1
Đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi lặng lẽ xuống còn phố vắng. Mưa không lớn,nhưng mỗi giọt như dao cứa vào tâm hồn tôi , nhắc nhở rằng người ấy đã bỏ đi . Không một lời, không một tin nhắn, chỉ còn khoảng trống to lớn mà trước đây từng chứa đầy tiếng cười,ánh mắt, và mùi hương quen thuộc của em.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, tay ôm chặt đầu gối, tim như hẫng đi một nhịp. Chiếc áo mà em để lại trên ghế giờ trở thành kỷ vật đau thương, mùi hương ấy khiến tôi vừa muốn ôm vừa muốn vức đi . Nỗi cô đơn quấn lấy tôi như một con rắn , siết chặt đến mức tôi không thở nổi.em ấy như làn gió nhẹ lướt qua đời tôi.
Tôi nhớ từng cử chỉ , từng lời em nói , từng khoảnh khắc tưởng chừng như bình thường nhưng giờ đây lại trở thành vết thương trong tim không bao giờ lành .Mưa vẫn rơi, vô tận, lạnh lẽo. Tôi gục xuống, nước mắt trộn lẫn với mưa, cảm giác bị bỏ rơi nhói lên từng nhịp.
Bước ra khỏi phố , mưa rơi đều trên vai , tim vẫn còn nhói từng nhịp. Con phố trống vắng , tiếng giày đập xuống mặt đường ướt, vang lên như nhịp đập nặng nề của trái tim.Tôi đứng dưới mưa, áo ướt đẫm , tóc dính vào trán , tim nhói từng nhịp. Cơn mưa rơi nặng hạt trên vai , trên mặt, nhưng tôi không quan tâm, chỉ biết thế giới xung quanh trống rỗng, tĩnh lặng.
-"Hạ Nguyệt!"
Giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng tôi . là Giang Lục.
Tôi để mặc cho Giang Lục dẫn đi, cơ thể vô hồn như một chiếc lá ướt bị dòng nước cuốn trôi. chẳng biết anh đang đưa mình về đâu, chỉ cảm nhận được bước chân vững chãi và hơi ấm của chiếc áo khoác dày đang cố bao bọc lấy tôi.
anh ấy dẫn tôi vào một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm, nơi ánh đèn vàng vọt và hơi ấm của máy sưởi dường như không liên quan gì đến cơn mưa lạnh lẽo ngoài kia. Mùi cà phê rang xay thơm lừng quyện với mùi ẩm ướt của áo quần.
Giang Lục giữ tôi ngồi xuống một chiếc ghế bọc da ở góc khuất, rồi nhanh chóng quay lại.
-"Em ngồi yên đây. Anh gọi đồ uống nóng và khăn lau cho em."
Giọng anh trầm khàn, không còn vẻ giận dữ mà chỉ còn sự quan tâm nồng nhiệt.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh. Giang Lục-một người bạn cũ, người đã từng âm thầm xuất hiện trong cuộc đời tôi như một cái bóng kiên nhẫn. Anh luôn ở đó, không gần quá nhưng cũng không bao giờ biến mất hoàn toàn. anh biết chuyện của tôi và người ấy, nhưng đây là lần đầu tiên anh can thiệp trực tiếp và mạnh mẽ đến vậy.
Khi Giang Lục trở lại, trên tay anh là một chiếc khăn bông khô ráo và một tách trà gừng nóng hổi, khói bay nghi ngút. Anh đặt chúng xuống bàn, rồi cầm chiếc khăn lên, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt sũng đang dính vào trán tôi.
Cử chỉ của anh rất dịu dàng, như thể tôi là một món đồ sứ dễ vỡ.
-"Anh sẽ giúp em lau khô tóc. Đừng để mình bệnh."
Tôi khẽ rụt người lại, nhưng rồi lại buông xuôi, để anh tiếp tục. Tiếng sột soạt của khăn và tiếng mưa rơi bên ngoài trở thành âm thanh duy nhất trong không gian chật hẹp này.
Lau khô tóc xong, Giang Lục đẩy tách trà về phía tôi.
-"Uống đi, trà gừng nóng sẽ giúp em ấm lên. Đừng để cơ thể mình phải chịu đựng cùng với trái tim."
tôi vẫn im lặng, hai bàn tay run rẩy ôm lấy chiếc tách nóng. Hơi ấm lan tỏa qua da thịt nhưng không thể chạm tới trái tim đang lạnh giá.
Giang Lục ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn tôi, không thúc giục hay hỏi han gì thêm. Sự im lặng đầy cảm thông của anh lại càng khiến bức tường kìm nén trong tôi lung lay.
Cuối cùng, một âm thanh khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng bạn, không phải là một câu hỏi, mà là một lời thú nhận đau đớn.
-"Em ấy... đi rồi."
Giang Lục khẽ gật đầu, ánh mắt anh hơi cụp xuống, như thể đã biết điều này từ lâu.
-"Anh biết."
-"Không một lời nào, Không một tin nhắn. Cứ như em ấy... chưa từng tồn tại." Giọng tôi bắt đầu run lên, những giọt nước mắt mới lại trào ra, nóng hổi và mặn chát. "Anh ấy nói em ấy như làn gió nhẹ lướt qua đời tôi. Mà gió thì sao... lại cứa dao vào tim tôi thế này?"
Giang Lục vươn tay qua bàn, đặt bàn tay ấm áp của mình lên bàn tay lạnh buốt của bạn.
-"Giang Nguyệt, có những cơn gió không mang theo hơi ấm, mà chỉ mang theo bão tố và sự tan vỡ. Và em, em xứng đáng với một người mang đến ánh nắng chứ không phải bão tố."
Anh ngừng lại một lát, siết nhẹ tay tôi.
-"Hãy để anh giúp em bước qua cơn bão này."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro