Chương 194 - Khương Viên hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thời gian buổi chiều, xe của Cố Uy Đình dừng lại trước cửa cục cảnh sát. Cục trưởng nhanh chóng chạy ra ngoài nghênh đón," Cố thiếu tướng, ngài xem ngài sao lại không thông báo một tiếng để bọn tôi tiếp đón ? Đáng lẽ tôi phải phái xe đi đón ngài a !"

Cố Uy Đình mặt không đổi sắc đi vào, cục trưởng phái người ở bên trong rót nước cho Cố Uy Đình, Cố Uy Đình vẫy tay nói không cần, đi thẳng vào vấn đề hỏi :" Chuyện lần trước tôi nói với ngài, như thế nào rồi ?"

"Mấy ngày nay tôi vẫn để ý, ngài đợi một chút, tôi đi lấy sổ ghi chép."

Một lát sau, cục trưởng đem số liệu công tác đã được thống kê chi tiết mang ra cho Cố Uy Đình.

Đậy là bản ghi lại những cuộc điện thoại gần nhất của Bạch Hán Kì, đây cũng là nguyên nhân tại sao Cố Uy Đình không đến tìm Bạch Hán Kì, ông ta sợ đánh rắn động cỏ.

"Chúng tôi dựa theo tần suất trò chuyện từ cao đến thấp mà sắp xếp, cao tần trò chuyện dãy số đều ở trong Bặc Kinh, ngoại địa trò chuyện lại không có mấy cuộc, hơn nữa chủ yếu là một lần trò chuyện ngắn, chưa đến 10 giây, chúng tôi xét vào cuộc gọi nhầm số."

Cố Uy Đình xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén dừng lại ở dãy số thứ 5.

"Dãy số này là ở địa phương nào?"Cố Uy Đình hỏi.

Cục trưởng nhìn nhìn, " À, đây là Sơn Đông Thanh Đảo, là cuộc gọi có thời gian lâu nhất trong các cuộc gọi ngoại đia."

Cố Uy Đình híp lại hai mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng khiến người khác khiếp sợ.

Cố Dương lại bị Cố Uy Đình mời tới .

"Gần đây có chuyện gì bận rộn không ?" Thái độ của Cố Uy Đình coi như ôn hòa.

Cố Dương thản nhiên đáp," Vẫn còn tốt, hạng mục đã có người giúp cháu xử lý, cháu chỉ cần tập hợp tài liệu là xong."

"Chú có một chuyện phiền toái muốn nhờ cháu giúp, không biết cháu có chịu giúp không thôi."

"Ha ha... Chú sao lại nói chuyện khách khí với cháu như vậy ?"

Cố Uy Đình cười cười," Cháu đã là người lớn, chú cũng nên dùng phép lịch sự đối đãi với người trưởng thành mà đối với cháu. Huống chi cháu cũng đã có sự nghiệp của chính mình, chú cũng không thể cậy mặt mình là thân thích mà tùy tiện chiếm dụng thời gian của cháu !"

"Không có việc gì, cháu bây giờ không có việc gì gấp, chú cứ nói đi."

Sắc mặt Cố Uy Đình biến đổi, ánh mắt thâm thúy phức tạp.

"Cháu có liên hệ được với Cố Hải không ?"

Cố Dương trả lời rõ ràng :" Không có."

Cố Uy Đình gật gật đầu," Vậy tốt, nếu cháu đã không vội, vậy thì giúp chú tìm thằng Cố Hải về. Chú không muốn vận dụng tư quyền đi lùng bắt nó, như vậy truyền ra ngoài đối với chú rất bất lợi, bên trên cũng không cho phép."

"Chái đi đâu tìm cậu ấy ? Cậu ấy bây giờ đã chặt đứt toàn bộ liên hệ với bên này, tìm bọn họ khác nào mò kim đáy bể."

"Chú cho cháu một manh mối, bọn nó đang ở Thanh Đảo Sơn Đông."

Cố Dương che giấu rất tốt sự kinh ngạc trong ánh mắt, làm bộ như không biết gì cả, hỏi :" Sao chú lại biết bọn họ ở Thanh Đảo?"

"Điểu tra."

Cố Dương trầm mặc.

"Nếu chú tiếp tục điều tra, khẳng định có thể tra ra địa chỉ của bọn nó, thế nhưng chú không nghĩ tự mình phải đi làm chuyện này. Về phần vì sao, cháu đừng có hỏi, tâm tình của chú bây giờ rất trầm trọng, tóm lại chú rất tin tưởng vào cháu, hi vọng cháu có thể giúp chú."

Nhìn vẻ mặt trầm trọng của Cố Uy Đình, lương tâm của Cố Dương có chút cắn rứt.

"Cậu ấy làm ra chuyện này, chú còn nhận cậu ấy là con trai sao?"

"Nhận mới có, không nhận thì sẽ không còn."

Cố Dương còn đang suy nghĩ về ý tứ của những lời này, Cố Uy Đình đã đi ra khỏi phòng.

"Chào thiếu tướng !"

Người đứng ở trước mặt Cố Uy Đình tên là Hoa Vân Huy , cũng là một thủ hạ mà Cố Uy Đình dốc tâm bồi dưỡng, bình thường ông rất ít khi đi tìm hắn, chỉ có lúc Tôn Cảnh Vệ bận rộn không thể tới, ông mới đi tìm hắn giao phó công việc.

"Giao cho cậu một nhiệm vụ."

Hoa Vân Huy đứng thẳng lưng," Thiếu tướng cứ nói ."

"Cậu thả lỏng một chút." Bàn tay Cố Uy Đình đè lại bả vai Hoa Vân Huy," Đây là việc nhà của tôi, không tất yếu phải nghiêm túc như vậy."

"Việc nhà?" Hoa Vân Huy rất tò mò," Việc nhà của ngài không phải vẫn do Tôn Cảnh Vệ phụ trách sao?"

"Cậu ta dạo gần đây rất bận, không thể xử lý."

Nhưng sự thật lại khác, sự tín nhiệm của Cố Uy Đình đối với Tôn Cảnh Vệ bây giờ đã tụt dốc.

"Giúp tôi quan sát thật kĩ một người, cho dù là dùng cách gì, nhất định phải nắm rõ hành tung trong 24 giờ của người đó cho tôi."

Thần kinh của Hoa Vân Huy lập tức căng thẳng," Ai ạ ?"

"Cháu của tôi, Cố Dương ." ( Lão cáo già !)

Tôn Cảnh Vệ nhìn thấy Cố Uy Đình trở về, vội vã hỏi :" Thiếu tướng, ngài vừa đi đâu vậy?"

Cố Uy Đình quét qua một ánh mắt, "Có việc gì không ?"

"Phu nhân vừa rồi có đến tìm ngài."

"Khương Viên?" Cố Uy Đình hơi nhíu mi," Bà ấy đến đây lúc nào ?"

"Vừa mới đi được một lúc, tôi để cho phu nhân vào trong phòng đợi ngài, bà ấy vừa thấy ngài không ở, liền đi luôn. Thiếu tướng, ngài nên quan tâm nhiều một chút tới phu nhân, loại chuyện này xảy ra, trong lòng mọi người đều không dễ chịu, bà ấy dù sao cũng là phụ nữ, tâm lý chịu đựng không bằng ngài được. Vừa nãy tôi nhìn thấy phu nhân, trạng thái tinh thần của bà ấy rất kém."

Cố Uy Đình không nói cái gì, tiếp tục xử lý công việc bận rộn của mình, tối muộn mới gọi tài xế đưa mình về nhà.

Khương Viên vẫn chưa ngủ, một mình ngồi trong phòng khách ngẩn người.

Cố Uy Đình đi đến, quay đầu nhìn lại, Khương Viên ngồi yên lặng cách ông không xa, ngọn đèn thực tối, khiến khuôn mặt của bà càng thêm tái nhợt. Khương Viên đứng lên , chậm rãi đi tới bên ccanhj Cố Uy Đình, vẻ mặt không hề còn sức sống như hàng ngày.

"Ăn cơm chưa ? Chưa ăn để tôi đi làm cho ông."

Khương Viên vừa muốn xoay người, đã bị Cố Uy Đình kéo lại," Không cần, tôi đã ăn rồi."

Khương Viêm ừm một tiếng, sau đó không nói gì cả.

Trước kia, Khương Viên luôn ngóng trông Cố Uy Đình trở về, tựa như phi tử ngóng trông Hoàng Thượng đến thị tẩm, mỗi ngày đều nằm ở trên giường chờ đợi, mong mỏi lúc nửa đêm tỉnh lại sẽ có thêm một người nằm bên cạnh. Thế nhưng đến hôm nay, cho dù Cố Uy Đình ngồi bên cạnh bà, trong lòng bà vẫn cảm thấy trống rỗng.

"Sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ ?" Cố Uy Đình hỏi.

Khương Viên cười nhẹ," Ngủ không được."

Trong ấn tượng của Cố Uy Đình, Khương Viên lúc nào cũng tràn đầy sức sống, nói chuyện dứt khoát ngay thẳng, trong lòng mà không thoải mái sẽ nghiến răng nghiến lợi, cao hứng thì sẽ khoa chân múa tay, ngẫu nhiên thi thoảng sẽ hung thần ác sát, ngẫu nhiên cũng sẽ quyến rũ động lòng người... Rất ít khi thấy bà ấy im lặng như vậy.

Cố Uy Đình nắm lấy bàn tay Khương Viên, hỏi :" Vì sao lại không ngủ được ?"

"Nhớ con trai." Khương Viên nói thật.

Ánh mắt Cố Uy Đình nhẹ nhàng nhắm lại, đem nhịp đập điên cuồng của trái tim bình ổn lại, vài ngày trước ông đã rống gào nhiều lắm rồi, đột nhiên bắt đầu chán ghét phương thức trao đổi ấy.

"Bà không đi tìm Bạch Hán Kì?"

Khương Viên lắc đầu.

Cố Uy Đình có chút kinh ngạc, loại tính tình như của Khương Viên, lúc này phải sớm gây náo loạn ở nhà Bạch Hán Kì rồi chứ.

"Vì sao lại không đi ?"

Khương Viên thản nhiên trả lời:" Mấy ngày nay tôi vẫn nhớ đến một câu nói của lão Bạch, ông ấy nói sở dĩ Lạc Nhân phát sinh tình cảm với đàn ông, là vì có một người mẹ thất bại, khiến cho nó bắt đầu chán ghét phụ nữ."

"Tất cả chỉ là lời nói bậy !" Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng," Tìm cái nguyên nhân khách quan gì chứ ? Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hai người bọn nó thực khốn kiếp !"

Khương Viên trầm mặc không nói.

Cố Uy Đình châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Đột nhiên, Khương Viên khóc nức nở. Cố Uy Đình quay đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi chau mày.

"Bà xem bà khóc cái gì ? Đã lớn tuổi như vậy rồi, nào, đừng khóc..." Cố Uy Đình rút ra khăn tay giúp Khương Viên lau nước mắt.

Khương Viên vừa nức nở vừa nói:" Tôi đột nhiên cảm thấy con của mình thực đáng thương, trước kia lúc nó còn hiểu biết, tôi còn chưa thấy nó đáng thương. Bây giờ nó làm ra những chuyện này, tôi đột nhiên đặc biệt đau lòng. Mỗi buổi tối tôi đều nằm mơ thấy nó, thấy nó một mình ở bên ngoài chịu đói chịu khát, nó mới có 18 tuổi a, con trai nhà người ta 18 tuổi còn ở trong lòng cha mẹ muốn ăn muốn uống tùy thích, con của tôi 18 tuổi, lại phải phiêu bạc ở bên ngoài, có nhà cũng không thể về."

Trong lòng Cố Uy Đình run run, thế nhưng ngữ khí vẫn đông cứng như trước.

"Đó là do bọn nó tự làm tự chịu, bà hà tất phải đau lòng ?"

Khuôn mặt đãm nước mắt của Khương Viên nhìn lên Cố Uy Đình," Lão Cố, ông có nghĩ tới không, con trai của chúng ta sở dĩ biến thành mối quan hệ này, cùng với hôn nhân của tôi với ông có quan hệ trực tiếp ?"

"Bà muốn nói cái gì ?" Ánh mắt Cố Uy Đình trầm xuống," Đã đến lúc này, nói lời này còn có ý nghĩa sao?"

"Tôi không hối hận, tôi chỉ là vẫn nghĩ, vì sao Tiểu Hải lại thích Lạc Nhân, vì sao Lạc Nhân lại thích Cố Hải. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ phát hiện một khả năng, đó chính là hai đứa nhỏ đó đều khuyết thiếu tình yêu của mẹ. Mẹ Tiểu Hải thì qua đời, Lạc Nhân từ nhỏ đã không có tôi bên cạnh, hai đứa nhỏ ấy ở cùng một chỗ, tất nhiên sẽ có điểm thu hút tình cảm lẫn nhau ."

"Người khuyết thiếu tình cảm mẹ con rất nhiều, có mấy người sẽ làm ra loại chuyện này ?"

Khương Viên cầm một cái gối ôm vào ngực, ánh mắt trống rỗng," Lão Cố, ông có biết tại sao thái độ của Tiểu Hải đối với ông lại đột nhiên thay đổi không?"

Về việc này, trong lòng Cố Uy Đình vẫn luôn nghi hoặc, vốn muốn hỏi thử, xong lại cảm giác như làm điều thừa, liền không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ nghĩ rằng con trai tự mình thông suốt.

"Bởi vì Lạc Nhân tra ra nguyên nhân qua đời của mẹ Cố Hải."

Thân hình Cố Uy Đình kịch liệt chấn động, đồng tử như nứt ra nhìn chằm chằm Khương Viên," Bà nói cái gì ?"

Thanh âm Khương Viên nghẹn ngào," Tôn Cảnh Vệ không để cho tôi nói với ông, sợ ông lại phải chịu kích thích, tôi cũng không nghĩ nói cho ông, bởi vì tôi càng sợ ông sẽ nhớ đến bà ấy. Thế nhưng bây giờ, tôi càng sợ con trai mình sẽ phải chịu khổ sở, ở trên đời này, cũng chỉ có nó là cùng chung huyết thống với tôi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro