Chương 196 - Hai đứa nhóc nội chiến.
Cố Hải lái xe ở trên đường lượn lách qua nhiều con phố, lượn đến mức mơ hồ , mĩ nữ vẫn ở phía sau ngồi im lặng. Đến lúc Cố Hải cảm giác bốn phía đã an toàn, mới sờ soạng lái xe tìm đường quay lại.
"Trước khi tới đèn xanh đèn đỏ rẽ vào ngõ kia." Mĩ nữ đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Cố Hải cảm kích, lúc này mới nhớ mặt sau còn có một người đang ngồi.
"Tôi bị một đám người đuổi bắt, nếu không phải hôm nay có cô xuất hiện, tôi liền khó thoát một kiếp." Khóe môi Cố Hải hiện ra một nụ cười như có như không.
Mĩ nữ ôn hòa nói," Tôi biết."
Cố Hải có chút ngoài ý muốn," Cô biết?"
"Từ lúc cậu bắt đầu hôn tôi, tôi đã biết cậu gặp phiền toái rồi."
Cố Hải lần đầu tiên gặp một cô gái đem chuyện xấu hổ của mình treo ở trên miệng, thầm nghĩ cô gái này trẻ tuổi xinh đẹp như thế, lại có một chiếc xe đắt tiền, sinh hoạt tác phong vô cùng hào phóng, sẽ không phải là gái... chứ ?
"Cô không sợ tôi đem cô đi bán sao?" Cố Hải thử hỏi một câu.
Mĩ nữ khẽ cười một tiếng, lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp.
"Cậu không phải loại người như vậy."
"Cái này cô cũng có thể biết được sao?" Cố Hải nhìn một cái về phía sau.
Mĩ nữ gật đầu," Trực giác."
Cố Hải không nói gì, vốn định tìm một trạm xăng dầu đổ đầy bình cho xe, coi như quà cảm ơn, ai ngờ sờ vào túi áo mới nhớ tới tiền đã cho hết tên nhóc vừa nãy, chỉ có thể mở miệng nói một tiếng xin lỗi.
"Cậu là người Bắc Kinh?" Mĩ nữ hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi nói, khẩu âm sao lại quen tai như vậy ! Cậu tới nơi này du lịch ? Hay là thăm người thân?"
"Thăm người thân, cô là người địa phương sao ?"
"Cha mẹ tôi ở Thanh Đảo, tôi học ở Bắc Kinh, à, cậu vẫn còn đi học phải không ? Nhìn cậu chắc cũng chưa quá 20."
Cố Hải cười cười," Cô là người đầu tiên nói tôi trẻ, vợ của tôi toàn nói tôi già."
Mĩ nữ không khỏi cả kình," Cậu đã có vợ rồi ?"
"Ừm, tôi tảo hôn * !"
(* Chưa đến tuổi lấy vợ mà đã lấy vợ )
Mĩ nữ, "..."
Thời điểm cách phòng thuê còn một đoạn, Cố Hải dừng xe, cuối cùng vẫn biểu đạt thêm một lần lòng biết ơn.
Mĩ nữ chủ động mở miệng," Cho nhau số điện thoại đi, về sau còn liên lạc."
"Số di động của tôi thay đổi liên tục, cô có biết cũng không liên hệ được." Cố Hải mở cửa xe đi xuống.
Mĩ nữ cũng theo ra ngoài, lúc này mới nhìn chằm chằm Cố Hải, ánh mắt tràn ngập những gợn sóng khác thường.
"Tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, ngay cả số di động cũng không cho tôi, cũng quá keo kiệt ! Tôi cũng nào có tới cửa đòi tiền bồi thường của cậu ?" Mĩ nữ trêu chọc một câu.
Một chân của Cố Hải vẫn không có sức, đã vội vội vàng vàng quay người trở về, cũng không muốn tiếp tục dây dưa.
"Di động vừa mới bị người cầm đi, thật sự không có số liên lạc."
Mĩ nữ cũng không tiếp tục làm khó, vung tay ," Vậy thì hữu duyên sẽ gặp lại."
Vừa nói xong, lấy một lọ nước hoa ở trong túi áo ra, hung hăng phun vài cái lên phía sau lưng Cố Hải. ( Chị ít có thâm !)
Cố Hải vừa đi vừa buồn bực, còn nâng lên cánh tay ngửi ngửi quần áo, trên người mình không có mùi gì thối nhỉ ? Cô ta xịt nước hoa lên người mình làm gì ?... Kệ mẹ nó, mau về cái đã !
Bạch Lạc Nhân vẫn không thể liên hệ được với Cố Hải, bất đắc dĩ phải gọi cho Cố Dương, ai ngờ Cố Dương lại nói với Bạch Lạc Nhân, Cố Hải căn bản chưa từng tới chỗ hẹn. Bạch Lạc Nhân đem tình huống bây giờ nói cho Cố Dương, Cố Dương thầm hiểu, còn dặn dò Bạch Lạc Nhân không được mạo hiểm đi ra ngoài, sau đó ngắt điện thoại, Bạch Lạc Nhân ở trong phòng đợi, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Rốt cuộc, tiếng gõ cửa vang lên. Bạch Lạc Nhân chạy ra mở cửa, nhìn thấy Cố Hải nhe răng nhếch miệng đứng ở bên ngoài.
"Cậu làm sao vậy?" Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đi lên đỡ Cố Hải.
Thật ra, chân của Cố Hải lúc này đã gần như bình phục, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Lạc Nhân, chân có tốt cũng phải thành không tốt. Cánh tay khoác lên bả vai Bạch Lạc Nhân, để cho cậu dìu vào phòng, ai u mẹ nó thực sự là sung sướng !
"Rốt cuộc sao lại bị thế này ?" Bạch Lạc Nhân lại hỏi.
Cố Hải đem mọi việc xảy ra từ đầu tới cuối nói cho Bạch Lạc Nhân, chẳng qua, đem mĩ nữ đổi thành một thằng nhóc, chuyện này vốn có chút khó tin, lại với cái tài ăn nói rách nát của Cố Hải, cùng một khuôn mặt không hề đáng tin, Bạch Lạc Nhân nghe xong không có một chút biểu hiện đồng tình, mà còn tràn đầy nghi hoặc.
"Sao lại giống như đóng phim hành động vậy?"
"Thật mà !." Cố Hải nóng lòng giải thích," Tôi thật sự bị tập kích! Không tin cậu nhìn xem, trên đùi của tôi còn trúng đạn này !"
Dứt lời xắn lên ống quần, kết quả, trừ mấy sợi lông chân, cái gì cũng không có.
Mũi Bạch Lạc Nhân bỗng ngửi thấy một mùi hương mãnh liệt, không phải cậu mẫn cảm, mà là mùi này căn bản quá nồng. Thời điểm mở cửa Bạch Lạc Nhân đã ngửi thấy, còn tưởng rằng mùi từ dưới hành lang truyền lên, bây giờ lại phát hiện không phải, mùi hương này xuất phát từ quần áo của người nào đó !
Trong giọng nói Bạch Lạc Nhân mang theo vài phần trào phúng," Tên bắt cóc trên người dùng không ít nước hoa nhỉ ?"
Thần sắc Cố Hải cứng đờ, lúc này mới hiểu được dụng ý của vị mĩ nữ kia, khốn kiếp, thật sự độc nhất phụ nhân tâm *!
(* Độc nhất là lòng dạ đàn bà !)
"À, không phải ở trên người kẻ bắt cóc, là ở trong phòng anh họ tôi, cậu biết rõ anh tôi mà, con mẹ nó lại thích mấy cái hoa không có quả đó. Cậu nói anh ấy đặt phòng thì thôi đi, sao lại cứ phải có chủ đề, cái gì mà tiếng nói lãng mạng của loài hoa..."
"Cậu không phải vừa nói mình hoàn toàn không có vào khách sạn sao?" Bạch Lạc Nhân cắt đứt lời nói dối của Cố Hải.
Cố Hải sửng sốt," Tôi vừa nói sao ?"
"Vô nghĩa !" Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lạnh lùng âm u.
Cố Hải nhanh chóng giải thích," Là thế này, chân của tôi, không phải là bị trúng đạn sao? Vì sao trúng đạn lại không lưu lại vết sẹo ? Tôi nghĩ viên đạn đó chính là mê hương tán *, mùi hương này chính là từ viên đạn phát ra."
(* Bột gây mê, ai đọc tiểu thuyết võ hiệp, quá quen rồi ha, bọn 'hái hoa tặc' hay dùng ấy)
Bạch Lạc Nhân cười lạnh lùng," Cậu cứ tự biên đi !" ( tự biên tự diễn )
Nói xong, phất tay áo rời đi, Cố Hải vội vàng kéo cậu lại.
"Buông ra !" Khẩu khí của Bạch Lạc Nhân rất nặng.
Cố Hải cũng nóng nảy," Cậu không biết đau lòng cho người khác à ? Còn không bằng mĩ nữ tôi ngẫu nhiên gặp trên đường, người ta còn biết cho tôi đi nhờ một đoạn !"
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân âm trầm đến dọa người.
Cố Hải lúc này mới phát hiện, mình cứ thể lỡ mồm nói hết ra.
Bạch Lạc Nhân trở về phòng ngủ, đóng mạnh cửa cái rầm, oán khí khiến mặt đất cũng chấn động run rẩy!
Thời gian đi ngủ, cửa phòng vẫn gắt gao đóng chặt, Cố Hải ngồi ở trên sô pha, càng nghĩ càng ủy khuất, tôi hôm nay chạy thoát được dễ dàng lắm sao ? Nếu không có người khác giúp đỡ một tay, lúc này tôi đã sớm bị áp giải về Bắc Kinh, cậu phát giận cũng phải tìm người khác chứ ! Chẳng lẽ tôi phải xảy ra chuyện, cậu mới vui lòng? Thế nào cũng phải đợi tôi còn nửa cái mạng cậu mới biết đau lòng ?
Khốn kiếp !
Cầm lấy di động của Bạch Lạc Nhân, tìm số của Cố Dương liền gọi qua.
"Tất cả đều tại anh ! Anh không ở Bắc Kinh mà vui vẻ, chạy đến đây làm gì ? Lão già đó nhờ anh giúp anh liền giúp à ? Con mẹ nó không biết cự tuyệt sao ?"
Cố Dương lưỡng lự trả lời," Điên rồi ?"
"Nhìn chuyện hôm nay mà anh gây ra đi ! Anh đến thì đến, còn gọi tôi ra ngoài làm gì ?"
Treo điện thoại, trong lòng Cố Hải vẫn còn tức giận, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy di động tra xét một lát, giận tím mặt !
"Bạch Lạc Nhân ! Cậu cút ra đây cho tôi !!"
Rầm, đập một cước lên cửa.
Bên trong không có bất kì phản ứng gì, Cố Hải lại đạp thêm một cước.
"Cậu còn có mặt mũi mà nói tôi sao !! Cút ra đây cho tôi !! Hôm nay hai chúng ta phải nói cho rõ chuyện này !!"
"Đừng có ra vẻ đáng thương với tôi !"
Cửa bị kéo mạnh ra, lộ ra gương mặt âm lãnh của Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải đen mặt giơ lên di động, cả giận nói:" Anh của tôi làm sao lại biết số di động của cậu ?"
"Tôi gọi cho anh ta một lần, anh ta chẳng phải sẽ biết số của tôi sao ?"
"Cậu gọi cho anh ta làm gì ?" Cố Hải rống to.
Bạch Lạc Nhân cũng rống," Không gọi được cho cậu, tôi không gọi cho anh ta thì gọi cho ai ?"
"Đây không phải trọng điểm !" Cố Hải nhất quyết không tha," Tôi xóa hết danh bạ, cậu sao lại biết số của anh ta ?"
"Tôi thuộc lòng không được sao?"
Cố Hải chất vấn từng từ :"Cậu học thuộc lòng số của anh ấy ?"
"Đúng !" Hai mắt Bạch Lạc Nhân đỏ ngầu," Lần cậu đi Mĩ, vừa đi là đi hơn nửa tháng, con mẹ nó mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm dãy số này, nằm mơ đều là dãy số đó, là cậu thì cậu có thuộc hay không ?"
Cả căn hộ rơi vào một trận tĩnh mịch, khí thế bạo ngược của Cố Hải từng chút một bị cắn nuốt, Bạch Lạc Nhân xoay người muốn đi, Cố Hải vươn một tay ôm chặt cậu vào trong lòng. Bạch Lạc Nhân hung hăng xé nát quần áo của Cố Hải, Cố Hải vẫn mặc kệ ôm chặt cậu, sống chết cũng không buông tay.
Thật lâu sau, Cố Hải mở miệng, trong thanh âm bá đạo lại có vài phần ôn nhu.
"Không được nổi giận với tôi !"
Bạch Lạc Nhân nghe được những lời này càng con mẹ nó nổi giận, cậu mang theo cả người nước hoa trở về, còn gầm rống với tôi, lúc này lại còn ra lệnh tôi không được nổi giận với cậu ?!
"Thật ra chỉ là đổi tên nhóc thành mĩ nữ, đó chính là tất cả tình hình thực tế, tôi không dám nói cho cậu, sợ cậu sẽ nổi giận."Cố Hải ôn nhu dỗ dành.
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi," Cậu nghĩ rằng tôi là cậu sao ?"
Cố Hải ôn nhu vỗ nhẹ lên sau lưng Bạch Lạc Nhân, thấp giọng cầu xin :" Đừng nổi giận với tôi, bây giờ chính là thời kì cần phải kề vai chiến đầu, hai chúng ta sao có thể nội chiến ?"
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng chất vấn :" Thằng cháu nào trước gây chuyện với tôi ?"
"Tôi, tôi."
"Chịu nhận tội?"
Cố Hải gật đầu," Tuyệt đối nhận tội."
Bạch Lạc Nhân cười gằn một tiếng," Tôi nhớ rõ lúc trước hai chúng ta từng kí kết hiệp nghị, lần sau lại gây chuyện, trực tiếp cởi quần !"
Khuôn mặt Cố Hải căng thẳng, cố ý giả bộ hồ đồ," Làm gì có ?"
"Tôi như thế nào lại nhớ rõ chuyện này ? Lúc ấy người nào đó muốn mời tôi giết chết hắn cơ mà !"
"Cậu khẳng định nhớ lầm."Cố Hải cười ngượng ngùng.
"Tiểu Hải Tử, hôm nay ngươi liền thành thành thật thật nhận phạt đi !!!"
( 'tiểu hải tử' thì ai cũng biết ha , túm cái quần là Nhân cầm cái đó trừng phạt....)
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro