Chương 205 - Tốt nghiệp.

51 ngày nghỉ trôi qua, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải mới đến trường.

Lúc này bầu không khí trong lớp đã bao phủ một tầng thuốc súng chiến hỏa, mấy nữ sinh trước kia lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt, bây giờ lại mang tóc tai bù xù lên lớp , ở bên dưới, mấy nam sinh hiếu động phá phách lúc này cũng ngoan ngoãn ngồi nghe giảng... Cho nên lúc Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thảnh thơi đi vào lớp, lập tức bị coi như là ngoại tộc.

"Ơ... Không phải cậu đã di dân sao?" Vưu Kỳ biểu tình kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân.

Khóe miệng Bạch Lạc Nhân cong lên:" Di dân ? Ai nói cho cậu tôi di dân?"

"Dương Mãnh."

"Cậu ta nói thế mà cậu cũng tin ?"

"Vậy mấy ngày nay cậu đi đâu ?" Vưu Kỳ hỏi lại.

Bạch Lạc Nhân không tiện mở miệng, chỉ có thể chuyển chủ đề sang chuyện khác.

"Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đi tham gia phỏng vấn ở Bắc Ảnh, kết quả thế nào ?"

"Qua rồi." Vưu Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ:" Bây giờ chỉ chờ thi môn văn hóa nữa."

Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ vui mừng:" Được lắm, thằng nhóc này, tôi nghe nói Bắc Ảnh so với Thanh Hoa còn khó vào hơn ! Mà cậu làm sao lại qua được ? Không phải từng nói nhất định phải có quan hệ, cộng thêm một bó tiền lớn mới được sao ?"

"Tôi còn đang rất buồn bực đây, tôi chỉ là đi thử một chút, hoàn toàn không nghĩ tới có thể trúng tuyển. Ai ngờ lần đi thử ấy có một vị giáo viên nhìn trúng tôi, sau này vẫn giữ liên lạc , chỉ đạo miễn phí cho tôi. Thời điểm thông báo kết quả thi vòng hai, tôi còn chẳng thèm nhìn, vẫn là vị giáo viên ấy gọi điện thông báo kết quả, lúc ấy tôi còn không tin được vào tai mình. Đợi đến thi vòng ba, tôi mới chính thức bắt đầu chuẩn bị, nhưng cũng không có ôm quá nhiều hi vọng, ai ngờ lại qua tiếp, nói ra thì thật sự là ngoài ý muốn."

Nhìn thần thái sáng lạng của Vưu Kỳ, Bạch Lạc Nhân thực sự thay cậu ta vui mừng.

"Ngày tốt nghiệp nhất định phải cho tôi chữ kí, lúc nào đó cậu nổi tiếng rồi thì tôi cũng có thể đem bán lấy hai đồng tiền ."

Vưu Kỳ vô sỉ cười cười:" Làm gì đến mức đó, về sau chúng ta vẫn giữ liên hệ mà, cho dù tôi trở thành người nổi tiếng, cũng sẽ không quên bọn thảo dân các cậu đâu."Nói xong lại cầm ra khăn tay lau nước mũi.

Bạch Lạc Nhân biểu tình lo lắng nhìn Vưu Kỳ," Tôi thật sự lo lắng lúc cậu lên sân khấu, kiên trì không được, lại văng ra cả một bài ca nước mũi !"

"Cậu có thể đừng lấy việc cũ ra trêu chọc tôi không ?"

Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.

Vưu Kỳ đột nhiên nhớ ra cái gì, nắm lấy bàn tay Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.

"Nhân tử, cậu phải giúp tôi, cái môn văn hóa này là quá sức đối với tôi ! Nếu như lúc phỏng vấn, vì cái môn văn hóa này mà trượt, thật sự là oan uổng a ! Nhân dịp bây giờ còn cách thi đại học một đoạn thời gian, cậu giúp tôi bổ túc đi."

"OK." Bạch Lạc Nhân đáp ứng rất thống khoái.

Vưu Kỳ còn chưa nói được câu 'cám ơn' ra khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay nóng bỏng đau đớn, người nào đó nhổ lên một cái đinh ở trên bàn học, trực tiếp ném tới cánh tay đang nắm chặt nhau của hai người, vừa chuẩn vừa ác, mu bàn tay của Vưu Kỳ bị rách ra một đường cong màu hồng.

Ánh mắt u ám của Bạch Lạc Nhân bắn ra phía sau, nhìn chằm chằm cái người vừa gây chuyện kia.

Vưu Kỳ lần này lại chủ động mở miệng," Đúng rồi, Cố Hải, có một chuyện tôi vẫn luôn muốn cám ơn cậu ! Vài ngày sau khi tôi bị đánh thì đi phỏng vấn, mặt mũi bầm dập, ai ngờ giáo sư phỏng vấn nói tôi có một vẻ đẹp không hoàn mĩ, rất phù hợp với thẩm mĩ của ông ấy, còn khiến tôi thể hiện hết khả năng của mình trước phần đông thí sinh, lưu lại ấn tượng rất sâu đậm với quan chủ khảo."

Khóe miệng Cố Hải giật giật:" Hay là để tôi cho cậu hai quyền, không chừng ngày mai còn có thể được như vậy."

Tan học, Cố Hải bị lão sư gọi đi, Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa trường học chờ Cố Hải, đến lúc Cố Hải đi ra, cậu đang ngồi ở lan can bên ngoài trường học hút thuốc. Cố Hải đi qua, đoạt lấy nửa điếu thuốc ở trong miệng Bạch Lạc Nhân, cho vào miệng hung hăng hút hai hơi, sau đó trả lại cho cậu.

Lúc sáng, hai người đạp xe đạp đến trường, đã thật lâu không có lại loại cảm giác này, Bạch Lạc Nhân đứng yên xe đằng sau, bàn tay nắm chặt lấy bả vai Cố Hải, nhìn con đường ở trong tầm mắt mình càng lui càng ngắn.

"Cậu có nhớ không ? Lúc chúng ta mới quen biết, cậu ngồi ở phía sau tôi này ."

Bạch Lạc Nhân làm sao lại không nhớ, lúc ấy cậu nhìn Cố Hải điểm nào cũng không vừa mắt, bây giờ ngẫm lại còn có cảm giác buồn bực. Rõ ràng là có tử thù, làm sao lại phát triển thành loại quan hệ như bây giờ ?Nếu như khiến Bạch Lạc Nhân trở lại cảnh ngộ lúc trước, nhìn thấy những gì đã phát sinh trong hiện tại, nhất định sẽ bị sự thay đổi của chính mình khiến cho trời long đất nở.

Có đôi khi, một việc khiến chúng ta không thể tin tưởng, lại phát sinh ở trong sinh hoạt của chính chúng ta.

"Cậu nói xem, tôi còn có thể ngồi trên cái xe đạp này được bao lâu ?" Bạch Lạc Nhân bỗng nhiên hỏi một câu.

Cố Hải cúi đầu xuống nhìn:" Cái xe này rất chắc chắn, xích xe có chút khô, lúc về tra ít dầu là sẽ như mới, tôi nghĩ còn có thể dùng được thêm hai năm."

"Ai nói chuyện này với cậu ?" Bạch Lạc Nhân chán nản:" Ý của tôi là 'những ngày mà chúng ta có thể cùng ngồi trên chiếc xe đạp này, liệu còn được bao lâu nữa'?" ( Khóc)

"Cậu muốn bao lâu sẽ có bấy lâu." Cố Hải vui tươi hớn hở:" Nếu cậu nguyện ý, về sau lên đại học, tôi sẽ đạp xe đạp đến trường cậu chở cậu về nhà. Nhưng phải nói trước, cậu không được phép trọ ở trường, chúng ta phải ở cùng một nhà. Cho dù ở xa trường một chút cũng không sao, dù sao lên đại học cũng dư dả thời gian, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để cùng đi."

Tưởng tượng là tốt đẹp, hạnh phúc như thế, nhưng Bạch Lạc Nhân đột nhiên lại có cảm giác, thời gian bọn họ có thể cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, cùng đi ở trên đường, sẽ chỉ còn có hai mươi mấy ngày nữa thôi.

Trước khi thi đại học ba ngày, trường học cho tất cả học sinh nghỉ.

Bạch Lạc Nhân thừa dịp hai ngày rảnh rỗi này trở về nhà một chuyến, coi như cho người thân một viêc thuốc an thần trước khi thi đại học. Vừa vặn lại gặp Dương Mãnh ở cửa trường học, hai người thuận đường cùng nhau trở về.

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cậu, cậu đăng kí nguyện vọng vào trường gì ?"

"Đừng nhắc đến nó." Dương Mãnh lắc lắc khuôn mặt khả ái:" Vì chuyện này mà tôi sầu não gần chết rồi đây."

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Dương Mãnh," Sao vậy ? Mục tiêu quá tầm với bản thân à ?"

"Cha tôi bắt tôi đăng kí vào trường quân đội, nói là dòng họ chúng tôi chưa có một ai làm quân nhân, trông cậy vào tôi để làm rạng rỡ tổ tiên. Lại còn nói làm quân nhân được nhiều ưu đãi tốt, vừa tốt nghiệp đã có việc làm, tôi không khuyên được ông ấy, chỉ còn cách cắn răng đăng kí vào đơn nguyện vọng."

Bạch Lạc Nhân phốc một tiếng nở nụ cười:" Cha cậu nghĩ như thế nào ?"

"Tôi sao biết được ông ấy nghĩ gì a, nhớ tới là lại đau đầu." Dương Mãnh thở dài:" Nếu như thực sự thi đậu thì tôi biết phải làm sao ? Mỗi ngày tôi đều lo lắng thấp thỏm a ."

"Đại nạn không chết, tất có hậu phúc." Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lên cái ót của Dương Mãnh:" Yên tâm, cậu khẳng định sẽ không qua được quân kiểm*."

( * Những kiểm tra gắt gao khi thi vào trường quân đội – khám sức khỏe nó thua chắc rồi)

Hai người im lặng đi một lúc, Dương Mãnh đột nhiên mở miệng hỏi : "Nhân tử, mấy ngày trước rốt cuộc cậu đã đi đâu ?"

Bạch Lạc Nhân nghẹn lời!

"Nhân tử, cậu còn xem tôi là anh em không?" Dương Mãnh ủy khuất hỏi.

Hô hấp Bạch Lạc Nhân như bị kiềm chế, bàn tay nắm bả vai Dương Mãnh thật chặt.

"Nói thật , nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình cậu là bạn bè chân chính của tôi. Giữa hai chúng ta dùng anh em để hình dung còn có chút khách khí, tôi vẫn luôn coi cậu là người thân của mình. Nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu biết, có một số chuyện, cho dù quan hệ thân thiết đến đâu cũng không thể nói, bởi vì quan tâm đến cậu, cho nên sợ cậu bị tổn thương."

"Cậu không xem tôi là anh em cũng không sao." Dương Mãnh cười ha hả vỗ vỗ bả vai Bạch Lạc Nhân:" Hai chúng ta làm chị em tốt của nhau cũng không tồi." ( Giỏi lắm Dương Manh, có tiền đồ )

Bạch Lạc Nhân,"... Tôi phải nói một câu, nếu như cậu tham gia nữ binh quân kiểm, có lẽ thật sự có thể thông qua."

Dương Mãnh lủi ra sau lưng Bạch Lạc Nhân, đánh vài cái thật mạnh lên lưng cậu.

Hai người đi đến đầu hẻm thì tách ra, Dương Mãnh quẹo vào ngõ khác trước, Bạch Lạc Nhân đi thêm vài bước mới quẹo, cách một cái ngõ nhỏ đột nhiên lại nghe được giọng nói của Dương Mãnh từ đầu bên kia truyền tới.

"Nhân tử, cậu chính là thần tượng của tôi, là mục tiêu trong cuộc đời của tôi, cho dù cậu làm cái gì, tôi vẫn sẽ ủng hộ cậu hết mình !"

Khóe mắt Bạch Lạc Nhân bỗng thấm ướt từ lúc nào cũng không biết.

Cố Hải mở cửa cho Cố Dương vào nhà, Cố Dương vừa đi vào lại không nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Hiếm có ! Chỉ có một mình cậu ở đây ?"

"Ừm." Cố Hải xị mặt," Cậu ấy về nhà."

Cố Dương thuận miệng hỏi:" Ăn gì chưa ?"

"Ăn tạm vài thứ cho đỡ đói thôi."

Cố Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Hải:" Anh hỏi cậu một vấn đề."

"Nói." Cố Hải châm một điếu thuốc.

"Có phải cậu sống vì cậu ta không ?"

Từng làn khói từ trong miệng Cố Hải tràn ra, ánh mắt cậu ung dung bình tĩnh, không hề có một chút đùa cợt:" Không chỉ sống vì cậu ấy mà còn vì chính em."

"Cậu còn có nhân sinh quan của mình, còn có giá trị sống sao?" Cố Dương nhíu mày hỏi.

Cố Hải cười lạnh:" Sao anh lại nói giống lão già kia như vậy ?"

"Tôi chỉ là nghi ngờ lời nói của cậu." Cố Dương híp mắt:" Tôi không thấy cậu có một chút tính toán gì cho mình cả."

"Vì cậu ấy suy tính chẳng khác gì vì chính em suy tính."

Cố Dương ngoài cười nhưng trong không cười:" Cậu đã không còn thuốc nào có thể cứu được nữa, Cố trưởng thôn."

"Còn tốt hơn so với anh, kẻ bất lực." Cố Hải phủi một ít tàn thuốc.

Cố Dương nghiêm túc trở lại:" Tôi không đến nơi này để đùa giỡn với cậu, trường học của tôi có một chi nhánh ở HongKong, tôi tính ở lại đó tiếp tục hoàn thành việc học tập, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ có khả năng ở lại đó phát triển một thời gian ngắn. Cho nên tôi muốn hỏi cậu, có muốn đi HongKong với tôi không ?"

"Không đi." Cố Hải trả lời rất kiên quyết:" Em sẽ không bao giờ bỏ lại Nhân tử ở lại một mình ở Bắc Kinh."

"Học hành cũng không tất yếu phải ở bên nhau." Cố Dương thực khách quan mà nói:" Cảm tình của các cậu có thể duy trì được bao lâu, cũng không phải dùng thời gian các cậu ở chung để mà cân nhắc. Nếu cậu thật sự muốn theo đường lối cũ mà học hai cái trường đại học đã đăng kí kia, tôi thật sự khuyên cậu đừng lãng phí thời gian, nếu cậu muốn có bằng cấp, bây giờ tôi có thể giúp cậu lấy đến một cái."

"Cố Dương, anh đừng cho rằng em cầm tiền ở trong tay anh, thì phải trông cậy vào anh. Anh cho em bao nhiêu tiền, em đều nhớ rất rõ ràng, không bao lâu nữa, một phân tiền cũng sẽ không thiếu trả lại cho anh. Đừng hi vọng dùng bất cứ tình thân nào hay tiền bạc đến trói buộc em, con đường của Cố Hải này là do chính mình tạo nên chứ không phải là do các người trải phẳng cho tôi đi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro