141-145


Chương 140  Không thể yêu nữa (2) 

"Hiện tại đến phiên anh làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, còn không chủ động nhanh lên sao?" Vương Cẩm Hân đứng trước mặt Lãnh Dạ Hi, bên môi nở nụ cười nói.

Lãnh Dạ Hi nhíu mày nhìn cô một cái, gương mặt lạnh như băng, không để ý đến cô.

"Cái người này như vậy là có làm hay không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ là cơ hội tốt ngàn năm có một. Theo tình huống trước mắt, cô ấy là không thể nào sẽ cùng Mộ Ly sống chung với nhau rồi, mà còn anh, Lãnh Thiếu, anh thanh xuân tới." Nói xong, Vương Cẩm Hân còn hào sảng đưa tay vỗ vào đầu vai Lãnh Dạ Hi, một bộ dáng huynh đệ ngươi mạnh khỏe không.

Lãnh Dạ Hi giơ tay lên đánh rơi tay của cô, "Vương Cẩm Hân, cô rất nhiều chuyện, cô có biết hay không!"Âm thanh khó chịu .

"Biết!" Vương Cẩm Hân nhìn anh, cong lên môi, "Tôi chính là sợ anh quá đồ ngốc, không biết nắm lấy cơ hội." Người đàn ông này cũng thiệt là, lúc ấy Quý Linh Linh đi theo Mộ Ly, cái kia vẻ mặt, giống như mất vợ. Hiện tại người phụ nữ đó đang ngủ mê man ở trước mặt của anh, anh cư nhiên không biết nắm bắt.

"Cô biết cái gì." Lãnh Dạ Hi tức giận nói một câu.

"Đừng nói với tôi , anh không phải thích cô ấy rồi. Anh hoa tâm như vậy sao?" Vương Cẩm Hân chọc anh chỉ thích trêu ghẹo, tới lui chỉ là đùa giỡn Quý Linh Linh.

"Cô. . . . . ."

"Như thế nào? Nếu như tôi là anh, liền trực tiếp thượng!" Vương Cẩm Hân lại gần, nhỏ giọng nói.

Đột nhiên, Lãnh Dạ Hi một tay cầm lấy cằm của cô, "Vương Cẩm Hân, cô nói lời như vậy nữa, cũng đừng trách tôi không khách khí!" Ác thanh ác khí nói, tràn đầy uy hiếp.

"Ha ha, không đến nỗi, không đến nỗi. . . . . ." Vương Cẩm Hân vừa thấy khuôn mặt tốt thui của anh, lập tức cười lấy lòng, trời mới biết người đàn ông này, xuống tay rất nặng, hơn nữa tính khí quá xấu.

Lãnh Dạ Hi hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, tay chậm rãi buông ra, đang lúc Vương Cẩm Hân chuẩn bị chạy thì anh một tay liền bắt được tay của cô, "Đi đâu?"

"Trở về Khoa Lý a."

"Chhỗ nào cũng không được đi, ở chỗ này cùng với. . . . . . Cô ấy!" Lãnh Dạ Hi nói lời này thì, dừng lại nửa giây, lại vòng vo ánh mắt.

Vương Cẩm Hân khẽ giương môi, "Lãnh Dạ Hi, anh là muốn cho tôi theo cô ấy, còn cùng anh ở đây?" Nói xong, cô liền chậm rãi hướng gần tới anh, khẽ cúi người xuống, không chút để ý, nơi cổ áo đang lộ ra cái gì.

"Vương Cẩm Hân !" Lãnh Dạ Hi cất giọng.

"Như thế nào?" Lại gọi cô nhốn nháo, như vậy là người đàn ông này đang kiềm chế nha, nói xong, Vương Cẩm Hân cư nhiên đỉnh đạc trực tiếp giạng chân ở trên đùi của anh.

Cô một cái tay vòng quanh cổ của anh, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo của anh, "Nếu như, anh không cần cô ta, tôi. . . . . . Tôi sẽ không bỏ qua anh." Cô kéo lại cà vạt của anh, muốn anh nhích lại gần mình.

Lãnh Dạ Hi khẽ ngẩng đầu lên, "Cô muốn tôi?" Môi lạnh khẽ nâng lên.

"Nghĩ." Vương Cẩm Hân lại gần hắn, khiến cho khoảng cách giữa môi hai người, đại khái cũng chỉ có ba cm.

Đang lúc Vương Cẩm Hân còn muốn tiếp cận, Lãnh Dạ Hi đẩy cô ra.

"Tỉnh!"

Vương Cẩm Hân nghe tiếng, quay đầu, thấy Quý Linh Linh đang mở mắt nằm trên giường.

"Tôi. . . . . ." Làm sao vậy, không ngồi dậy được, Quý Linh Linh chỉ có cảm giác cả người vô lực, lại nằm trở về.

"Không nên cử động, thân thể của cô còn rất yếu ớt." Vương Cẩm Hân không chờ Lãnh Dạ Hi đứng dậy, bước tới, nhẹ nhàng đè Quý Linh Linh xuống.

Quý Linh Linh nhìn Vương Cẩm Hân , mắt không khỏi ướt át, "Cám ơn. . . . . . Cám ơn các người."

Lúc này Lãnh Dạ Hi cũng tới đến trước giường của cô, "Cô muốn rời khỏi anh ta không?" Lời nói này, có thể hỏi trực tiếp như vậy.

Cô nhẹ nhàng giật giật môi, không nói gì, nhưng đầu lại nặng nề lắc lắc.

Hoảng hốt , chỉ nghe thấy Lãnh Dạ Hi nhẹ nhàng thở dài, Quý Linh Linh cố gắng mở mắt, nhìn bọn họ nói chuyện, nhưng đầu lại choáng váng, để cho cô không nhịn được lại ngủ, thời điểm đang ngủ, cô chỉ nghe được.

=Mộ Ly sức quyến rũ lớn đến như vậy?
=không biết. Tôi chỉ biết cô ấy hiện tại không thể ở cùng anh ta, anh ta sẽ tổn thương đến cô ấy.

=tổn thương? Mộ Ly sẽ không làm loại chuyện như vậy.

=hừ, trước kia không biết, không có nghĩa là sau này sẽ không, cô ấy trở về sẽ không được sống dễ chị . Hơn nữa, bây giờ cô ấy đối với anh ta là yêu, là gánh nặng.

=anh cũng biết?

Tiếp đó, liền không còn âm thanh nữa, cô không biết bọn họ còn nói bao nhiêu, chỉ biết, cô không thể thương anh nữa rồi, coi như yêu, cũng không thể nữa biểu hiện ra.

Bọn họ yêu, quá nặng nề.

=thố thố =

"Quý tiểu thư, chúng tôi đón cô về nhà."

Khi Quý Linh Linh tỉnh táo lần nữa, Vú Lâm đã dẫn người đến bệnh viện nhận tìm cô.

Quý tiểu thư. . . . . . cách gọi cũng thay đổi sao? Vú Lâm cũng không cùng cô đứng chung một chỗ rồi sao?

Ở trên đường trở về, Quý Linh Linh vẫn hỗn loạn như cũ , cô chỉ hỏi một câu, Mộ tiên sinh đi về à. Vú Lâm cũng chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, ừ.

Thì ra là, bọn họ mọi người, đều không hi vọng cô nữa thương anh nữa rồi. Thì ra là, Tần Mộc Vũ nói với cô tất cả đều là thật.

Cứ như vậy ư, biết rõ anh bây giờ đã bị thương đến tận cũng rồi, bây giờ còn muốn cô đạp anh một cước, không thương anh, không thương anh, nếu như không phải là bởi vì trong bụng có bảo bảo, cô sẽ không luyến tiếc nhiều như vậy, bởi vì bọn họ nhất định đời này sẽ lựa chọn rời bỏ.

Quý Linh Linh giơ tay lên xoa gương mặt đầy nước mắt, thật ra thì tất cả đều đơn giản như vậy, chỉ cần cô. . . . . .

Trở lại biệt thự, Mộ Ly đang ngồi ở trên ghế sofa, khi cô vừa vào nhà, bọn họ liền bốn mắt nhìn nhau.

Quý Linh Linh nhìn trong mắt anh đầy xa lạ, ý lạnh nhanh chóng lang đầy cơ thể, ngẩn ra trong chốc lát, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại.

"Hiện tại có rãnh không? Chuẩn bị cùng anh nói một ít chuyện." Quý Linh Linh một bộ dáng tự nhiên đi đến trước mặt của anh, nếu như không phải đang một cái tay nâng bụng, thì so với người khỏe mạnh bình thường rất giống nhau.

Mộ Ly lạnh lùng nhìn cô, không có lên tiếng.

"Trước tiên là nói một chút về, đứa bé trong bụng này, nếu anh không muốn? Chỉ cần một câu nói, không cần, ngày mai tôi liền đi bệnh viện phá; nếu như muốn, tôi liền ở chỗ này sinh ra, rồi sẽ rời đi." Quý Linh Linh lời nói uyển chuyển khéo léo, tựa như không liên quan đến bản thân.

Anh khẽ nheo mắt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Hai người chúng ta đã từng yêu nha, không phải có câu nói không có bữa tiệc nào không tàn. Mặc dù chúng ta bây giờ. . . . . . Anh tám phần là hết sức chán ghét tôi đi, nếu như không phải là bởi vì bảo bảo, anh còn có thể đối với tôi hạ sát thủ. Ha ha, xem ra tôi còn muốn cảm ơn đứa nhỏ trong bụng đó."

Vú Lâm đứng ở cách đó không xa, gương mặt kinh ngạc, nghe âm thanh lạnh lùng của Quý Linh Linh, bà cho là mình nghe lầm, nhưng người sống sờ sờ đứng ở nơi đó.

Mộ Ly đứng dậy, Quý Linh Linh mắt nhìn hành động của anh, lập tức đề phòng, cô nhìn chằm chằm anh, gương mặt bình tĩnh.

"Rất tốt, cô nói không sai. Nếu như không phải đứa bé này, tôi đã sớm. . . . . . Liền để cho cô biến mất khỏi cái thế giới này, vì cha cô chuộc tội." Âm thanh của anh vẫn êm tai cũ, nếu như không phải là bởi vì lời nói quá mức ác độc, còn có thể làm cho người ta tưởng lầm là lời tâm tình.

Quý Linh Linh khẽ mấp máy môi, lộ ra nụ cười, "Thật buồn cười, con nhớ không trước đây, anh yêu tôi, ha ha, cho nên anh hứa cả đời cũng không gây thương tổn tôi." Lời của cô..., không chút nào yếu thế.

Cô nói đúng, anh sẽ không làm thương tổn cô, anh không làm được, cho dù đã hận cô đến tận xương tủy.

"Bốn tháng sau, sinh đứa bé, liền rời đi tầm mắt của tôi, cả đời tôi cũng không muốn gặp lại cô."

Ha ha, anh thật là đáng yêu, cái gì cũng đều muốn cả đời.

"Tôi có một cái điều kiện." Quý Linh Linh cố gắng khiến cho chính mình giữ vững thân thể, cô muốn cùng anh đặt ở cùng một cái địa vị, như vậy, lẫn nhau lạnh lùng , mới có sức lực chân chính, mới có thể hóa giải được đau đớn trong lòng anh.

Lấy độc trị độc, đại khái chính là cái ý tứ này chăng.


Chương 141 Lão Nam Nhân (1)

"Uhm. . . . . . Thị trưởng không cần nha, người ta thân thể không được thoải mái." Trong phòng lớn cưa một nhà hàng, một nam một nữ động tác cực kỳ thân mật. Cô gái, tóc dài tán loạn, thân thể không xương nhu nhược tuyết trắng, nằm ở trên thân người đàn ông.

"Bảo bối, mấy ngày không thấy, em càng ngày càng kích tình rồi." Lục Chính Hạo một cái tay khẽ vuốt gương mặt của cô ta, trong mắt tràn đầy * tư vị.

"Nào có a." Cô ta thẹn thùng cười một tiếng.

"Không? Em còn thẹn thùng như vậy, ha ha, bảo bối, anh rất thích cái bộ dáng này của em nha, ha ha."

"Ai nha, anh xấu lắm, xấu lắm, người ta chỉ là muốn anh nha, anh gần đây không biết bận rộn cái gì, cũng không thấy được."

"Ha ha, gần đây là có chút vội. Dao Dao, có muốn mang thai đứa bé của anh?"

"Thị trưởng ~" Giang Tâm Giao vừa nghe thấy lời ấy, nụ cười trên mặt, không khỏi có chút cứng ngắc.

"Hả? Không thể được sao?" Lục Chính Hạo bàn tay theo sống lưng cô chạy xuống phía dưới, "Hiện tại người đàn bà kia ở trong bệnh viện, cũng mau chết thôi, đứa con gái kia, anh cũng vậy không trông cậy gì vào nó. Em không phải vẫn muốn có cái danh phận sao?" Lục Chính Hạo bàn tay lập tức đưa đến trước mặt, một tay nắm được cằm của cô ta, "Dao Dao, đây chính là một cơ hội."

Nhìn vào tròng mắt hắn, Giang Tâm Giao trong lòng không khỏi run lên, sanh cho hắn một đứa con? Quả thật chính là chuyện cười! Hiện tại cô ta đã có Mộ Ly, như thế nào lại để cái Lão Nam Nhân ở trong mắt đây?

"Ai nha, thị trưởng, không cần làm cái bộ dáng này nha, em không có nói không sinh a, chủ yếu là. . . . . . Người ta sợ hư danh tiếng thị trưởng của anh. Anh cũng biết, giống như em vậy . . . . . ." Giang Tâm Giao nói đến đây, cố ý một tay bịt mũi đáng thương, rất rõ ràng lộ ra ngoài, một cô gái yếu đuối, như thế nào có thể chống lại lời đồn đãi phi?

"Hả? Thì ra là em là đang lo lắng cái này? Ha ha, Dao Dao, em hoàn toàn có thể yên tâm, nữ nhân của Lục Chính Hạo, không phải ai cũng dám cho sắc mặt. Đến đây đi, bảo bối, anh hiện tại rất nhớ thân thể của em." Lời của hắn mới vừa nói xong, còn chưa chờ Giang Tâm Giao có phản ứng, Lục Chính Hạo một tay liền đem cô ta đè ở trên người, sau đó một dùng sức động, liền thấy Giang Tâm Giao nhíu mày.

"Bảo bối, kêu lên đi, anh thích bộ dáng phóng đãng trên giường của em, ừ. . . . . ." Lục Chính Hạo nắm thật chặt eo của cô ta, trong âm thanh tràn đầy ái dục.

Nằm phía bên dưới, đã có nhiều ngày không có hưởng thụ được ngọt ngào này, lần này cô ta tìm đến mình, làm sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vậy? Giang Tâm Giao, hiểu được suy nghĩ của đàn ông, lại hiểu được cách nhìn sắc mặt, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ cô ta bên người, cũng là có nguyên nhân.

"Ô. . . . . . Thị trưởng ngài thật đúng là. . . . . ." Càng già càng dẻo dai, cái từ này hình như không thích hợp. Giang Tâm Giao nghiêng đầu, trên mặt lộ ra chán ghét nhưng không dễ phát hiện được, cùng cái Lão Nam Nhân này ở chung một chỗ thời gian dài như vậy, cô là càng ngày càng ghét hắn, người đã già, mềm mềm mại mại, lại có bộ dáng này, cũng không biết hắn từ đâu tới khí lực lớn như vậy.(thắc mắc nhỏ "mềm mềm mại mại" đang nói đến cái gì vậy?)

"Bảo bối, anh muốn em mang thai đứa nhỏ của anh!"

"Chuyện này. . . . . ." Tuyệt đối không thể nào, cô chỉ là làm người tình của hắn mà thôi, không có bất cứ hứng thú gì về việc sanh con cho hắn.

"Không. . . . . ."

Lời cự tuyệt thanh còn chưa kịp nói ra, Lục Chính Hạo một tiếng gầm nhẹ, mầm móng một giọt không còn sót lại đều được gieo vào trong người cô ta.

Giang Tâm Giao cũng cảm thấy, lúc này trong lòng của cô ta không nói ra được phản kháng, cái Lão Nam Nhân này, lại còn dám làm như vậy ! Nếu như cô nói không sinh, ai có thể ép buộc được ?

Đáng chết, đời này cô chỉ muốn vì Mộ Ly sanh con, nhưng tốt nhất chính là không cần sinh, sinh đứa bé thân thể cũng sẽ biến dạng, đối với đàn ông lực hút liền thấp xuống, đối với việc này thật sự là không có bất kỳ hứng thú nào.

Hô. . . . . . Bởi vì trên người mệt mỏi, Giang Tâm Giao trừ trong lòng thở dài, cũng không có làm gì khác, bởi vì hiện tại có làm gì nữa, cũng đều không còn kịp rồi.

Phiền toái, tên chết tiệt này còn muốn làm, tuổi đã cao, còn muốn một đứa bé, cũng không thể nghĩ tương lai mình có phúc khí hưởng thụ đứa bé hiếu thuận không! Giang Tâm Giao thầm nghĩ , lại cảm thấy ghê tởm.

Nếu để cô vì Mộ Ly sanh con, khẳng định không cần suy nghĩ, liền sảng khoái đồng ý, thế nhưng. . . . . . Hừ, cho dù hắn Thị trưởng thành phố vậy thì như thế nào?

Phát tiết xong sau Lục Chính Hạo lập tức nhào vào trên người Giang Tâm Giao, "Bảo bối, em. . . . . . Phía dưới càng ngày càng rồi. . . . . . Có phải hay không có làm cái gì để co lại rồi hả ?"

"Mới không có. . . . . ." Giang Tâm Giao lầu bầu một câu, nhưng trong bụng vẫn không khỏi căng thẳng, loại chuyện như vậy hắn đều biết

.

Nói đến cái việc này, cô vì Mộ Ly mới đi làm, nữ nhân nơi đó từng trải qua, đối với nam nhân sức quyến rũ dĩ nhiên là sẽ giảm đi rồi, hơn nữa cô muón để cho Mộ Ly có được những cái tốt nhất, chỉ là không có nghĩ đến, làm lâu như vậy, cuối cùng để cho lão gia hỏa này hưởng lợi."Ha ha, nữ nhân nha, làm những thứ này còn không tất cả đều là vì nam nhân sao, không cần lo lắng, anh sẽ cho em một danh phận."

"Lúc nào thì?" Cô ta không phải nóng lòng muốn biết, cô ta chỉ là muốn biết trước mà chuẩn bị. Dù sao, nếu như cô ta không bắt được Mộ Ly, thì Lục Chính Hạo cái lão gia hỏa này, không thể tùy tiện buông tay, nửa đời sau còn phải trông cậy vào hắn.

"Chờ nữ nhân kia chết rồi." Lục Chính Hạo cười đến gương mặt vô ngại, hình như trong miệng hắn nữ nhân kia, là người xa lạ.

"Hả? Cô ta là vợ của anh, cô ta có thể dễ dàng chết như vậy sao?" Cái lão gia hỏa này, còn muốn cho mình ăn * thuốc sao? Cô cũng không phải là trẻ con, những quỷ này lời nói, lừa cô?

"Bảo bối, anh muốn khiến người chết, còn có thể sảng khoái còn sống." Lục Chính Hạo vọc mái tóc dài của cô ta.

Thì ra là, hắn muốn làm như vậy.

"Vậy con gái anh sẽ đồng ý?"

"Nó chỉ là của anh, anh là cha nó, nó phải nghe anh. Nếu như không nghe, cút ngay đi ra ngoài,anh sẽ không ngăn lấy." Lục Chính Hạo hiện tại trong mắt đều là hồ ly tinh Giang Tâm Giao, cái gì người nhà, cái gì vợ chồng, cái gì phụ nữ, đều là mây khói.

"Khanh khách, nghe lời của anh kìa, anh rất ưa thích người ta chứ sao." Nghe Lục Chính Hạo, không hiểu trong lòng Giang Tâm Giao cảm giác vô cùng tự hào. Một người đàn ông có thể vì cô vứt bỏ nhà cửa vợ con, cứ như vậy, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy thật tốt.

"Em là bảo bối của anh, anh đương nhiên thích em ròi." Nói xong, Lục Chính Hạo lại nằm ở phía sau của cô, hôn phía sau lưng của cô, "Bảo bối, nơi này thật trơn."

"Khanh khách. . . . . . Ghét, lại làm em nhột. . . . . ." Giang Tâm Giao lần này trong mắt không có chán ghét, ngược lại còn lại là vô hạn thích, người đàn ông này, trừ lớn tuổi một ít, gian trá một ít, những thứ khác cô đều thích. Có quyền, có tiền, còn yêu thích cô. Chuyện trên giường, mặc dù thân thể có chút thiếu sót, nhưng những thứ khác lại làm không tệ, cuối cùng cũng có thể đền bù.

"Bảo bối, muốn Mộ Ly đụng vào em sao?" Lục Chính Hạo hôn cô, nhỏ giọng hỏi .

"Không có, người nam nhân kia không có nhãn quan." Giang Tâm Giao cắn răng mà nói ra.

"Ha ha, cái tiểu tử thúi kia, từ nhỏ đã không có ánh mắt, còn có thể trông cậy vào hắn trưởng thành, có thể có tiền đồ gì. Cuồng vọng tự đại, hắn thật đúng là cho là mình là không quân Thượng tá, có chút tiểu quyền, liền đem cái đuôi nhô lên thật cao, sớm muộn cũng sẽ bị người khác chơi." Lục Chính Hạo trong giọng hoàn toàn đều là bất mãn.

"Ừ. . . . . ." Lục Chính Hạo * thủ đoạn cực cao, hiện tại làm cho cô đã sớm Dục Hỏa Phần Thân rồi."Cái gì gọi là bị người khác làm?"

"Ha ha, hắn công cao, chắc chắn sẽ có người nhìn không qua , hắn một không quân Thượng tá, bên ngoài kiêm một quốc phòng đặc phái viên, kia chỉ là một kiểm soát viên mà thôi. Nhưng thế nhưng hắn lại không biết cố kỵ ai, ha ha, em nói, có người có thể nhìn hắn không thuận mắt hay không?" Nói tới chỗ này,người đối với Mộ Ly hận thấu xương chính là hắn, cái tiểu tử thúi này rất cao ngạo, ngay cả hắn đường đường thị trưởng đều không để ở trong mắt, hắn thề phải để cho Mộ Ly mổ ngày nào đó không có cuộc sống tốt.

"Ừ. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Mộ Ly hắn chính là tra chuyện tình cha mẹ của hắn thôi. . . . . ."

"Cha mẹ hắn chết vài chục năm, tra cái gì, có cái gì tốt tra? Hắn thật sự coi chính mình tìm được kết quả gì. . . . . ." Đột nhiên một dùng sức, Giang Tâm Giao rên rỉ, "Cái tiểu tử thúi kia, sớm muộn cũng sẽ chịu khổ đấy!"

Mộ Ly sẽ chịu khổ sao?

"Ha ha, bảo bối, em quả nhiên không cho hắn chạm qua, ha ha, cái tiểu tử thúi kia, còn dám giành nữ nhân với ta sao!"

"Dĩ nhiên, em là của anh nha, tại sao có thể bị hắn đụng. . . . . ." Cô không vui mừng nổi, nhưng là cũng không phải vội, Mộ Ly sớm muộn gì đều là của cô.

"Ha ha, nhớ, em là nữ nhân của ta. Nếu để cho anh biết hắn đụng vào em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Không quân Thượng tá thì như thế nào, còn không phải anh muốn làm hắn sống, năm đó cũng. . . . . ."

"Hả? A!"

Lục Chính Hạo dùng sức một chút, khiến Giang Tâm Giao quên mất suy tư.

Mộ Ly, nếu như anh nhìn thấy màn này, anh nhất định sẽ không tin tưởng đi, ở trước mặt anh, tôi không có bất kỳ sức quyến rũ nào, nhưng là bây giờ cái Lão Nam Nhân này, yêu tôi muốn sống chết.

Hừ, sớm muộn gì tôi cũng vậy sẽ cho anh biết, trừ Quý Linh Linh, tôi cũng sẽ làm cho anh yêu tôi như vậy.


Chương 142 Lão Nam Nhân (2)

"Tiên sinh, Quý tiểu thư buổi tối nghỉ ngơi ở đâu?" Vú Lâm đứng ở trước bàn ăn, kính cẩn hỏi.

"Phòng khách." Quý Linh Linh không chờ Mộ Ly mở miệng, liền nói.

Mộ Ly buông xuống đũa trong tay, ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô.

"Nhưng. . . . . ." Vú Lâm có chút chần chờ.

"Nhưng? Vú Lâm, giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi ở phòng khách là tốt." Quý Linh Linh bưng lên một chén cháo gà, không có hình tượng chút nào ừng ực nuốt vào.

"Quý tiểu thư. . . . . . Phòng khách rất lạnh không thích hợp cho phụ nữ có thai ở, đối với bảo bảo. . . . . . Không tốt." Vú Lâm lúc nói chuyện có chút khó khăn.

"Không có quan hệ, thân thể của tôi rất tốt, ban ngày phơi nắng nhiều một chút là tốt." Quý Linh Linh ngược lại chẳng hề để ý.

"Nhưng. . . . . ."

"Không được!"

Mộ Ly bỗng dưng lên tiếng.

Quý Linh Linh nhướng mi, nhìn về phía anh, cô cũng muốn nghe nguyên nhân.

"Sức khỏe của cô, tôi sẽ không xen vào, nhưng không được gây hại cho đứa bé của tôi."

Con của anh?

"Bảo bảo không có như vậy yếu ớt!" Quý Linh Linh trả lời.

"Tôi nói không được, là không được." Mộ Ly nói xong, liền đứng lên, "Ở nhà chính, nơi nào cũng không được đi."

"Nếu như tôi không muốn !" Quý Linh Linh cũng học bộ dáng của anh, đứng lên, hình như đứng so với ngồi sẽ cảm thấy có hình tượng tức giận nhiều hơn.

Chống lại tròng mắt lạnh lẽo của anh, mặc dù có chút không thích hợp, nhưng cô như cũ duy trì hình tượng của mình không nhúc nhích.

Nhìn hai người như thế giằng co, Vú Lâm chỉ cảm thấy mệt mỏi, khó xử muốn chết.

"Quý tiểu thư, đứa bé là vô tội, cho nó môi trường sống tốt, đối với cuộc sống sau này cũng tốt hơn ."

Quý Linh Linh mấp máy môi, đối với lời nói của Vú Lâm, cô không thể phản bác.

"Tôi cũng muốn đứa trẻ được phát triển trong môi trường tốt nhất, chỉ là không muốn cùng người không có liên quan ở chung một chỗ thôi." Quý Linh Linh lời nói rõ ràng cực kỳ, cô muốn phân chia rõ ràng mối quan hệ của cả hai.

Bỗng nhiên, trước mắt của cô tối sầm lại, nhìn lại thì thấy anh đang đứng trước mặt.

Anh một tay nâng lên cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng mình.

Quý Linh Linh môi mím thật chặt môi, coi thường sự đau đớn đến từ bàn tay to lớn kia.
"Cô có tư cách gì không muốn cùng tôi ở chung một chỗ?"

Tư cách? Tư cách của cô có rất nhiều a.

Cô giơ tay lên, dùng hết sức lấy tay anh xuống.

"Bởi vì anh hận tôi. . . . . . Nếu như lý do này không đủ, tôi còn có thể cho anh thêm một, bởi vì tôi đối với anh không còn hứng thú." Quý Linh Linh từng chữ từng câu, lời nói rất rõ ràng.

Đang đứng ở giữa hai người, Vú Lâm ngây cả người.

Bọn họ mặc dù. . . . . . Bây giờ mặc dù chỉ còn mốt liên hệ mỏng manh là đứa bé chưa ra đời kia, nhưng là. . . . . . Cũng không thể mỗi ngày gặp mặt là lãnh ngôn lãnh ngữ như vậy, chẳng lẽ mùa thu còn chưa đủ lạnh sao?

Cuối cùng, còn là Mộ Ly quay người đi lên lầu trước.

Quý Linh Linh chỉ có thể đứng yên nhìn theo bóng lưng của anh, dù sao đã quyết định, thì không thể dễ dàng thay đổi, nếu phòng khách không thể ở,thì liền trực tiếp lần nữa"Cùng giường chung gối" đi, dù sao cũng là thói quen.

"Quý tiểu thư, vậy cô. . . . . . Lên lầu nghỉ ngơi đi, Mộ tiên sinh. . . . . . Tâm tình không được tốt lắm."

"Ừ, tôi trước tiên ở phía dưới nghỉ một lát." Biết rõ anh hiện tại tâm tình không được tốt, mình cũng cũng chưa có cần thiết lại đi trêu chọc.

"Quý tiểu thư, tôi có câu này, nói ra có chút không vừa ý cô, nhưng nếu như không nói. . . . . ." Vú Lâm có chút chần chờ.

"Hả? Vú Lâm, có chuyện gì, bà nói thẳng không sao đâu." Nói xong, Quý Linh Linh một tay đỡ bụng, liền lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

"Ngài bây giờ cùng Mộ tiên sinh. . . . . . Hai người các cô, chẳng lẽ tính toán vẫn như vầy phải không? Nếu như đứa bé sanh ra được, hai người sẽ làm cái gì? Ly hôn sao? Đứa bé kia cuối cùng về người nào?" Vú Lâm liên tiếp đặt ra vấn đề, đem nổi khổ trong lòng cô, toàn bộ nói ra.

Kể từ ngày đó lão Trung lén lút nói cho bà biết, không thể nữa gọi Quý Linh Linh là "Phu nhân" , bà cũng biết, chuyện càng thêm trở nên phiền phức rồi.

"Đứa bé về anh ấy." Quý Linh Linh cơ hồ là không cần suy nghĩ, đã nói đi ra.

"À?"

"Sinh đứa bé, tôi liền sẽ rời đi nơi này. Anh ấy về sau coi như không có tôi, cũng có đứa bé ở bên người làm bạn, như vậy ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn nữa." Quý Linh Linh thì ra là, đã sớm tính toán tốt tất cả.

A, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn sao? Nếu như không có cô, người nào có thể thay thế?

"Chỉ có duy nhất cái phương pháp này sao?" Vú Lâm hỏi dò.

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà, mím môi cười cười, "Hiện tại, đi một bước tính một bước thôi." Nói xong, cô liền đứng lên, Vú Lâm lo lắng đi tới bên người đỡ cô.

"Vú Lâm, về sau nếu như tôi không có ở đây, bảo bảo, chỉ hy vọng bà có thể chăm sóc nhiều một chút." Cô cúi đầu, một tay khẽ vuốt ve cái bụng. Đã từng ảo tưởng bao nhiêu tốt đẹp sau khi bảo bảo ra đời nhưng tất cả chỉ là mơ, khi mở mắt , toàn bộ hóa thành hư không.

"Quý tiểu thư. . . . . ." Vú Lâm giọng không nhịn được nghẹn ngào.

Quý Linh Linh quay đầu, vỗ nhẹ nhẹ tay của bà, không nói gì thêm, liền đi lên lầu.

Vú Lâm nhìn theo bóng lưng của cô, thật lâu chưa tỉnh lại, bà có thể nói cho Mộ tiên sinh, thật ra thì Quý tiểu thư yêu ngài sâu đậm như thế nào không?

Chương 143 Yêu, phải hồi đáp

Vào thời điểm, Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ.

Vừa vào cửa, cô vốn cho là Mộ Ly đã sớm ngủ, không ngờ anh đang ngồi trên ghế sofa, đọc sách. Nghe thấy cô vào cửa, đầu anh cũng không giơ, mà là khép lại quyển sách trên tay, làm như lơ đãng đặt ở bên giường.

Quý Linh Linh mới vừa đi hai bước, anh liền đứng lên, ngay sau đó cô liền dừng lại bước, cô ngẩn người ra, vừa đúng cùng Mộ Ly bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của anh nhàn nhạt, không có bất cứ cảm xúc, chẳng biết tại sao Quý Linh Linh cảm thấy mình như vật cản đường trong mắt anh.

Cô vội quay đầu, bước nhanh hai bước, vào phòng tắm. Hô. . . . . . Vào phòng tắm, cô liền mở khóa cho nước chảy, sợ cảm xúc của mình bị anh phát hiện.

Bên ngoài phòng tắm, Mộ Ly theo bóng dáng của cô, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, buồn bực không lên tiếng, cô đang dựa trên cửa, một tay đang che lại trái tim đang đập loạn nhịp."Tôi. . . . . . Tôi tắm trước, muốn sấy tóc khô mới có thể ngủ, anh ngủ trước đi." Vừa nói vừa mở miệng, Quý Linh Linh liền muốn cắn đầu lưỡi của mình rồi. Ai nha, lại nói loạn, coi như anh muốn ngủ trễ thì như thế nào, vậy thì thế nào, không được phép, không được phép.

Yên tĩnh một lát, đang lúc Quý Linh Linh đang hối hận về câu nói lúc nãy của mình, nhàn nhạt, rất nhẹ, cô giống như là nghe được một câu, "Ừ."

Cô bỗng dưng trợn to hai mắt, anh đáp lại cô? Trong lòng một hồi rối loạn, cô không khỏi cắn thật chặt hai môi, hai cái tay lung tung xoắn ở lại một chỗ.

Lại qua một hồi, Quý Linh Linh đứng được có chút tê chân rồi, việc cấp bách trước mắt, trước tắm gội rồi ngủ, vốn là thân thể mệt mỏi, bây giờ còn muốn lấy hết tâm tư"Đối phó" Mộ Ly , thật là làm cho cô có chút không chịu nổi.

Mộ Ly cũng không có ngủ trước, mà lại trở về salon đọc sách, dữ liệu về phụ nữ tiền sản!

Bất ngờ bảy chữ đỏ lớn, quả thật sẽ phải sáng mờ người mắt.

Anh trở lại trên giường, lật lại trang vừa rồi, tiếp tục xem.

"A!"

Đột nhiên một hồi tiếng thét chói tai, Mộ Ly lập tức nhảy lên, chạy đến cửa phòng tắm, "Có chuyện gì!"

"Ô. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi trượt chân rồi. . . . . ." Trong phòng tắm truyền đến lời nói Quý Linh Linh đứt quãng.

Vừa nghe thấy lời ấy, Mộ Ly căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, một cước liền đá vào tay cầm cái cửa lên, "Phanh" một tiếng vang thật lớn, cửa mở ra.
"Quý Linh Linh!" Vọt vào trong, xuất hiện trước mắt cảnh tượng, muốn dọa anh hư.

Quý Linh Linh trần truồng thân thể, ngã ngồi trên thảm trải sàn, trên mặt biểu hiện rất đau đớn, để cho lòng của anh lập tức rối đến cực hạn.

"Tôi. . . . . . Đau bụng. . . . . ." Quý Linh Linh vừa thấy được anh, cũng không có để ý đến những thứ khác, vươn tay thật chặt ôm cổ của anh, "Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

"Không cần nói." Mộ Ly không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm lấy eo của cô.

"Thật xin lỗi. . . . . . Thật. . . . . ." Quý Linh Linh cố gắng muốn dùng đôi tay ôm chặt anh, nhưng sức lực như ngày càng mất đi.

"Không nên nói nữa!" Mộ Ly gầm nhẹ một tiếng, giọng nói hình như xen lẫn mấy phần nghẹn ngào. Cảm giác trên tay của anh là gì, ẩm ướt lạnh lạnh. Trong ngực Quý Linh Linh đã sớm mệt mỏi rã rời dựa vào anh bất lực rơi nước mắt.

"Đứa bé. . . . . ." Quý Linh Linh nắm thật chặt bờ vai của anh, đôi môi lúc này đã sớm trắng bệt, "Xin lỗi. . . . . .Em không thể cấp cho Mộ gia. . . . . ." Đều do cô, đều do cô, nếu như không phải lúc tắm phân tâm, như thế nào lại mất hồn ngã nhào.

Mộ Ly một tay ôm cô thật chặt, "Em, cùng đứa bé, không được có chuyện gì!"

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, lệ quang liên liên nhìn anh, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy , nhưng không nói được lời nào.

Nơi trán đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì Mộ Ly đã sớm tìm xong rồi áo choàng tắm choàng cho cô, "Quên chuyện lúc trước, hiện tại chỉ cần nhớ, sẽ không có chuyện!"

Dứt lời, anh không có trì hoãn nữa, ôm cô vọt ra khỏi phòng.

Thân thể theo bước chạy của anh lắc lư , bụng dưới như cũ truyền đến từng trận đau nhói, cặp mắt bởi vì nước mắt kích thích đã bắt đầu sinh ra nóng rực. Cô tựa thật chặt vào trước ngực của anh, nghe tiếng thở hổn hển của anh,tiếng trái tim của anh đang đập.

Đã bao lâu rồi, bọn họ không có thân mật như vậy. Quên mất, không biết từ lúc nào, anh đã không ôm cô như vậy. Thời gian dừng lại đi, vì cô dừng lại có được không, mặc dù chỉ là một một lát, một lát thôi cũng được.

Để cho cô có thể khắc ghi lại, khoảng khắc ngắn ngủi này.

Trên gương mặt, đột nhiên dính chất lỏng nào đó lạnh như băng, cô mở hờ cặp mắt run một cái, tuy nhiên nó không có mở ra. Hiện tại cô cảm thấy rất mệt, nhưng không sao, hiện tại có một lồng ngực ấm áp cho cô dựa vào, cô không muốn tỉnh, hay là ngủ đi, ngủ đi.


Chương 144: Yêu, phải hồi đáp (2) 

 "Mộ tiên sinh, ngài đã hai ngày không có chợp mắt, đi về nghỉ ngơi đi, nơi này chúng tôi sẽ chăm sóc tốt." Vú Lâm đứng một bên, nhẹ nói .


"Đúng, Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư hiện tại. . . . . . Ngài không thể mệt mỏi mới được." Lão Trung đứng bên cạnh Vú Lâm, nói.

Yên tĩnh, kế tiếp chính là một trận trầm mặc, Mộ ly rời khỏi ghế ra ngoài phòng bệnh, cúi thấp đầu, không trả lời.

Vú Lâm cùng lão Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đồng thời ra vẻ bất đắc dĩ.

"Vú Lâm, bà trở về chuẩn bị canh gà đen, sau khi cô ấy tỉnh lại, sẽ đói." Mộ Ly bỗng dưng mở miệng.

"Hả? A a, tôi bây giờ lập tức đi chuẩn bị." Vú Lâm có chút sững sờ sau đó liền trả lời, nói dứt lời, liền vội vàng rời đi.

"Lão Trung."

"Mộ tiên sinh."

Mộ Ly ngẩng đầu lên, "Đem Tần Mộc Vũ gọi tới, tôi có chuyện muốn nói với anh ta." Cằm của anh đã lúng phún râu, cả người xem ra cũng tiều tụy đi vài phần.

"Dạ, để tôi đi làm." Lão Trung cũng rời đi.

Chỉ còn lại một mình Mộ Ly.

Anh quay đầu lại, vừa liếc nhìn phòng bệnh, cặp mắt chán chường, biểu hiện tâm tình lúc này của anh.
"Nếu như anh chăm sóc không tốt cho cô ấy, tôi liền sẽ mang cô ấy đi."

Mộ Ly nhìn đôi giày da xuất hiện trước mắt mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Những lời này, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, nhưng là lần này là một lần cuối cùng, anh và cô ấy không thích hợp." Lãnh Dạ Hi mặt bình tĩnh, cho dù là ai đều nhìn không ra tâm tình của anh lúc này.

Là tức giận sao? Hoặc là đối với loại tình cảnh này đã tập mãi thành thói quen? Hình như mỗi lần Quý Linh Linh bị thương tổn thì anh đều là người đầu tiên xuất hiện, nhưng hình như cô có chút không hiểu phong tình, mỗi lần cũng không phát hiện được anh tốt như thế nào.

Mộ Ly nhẹ nâng đôi môi, khóe miệng ngưng ra mấy phần nụ cười, "Anh muốn mang cô ấy đi? Lấy cái danh nghĩa gì."

"Yêu."

Mộ Ly nhẹ nheo mắt lại liếc nhìn anh, trong ánh mắt giống như chứa đao, đao đao muốn mạng của anh.

Lãnh Dạ Hiđi tới bên người anh, ngồi xuống bên cạnh.

"Bây giờ không phải là đã rất rõ ràng sao? Hai người các người căn bản sẽ không cókết quả tốt. Anh đã không thương cô ấy, tại sao không buông tay? Chẳng lẽ là bởi vì đứa bé?" Lãnh Dạ Hidựa vào ghế, giọng nói cực kỳ nhẹ nhõm.

Mộ Ly vẻ mặt trầm xuống, không để ý đến lời của anh.

"Vậy tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết một tiếng, nếu như anh đang để ý đến đứa bé trong bụng cô ấy, tôi đồng ý với anh, về sau đứa bé sanh ra được, tôi sẽ đưa đến bên cạnh của anh. Hoặc là, người giống như anh, còn lo lắng không tìm được người phụ nữ vì anh mà sinh con?" Lãnh Dạ Hikhông khỏi bật cười,

"Anh chỉ cần cô ấy, không cần đứa bé?" Mộ Ly quay đầu, hỏi.

Lãnh Dạ Hi vô vị nhún vai một cái, "Nếu như anh đồng ý để cô ấy mang theo đứa bé đi, tôi đương nhiên không có ý kiến, nuôi dưỡng đứa bé, tôi còn có chút kinh nghiệm." Lãnh Tư Viễn chính là một ví dụ rất tốt a.

Mộ Ly lại một lần nữa trầm mặc, không tiếp tục nói chuyện.

"Động lòng sao? Anh bây giờ đã tra ra đáp án năm đó, cũng xem như hoàn thành một cái tâm nguyện. Anh không thể hạ quyết tâm để lấy mạng của cô ấy, vậy thì thả cô ấy đi, sau đó anh có thể tìm kiếm người phụ nữ khác, bắt đầu lại một giai thoại tình ái khác. Anh sẽ có người phụ nư của mình, có đứa con mới, còn nữa . . . . . . Nhà." Lãnh Dạ Hiâm thanh, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, ít đi mấy phần trêu chọc.

Nhà? Đổi người phụ nữ khác, đổi đứa bé khác, đó là nhà của mình sao?

Thử nghĩ đến, Quý Linh Linh rời đi, ngày nào đóanh sẽ gặp được một người phụ nữ giống như Quý Linh Linh, anh lại một lần nữa lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, bắt đầu cuộc theo đuổi lãng mạn, nữa sau đó bọn họ rối rít rơi vào bể tình, anh và cô ta ở chung, ngày nào đó, sẽ có đứa bé của họ . Anh lại một lần nữa tiến hành"Lừa gạt cưới", cộng thêm một lời cầu hôn không quá đáng tin, cuối cùng cô ta nói một tiếng"Em nguyện ý" , như vậy "Nhà"của anh đã được lập.

Loại cảm giác này. . . . . . Hình như cũng không tệ lắm. Cuộc đời của anh không có gì tiếc nuối, có một người phụ nữ, có đứa bé, có nhà.

Nhưng. . . . . . Quý Linh Linh nên làm cái gì? Cô cũng sẽ lại một lần nữa gặp phải một người giống mình sao? Mà cái người đó, sẽ dễ dàng xuất hiện như vậy sao?

Không, không được, anh không cho phép chuyện như vậy xuất hiện, cô không thể nào tìm thêm một người giống mình, cô sẽ không lấy được hạnh phúc, cô. . . . . . Trong lòngmơ hồ có một chút không bỏ được.

Khi thấy cô ôm bụng đau đớn, là anh đã biết, anh không bỏ được cô, hơn nữa còn là vĩnh viễn.

"Nếu như anh không thả cô ấy, đau lòng vĩnh viễn là hai người các người. Có nghe qua một câu nói, thời gian là tốt thuốc giải, con người trí nhớ không có tốt như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ quên người kia, mà anh cũng cũng sẽ lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình."

"Nếu như tôi nói cho anh biết, không buông tha cô ấy?" Mộ Ly đầu cũng không chuyển, liền mở miệng nói.

"Vậy tôi hỏi một câu, anh còn có thể yêu cô ấy sao? Khi anh biết cha của cô ấy hãm hại cha của anh, anh còn có thể sẽ tiếp tục yêu cô ấy sao?" Lãnh Dạ Hiquá tàn nhẫn, anh muốn đem Mộ Ly bức đến đường cùng sao?

Không thể.

Anh không thể yêu cô nữa rồi, không phải là không yêu, là không thể yêu nữa.

Bỗng nhiên, Mộ Ly đứng dậy.

Lãnh Dạ Hibên ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

"Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu như có thể, dẫn cô ấy đi, vĩnh viễn không cần trở về nữa." Mộ Ly đi hai bước, liền ngừng lại, "Tôi hiện tại không có năng lực này."

Dứt lời, anh liềnrời đi.

Lãnh Dạ Hinhìn anh, từng bước một cách xa tầm mắt của mình, khóe miệng hiện ra mấy phần nụ cười. Anh ta đây là từ bỏ sao? Anh đây là thành công sao?

Vương Cẩm Hân đứng ở khúc quanh hành lang, nhìn Lãnh Dạ Hi , đây tựa hồ là lần đầu tiên anh cười khi gặp mặt Mộ Ly.

Lúc xế chiều, Quý Linh Linh tỉnh.

"Cô đã tỉnh? Ngủ được một giấc đủ dài, uống trước một ngụm nước đi." Vương Cẩm Hân đi lên trước, rót một ly nước, bưng đến trước mặt của Quý Linh Linh.

"Vương tiểu thư? Làm sao cô lại ở chỗ này?" Quý Linh Linh theo bản năng nhìn vòng quanh phòng bệnh, trong đầu cô mơ hồ nhớ, là anh đưa mình tới được.

"Bọn họ đã đi về hết rồi, đang đến phiên trực của tôi." Vương Cẩm Hân, đem đầu giường nâng lên cao giúp cô, dễ dàng uống nước.

"Oh." Cô hạ khóe mắt, chợt nhìn thấy trên bàn salon, "Vú Lâm đã tới?"

"Ừ, phải bà ấy tới đưa cho cô gà đen canh, đã đi rồi. Cô muốn uống sao? Tôi đem cho cô một chút."

"Không, không cần. Tôi hiện tại uống không được." Quý Linh Linh siết thật chặt ly nước, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cô không biết nên mở miệng hỏi làm sao.

Vương Cẩm Hân nhìn cô một cái, một bộ dáng tâm sự nặng nề, nhưng cuối cùng cô lại không có mở miệng.
"Vậy. . . . . . Cái đó Vương tiểu thư, tôi có thể xuất viện được không?" Anh ấy lúc nào thì rước tôi về nhà, câu nói sau cùng này, cô không nói ra ngoài.

"A, một lát chúng ta có thể đi, anh ta đang có công chuyện, chờ một chút sẽ tới." Vương Cẩm Hân ngồi ở bên người của cô, cúi đầu ngắm mười đầu ngón tay của mình.

Có công chuyện rồi sao, a, thì ra là vậy. Vừa nghe Vương Cẩm Hân nói xong, lòng Quý Linh Linh cũng buông xuống, cô nhìn cửa, trên mặt lộ ra mấy phần nụ cười.

Cái tên kia, anh rốt cuộc có thể ngụy trang bao nhiêu, cái cảm giác lành lạnh đó, nhất định là, anh rơi nước mắt. Cũng biết, đau lòng đi.

Vương Cẩm Hân ngẩng đầu thoáng nhìn, liền thấy được bộ mặt nở nụ cười ngân người, ngay sau đó cô liền lại cúi đầu, cười đến quá chói mắt, cô không dám nhìn thẳng.

"Xuất hiên hiện tượng xảy thai, bác sĩ nói này lần cũng không có cái gì đáng ngại, nhưng cô phải chú ý nhiều một chút." Cách một lát, Vương Cẩm Hân lại nói.

"Xảy thai?" Đột nhiên nghe được cái từ này, khiến Quý Linh Linh trong lòng không khỏi cả kinh, cô theo bản năng vuốt bụng của mình, bảo bảo xấu, con hù mẹ rồi.

"Ừ, chú ý một chút việc ăn uống cùng tâm trạng của cô, cô đã hơn sáu tháng rồi, nếu như đứa bé có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ gây ảnh hưởng đến cô."

"Không, sẽ không, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ bảo vệ tốt cho nó!" Quý Linh Linh có mấy phần lo lắng nói.

Vương Cẩm Hân ngẩng đầu lên, cười cười, "Được, cô có thể nghĩ như vậy là tốt. Phụ nữ, nên tự đối tốt với mình một chút , đàn ông cũng không phải là tất cả."

"Ừ." Đàn ông không phải là tất cả của cô, nhưng anh ấy là tất cả của cô.

"Em đã tỉnh?"

"Dạ Hi?" Quý Linh Linh nhìn người đàn ông đột nhiên tiến vào, trên mặt nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

"Tiểu Tiểu Tình, Tiểu Tư Tư, các con tại sao lại ở chỗ này?" Quý Linh Linh vừa thấy được hai đứa nhơ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Mẹ, Tiểu Tiểu đẹp trời nhớ mẹ nha." Nói xong, chỉ thấy bé con chạy tới bên giường của cô, thân thể nhỏ bé nhảy lên, nhưng là cuối cùng vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nằm ở bên giường.

"Tiểu Tiểu Tình, mẹ cũng nhớ con rồi." Quý Linh Linh xoa đầu nhỏ của bé, mắt không khỏi trở nên ấm áp .

"Mẹ, bệnh của mẹ khỏi chưa?" Tiểu Tư Viễn đứng ở bên cạnh Tiểu Tiểu, lôi kéo vạt áo của Quý Linh Linh hỏi.

"Ừ, Tiểu Tư Tư, mẹ tốt rồi. Hai người các con có ngoan không?"

"Ừ, Tiểu Tiểu Tình rất biết điều, anh Tư Viễn rất thương Tiểu Tiểu Tình."

"Ừ, chúng ta rất biết điều."

"Dạ Hi, hai đứa nó. . . . . . Cái đó hai đứa nhỏ . . . . ." Quý Linh Linh đang muốn hỏi Lãnh Dạ Hitại sao hai đứa nhở lại ở cùng nhau, liền thấy được Lãnh Dạ Hi đứng bên cạnh một đứa bé khác, một cô bé nhỏ, tóc được cắt ngắn, mặt trái xoan tiêu chuẩn, chỉ là có chút lạnh lùng.

"Con bé là cháu gái tôi, Vương Tính Tâm, Tiểu Ý." Vương Cẩm Hân nói xong, liền giang hai tay, chỉ thấy đứa bé được gọi Tiểu Ý, liền khéo léo đi tới bên cạnh.

"Mẹ, bạn ấy là bạn học mới, Tiểu Ý." Lúc này, tiểu Tư Viễn liền đi tới bên cạnh Tiểu Ý, không chút khách khí kéo tay của cô bé.

"Hả?"

"Mẹ. . . . . ." Tiểu Tiểu khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, " Chị Tiểu Ý chính là chị gái mà trước kia anh Tư Viễn nói. . . . . ."

A, cô hiện tại có chút hiểu, cái này Tiểu Ý, chắc hẳn trước kia có đi qua nhà bọn họ . Nhìn Tiểu Tiểu Tình cúi đầu, tay nhỏ nắm lấy nhau, trong bụng cô có chút đau lòng.

Tiểu Ý, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt kia, hình như cô đã gặp qua ở nơi nào .

"Chuẩn bị đồ đạt đi? Chúng ta chuẩn bị xuất viện." Lãnh Dạ Hi đem Tiểu Tiểu Tình ôm lên, một bên hỏi Vương Cẩm Hân.

"Ừ."

"Xuất viện?" Quý Linh Linh theo bản năng có chút không hiểu, "Đây là ý gì?"

Vương Cẩm Hân đứng lên, "Anh ấy dẫn cô xuất viện, tôi mới vừa rồi đã nói anh ấy đi làm công chuyện rồi mà."

Quý Linh Linh vừa cả kinh, "Tôi. . . . . ." Anh ấy đâu rồi, anh ấy tại sao không xuất hiện?

"Mẹ, chúng ta sẽ đên nhà Lãnh thúc thúc sao?" Tiểu Tiểu Tình cúi người, lôi kéo tay Quý Linh Linh.

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, có chút không nhìn rõ người trước mặt .

"Mẹ, mẹ khóc?"

Cô ngay sau đó khẽ lắc đầu một cái, chậm rãi cúi đầu, trong lòng nghẹn lại, không biết nên phát tiết như thế nào, anh ấy tại sao chưa có tới?

"Anh ta sẽ không tới, tôi dẫn em rời đi."

Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, vừa đúng chống lại ánh mắt kiên định của anh.

Anh ấy sẽ không tới, là có ý gì, anh ấy không cần cô sao? Không một lời từ biệt, thừa dịp cô hôn mê, trực tiếp đem cô bỏ lại? Tại sao lại như vậy, không nở để cô ở phòng khách, như thế nào có thể dễ dàng bỏ lại cô như vậy?

"Cẳm Hân, cô mang bọn nhỏ đi ra ngoài trước." Lãnh Dạ Hiđể Tiểu Tiểu Tình xuống.

"Mẹ, Tiểu Tiểu Tình sẽ ngoan nha, sẽ không khóc."

"Tiểu Tiểu Tình, a di mang bọn ngươi đi ra ngoài ăn cái gì đó, có được hay không?" Vương Cẩm Hân một tay lôi kéo Tiểu Ý, một tay ôm lấy Tiểu Tiểu Tình.

Tiểu Tiểu Tình nằm trên vai Vương Cẩm Hân, hai mắt vụt sáng lên, nhìn mẹ. Không phải mẹ bệnh đã tốt hơn ư, nhưng tại sao còn khóc, là bởi vì đau sao?

"Anh ấy tại sao chưa tới?" Đợi bọn họ đều đi hết, Quý Linh Linh liền ngẩng đầu lên hỏi. Cô cắn thật chặt môi, nước mắt theo gò má không khống chế được rơi xuống. Tay của anh khoác lên trên vai của cô, "Về sau, tôi sẽ chăm sóc em và bảo bảo, tin tưởng tôi."

"Anh? Chăm sóc tôi cùng bảo bảo?" Quý Linh Linh thân thể không nhịn được run rẩy, "Anh tại sao muốn chăm sóc tôi cùng bảo bảo? Tôi là người phụ nữ của Mộ Ly, bảo bảo là con của Mộ Ly , anh tại sao muốn chăm sóc? Tại sao?"

Quý Linh Linh ôm lấy tay của anh, "Anh nói cho tôi biết, tại sao là anh, tại sao là anh a! Tôi không thương anh, tôi căn bản cũng không yêu anh a, anh biết rõ ràng . . . . . . Vì. . . . . ." Nước mắt vào giờ khắc này đã hoàn toàn không thể khống chế, cô nghẹn ngào lớn tiếng hỏi, "Tại sao anh còn phải làm như vậy? Tôi muốn Mộ Ly , người tôi yêu là Mộ Ly ! Là Mộ Ly , anh có biết hay không!"

"Quý Linh Linh, em bình tĩnh một chút!" Lãnh Dạ Hinhìn Quý Linh Linh gần như điên cuồng, một tay đè lại bả vai của cô, "Mộ Ly bây giờ đã không thể yêu em nữa, hai người ở chung một chỗ sẽ không có kết quả tốt, đối với em, đối với bảo bảo cũng không tốt."

"Anh ấy không thể yêu tôi nữa, nhưng tôi có thể thương anh ấy a. Anh có nghĩ tới hay không, anh ấy không thể yêu tôi, tôi lại không thương anh ấy, anh ấy sẽ khổ sở rất nhiều? Lãnh Dạ Hi , đến cuố cùng anh có bao nhiêu độc ác, vì lấy được tôi, anh không tiếc thủ đoạn nào, cho Mộ Ly một đả kích nặng nề?" Quý Linh Linh tâm tình dần dần bình tĩnh lại, còn dư lại chính là bất lực rơi lệ, và sự đau lòng, "Lòng của anh đến cuối cùng có bao nhiêu độc ác? Nếu như mà tôi trong lúc vô tình làm anh yêu tôi, như vậy. . . . . . Hiện tại tôi van cầu anh, không cần yêu tôi nữa, không cần yêu nữa. . . . . ." Cô chăm chú nhìn Lãnh Dạ Hi , cô chờ câu nói của anh, chờ anh nói buông tay.

"Em biết rõ anh ta không thể yêu em nữa, yêu một người lại không có được bất kỳ hồi báo, còn ý nghĩa gì?" Lãnh Dạ Hi ánh mắt trở nên băng lạnh.

"Chẳng lẽ anh yêu tôi, là có ý đồ sao? Yêu một người, chính là một loại cá cược sao? Vậy tôi hiện tại liền nói cho anh biết, tôi yêu anh ấy, không cầu bất kỳ hồi báo nào, chỉ cần anh ấy có thể cho tôi một chỗ nhỏ trong cuộc sống của anh ấy là được rồi."


Chương 145    Dứt khoát

"Cô ấy đâu?"

Vương Cẩm Hân sang bên cửa xe, vừa mở cửa xe vừa hỏi Lãnh Dạ Hi .

Anh dừng lại chốc lát, trầm mặc một hồi.

"Vương Cẩm Hân."

"Hả?"

"Về sau, để cho Tiểu Ý đi theo tôi đi, Tư Viễn hình như rất thích nó."Lãnh Dạ Hikhôngđầukhôngđuôi nói ra một câu như vậy.

Vương Cẩm Hân nhìn anh một hồi, vẻ mặt như muốn nói cái gì, nhưng cô lạikhôngcó nói ra.

"Ý của anh là, chuẩn bị choTư Viễn cưới Tiểu Ý?"

Lãnh Dạ Hi nhìn Vương Cẩm Hân như người ngoài hành tinh, "Bọn họ cũng chỉ là đứa bé, cách kết hôn còn rất sớm."

"Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy được, mười năm chỉ một cái chớp mắt. Nếu như anh cảm thấy Tiểu Ý cùng Tư Viễn nhà các người thích hợp, vậy tôikhôngquan tâm, giao nó cho anh thu dưỡng. Thanh mai trúc mã, suy nghĩ một chútkhôngtồi." Vương Cẩm Hân đôi tay ôm ngực tựa vào trên xe, bộ dáng kia hình như chuẩn bị đem đề tài này kéo tới hai mươi tám ngàn dặm.

"Vương Cẩm Hân. . . . . ."

"Sao?"

"Tôi xem cô rất rỗi rãnh, bệnh viện sa thải cô rồi hả ?"Lãnh Dạ Hi tay từ trên cửa xe buông xuống, cố gắng định thần lại nhìn cô.

"Cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là tôi muốn xem kịch , hiện tại xem xong rồi, tôi cũng phải trở về thôi."

"Cô đi đâu?"

"Trở về công việc a, thế nào, chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn một nhà anh cùng đi?" Vương Cẩm Hân đi hai bước, xoay người, nâng lên nụ cười hỏi.

Lãnh Dạ Hi quan sát cô một phen, sau đó khóe miệng cười cười, "Công việc à, vậy đi đi." Nói xong, anh liền mở cửa xe, lên xe.

Vương Cẩm Hân thấy thế, sau đó làm một động tác nhún vai.
"Chú ơi."

"Hả?"Lãnh Dạ Hi vừa lên xe, cánh tay liền bị một tay nhỏ bé kéo, anh quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình, "Tiểu Tiểu Tình khóc sao?"

Chỉ thấy Tiểu Tiểu Tìn mím thật chặt môi nhỏ, hai con mắt đã to như con thỏ nhỏ, hồng hồng sưng tấy , ngay cả chóp mũi cũng có chút đỏ.

"Tư Viễn, Tiểu Tiểu Tình thế nào? Con khi dễ bạn ấy?"

"Khôngcó. . . . . .Khôngcó! Là con có chút nhớ cha thôi." Tiểu Tiểu Tình vừa nghe Lãnh Dạ Hi la Tư Viễn, lập tức dùng tay mập lau nước mắt, bày tỏ békhôngsao.

"Ừ,khôngnên gấp, Tiểu Tiểu Tình một chút nữa là có thể thấy cha ."Lãnh Dạ Hi một bộ bộ dáng của cha, yêu thương khẽ vuốt ve đầu của Tiểu Tiểu Tình.

"Vậy chú ơi, chú có thích conkhông? Giống như Tư Viễn ca ca yêu thích con đó?" Tiểu Tiểu Tình cái mũi nhỏ hít hít, tiểu bộ dáng nhìn có mấy phần non nớt, lại có mấy phần thương yêu.

"Dĩ nhiên, chú rất thích Tiểu Tiểu Tình, cũng giống như Tư Viễn ca ca."

"Vậy chú thích Tiểu Ý tỷ tỷ sao?" Tiểu Tiểu Tình trợn to hai mắt, chờ đáp án của Lãnh Dạ Hi.

Lãnh Dạ Hi nhìn bé, nghĩ thầm mình đang là nặng bên này nhẹ bên kia rồi hả ? Tiểu Tiểu Tình bộ dáng này, nhìn rất uất ức. Đang lúc ấy thì, anh thoáng nhìn qua Vương Tính Tâm một chút, vừa đúng tiểu nha đầu kia đôi tay ôm ngực, mặt lạnh nhạttheo dõi anh.

Xem ra người chờ câu trả lời của anh cũngkhôngít nha.

"Thích, ba người các con chú đều thích, các con đều là bảo bối của chú. Tiểu Tiểu Tình, cha sẽ thương con, chú cũng sẽ yêu con." Nói xong, anh còn vương tay nắn nắn cái mặt tròn nhỏ của Tiểu Tiểu Tình.

Thật sao? Nếu như chú cũng thương Tiểu Tiểu Tình, tại sao còn phải đối với Vương di di nói, Tư Viễn ca ca thích Tiểu Ý tỷ tỷ? Tư Viễn ca ca cũng rất thích Tiểu Tiểu Tình a.(đổ mồ hôi nha)

"Tốt lắm, chú mang bọn con về nhà, ở nhà bảo mẫu đang chuẩn bị bánh pút-đing."

"Chú, hôm nay nói rất nhiều nha." Lãnh Tư Viễnkhôngnhịn được liếc Lãnh Dạ Hi một cái, lúc nào thì chú của mình cũng một ông già rồi.

"Tư Viễn ca ca, em sẽ đem dâu tây bánh pút-đing cho anh một nửa."

Lãnh Tư Viễn ngồi ở giữa Tiểu Tiểu Tình cùng Tiểu Ý, nhưng thân thể nhỏ békhôngtự giác hướng đến gần Tiểu Ý, mà lúc này Tiểu Tiểu Tình lại cũng đem thân thể tựa vào bên người Lãnh Tư Viễn, tay nhỏ bé vòng quanh cánh tay của Tư Viễn, cười đến đáng yêu.

"Tốt lắm á...,Anh biết rồi." Lãnh Tư Viễn khẽ nhăn lại mày, hình như đối với động tác của Tiểu Tiểu Tình, đã rất mệt mỏi.(tội con bé)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro