Chương 90

Chương 90: Bóng đêm dịu dàng

Rượu, Thời Niên không nói nhận cũng không nói không nhận, cậu không để ý tới Liên Thanh tự mình trở về phòng.

Thật ra thì Thời Niên cũng rất mâu thuẫn, cậu không muốn để ý tới Liên Thanh, nhưng cùng chung sống dưới một mái hiên thật sự là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhất là cậu nghe giáo viên giáo dục đặc biệt nói với cậu rằng Thủy Thủy cũng không quá bài xích một người anh khác của mình, một người anh khác sẽ thường xuyên đưa Thủy Thủy làm trị liệu can thiệp, cậu cảm thấy có lẽ sau này sẽ tiếp xúc Liên Thanh tương đối nhiều, cứ nghiêm mặt thì không phải kế hoạch lâu dài.

Nhưng cũng không làm như không có chuyện gì xảy ra được, dù sao quan hệ của hai người bọn họ, đơn giản nhưng đặc biệt.

Hơn nữa nghe nói tiểu công tử tên Tang Du kia vài ngày nữa sẽ trở về nước, đến lúc đó anh ta nhìn thấy chung quanh Liên Thanh có hai tên đồ giả là Diệu Nhiên và mình chắc là sẽ cười đến rụng răng.

Thời Niên nằm trên giường có chút mất ngủ, chiếc giường này so với giường ở phòng trọ cũ của mình lớn hơn nhiều cũng thoải mái hơn nhiều, phòng cũng to gấp mấy lần, đồ dùng trong nhà cái gì đều là loại nhìn bằng mắt thường cũng biết giá cả không rẻ.

Sang trọng, quý khí, nhưng Thời Niên rất không quen.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện cậu đã ngụ ở chung cư cũ, nhà chỉ là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng là vô luận phòng ngủ hay là phòng vệ sinh đều là bằng cái hộp quẹt, nhưng một nhà ba người vẫn ở được.

Sau đó chính là đại học, phòng tám người, phòng sáu người, cũng ở rồi, vẫn xập xệ, nhưng tình cảm các anh em cũng không tệ, mỗi ngày ồn ào vẫn rất thú vị.

Lại tới đoạn ở ghép, Thời Niên làm ổ trong phòng, không giao thiệp với người khác.

Mà căn nhà thuê trước khi dọn đi, Thời Niên rất hài lòng, nhà không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, vị trí hơi xa, nhưng giá cả tiện nghi, một mình cậu ở đủ.

Bây giờ phòng lớn thì rất lớn, nhưng trống rỗng, Thời Niên đột nhiên có một cảm giác như người xa lạ nơi đất khách.

Nhưng cậu không phải chính là khách của nhà này sao?

Còn là một người khách từng có quan hệ tình ái trong thời gian dài với một trong những người chủ ở đây.

Phắc.

Thời Niên không biết từ khoảnh khắc nào, cuộc sống của mình trở nên gập ghềnh.

Có lẽ là từ khi ra đời.

Vẫn trăn trở đến đêm khuya, Thời Niên vẫn không ngủ được, cậu ngồi dậy ngây ngô một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến ban ngày lúc tới đây phát hiện nơi này có vườn hoa nhỏ cũng không tệ lắm, bây giờ đã là cuối thu, nhưng vẫn có mấy bông hoa run rẩy nở rộ đón gió. Ban ngày đi gấp, cũng không thấy rõ là hoa gì, không bằng bây giờ vào vườn hoa nhìn xem, dù sao bây giờ cũng không ngủ được.

Đều nói nhà của người có tiền cách âm cũng làm cực tốt, cho nên Thời Niên nghĩ cậu nhẹ một chút, chắc sẽ không đánh thức những người khác.

Thời Niên lặng lẽ đi xuống lầu, đẩy cửa một cái, phát hiện lại không có khóa chẳng qua chỉ khép mà thôi, cậu ra ngoài dựa theo trí nhớ đi tới vườn hoa.

Cậu cầm một chai rượu để ở bên ngoài, lúc cậu xuống lầu còn không định uống rượu, nhưng nhìn thấy rượu mình mang tới để ở đó, cậu không nhịn được cầm một chai đi ra.

Nếu đi ngắm hoa, không có rượu làm sao mà trọn vẹn.

Chỉ tiếc không có ly rượu, có điều Thời Niên uống từ miệng chai, cậu có lần uống rượu với Liên Thanh chính là chai này, rượu vang trắng semi sweet, chai nhỏ, mấy hớp một chai, đã lâu không uống say.

*semi sweet: rượu vang có độ ngọt trên 3%, có thể gọi là off dry

Lần đó cậu còn mang theo điểm tâm ngọt mình làm, Liên Thanh nói ba hắn ở Napa mua một trang trại rượu tặng cho em gái mà mẹ kế sinh, Liên Thanh còn nói bạn tình cũng là bạn, tên đầy đủ là người bạn có thể have sex.

Hóa ra từ sớm như vậy, bọn họ chỉ cần nghĩ nhiều cho nhau, hiểu rõ nhau hơn, thì sẽ không xuất hiện hiện ở cục diện này.

Hoa trong vườn hoa quả nhiên còn nở, chẳng qua là nhìn không có tươi đẹp như ban ngày, cánh hoa cũng nát một ít, Thời Niên ngồi trên ghế trong sân, vừa uống rượu vừa ngắm hoa, thỉnh thoảng cậu còn ngẩng đầu ngắm trăng sáng trên.

Không biết từ lúc nào, trên một cái ghế khác cũng có người ngồi, hắn cũng đang uống rượu, chỉ là hắn có một ly rượu.

Hắn cầm chuôi ly, nâng tay với Thời Niên, Thời Niên quay đầu đi chỗ khác, cầm chai rượu lên ngước cổ lên rót cho mình một hớp lớn.

Gió không biết ngừng lúc nào, hoa cũng không nói chuyện, trăng cũng không tâm sự, trong vườn hoa yên lặng, chẳng qua thỉnh thoảng có vài âm thanh nuốt.

Một chai rượu rất nhanh đã rỗng, Thời Niên đứng dậy muốn trở về phòng, Liên Thanh ngồi bên kia vẫn còn đang uống.

Hắn không nhìn Thời Niên, Thời Niên cũng không nhìn hắn, Thời Niên đi, hắn cũng đi.

Thời Niên ở trước mặt đi thẳng, cậu không chịu quay đầu, cũng không dám quay đầu, cậu sợ mình mà quay đầu thật, sẽ không đường lui.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro