Chương 201 - Đêm giao thừa.

Đêm giao thừa, biệt thự trong quân khu, bốn phía là một mảnh tĩnh lặng, hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí hân hoan vui mừng đón tết.

Khương Viên khe khẽ thở dài, "Thời điểm này năm trước tốt xấu gì còn có con trai, năm nay lại chỉ có tôi với ông, cái tuổi này a, thật khiến cho người ta xót xa."

Cố Uy Đình bất động thanh sắc liếc nhìn Khương Viên," Là do tôi luôn để bà một mình cô đơn, như vậy đi, sang năm tôi sẽ về đây với bà, bà sẽ không cảm thấy xót xa nữa."

"Chán ghét !" Khương Viên bĩu môi," Nếu như ông còn không trở lại, thật sự tôi không biết nổi mình đang sống vì ai."

"Con là vật ngoài thân, cho dù bọn nó không rời đi, cũng sẽ không thuộc về bà. Đến lúc bọn nó thành gia lập nghiệp, vẫn chỉ có một mình tôi đón tết với bà, nếu bà cảm thấy cô đơn, có thể sinh thêm một đứa."

"Ông cho rằng muốn sinh là sinh được sao? Một mình tôi thì sinh cái rắm à?"

Cố Uy Đình cười nhẹ," Tôi có thể ở lại 'tài trợ' một chút."

"Ông..." Khương Viên bị chọc tức tới nở nụ cười," Trước kia sao tôi lại không phát hiện ra miệng lưỡi của ông trơn tru như vậy nhỉ ?"

"Quá khen, so sánh với lão Bạch còn có một chút chênh lệch."

Khương Viên bĩu môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút ửng đỏ, ánh mắt ảm đạm cuối cùng cũng có vài phần ánh sáng.

"Thật ra, chúng ta có thể xem xét việc có thêm con. Tiểu Hải với Lạc Nhân mới có 18 tuổi, tuổi của chúng ta cũng không lớn, có năng lực sinh, có khả năng nuôi lớn, nhiều con thì sinh hoạt càng thêm nào nhiệt ?"

"Tôi không có ý kiến."Cố Uy Đình hơi nhướn lông mày," Dù sao tôi cũng không ôm bất cứ hi vọng gì với Tiểu Hải, nếu bà có thể sinh cho tôi một đứa, cũng coi như cho tôi hơn một phần hi vọng và kí thác."

Ánh mắt Khương Viên khẽ chớp," Vậy... nếu chúng ta thật sự có con, ông sẽ sủng nó hay vẫn nghiêm khắc quản giáo?"

"Sủng? Tôi dám sủng sao? Bà xem Cố Hải bị tôi chiều thành cái dạng gì ?"

"Ách..." Khương Viên bị dọa hoa dung thất sắc," Ông đối với Tiểu Hải như vậy mà gọi là sủng ? Vậy ông mà nghiêm khắc quản giáo, con của tôi sẽ bị ông chà đạp thành cái dạng gì ?"

"Dù sao nếu nó không có sức sống ương ngạnh, thì sẽ không nổi sự quản giáo của tôi."

"Ông nói như vậy, tôi còn dám sinh sao ?" Trong lòng Khương Viên đã nguội lạnh một nửa.

Cố Uy Đình cười lạnh," Ngay cả sự quản giáo của tôi nó cũng không thừa nhận nổi, làm sao có thể xứng là con tôi? Đứa con như vậy sinh ra thì có ích gì ?"

"Cứ như lời ông nói, mấy đứa nhỏ sinh ra bị bệnh bẩm sinh thì phải bóp chết ? Đứa nhỏ sinh ra không phải để sử dụng, mà là để yêu thương, bây giờ tôi rất muốn có một đứa con gái, cả ngày đều dính bên cạnh tôi, khóc sướt mướt, tôi nghĩ đến là đã cảm thấy hạnh phúc rồi."

"Khi nào thì bà trở lên mẫu tính như vậy ?" Cố Uy Đình liếc mắt nhìn Khương Viên.

Khương Viên thở dài," Từ khi con tôi đi, tôi liền giác ngộ, những thứ tôi từng theo đuổi bây giờ trở nên thực thừa thãi, con không ở bên mình, tất cả đều không có ý nghiwax."

Cố Uy Đình bất động thanh sắc ăn cơm trong bát.

"Tôi có phải là trở lên quá bà mụ không ? Ông có thấy chán ghét tôi không ?"

"Dù có chán ghét cũng sẽ không đổi người khác, tôi rất sợ phiền toái."

Khương viên,"...!!"

Ăn xong cơm giao thừa, Cố Uy Đình nói với Khương Viên,"Bắt đầu từ ngài mai, bà theo quân đi."

"Tùy quân* ?" Trong mắt Khương Viên lộ ra vẻ kinh ngạc.

( Các quân tẩu hay vào quân khu sinh hoạt với chồng )

Cố Uy Đình gật đầu," Tùy quân, vào quân khu với tôi."

Đêm khuya, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, Khương Viên lại đi ngủ sớm, có lẽ bỏ xuống một thân quần áo xa hoa, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền ngủ.

Cố Uy Đình lại không hề mệt mỏi, đứng một mình trước cửa sổ, nhíu mày suy nghĩ, vì sao mình lại tưởng niệm thằng con trai vô liêm sỉ ấy như thế ?

Thằng con vô liêm sỉ của ông, cùng đứa con trai vô liêm sỉ của lão Bạch, đang đứng trên một quảng trường bắn pháo hoa, chơi đùa hết sức vui vẻ.

Cố Hải cầm ra hai ống pháo kép, châm lửa để luôn ở trên tay, Bạch Lạc Nhân đang muốn ngăn cản, nhưng ngòi pháo đã mang theo tia lửa lủi vào trong, Bạch Lạc Nhân vội vàng lui lại hai bước, tiếng nổ bạo tạc như kinh lôi ở bên tai.

Nổ xong, xác pháo còn ở trong tay Cố Hải, trong lòng Bạch Lạc Nhân sợ hãi.

"Cậu bị ngu à ? Có ai lại châm pháo kép để ở trong tay ?"

Cố Hải còn rất là đắc ý," Cậu dám sao ?"

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng," Như vậy đã gọi là gì ? Có bản lĩnh, cậu để vào trong đũng quần rồi hãy đốt."

"Cậu..." Cố Hải bị chọc tức nở nụ cười," Có tin tôi nhét vào cúc hoa của cậu rồi đốt không?"

Bạch Lạc Nhân xù lông, đuổi theo đánh Cố Hải.

"Đừng đánh, đêm giao thừa đánh người là điềm xấu." Một cánh tay Cố Hải ôm lấy cổ Bạch Lạc Nhân," Chúng ta còn pháo hoa chưa bắn mà, sắp 12 giờ rồi, chuẩn bị đi !"

Vừa nghe , Bạch Lạc Nhân liền cùng Cố Hải đi về xe lấy đồ.

Cố Hải đem pháo hoa đặt hết ở trong cốp xe, đang muốn mở ra lấy , ai ngờ đã quá xem nhẹ điếu thuốc đang cầm trong tay, nó thế mà lại châm được ngòi pháo ! Bây giờ Cố Hải không thể bình tĩnh nổi nữa, vội vàng ôm lấy Bạch Lạc Nhân chạy ra chỗ khác.

Bạch Lạc Nhân còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, vài chục cột pháo hoa bắn lên trời, mười mấy người cùng đốt cũng chưa chắc có được hiệu quả như vậy, bầu trời đêm nháy mắt ngập tràn sắc màu đủ loại pháo hoa. Đây còn không phải là cao trào, tiếng nổ mạnh bắt đầu dày đặc dồn dập, pháo hoa bay tán loạn khắp nơi, có mấy cái còn bắn xuống dưới bàn chân Bạch Lạc Nhân mà nổ tung. Bạch Lạc Nhân ngước nhìn chiếc xe của Cố Hải, đang bốc lên ngọn lửa hừng hực, dựng thẳng lên , nhiễm đỏ cả một khoảng trời.

Qua một lúc lâu, Cố Hải mới ngắc ngứ nói :" Đại cát đại lợi !"

"Đại cát đại lợi cái rắm ?" Bạch Lạc Nhân rống ," Con mẹ nó xe cũng không cần à ! Cậu đi lấy pháo hoa sao không biết cẩn thận một chút ? Còn thất thần cái gì ? Nhanh đi cứu hỏa !"

Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân lại," Đừng đi, dập tắt cũng thế, tiền sửa chữa còn không bằng mua cái mới !"

Bạch Lạc Nhân đau lòng đến mức nhăn mặt lại, từng bó tiền đang đốt ở trước mặt mình a ! Cố Hải nhìn bộ dáng của cậu ta, nhịn không được àm trêu chọc :" Xã hội bây giờ, cậu có đốt xe cũng chưa đủ mặt mũi mà làm phú nhị đại *."

(* Thế hệ con nhà giàu thứ hai)

Bạch Lạc Nhân hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện ngoài ý muốn này, khiến cho kế hoạch đốt pháo của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân hoàn thành đầu tiên, thời điểm hai người ngồi trên xe trở về, trên đường mới bắt đầu trở nên náo nhiệt, trên bầu trời đêm, đủ loại pháo hoa sáng lạn nở rộ . Bạch Lạc Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm khái, nếu sớm biết trước cái xe kia chắc chắn sẽ hỏng, chẳng thà ngồi ngắm pháo hoa cho rồi, khẳng định lúc đó rất là đẹp !

Có vài thứ, nhất định phải trả giá bằng sự hủy diệt để đổi lấy, nếu đã trả giá, tại sao lại không quý trọng thật tốt khoảng thời gian hạnh phúc không dễ dàng mà có đó ?

Bạch Lạc Nhân quay lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trong xe, thời gian vừa lúc là 11:59, cậu nín thởi ngưng thần, trong nháy mắt lúc con số 59 vừa chuyển sang 60, liền quay đầu lại.

"Năm mới vui vẻ !"

"Năm mới vui vẻ !"

Đồng thời mở miệng, đồng thời lộ ra nụ cười hạnh phúc vui sướng, không có bất kì giả tạo nào, chỉ cần nhìn vào nhau, đã có thể loại bỏ hết tất cả những tiếc nuối ở trong lòng.

Vĩnh viễn sẽ không thể quên, đêm giao thừa năm đó, chúng ta ở trên con đường đó.

Trung tuần tháng 3, thời tiết bắt đầu ấm dần, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chuẩn bị khởi hành đi Tây Tạng.

Thời điểm thu dọn đồ đạc, Cố Hải còn rất luyến tiếc," Các bác gái ở chợ đều quen biết với tôi, mỗi lần tôi mua đồ ăn đều bỏ đi số lẻ *."

(* Tiền lẻ đó mấy má.... 59k thì còn 50k =))

Bạch Lạc Nhân khinh thường," Tôi tin ai đi mua đồ ăn các bác ấy đều sẽ bỏ đi số lẻ."

"Ai nói ?" Cố Hải cố gắng tranh thủ," Năm ngoái lúc tôi mua đồ ăn các bác ấy vẫn thu cả số lẻ, năm nay vừa đi, các bác ấy lại bỏ đi số lẻ, ngẫu nhiên còn tặng cho vài thứ linh tinh. Chúng ta bây giờ mà đi, sau này ai sẽ bỏ đi số lẻ cho tôi đây ?"

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải," Cậu không đốt một cái xe, số tiền lẻ cháu cậu mua đồ ăn đều có."

"Tôi bỗng dưng phát hiện, sao cậu lại lạnh lùng như thế nhỉ ?"

Tôi không phải người lạnh lùng, tôi là không giống như cậu, hoàn toàn khác người, chuyện gì cũng treo ở bên miệng mà nói. Tôi sẽ không thương cảm sao ? Tốt xấu gì cũng ở đây hơn hai tháng, mỗi lần mở mắt ra là có thể nhìn thấy biển lớn, đẩy ra cửa sổ là có thể hưởng thụ gió biển thổi tới, về sau biết đi đâu tìm một căn phòng gần biển như vậy ?

Thu dọn hoàn tất, hại người ăn một bữa cơm cuối cùng trước khi rời đi.

Trong lúc ăn cơm, Bạch Lạc Nhân vô tình nhắc tới việc trường học, thuận miệng nói," Vưu Kỳ thì qua vòng hai của Bắc Ảnh rồi."

Cố Hải ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Nhân," Cậu vẫn còn liên hệ với nó ?"

"Không có, tôi ở trên diễn đàn nhà trường nhìn thấy,có người đem danh sách thi vòng ba của Bắc Ảnh công bố, tôi nhìn thấy tên của Vưu Kỳ."

"Không phải là trùng tên trùng họ chứ ?"

Bạch Lạc Nhân cười lạnh," Cái tên ngốc như vậy còn có ai có thể trùng ?"

"Cũng phải." Chiếc đũa trong tay Cố Hải dưng lại, cố ý hỏi," Cậu còn rất chú ý tới nó ."

"Vốn cũng không chú ý, nhưng từ lúc cậu vì Vưu Kỳ mà gây chuyện, người này đã lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa ở trong tôi."

"Cậu nói thật ?" Khuôn mặt Cố Hải nhanh chóng biến sắc.

Bạch Lạc Nhân theo thói quen, tự nhiên mà chặt đứt đề tài.

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cậu, cậu có muốn thi Đại học nào không ?"

Cố Hải thản nhiên trả lời," Tùy tiện."

"Tùy tiện ?" Bạch Lạc Nhân có chút giận dữ," Cậu có thể có một mục tiêu cho sau này không?"

"Ai nói tôi không có mục tiêu cho sau này?" Cố Hải liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân," Cho dù học đại học, tôi cũng sẽ không kiên định mà ở trong đó không có lý tưởng, tôi tính hai năm nữa mở một công ty, gây dựng sự nghiệp bằng chính bàn tay mình. Con đường này của tôi thực tế hơn, những lý luận hão huyền trong trường học không thích hợp với tôi, đường làm quan tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn đi con đường thích hợp cho mình, kinh doanh chính là con đường đó !"

Bạch Lạc Nhân cảm giác không đáng tin," Tài chính ở đâu mà cậu mở công ty?"

"Nếu đã có quyết định, tài chính khẳng định là có thể chuẩn bị, tôi có thể làm từ cái bé, chậm rãi mà lớn mạnh."

"Tôi sợ tiền rơi vào hai tay của cậu, hai ngày liền không còn."

"Xem cậu nói kìa !! Giống như tôi không có một tí tự chủ nào vậy ."

"Câu từng có sao ?" Bạch Lạc Nhân nghiêm trọng hoài nghi.

Cố Hải nhíu mày, dươi đáy mắt ám chỉ hàm ý mãnh liệt ," Cậu chỉ phương diện nào a ?" ( Chịch !)

"Ăn cơm !!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro