Chương 217: Hạc Vỉ

Hôm nay Khuých Đô mưa tuyết bay bay, lạnh tê tái. Hách Liên Hầu quỳ gối trong điện, quỳ đến chân tê tại, khóc ướt cả một tay áo.

" Tiết Duyên Thanh kia không biết xấu hổ, vì mưu hại ta mà không từ thủ đoạn nào. Đốc Lương Đạo Quyết Tây đút lót, sao có thể liên lụy đến Thuyên Thành? Đó là chỗ của Giang Thanh Sơn, nếu thực sự truy cứu đến nơi, cũng là do Giang Thanh Sơn làm chủ!" Hách Liên Hầu bỏ cái mũ quan để lên đầu gối, hắn khóc ròng nói: " còn có Sầm Tầm Ích, giờ này cắn ta không tha, rõ ràng là chê bai đối lập, còn cũng Tiết Duyên Thanh liên thủ thành một phe. Bọn họ làm thủ đoạn vô liêm sỉ, Khổng Bạc Nhiên còn muốn nể quá hóa hỏng, đều là phá hoại không khí triều đình!"

"Ngươi bớt nói những lời gian dối này cho ai gia!" Thái hậu giận không nén được giận, " Nếu ngươi thực sự ngay thẳng, Tiết Tu Trác có thể truy đến vấn đề khoản mục này không? Đốc Lương Đạo Quyết Tây ở Thuyên Thành tham ô không ít, nếu trong đó không có người bảo lãnh, liệu hắn có năng lực lớn như vậy hả?"

Trong điện đèn sáng trưng, cung nữ thái dám đều lui hết ra ngoài điện, chỉ có cô cô Lưu Tương quỳ gối phụng dưỡng. Hách Liên Hầu tiến đến chịu đòn nhận tội, ăn mặc phong phanh, giờ đây dưới cơn thịnh nộ của Thái hậu nơm nớp lo sợ.

Thiên Sâm Đế vừa chết, Thái hậu ngồi ở vị trí này để che đậy khẽ hở của thế gia, làm được đến ngày hôm nay đã sức cùng lực kiệt. Bà ta cách bức rèm che, thấy vọng mà than thở với Hách Liên Hầu.

Hách Liên Hầu nghe vậy không tốt, lê gối chạy về phía trước, nói: " Thái hậu bớt giận, hiện giờ bỏ xe mới là thượng sách, bất luận như thế nào, phải bảo vệ được Phan Lận."

Phan Lận là con trai trưởng của Phan Tường Kiệt, vẫn là quan viên Hộ bộ quan trọng. Năm ngoái bọn họ bị mất Nguyh Hoài Cổ, hiện giờ chỉ có Phan Lận còn có thể có chỗ đứng ở Hộ bộ, nếu vứt bỏ Phan Lận như vậy, thủ quỹ của thế gia sẽ không còn.

Thái hậu nói: " Giữ được Phan Lận, cũng không giữ được Phan Dật."

Phan Dật là chồng của chiếu nguyệt quận chúa, không có Phan Dật, chiếu nguyệt sẽ thủ tiết. Hách Liên Hầu nhất thời thương tâm, nghẹn ngào lau nước mắt: " Ta làm cha, nếu không bị ép đến mức đường cùng, sao lại nỡ vứt bỏ một con rể hiền lương như vậy? Ta cũng là bất đắc dĩ. Ta thà rằng con gái thủ tiết, cũng không tình nguyện để con bé chịu liên lụy."

Thái hậu phiền não sau bức mành châu, cuối cùng bà chỉ nói: " Ngươi về đi, để Chiếu Nguyệt và Phan Dật rời đi."

Mưa tuyết ngoài điện bay vào diêm cung, bức tường đỏ trầm mê tuyết trắng. Tiếng chuông nơi chòi gác cũ u oán, thúc giục tiến vào thẩm đường. Phan Lận có phẩm gia trên người, đối với các vị chủ thẩm trong nội đường không cần quỳ lễ.

" Sau năm Vĩnh Nghi, Đan Thành không được thưởng ruộng đất, nhưng hiện giờ tổng số Hộ bộ đo đạc so với Đan Thành trình báo là không giống nhau," Tiết Tu Trác dáng vẻ ngồi đoan trang, nhìn về phía Phan Lận, " Phan Dật nhậm chức phủ châu Đan Thành, rất nhiều ruộng đất không khai báo với hộ bộ, ngươi chủ quản Hộ bộ thuế vụ, mấy năm nay tra xét lỗ hổng thuế đất mà không bất luận cái gì nghi ngờ. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Đan Thành làm giả sổ sách thuế đất hay không?"

Phan Lận bị nhốt mấy ngày, quan bào đã bị nhăn. Hắn ngồi ở bàn đối diện, nhìn Tiết Tu Trác không trả lời.

Tiết Tu Trác cùng Phan Lận giằng co.

Phan Lận không hợp tác thẩm tra, loại này thượng phẩm đường quan hiểu rõ quy trình thẩm tra, người thông minh đối mặt với nhưng câu hỏi của đại lý tự và Hình bộ đưa ra đều duy trì sự yên lặng, bởi vì quan viên đến chủ thẩm đều là dò xét kỹ càng, cứ quần nhau với họ thì sẽ dễ dàng lộ ra nhược điểm. Đương nhiên Phan Lận là người thông minh, hắn với Tiết Tu Trác từ đầu đến cuối đều im lặng.

Nếu vụ án kẹt ở đây không có biến chuyển, như vậy đủ thời gian để bảy thành làm sạch các khoản mục. Tiết Tu Trác đã đợi rất nhiều năm mới có cơ hội, hắn không thể để Phan Lận trốn thoát như vậy được.

" Phan Tường Kiệt chức vụ ban đầu không đổi," Tiết Tu Trác mười ngón đan vào nhau, "Thái hậu tán dương hắn giúp đỡ đại thần, sau kỳ thi mùa xuân năm nay có triển vọng rời Công bộ, đây là ngầm ý muốn hắn tiến vào nội các. Ngươi ở đây cùng ta giằng co, sau xuân Đô sát kiểm tra đánh giá hắn ắt đã bị liên lụy."

Phan Lận cúi người, khinh miệt mà nhổ một bãi, nói: " Ngươi sắp đặt Đốc Lương Đạo đút lót, mượn cơ hội cùng nội các Khổng Tưu bắc cầu, hiện tại muốn bắt Phan thị chúng ta, bất quá cũng là vì do ta để Nguyên Trác trốn. Một kẻ con vợ lẽ gàn dở, giả vờ mình có thể làm quần thần?"

Tiết Tu Trác thần sắc không thay đổi, hắn nói: " Trước kia Phan Tường Kiệt đảm nhiệm chức vụ công bộ thượng thư, Phan thị các ngươi ngay tại Đan Thành chiếm dân điền. Trong năm Vĩnh Nghi Tào Trình áo trắng nhập đô kể oan, ở thần võ đường bị Hoa Thập Tam phóng ngựa đạp chết, cha già tám mươi của hắn bị đâm chết ở cửa nha môn Đan Thành —- ngươi nói không sai, ta quả thật là vì Diêu Ôn Ngọc mà bắt Phan thị nhà các ngươi, nhưng Diêu Ôn Ngọc cũng chỉ là cơ hội mà ngươi cho ta, cho dù không có Diêu Ôn Ngọc, phạn thị cũng phải trả nợ."

Phan Lận tay chận lạnh ngắt, hắn dựa vào ghế tựa, tránh ánh mắt của Tiết Tu Trác.

" Năm đầu Hàm Đức Hải Các Lão lĩnh chỉ tra xét thuế đất Đan Thành, quan viên phái đi cùng là Giang Tuấn, là bạn đồng liêu khi ta ở vị trí Hộ bộ đô cấp sự trung. Lúc ấy vấn đề của thuế đất Đan Thành đã lộ ra manh mối, kết quả khi Giang Tuấn trên đường quay về báo cáo tình hình thì bị té ngựa bỏ mình, sổ sách mang theo không cánh mà bay." Tiết Tu Trác bình tĩnh nói: " Hàm Đức năm thứ hai Các Lão truy sổ, Hoa Tư Khiêm vì chứng cớ trong tay của bọn ta, nên đã cưỡng chế thế gia bổ sung số thuế trống, các ngươi không chịu bỏ tiền túi ra, vì bổ sung khoảng thuế này, ở trong tám thành gia tăng sự xâm chiếm. Năm đó Đan Thành có bảy hộ gia đình uống thuốc độc tự sát, ngươi có biết vì sao không?"

Phan Lận đương nhiên biết vì cái gì.

Năm ấy Hoa Tư Khiêm bị ép đến nóng vội, kéo théo Phan Tường Kiệt cũng suốt rột, vì thế trong lúc gian tăng khếch đại việc chiếm dân điền thì phần thuế đất cũng lên đầu dân chúng trong thành. Những tóc húi cua dân chúng đã bị mất ruộng đất để ăn, còn phải gánh thêm món nợ thuế kếch xù, oan uổng chẳng biết kêu ai chỉ có thể tìm đến cái chết.

Đây không phải là chỉ có Đan Thành, đây là thường cảnh của tám thành trong những năm Hàm Đức về sau.

Tiết Tu Trác nói đến đây, nội đường đã không có người khác, hắn tiếp tực nói: " Sau đó Quyết Tây gặp tai nạn, Giang Thanh Sơn.... nhưng có biết Giang Thanh Sơn lúc ấy vì cái gì mà không chịu cùng Hoa Tư Khiêm thông đồng làm bậy không? Bởi vì Giang Tuấn chính là huynh đệ trong nhà của hắn, thế gian này đều có nhân quả báo ứng."

Phan Lận hầu gian căng chặt, hắn miễn cưỡng mà cười một tiếng: " Vậy hiện giờ ngươi mưu hại người vo tội, không sợ nhân quả báo ứng à?"

" Vô tội? Đốc Lương Đạo Quyết Tây vô tội sao? Hắn có thể nhận chức Đốc Lương Đạo chính là do các ngươi tiến cử, lại do Hộ bộ cho Đô sát khen ngợi, đưa tới Quyết Tây để giám sát Giang Thanh Sơn. Hắn dùng địa vị này mà cùng Nhan Hà Như qua lại, thay hai thành Thuyên, Địch mua đi bán lại đồng sắt trong thành, thuế quan tham ô có thể xây dựng lại đại viện ban sai." Tiết Tu Trác đứng lên, quan bào ở nội đường lộ lẻ ám trầm, hắn nói: "nếu Đốc Lương Đạo cùng Hách Liên Hầu không có vấn đề gì, tại sao khi hắn nghe được ngầm ý liền vội đi đút lót số tiền lớn như vậy? các ngươi gọi cái này là mưu hại, nhưng mà cũng chỉ là " sách lược" các ngươi quen dùng trong quá khứ, ta chi là trông mèo vẽ hổ."

Phan Lận nuốt nước bọt, hắn vô cùng lo lắng, nói: " Ngươi hao tốn tâm cơ là muốn phò trợ Trữ quân đăng cơ, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ dã tràng xe cát biển đông thôi."

" Trữ quân của ta là Lý Kiếm Đình, không phải Lý Kiến Hằng." Tiết Tu Trác chống mép bàn, nhìn xuống Phan Lận, đột nhiên hỏi: " Ngươi có biết bọ cạp không?"

Phan Lận ánh mắt mờ mịt, hắn dùng sự im lặng để cự tuyệt cái bẫy của Tiết Tu Trác.

" Hàm Đức năm thứ tư Trung Bắc bại binh, cơ hội cho Hoa Tư Khiêm thở phào, bất luận là Thẩm Vệ trốn chiến hay là Biên Sa xâm lược, tựa như ông trời trợ giúp thế gia tránh một kiếp." Tiết Tu Trác nói, " Loại chuyện này ta không tin."

Phan Lận căn bản không biết Tiết Tu Trác đang nói gì, nhưng hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm. Hắn có thể với chuyện tham ô dân điền này ngậm miêng mà tránh thoát, nhưng không thể thông đồng với kẻ thù viết nguệch ngoạc được. Loại chuyện này một khi đã đổ lên đầu, chính là ngập trong tai ương!

" Ngươi muốn mưu hại ta?" Phan Lận lớn tiếng nói, " Ngươi mê hoặc Trữ quân, mời đón quyền lực, lại ở trong triều gạt bỏ đối lập, vì tình riêng mà làm trái với luật pháp! Nếu ngươi thực sự vì nước, sao còn bức phản Lục Quảng Bạch!"

"Quân lương Biên Quận rốt cuộc là mưu tính của ai?" Tiết Tu Trác đột nhiên quẳng cái lời khai trên tay đi, " Gần một nửa quân lương Khải Đông là do ai chiếm? các ngươi liên tục chèn ép Thích Trúc Âm, bỏ mặc Ly Băc một mình, mười hai vạn thiết kỵ hoành binh đông bắc, nếu không có Tiêu Trì Dã, ai có thể chết trụ Tiêu Phương Húc và Tiêu Ký Minh? Sao ngươi không tự hỏi lại bản thân, mấy năm nay Các Lão đã giúp các ngươi sửa chữa sai lầm như thế nào! Thái hậu khống chế triều đình và dân chúng, cho tới tận bây giờ cũng không chịu vứt bỏ thế gia mà bổ sung quân lương Khải Đông!"

Tiết Tu Trác ngực phập phồng, hăn quay đầu bình tĩnh một chút.

" Ta chính là loại bỏ đối lập," Tiết Tu Trác nhìn về phía Phan Lận, " Ta muốn đem những kẻ cặn bã các ngươi nhổ tận gốc, còn có bọn ' Bọ cạp' kia."

Diêu Ôn Ngọc đi đường dài mà bị cảm, đêm đầu tiên đến Đoan Châu đã gục ngã. Thẩm Trạch Xuyên thấy Nguyên Trác bị bệnh mà lo, liền bảo thầy thuốc lưu lại trong viện để kịp thời xem bệnh.

Khi Tiêu Trì Dã ăn cơm thấy Thẩm Trạch Xuyên muốn qua, liền nói: " Đi cùng đi, anh cũng muốn thăm hắn."

Sau khi hai người ăn xong thì khoác áo cừu, Phí Thịnh đi theo ở xa, Tiêu Trì Dã cầm ô, cùng Thẩm Trạch Xuyên đi bộ đến viện của Diêu Ôn Ngọc.

Thẩm Trạch Xuyên thấy dưới hiên trống trơn, liền hỏi thị nữ nghênh đón: "Sao không vào hầu hạ?"

Thị nữ hành lễ, thấp giọng nói: " Ban đêm tiên sinh không gọi người hầu hạ."

Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, ý bảo thị nữ lui ra. Hắn lắc lắc tán ô, nói: " Nguyên Trác tâm khí cao."

" Không thấy Kiều Thiên Nhai," Thẩm Trạch Xuyên ánh mắt dạo qua một vòng, nhìn về phòng chính, " Gõ cửa đi."

Hai người vừa dứt lời, cửa kia đã mở. Kiều Thiên Nhai mặc thường phục, hành vễ với hai người, tránh đường, nói: " Nguyên Trác.... tiên sinh còn chưa ngủ, ở trong phòng chờ Phủ Quân và Nhị gia."

Diêu Ôn Ngọc đã đi lên, mặt hắn đã rửa và đang dựa lưng vào ghế, sách bị Hổ nô trên đùi cào rơi xuống mặt đất. Tiêu Trì Dã cúi người thay hắn nhặt lên, thuận tiện nhìn, nói: "Đồ sách à, trong thư phòng mai trạch nhà ngươi cũng có một bộ."

" Nhị gia đã tiêu rất nhiều tiền rồi, tiếc cho tòa nhà đang lưu lại ở Khuých Đô quá." Âm thanh của Diêu Ôn Ngọc như ngọc keng keng, hắn đã chỉnh đốn lại thần sắc mệt mỏi, chuyễn xe lăn, ý bảo Tiêu Trì Dã ngồi.

Thẩm Trạch Xuyên cởi áo lông cừu, nhìn sắc mặt Diêu Ôn Ngọc, nói: " Đi đường xa, hôm nay không nên gọi ngươi đến hạ đường."

" Gần đây tuyết tan, sớm muộn gì cũng phải bị như vậy." không có người ngoài, Dieu Ôn Ngọc lại xem Tiêu Trì Dã như bằng hữu cũ, so với ngày trước có chút thả lỏng hơn. Hắn thay Thẩm Trạch Xuyên rót trà, giơ tay nhấc chân nhìn không ra bệnh trầm trọng, nói: " Phủ Quân giờ đây hiển nhiên còn đang suy nghĩ chuyện Khuých Đô."

" Vụ xuân sắp tới," Thẩm Trạch Xuyên dùng ngón trỏ dán lên chén trà, mã não bên tai rung rung trong ánh sáng mờ mờ, " Nếu án Đan Thành tra xét xuống, bảy thành còn lại cũng bị ảnh hưởng, việc này liên quan đến kho lúa của Đại Chu."

" Vứt người giữ xe là thủ đoạn của thế gia quen dùng, Tiết Tu Trác nếu thực sự bức bọn họ nóng nảy, sẽ vứt bỏ Phan Lận," Tiêu Trì Dã đem bàn cờ dở còn đánh chưa xong trên bàn án nhỏ sắp xếp lại từ đầu, " Cúng không phải là không thể."

"Tiết Tu Trác lần này một cục đá hạ ba con chim, dùng vàng đem Lương Thôi Sơn kéo vào cũng một phé, lại đem thuế điền Đan Thành lại nghị sự lần nữa, còn chuẩn bị tốt cho ngày sau tra thuế quan Thuyên Thành," Diêu Ôn Ngọc nói, " Việc này cao minh ở chỗ chuyện Đốc Lương Đạo và Hách Liên Hầu là thật, Thái hậu khó khăn. Nhưng Khổng Tưu đồng ý giúp hắn một tay, nhất định có nguyên nhân gì đó."

Thẩm Trạch Xuyên thấy con Hô nô chạy đến bên chân mình, lặng lẽ dịch chân môt chút, nhìn mèo nói: " ....Chuyện Thích Trúc Âm xuất binh đánh bộ Thanh Thử là cáp bách, Thái hậu chèn ép Bộ binh không chịu đáp ứng, sợ lại truy cứu sổ sách Hộ bộ. Nếu lúc này Tiết Tu Trác chịu cho nội các mấy trăm vạn lượng bạc, không tưu đương nhiên sẽ không cự tuyệt."

Hổ nô duỗi người, đem móng vuốt của mình để lên giày của Thẩm Trạch Xuyên, cong mông duỗi dài người mình. Nó "meo meo" vài tiếng, dán lên cẳng chân của Thẩm Trạch Xuyên cọ cọ, khi đang muốn cào áo choàng của Thẩm Trạch Xuyên thì bị Tiêu Trì Dã nắm cổ xách lên.

Thẩm Trạch Xuyên liếc nó, nói: " Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên, trong tay của Tiết Duyên Thanh còn nắm khoản bạc."

Hổ nô dạo một vòng trên không trung, thấy Tiêu Trì Dã, cái tai co rụt lại, nhấc chân trước không dám động. Tiêu Trì Dã bắt nó trở về, nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, dựng thẳng cái đuôi chuyển đến cạnh xe lăn, bò lên đùi Diêu Ôn Ngọc muốn được vuốt ve.

Diêu Ôn Ngọc vuốt ve Hổ nô, nói: " Tiết Tu Trác lần này gánh vác quân lương Khải Đông, Đại soái cũng muốn nhận ân tình của hắn. Thái hậu lại bình chân như vại, mất đi tiên cơ."

"Chuyện này cũng có cách giải quyết ổn," Thẩm Trạch Xuyên nâng mắt nhìn hai người họ, " Thái hậu chỉ cần cho Đại soái một cái hôn sự, binh quyền Khải Đông có thể chia là đôi."

" Lấy Đại soái....." Tiêu Trì Dã nói, " phải là người có tước vị, hiện giờ Khuých Đô có mấy lão già mang tước vị cũng không thích hợp, cũng ép không được."

" Hách Liên Hầu đã bị Thuyên Thành liên lụy, dứt khoát đem hắn đá bay," Thẩm Trạch Xuyên cầm quân cờ trong tay của Tiêu Trì Dã, đánh lên bàn cờ, " Tiểu hầu gia Phí Thích không phải có chức vị trong người sao? Để hắn cưới Đại soái, đến Khải Đông làm bình hoa, quyền điều binh sẽ do thá tử quản lý. Phí Thích và Phan Lận là bạn tốt tri kỷ, có tầng quan hệ này, chỉ cần Phan Lận không chết, còn có cơ hội để đông sơn tái khởi."

Nữ nhân Hoa thị đã gả đi hằng trăm người, tới hôm nay, rốt cuộc cũng đến lượt Thái hậu " gả" nam nhi, như lời của Tiêu Trì Dã, vứt người giữ xe là thủ đoạn của Thái hậu quen dùng, chẳng qua bà ta không chỉ vứt bỏ Phan Dật, còn có Hách Liên Hầu. Thuyên Thành đã bị Tiết Tu Trác bắt được nhược điểm, Lương Thôi Sơn nắm trong tay sổ sách của Thuyên Thành. Nếu là sổ sách của Thuyên Thành, vậy để Thuyên Thành tự giải quyết đi.

Nửa đời trước của Thái hậu bị người chi phối, bị động với bà ta mà nói chưa hẳn là bước đường cùng, chẳng bằng nói, bà ta từ lâu đã hình thành thói quen thụ động. Thiên hạ chí tôn chỉ có một, nếu Trữ quân Lí Kiếm Đình có thể, vậy Hoa Hạc Vỉ sao lại không thể?

" Cho đến nay, Lý thị ở trong tay Thái hậu tuần tự mà bị sát hại từ Quang Thành Đế, Hầm đức đến, Thiên Sâm Đế, cùng với Vĩnh Nghi Thái Tử đông cung." Tiêu Trì Dã nhìn quân cờ trắng trong tay mình, " Lần này nếu lại thua, Đại Chu thật sự sẽ đổi chủ."

Mưa tuyết bay bay, Lý Kiếm Đình khoác áo đứng đó. Cô ta cách màn tuyết, đối mặt với Thái hậu xa xa.

Thái hậu thấy Trữ quân trẻ tuổi, từ mặt mũi của lý kiếm đính có thể nhìn thấy bóng dáng của Quang Thành Đế, đó là người đàn ông kìm hãm bà ta nửa đời, cũng từng là xiềng xích nhốt bà ở hậu cung. Hiện giờ bà đứng ở Cửu Trọng Đỉnh, không hề sợ hãi ánh mắt này.

Thái hậu đối với Lý Kiếm Đình lộ ra nụ cười nhân từ, im lặng mà nghĩ.

Nghiệt chủng của loạn luân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro