Chương 5
21.
Âm thanh quỷ quái kia phát ra từ chính kẻ mà trong tương lai sẽ khiến cậu sống không bằng chết. Hắn đang ra lệnh cho tiểu long chưa kịp làm điều ác nào nơi bờ biển Đông Hải đi theo mình.
Ngao Bính đành lòng phải biến trở về nguyên hình, rồi lại miễn cưỡng thu nhỏ thành một con rồng tí hon. Lý Natra vô cùng thiếu kiên nhẫn, lập tức túm lấy cậu. Tiểu yêu long nhỏ xíu chỉ kịp kêu lên một tiếng "chít" đã bị nhét vào túi Càn Khôn, không khác gì món đồ chơi được mang đi.
Từ Tam thái tử được sủng ái của Long tộc, cậu trở thành tiểu yêu bị Lý Natra nuôi nhốt, tùy ý đùa giỡn trong lòng bàn tay. Một năm sau, cậu bị Na Tra rút gân, phế hai chân, rồi sát hại trong cơn cuồng nộ.
Từ một con rồng xinh đẹp với lớp vảy xanh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Ngao Bính giờ đây đã hóa thành một linh hồn lạnh lẽo, không còn thân xác, không còn tự do, chỉ còn lại oán niệm chất chồng và những ký ức u tối như thủy triều đêm đen. Sự chênh lệch khủng khiếp này, đến cả trong truyện cũng chưa từng có. Mà giờ đây, chính Ngao Bính được chứng kiến.
Giá mà thực sự trở thành oan hồn vất vưởng còn được tự do, Ngao Bính cầu còn chẳng được. Chỉ cần uống canh Mạnh Bà là có thể luân hồi chuyển thế, thế nhưng cậu chẳng có phúc phần làm cô hồn.
Linh hồn cậu bị Na Tra phong ấn trong pháp khí suốt bao nhiêu năm dài đằng đẵng. Đến khi được trở về nhục thân, khoảnh khắc đầu tiên mở mắt ra, cậu lại thấy gương mặt ấy.
22.
Ngao Bính từng hoài nghi bản thân là ma giả, nhưng giờ cậu có thể khẳng định: Natra mới là ma thật, loại ma quỷ không bao giờ chịu biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Có lẽ, khắp thiên giới chỉ có Ngao Bính mới dám nghĩ như vậy. Trong mắt người khác, Natra là ai? Là Trung đàn Nguyên soái lừng danh, sát thần nổi tiếng tam giới, ngay cả Diêm Vương gặp mặt cũng phải nhường ba phần.
Natra không phải ma, thậm chí không ai dám gắn chữ "ma" với hắn. Còn kẻ thực sự làm ma suốt bao năm qua, lại chính là Ngao Bính.
Mãi đến khi bảng Phong Thần mở ra, cậu mới có cơ hội trùng kiến thiên nhật (*).
Vừa mới trở về nhục thân, linh hồn tiểu tinh quân còn chưa kịp tỉnh táo sau bao năm phiêu tán. Trong cơn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã bị đưa vào Vân Lâu cung. Vừa mở mắt, trước mặt liền là Natra mỉm cười, tay nhẹ nhàng véo má cậu một cái.
Nhìn ánh mắt dần dần tràn ngập hoảng sợ và thân thể bắt đầu run rẩy của tiểu long, giọng nói quen thuộc từ bờ Đông Hải năm xưa như vọng về nơi điện ngọc Vân Lâu, vẫn chẳng thay đổi chút nào sau ngần ấy năm: "Sao? Gặp lại ta không vui à?"
Natra dùng hai tay bóp nhẹ khóe miệng cậu, ép Ngao Bính phải nở một nụ cười e thẹn. Nếu bỏ qua những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài nơi khóe mắt cậu, thì trông cũng có vài phần giống một kẻ si tình.
Nước mắt rơi xuống gấm lụa, hóa thành những viên ngọc trai tròn trịa. Na Tra cúi người nhặt lấy hai viên, lắc lắc trước mắt cậu rồi khẽ thở dài: "Lại khóc."
Ngao Bính vẫn nức nở, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại đầy ủy khuất, thế nhưng vẫn cố kiềm nước mắt, không dám để rơi thêm giọt nào nữa.
23.
Khi mới bị Natra bắt về Trần Đường quan, Ngao Bính thường khóc lóc thảm thiết, nước mắt tuôn như mưa rào và hóa thành vô số ngọc trai. Natra lo lắng nếu cứ tiếp tục thế này, thị trường ngọc trai ở Trần Đường quan sẽ bị con tiểu thủy long này làm đảo lộn. Vì vậy, hắn nghĩ ra một kế hay.
Ngọc trai vốn được tạo ra từ nước mắt, nên có thể trở về với chủ nhân. Tuy nhiên, những viên ngọc to như vậy không thể nhét lại vào mắt được. Natra cũng không thích những chuyện máu me, nên đành chọn chỗ khác để đưa ngọc trai vào.
Quả đúng là thủy long, Ngao Bính lúc nào cũng ướt át. Trên thì khóc không ngừng, dưới thì cũng ẩm ướt không kém. Những viên ngọc trai trở về nơi ấm áp trong cơ thể chủ nhân, dần tan thành nước và hòa lẫn với chất dịch tự nhiên, chảy ra khắp nơi.
Ngao Bính thở gấp, mặt đẫm nước mắt nhưng cố kìm tiếng khóc. Bụng cậu phồng lên một cách kỳ lạ, như thể chứa đầy thứ gì đó.
Natra ngồi bên cạnh, đang đẩy viên ngọc cuối cùng vào nơi sâu kín. Ngón tay hắn ấn nhẹ, viên ngọc trượt vào trong, lớp thịt mềm mại co bóp nuốt lấy. Bên trong, những viên ngọc chưa tan hết chất đống, lấp đầy khoang trống.
"Khóc vài ngày mà được nhiều ngọc thế này." - Natra rút tay ra, lòng bàn tay vẫn đặt nhẹ lên vùng kín. Cơ thể Ngao Bính run nhẹ, vừa đau đớn vừa có chút kích thích lạ kỳ, những viên ngọc trai và chất dịch ấm áp vẫn còn đọng lại bên trong.
---
Giải thích từ ngữ:
(*) Trùng kiến thiên nhật” (重见天日) là một thành ngữ Hán Việt, nghĩa đen là “lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời”.
Nghĩa bóng của cụm này là thoát khỏi cảnh khổ sở, u tối, được tự do trở lại sau thời gian dài bị cầm tù hay phải chịu oan ức.
Có thể hiểu là “được sống lại”, “được giải thoát”, hoặc “lại có hy vọng”.
Trong ngữ cảnh của truyện có thể hiểu là: Sau bao năm linh hồn bị giam cầm trong pháp khí, đến khi bảng Phong Thần mở ra (một sự kiện lớn, mang tính thiên cơ), Ngao Bính mới có cơ hội sống lại và nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
__
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác như vừa bôi nhọ cả long tộc, *quỳ lạy* xin hãy tha lỗi cho tôi.
Đáng lẽ nên viết tiểu luận rồi nhưng ngồi thẫn thờ trước máy tính nửa tiếng, cuối cùng lấy điện thoại viết fanfiction Haha.
______
Bài viết đã có sự cho phép của tác giả. Tui không giỏi Tiếng Trung nên chỉ đúng tầm 80%.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro