Chương 195 - Bất ngờ bị tập kích!

Một cái chớp mắt, ở Thanh Đảo đã được hai tuần, bắt đầu từ tuần thứ hai, hai người chấm dứt trọ nhà khách theo ngày, sửa sang thuê phòng. Vừa có thể tiết kiệm tiền bạc, vừa có thể tránh đi ra đi vào quá nhiều. Ban ngày cùng nhau ở trong phòng ôn luyện học tập, buổi tối thì ra bờ biển tản bộ, ngày ngày trôi qua rất thoải mái.

"Hình như có người gõ cửa." Bạch Lạc Nhân thò đầu ra cửa nhìn. Cố Hải đứng lên đi ra mở cửa.

"Xin chào, chúng tôi là công ty chuyển phát nhanh, đây là bưu kiện của cậu, xin mời ký nhận."

Mặt Cố Hải trầm xuống, không cẩn phải hỏi, lại là sách. Mấy ngày nay Bạch Lạc Nhân không có việc gì làm là lại lên trên mạng mua sách, từ sách giáo khoa tới sách tham khảo, lại đến sách bài tập, mua gần 100 quyển, nhân viên chuyển phát nhanh ngày nào cũng đến, mỗi lần đều là Cố Hải ra ký nhận. Hơn nữa, chỗ sách này mua về tám chín phần là để cho Cố Hải xem, Bạch Lạc Nhân chỉ phụ trách giám sát, cho nên mỗi khi Cố Hải nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh, liền muốn đá một cái đạp người ta ra ngoài !

"Cậu lại mua sách ?" Cố Hải lắc lắc khuôn mặt," Cậu không thể mua cái khác sao hả ?"

"Có cái gì mà phải mua ? Chúng ta cũng không thiếu cái gì."

"Sao lại không thiếu?" Cố Hải đùa nghịch bật lửa ở trong tay,"BCS* không có mà, sao cậu không nghĩ mua một thùng ?"

( Ba con sâu là là la)

Bạch Lạc Nhân nghiến răng," Một thùng..."

"Còn có đồ tình thú, ngày hôm qua tôi có lên mạng nhìn một chút, đặc biệt rất nhiều chủng loại, có nhiều món 'chơi' rất tốt, tôi chưa từng dùng qua. Cậu sao lại không chú ý tới cơ chứ ? Đó là vấn đề giúp đề cao khả năng chất lượng sinh hoạt, cậu thử nhìn thứ mà cậu mua đi... Toàn là sách !! Tôi thèm vào ấy !" Cố Hải ghét bỏ quyển sách ở trong tay ném nó xuống đất.

Bạch Lạc Nhân âm u liếc mắt nhìn Cố Hải," Nhặt lên."

Cố Hải căm tức nhìn Bạch Lạc Nhân 3 giây, không đợi Bạch Lạc Nhân đếm ngược, bản thân đã chủ động nhặt quyển sách lên.

Bạch Lạc Nhân hướng Cố Hải hỏi:" Quyển sách hai ngày trước tôi đưa cho cậu, cậu đã làm xong chưa?"

"Làm xong rồi."

Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt xem xét kỹ càng Cố Hải, Cố Hải một bộ biểu tình không thẹn với lương tâm.

"Lấy lại đây, tôi kiểm tra một chút."

Cố Hải đưa sách cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân mở ra, thật sự là đều đã viết xong. Bạch Lạc Nhân không cần xem đáp án, vì đó đều là Cố Hải tự mình làm, để tránh cho cậu ta đầu cơ trục lợi, Bạch Lạc Nhân còn cố ý kiểm tra cách làm, xem thử cậu ta có phải viết bừa lên không, ai ngờ kiểm tra xong tất cả đều đúng.

"Thế nào ? Không lừa cậu chứ?" Cố Hải giơ tay muốn cầm lại sách.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên rút lại bàn tay, dùng sức nắm chặt quyển sách, cảm giác độ dài của nó không thích hợp. Cậu đem sách mở ra, nhìn số trang, nhất thời nổi trận lôi đình. Con mẹ nó ! Cách một tờ thiếu một tờ, cách một tờ lại thiếu một tờ, không cần phải hỏi , khẳng định là thằng vô lại này xé mất !

Cố Hải biết sự tình bại lộ, nhanh chóng chạy trốn vào một gian phòng khác, Bạch Lạc Nhân đuổi theo không rời, cuối cùng bắt được Cố Hải ở trong phòng vệ sinh, thuận tay cầm lấy cây chổi lau nhà, hung hăng đánh lên người Cố Hải. Cố Hải bị đánh chạy tán loạn trong phòng, cuối cùng chạy vào trong một góc nhỏ, cố gắng vì sự sống chết của bản thân mà cầu xin.

"Đừng đánh nữa, bảo bối, cậu đánh chết tôi rồi, sau này ai sẽ hầu hạ cậu nữa ?"

"Không có cậu hầu hạ, tôi vẫn có thể tự mình sống thật tốt."

Cố Hải phản thủ ép Bạch Lạc Nhân lên trên tường, cự vật ở bên dưới đè sát vào đũng quần Bạch Lạc Nhân, thực hạ lưu mà cọ xát, thấy Bạch Lạc Nhân giãy dụa, Cố Hải cắn một ngụm lên vành tai cậu," Không có tôi, ai có thể khiến cậu 'ăn' no ? Cho dù là hai tay của cậu, làm đến mức trật khớp cũng không bằng một nửa tốc độ của tôi."

Vì thế, Cố Hải lại bi ai mà ăn thêm một gậy !

"Hình như tôi nghe thấy tiếng điện thoại vang ." Cố Hải nói.

Bạch Lạc Nhân cẩn thận nghe ngóng, có vẻ thật sự là tiếng chuông điện thoại của Cố Hải. Liền buông cậu ta ra, hai người cùng nhau đi ra phòng vệ sinh.

Vừa thấy là số của Cố Dương, Cố Hải vừa mở miệng đã gọi 'Anh' ngọt xớt.

"Tôi đến Thanh Đảo rồi, cậu đang ở đâu?"

"Nhanh như vậy ..." Cố Hải kinh ngạc,"Anh tới Thanh Đảo làm gì ?"

"Cha cậu phái tôi tới bắt cậu !"

Cố Hải cười một tiếng," Xem ông ta tìm người này, tìm nửa ngày lại tìm đồng lõa của con mình !"

Bạch Lạc Nhân cầm lấy di động của mình, lật xem nhật ký cuộc gọi, hình như đã nhận ra điều gì đó.

"Được rồi, bây giờ anh đang ở đâu, để em ra ngoài tìm anh ."Cố Hải nói.

"Tùy cậu."

Bỏ xuống dị động, Cố Hải nói với Bạch Lạc Nhân :" Cha tôi đã biết chúng ta đang ở Thanh Đảo, ông ta còn phái anh họ tôi tới bắt người, cậu nói đầu óc ông ta có phải có vấn đề rồi không ?"

"Cậu thật sự nghĩ Cố Dương cùng một phe với cậu ?" Bạch Lạc Nhân hỏi lại một câu.

"Không phải à ?" Cố Hải hỏi lại," Nếu anh ta thực sự cùng một phe với cha tôi, lúc trước sao lại phải giúp chúng ta?"

Sắc mặt Bạch Lạc Nhân khẽ đổi," Tôi khuyên cậu vẫn là cẩn thận một chút."

"Được rồi, tôi biết, tôi đi ra ngoài một lát."

Cố Hải vừa đi, Bạch Lạc Nhân liền gọi điện thoại cho Bạch Hán Kì.

"Cha..."

"Con trai !" Bạch Hán Kì cười sang sảng, xem ra tâm trạng rất tốt.

"Vài ngày gần đây, cha Cố Hải có đến nhà chúng ta không ?"

"Không có !" Bạch Hán Kì thoải mái nói," Cha còn đang buồn bức đây, từ lúc hai con đi tới giờ, ông ta còn chưa ló mặt sang, mẹ của con cũng thế, cũng chưa sang đây hỏi thăm đến một câu."

So sánh với sự thoải mái của Bạch Hán Kì, trong lòng Bạch Lạc Nhân lại cực kì căng thẳng.

"Cha, nếu có thể, cha dùng chứng minh thư của người khác để đổi số di động , bên này con có thể cũng phải đổi."

Hô hấp của Bạch Hán Kì bắt đầu ngưng trọng," Chuyện gì vậy con trai ? Bên đó con xảy ra việc gì sao?"

"Không có." Bạch Lạc Nhân trấn an nói,"Con bên này rất tốt, đây không phải là để phòng ngừa lỡ như có chuyện sao !"

"Đừng lo lắng, có chuyện gì xảy ra, đã cha giúp con gánh vác !"

Trong lòng Bạch Lạc Nhân chua xót.

"Đúng rồi, con trai, cha nói cho con một chuyện tốt, hai ngày trước giáo viên của con có gọi điện đến đây, nói trường học đã cho con vào danh sách tuyển thẳng đại học. Vì thế con không cần phải lo lắng, cứ ở bên ngoài thoải mái vui đùa, thả lỏng tâm tình."

Cặp lông mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân nhăn lại," Con nhớ rõ học sinh tuyển thẳng phải trải qua hai đợt khảo nghiệm, con không có về trường học, làm sao có thể thông qua xét duyệt ?"

"Cha cũng không biết !" Bạch Hán Kì cực kì vui mừng," Thời điểm con vừa đi, cha đi tới trường học một chuyến, giáo viên còn nói học sinh không đến, cho dù ai tới cũng vô dụng. Ai ngờ hôm qua lại gọi điện báo cho cha biết, nói điều kiện phê duyệt của con hoàn toàn phù hợp, trực tiếp cho vào danh sách học sinh tuyển thẳng, hồ sơ cũng đã được đưa lên."

Bạch Lạc Nhân cảm thấy nghi hoặc.

"Con trai, qua hai ngày nữa cha lại đi tìm lão Cố nói chuyện, hai con sớm liền trở về đi ! Cả dòng họ chúng ta từ trước tới giờ mới có một người như con vào được Đại học Thanh Hoa, cha phải làm mấy bàn tiệc, mời thân bằng cố hữu tới chung vui !"

"Được rồi, con biết, cha, đừng quên đổi số điện thoại."

Bỏ xuống di động, ngón tay Bạch Lạc Nhân gõ gõ lên bàn học theo nhịp trống, chầm chậm mà dày đặc. Đột nhiên, tay cậu dừng lại, trong đáy mắt nổi lên từng đợt sóng cuồn cuộn, vội vàng cầm lấy di động gọi cho Cố Hải.

"Đại Hải ! Đừng có đi gặp anh của cậu, mau về đây !!"

Cố Hải sửng sốt," Vì sao ? Tôi đến cửa khách sạn rồi."

"Không cần biết vì cái gì, mau về đây cho tôi !"

Cố Hải cho rằng Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện, vừa muốn xoay người chạy về, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, bước một bước lớn sang bên cạnh,né tránh tên gia hỏa định đánh lén mình. Cố Hải kéo sát vành nón xuống, lại đeo kính đen, người này lúc đầu còn nghi hoặc, lúc này giao thủ với Cố Hải, mới xác định cậu ta chính là Cố Hải.

Một hồi so đấu công phu quyền cước, Cố Hải cùng hắn ta cứng đối cứng mấy quyền, cảm giác người này hoàn toàn khác với những người trước kia cậu từng giao thủ, hắn không hề sợ tổn thương tới bản thân, mục đích của hắn ta chỉ có một, đó là chế phục được Cố Hải !

Cảm thấy đánh như vậy phần thắng không lớn, hắn ta đột nhiên cúi đầu nói một câu," Tất cả đến khách sạn ở góc phố phía đông."

Lúc này Cố Hải mới phát hiện, trên cổ áo hắn ta có một dụng cụ nhỏ, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn, hung hăng đá ra một cước, vung chân lên liền chạy. Cố Hải cũng không biết những người đó sẽ mai phục ở chỗ nào, cậu chỉ có thể tin vào may mắn của mình, chạy như điên về phía tây.

Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân sau lưng biến thành của nhiều người, Cố Hải biết tình huống bây giờ không lạc quan, thế nhưng ngoại trừ chạy cũng không còn biện pháp nào khác, chi cần có một đường sống sót, cậu cũng sẽ chặt chẽ nắm lấy.

Cố Hải chạy vào một con phố buôn bán phồn hoa, nhanh chóng lẩn vào trong đám đông mà chạy, cậu chạy vào một trung tâm mua sắm, chạy như điên lên tầng ba, sau đó đột nhập vào phòng nghỉ của nhân viên công tác, từ cửa sổ phòng nghỉ nhảy xuống dưới, này nhảy lại nhảy tới ngõ nhỏ đằng sau trung tâm, khoảng cách trong nháy mắt dãn ra.

Cố Hải dừng lại để thở một hơi, vừa vặn bên cạnh có đứng một thằng nhóc trẻ tuổi.

"Người anh em, giúp đỡ chút, tôi bị một đám người độc ác theo dõi, lát nữa cậu mặc quần áo của tôi, mang mũ của tôi chạy sang bên kia. Cậu yên tâm, bọn họ phát hiện cậu không phải tôi, tuyệt đối sẽ không làm khó xử cậu."

Tên nhóc đó bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, liên tục vẫy tay," Tôi không mặc, tôi không mặc..."

Cố Hải mặc kệ giúp cậu ta mặc quần áo, còn đem tay cậu ta đút vào túi áo, bên trong đó có một đống tiền mặt," Cậu giúp tôi việc này, chỗ tiền này cho cậu, cậu không giúp tôi, thì cứ hỏi nắm đấm của tôi ! Cậu tự suy nghĩ đi !!"

Bả vai tên nhóc đó bị bàn tay như cái kìm của Cố Hải kẹp chặt, đau đến nhăn nhó. Cuối cùng, tên nhóc không may mắn vẫn là mặc vào quần áo của Cố Hải, ở trong ánh mắt của cố Hải chạy về hướng bắc.

"Tôi thấy rồi, ở bên kia, đuổi theo !"

Thần kinh Cố hải căng thẳng, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe, vội vàng lẻn đến phía sau , vừa vặn lại có một vị mĩ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất không biết đang tìm cái gì, Cố Hải dùng một tay kéo người ta lên, ép lên tường hôn xuống ! ( Đờ , xác định về sẽ chết với Nhân rồi nhé !)

Một đám người trùng trùng điệp điệp chạy qua Cố Hải.

Thanh âm dần dần đi xa, lúc này Cố Hải mới buông mĩ nữ ra, cũng không biết vừa rồi hôn đến chỗ nào, mềm mại co dãn, còn mang theo hương thơm quyến rũ lòng người. Ánh mắt mĩ nữ nhìn khuôn mặt anh tuấn ở trước mắt, dương quang tuấn lãng, anh tuấn bất kham, vốn định tát anh ta một cái, lại bị lời nói ngượng ngùng của Cố Hải ngăn lại," Xin lỗi, nhìn thấy cô đẹp quá, tôi không nhịn được mà..."

Mĩ nữ không những không giận, ngược lại còn hướng Cố Hải tươi cười.

Cố Hải lần đầu tiên lưu manh, lần đầu tiên đùa giỡn lại hoàn toàn thành công !

Tay súng bắn tỉa nằm ở trên mái nhà, họng súng ngắm chuẩn cẳng chân của Cố Hải, trong lòng cười lạnh, thật sự rất có tài, có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đánh tráo với người khác, may mắn mà mình vẫn luôn để ý quan sát, không thì đã bị thằng nhóc này đùa giỡn rồi .

Vì thế, nhanh chóng bóp cò súng.

Cố Hải đang muốn rời đi, đột nhiên trên đùi cảm thấy đau nhức, khớp hàm cắn chặt lại, biểu tình lập tức trở lên dữ tợn.

Đây không phải là một viên đạn bình thường, nó không có lực sát thương đối với cơ thể con người, nhưng cảm giác đau đớn lại không hề thua kém đạn thật, hơn nữa sau cơn đau đớn là một trận tê dại, bộ phận bị bắn sẽ rất nhanh mất đi tri giác. Cố Hải ý thức chân của mình không cử động được nữa, cùng lúc này, đám người lúc này lại trở lại.

Cố Hải cho rằng lần này mình chết chắc rồi, ai ngờ một câu nói của mĩ nữ lại khiến cậu tuyệt xử phùng sinh* .

(* Là khi rơi vào đường cùng, nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường, một cơ hội để sống sót.)

"Sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy ? Có phải thân thể không thoải mái không ? Vừa lúc tôi muốn về nhà, hay là đề tôi đưa cậu đi một đoạn, đưa cậu đến bệnh viện !"

"Đây là xe của cô ?" Cố Hải vội hỏi.

Mĩ nữ cười," Chả nhẽ không phải ?"

Cố Hải trực tiếp mở cửa xe phía sau, thô lỗ nhét mĩ nữ vào trong, sau đó ngồi lên ghế điều khiển, nhanh chóng khởi động xe, phóng vút lên trên đường cái.

Một chiếc ô tô từ bên đám người chạy qua, lúc này bọn họ mới phát hiện, mục tiêu của mình đã bỏ trốn thành công.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro