không phải mắc bệnh hiểm nghèo phải làm phẫu thuật không cần cậu lắc lư ở đây, vả lại không phải còn có anh Liên yêu quý của cậu ở lại chăm sóc sao, còn có cái gì không yên lòng?
Lúc Diệu An kêu Diệu Nhiên đi còn nói thêm một câu, anh bảo nếu Diệu Nhiên đã vào giới nghệ thuật thì hãy làm việc thật tốt chăm chỉ kiếm tiền, trong tay có tiền thì muốn bao nhiêu người cũng được, hoặc là lấy đi đầu tư, lỡ như ngày nào đó công ty anh cũng không trụ được, nói không chừng em còn có thể giúp đỡ, hoặc là ít nhất mình tự có đường lui, không cần tìm bạn bè người thân, làm mấy chuyện không cốt khí.
Lúc Diệu An nói những lời này, Liên Thanh đang ngồi ở mép giường của anh gọt táo, hắn thật sự cố nhịn lắm mới không cầm dao trực tiếp đâm lên người Diệu An.
Trò chỉ gà mắng chó này, Diệu An rất giỏi.
Cuối tuần sau Tang Du sẽ quay lại, vé máy bay là Liên Thanh mua cho, sau khi Diệu An biết thì cười nửa ngày, anh nói Tang Du nghèo đến mức vé máy bay cũng không mua nổi sao? Nhà cậu ta còn chưa phá sản đâu. Liên Thanh giải thích với anh rằng Tang Du không rành cách mua vé máy bay trước kia đều là trợ lý làm, bây giờ trợ lý nghỉ việc, cậu cho chút không quen, ngày đó cậu tìm Liên Thanh hỗ trợ mua vé máy bay, Liên Thanh bèn thuận tay mua.
Sau khi nghe xong Diệu An gật đầu một cái, anh nói cũng được, dù sao cậu chỉ thích cái kiểu giống Tang Du, hoàng tử nhỏ mà, đúng không.
"Cậu muốn làm kỵ sĩ của hoàng tử cũng không vấn đề gì, nhưng tôi nhắc nhở cậu, hoàng tử đều ở cùng công chúa thôi."
"Thế kỵ sĩ ở cùng ai?" Liên Thanh liếc Diệu An.
"Cùng cô bé lọ lem đi." Diệu An nghiêm trang nói.
"Phắc."
Liên Thanh cảm thấy Diệu An đã lâu không quan hệ tình dục nên dẫn đến tâm lý tăm tối.
Hôm đó Liên Thanh gặp Tùng Sơn, khá tốt chẳng qua chỉ vô tình gặp, sau khi Tùng Sơn chia tay Diệu An rồi dường như cũng không có cái chấp niệm đó với mình.
Tùng Sơn hẹn Liên Thanh uống một ly, hắn kêu Liên Thanh yên tâm, bây giờ vô luận là đối với Liên Thanh hay là đối với Diệu An hắn cũng không có suy nghĩ gì nữa.
"Chỉ là muốn coi như người quen đã lâu không gặp uống một ly không được sao?" Tùng Sơn cười rất thản nhiên, Liên Thanh không thể cự tuyệt, bởi vì hắn và Diệu An đều thiếu nợ Tùng Sơn.
Năm đó Diệu An quen một bạn trai beta ở đại học, một tên nghèo, cái kiểu nghèo rớt mồng tơi ấy.
Diệu An thích cậu ta vô cùng, anh lại không thiếu nhất là tiền, dĩ nhiên là muốn gió cho gió, muốn mưa cho mưa, muốn trăng sáng, thì đi trên trời hái xuống.
Khi đó Liên Thanh cũng vừa gặp Thời Niên, nên cũng không rảnh quản chuyện của bọn họ, vả lại người sau khi yêu thì chua lè, Liên Thanh quyết tránh xa
Nhưng không biết thế nào, bạn trai của Diệu An bắt đầu vay mượn, lúc bắt đầu Diệu An cũng sẽ thay cậu ta trả, Diệu An còn nói cần gì nói với anh là được, không cần phải đi mượn tiền để mua, nhưng sau đó số lượng càng ngày càng lớn, Diệu An cũng cảm thấy không đúng, truy hỏi lần nữa hạ bạn trai mới thừa nhận mình bị người lừa gạt đánh bạc, nếu bắt đầu đánh bạc, cũng cách nghiện không xa, hơn nữa cậu ta bắt đầu nói dối, không biết câu nào là thật.
Diệu An thay cậu ta trả khoản nợ cuối cùng thì chia tay với cậu ta.
Câu chuyện vốn nên tới đây là kết thúc.
Nhưng ngay vào một ngày rất bình thường, Liên Thanh đến bây giờ còn nhớ ngày đó, nắng rất đẹp, không có gió, một chút cũng không có, Diệu An cùng hắn theo thường lệ rời trường sau giờ tự học, bọn họ thuê nhà ở bên ngoài, ở cùng một tiểu khu, trở về trên đường Diệu An nói muốn uống trà sữa, anh kêu Liên Thanh đi mua, bởi vì anh cầm nhiều đồ nên đi không tiện, vì vậy Liên Thanh đi mua, nhưng Liên Thanh mua trà sữa xong quay lại, Diệu An đã không thấy.
Ban đầu Liên Thanh không coi ra gì, hắn cho rằng Diệu An đi về trước, vì vậy hắn cũng đi về, nhưng gõ cửa phát hiện Diệu An không có ở nhà, đến lúc này Liên Thanh đều không coi ra gì.
Thẳng đến tối Diệu An còn chưa xuất hiện, Liên Thanh mới cảm thấy có chút vấn đề, hắn gọi cho Diệu An, điện thoại của anh tắt máy, mà hắn gọi Diệu Nhiên hỏi anh trai cậu có về hay không, Diệu Nhiên tất nhiên nói không có.
Liên Thanh suy nghĩ nếu như 12 tiếng nữa không liên lạc được Diệu An hắn sẽ báo cảnh sát.
Nhưng còn chưa tới 12 tiếng, Liên Thanh đã nhận được điện thoại xa lạ, trong điện thoại có người kêu Liên Thanh dùng tiền để đổi mạng của Diệu An, dĩ nhiên không cho phép báo cảnh sát.
Chuyện về sau thì đơn giản, Liên Thanh tất nhiên là thông báo cho người nhà của Diệu An cũng báo cảnh sát, bây giờ công nghệ phát triển như vậy mỗi một ngã đường đều có camera, đang ban ngày người bỗng dưng biến mất vô cớ, muốn tra là đều dễ dàng.
Người rất nhanh được cứu ra, rất nhanh là chỉ rất nhanh sau khi Liên Thanh báo cảnh sát thôi, nhưng trên thực tế Diệu An đã ở trong tay bọn chúng mười mấy tiếng.
Lúc cứu ra còn có một người, là một omega, hắn sốt cao, thần chí không rõ, tuyến thể của hắn bị cào nát.
Liên Thanh nhìn thấy quần áo trên người omega giống mình như đúc, thì biết là chuyện gì xảy ra.
Cậu bạn trai quả nhiên chìm sâu vào mại dâm cờ bạc ma túy, đến đường cùng bèn đặt chủ ý lên Diệu An và Liên Thanh, cậu ta nói dù sao đều là chết, tự sát là chết, bị người giết là chết, vậy làm sao không thử giết chết người khác kiếm lại một khoản chứ, không thành công mình không thua thiệt, thành công thì mình thoát thân.
Cho nên cậu ta trực tiếp bán Diệu An và Liên Thanh, trên đời này không thiếu nhất người cùng đường mạt lộ và cùng hung cực ác, mấy người ăn nhịp với nhau, vì vậy liền xảy ra chuyện này.
Đáng thương nhất chính là omega này, hắn vốn chẳng qua chỉ đi ngang qua, thấy Diệu An làm rơi đồ bèn dừng lại giúp anh nhặt lên, sau đó hai người trò chuyện đôi câu, nên bị xem thành Liên Thanh mà trói đi.
Omega này chính là Tùng Sơn, bây giờ tuyến thể của hắn cũng là hư rồi.
Mà vết thương ở tuyến thể của Diệu An nhẹ hơn hắn một chút, nhưng cơ bản cũng là để trưng thôi.
Trong mười mấy tiếng có chuyện gì xảy ra, Tùng Sơn và Diệu An không nói chữ nào, nhưng là tên bắt cóc đã khai rồi.
Liên Thanh không xem, cũng không nghe.
Sau đó quan hệ lại có chút kỳ lạ, Liên Thanh cũng biết là kỳ lạ, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào mới phải, nhất là quan hệ của Diệu An và Tùng Sơn, Liên Thanh cảm thấy bọn họ tình nguyện là được.
Tình nguyện bên nhau cũng được, tình nguyện tách ra cũng được.
Tùng Sơn vừa uống rượu vừa nói sau khi tách ra cậu càng chắc chắn mình cùng Diệu An không có tình cảm gì, ít nhất là không có tình yêu, hắn phát hiện mình cũng không thế nào muốn Liên Thanh, ngược lại là sau khi ở một mình tâm trạng càng thả lỏng.
"Liên Thanh, tôi nói cho cậu biết," Tùng Sơn mặt hồng hồng, ánh mắt đã có chút mê ly, nhưng hắn vẫn cười, nhìn Liên Thanh nói, "Đi về phía trước, cảm giác cực kỳ tốt."
"Tôi bây giờ rốt cuộc có thể nói ra, cậu và Diệu An cũng là người tốt, nhưng chúng ta không thích hợp." Tùng Sơn cầm ly rượu trong tay giơ lên với Liên Thanh, "Chúc cậu nhận được càng nhiều thẻ người tốt hơn."
Lúc Liên Thanh nghe được những câu này cũng cảm thấy thả lỏng không ít, hắn nghĩ ít nhất Tùng Sơn sẽ không lại đi cùng Diệu Nhiên nói xấu Thời Niên nữa...
Có điều bây giờ nói cũng không có vấn đề, Thời Niên và hắn đã tan rồi.
Cũng con mẹ nó trách tên khốn đang nằm trên giường bệnh, sao cậu ta lại không bị cắn chết.
Liên Thanh vốn đang chuẩn bị ở khách sạn một thời gian, kết quả ba gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn về nhà ở, nói chuyện của Thủy Thủy đã xong.
Sau khi Liên Thanh biết mẹ kế có con riêng, nhưng mẹ kế ở trước mặt hắn cũng không nói gì, cho nên hắn cũng không có hỏi, chỉ biết là mẹ kế đã từng muốn cho người đó tới ở, người đó trực tiếp cự tuyệt, về sau nữa thì không nhắc lại chuyện này.
Chuyển biến xảy ra trên người Thủy Thủy.
Thủy Thủy biết gọi anh, lúc ấy Liên Thanh đang trong phòng trò chơi chơi với Thủy Thủy, Thủy Thủy cưỡi ngựa gỗ, bỗng nhiên gọi anh, anh.
Liên Thanh ban đầu cho là mình nghe nhầm, nhưng sao hắn nghe nhầm được chứ, âm thanh ngày thường Thủy Thủy có thể phát ra chỉ có gào thét mà thôi.
Lúc ấy Liên Thanh đang quay video cho Thủy Thủy, hắn tua đi tua lại, Thủy Thủy thật sự đang gọi anh.
Hắn chạy tới một cái ôm lấy Thủy Thủy, hắn nói Thủy Thủy em hãy nói lại đi, gọi anh, em là đang gọi anh phải không, là đang gọi anh đúng không?
Nhưng Thủy Thủy không chịu nói nữa.
Nhưng là việc này đã đủ khiến Liên Thanh vui mừng, hắn lập tức nói chuyện này cho ba, ba cũng rất mừng, hắn lại cho mọi người xem video.
Trong video Thủy Thủy mặc một cái áo thể thao rộng, cưỡi ngựa gỗ gọi anh.
Ba hỏi áo này là của ai, tại sao lớn như vậy.
"Là con của me." Mẹ kế trả lời, "Hôm đó Thủy Thủy đi lạc, chính là con trai em đã tìm được, sau đó thằng bé sợ Thủy Thủy lạnh, nên khoác áo cho Thủy Thủy, thật ra thì lúc ấy em đã nghe thấy Thủy Thủy gọi anh, nhưng em cũng không quá chắc chắn, trước đó có lần bọn em gặp nhau, con bé cũng gọi anh."
"Đúng vậy, mẹ con vừa nói với ba, nhưng sau đó ba hỏi Thủy Thủy con bé cũng không mở miệng, cho nên cũng nửa tin nửa ngờ, bây giờ ba tin thật rồi, Thủy Thủy của chúng ta thật là giỏi."
Ngày hôm sau bọn họ lập tức tới bệnh viện, đưa video cho bác sĩ xem, lúc ấy bác sĩ đề nghị có thể để Thủy Thủy cùng người anh này tiếp xúc nhiều, như vậy sẽ tốt cho việc điều trị tham dự của Thủy Thủy.
aCho nên bây giờ ba nói anh của Thủy Thủy muốn dọn vào nhà ở, Liên Thanh một chút cũng không kinh ngạc, hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Chỉ là nghĩ đến Thủy Thủy sẽ gọi người này là anh, mà không gọi mình là ăn, khó tránh có chút ghen tị.
Nhưng Thủy Thủy tiến bộ là được, Thủy Thủy là con gái khi về già của ba, lại là em gái duy nhất của mình, hơn nữa em lại mắc bệnh này, Liên Thanh rất thương em.
Có điều ba nói với Liên Thanh, Thủy Thủy rất giống người anh trai này.
Lúc ấy Liên Thanh nghĩ không thể nào, Thủy Thủy xinh đẹp bao nhiêu, anh trai con bé nghe nói là một beta, bởi vì gen beta xuất sắc về ngoại hình cũng không nhiều, trên căn bản beta có ngoại hình đều đi làm nghệ sĩ rồi, còn ai làm du dân không nghề nghiệp?
Đúng, anh trai của Thủy Thủy đến bây giờ còn chưa có việc làm, ba kêu hắn sắp một vị trí cho beta trong công ty, nói beta này cũng là học rượu vang.
Nghĩ như vậy, chỉ miêu tả qua lời nói thật ra thì anh trai của Thủy Thủy khá giống người kia.
Có điều học rượu vang cơ bản đều là beta, bọn họ không bị ảnh hưởng bởi pheromone, ở phương diện nếm rượu cũng tương đối xuất sắc hơn một ít, cho nên đây chẳng qua là trùng hợp thôi.
Liên Thanh nghĩ như vậy, mở cửa nhà.
Trong tiếng gọi "Cậu Tiểu Liên" đã về của người giúp việc, Liên Thanh đi vào phòng khách.
Thanh niên ngồi trên sô pha, cậu nghiêng đầu nhìn Liên Thanh, chăm chú nhìn thu thủy.
Liên Thanh rung động trong lòng, hắn thiếu chút nữa muốn nói: Sao cậu lại ở đây.
Nhưng ba của hắn hòa ái vỗ vai hắn một cái, sau đó cười nói: "Đây chính là con trai của dì Nhiễm, Thời Niên."
Thời Niên cũng đứng lên, đưa tay với Liên Thanh: "Chào anh Liên, lần đầu gặp mặt, tôi là Thời Niên."
--------------------
Lời tác giả: Đại khái về tuyến thời gian, trước kia hình như tôi chưa nói, lúc Thời Niên tốt nghiệp lớp mười hai Liên Thanh vẫn là sinh viên, lúc hai người mới bắt đầu thật ra thì đều là học sinh (không nên học theo)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro