10. [Liễu Nhãn x A Lệ] [H+] Phải Tìm Cách Hưởng Thụ Tiểu Hồ Ly
Bản gốc: https://archiveofourown.org/works/68917566?
Bản dịch: Các bạn đọc ở wattpad @HaTnh1 nhé. Nếu các bạn biết tiếng Trung, có thể ghé trang gốc ủng hộ tác giả nhó.
Lời người dịch: Cảnh báo: Chương này có yếu tố 18+, mong các quý trẻ em chú ý, quay xe ra về an toàn.
------------------------------
Lời tác giả: Cảnh báo giết trước yêu sau
Lời người dịch: A đù... Mình cảnh báo lúc mình đọc cái này mình hơi hãi, lúc dịch càng hãi hơn...
Tác giả gốc tóm tắt: Công biến thái X Thụ lưỡng tính. Liễu Nhãn biến thái vì yêu không đạt, nổi giận giết người rồi làm nhục thi thể. Bản thân không nhịn được nữa, cao hứng buông lời, xả ra thành một thiên văn, cực kỳ chấn động. Bao gồm nhưng không giới hạn: Khối lượng tinh dịch gây tử vong, Thụ tự thỏa mãn, Công bóp chết Thụ, đùa bỡn thi thể, liếm huyệt, làm nhục thi thể, lời lẽ dâm dật đáng hổ thẹn. Văn phong kém cỏi, cốt truyện hư hao, tính cách nhân vật OOC, những kẻ không đủ biến thái xin cẩn thận khi vào!!!
--------------------------------------------------------------------------------------
Lại một năm đông đến, Phương Chu, Lâu chủ của Chu Thê Lâu, nửa tháng trước nhận được thư mời, thỉnh hai người trong môn phái của y cùng đến Trung Nguyên Kiếm Hội truyền dạy. Phương Chu vốn định từ chối như thường lệ, nhưng sau khi thấy nét chữ của người bạn thân Thành Uẩn Bào bất ngờ xuất hiện trong thư, y đã thay đổi chủ ý, quyết định đến Kiếm Hội làm khách một thời gian.
Phương Chu hiểu rõ vết thương cũ trên tim mình không thể lành, những ngày còn lại bầu bạn cùng A Lệ sẽ không lâu dài, nhưng sau khi y mất, A Lệ vẫn cần người đáng tin cậy chăm sóc, mà người bạn thân nhiều năm, tính tình chính trực là Thành Uẩn Bào chính là lựa chọn tốt nhất. Chuyến đi đến Kiếm Hội lần này chủ yếu để cùng Thành Uẩn Bào bàn bạc chuyện này.
Thiếu niên dính người biết y sắp đến Trung Nguyên Kiếm Hội thì quấn quýt mãi không thôi, ngày thường luôn tìm cơ hội nhắc chuyện muốn đi cùng, ngay cả trên giường vào đêm khuya, trong những chuyện phòng the kín đáo, dù bị y giày vò đến ý loạn tình mê cũng không quên cố gắng kẹp chặt dương vật bên trong cơ thể, thừa cơ thì thầm bên tai y cầu xin.
Nhưng Phương Chu làm sao dám đồng ý, A Lệ có ấn đường và đôi đồng tử màu vàng kim giống với Nhất Khuyết Âm Dương đến vậy, ở Chu Thê Lâu nơi núi non hẻo lánh sẽ không gây ra đại họa, nhưng ở Trung Nguyên Kiếm Hội nơi không ít người từng tận mắt thấy Nhất Khuyết Âm Dương, một khi A Lệ mất kiểm soát để lộ dù chỉ một chút dấu vết, thứ chờ đợi A Lệ chỉ có thể là...
Thế nên vào ngày xuất phát, Phó Chủ Mai nhìn cánh cửa phòng của tiểu sư đệ đang giận dỗi tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày không thèm để ý đến ai, rồi lại nhìn Liễu Nhãn, người dạo này càng lúc càng khó đoán, nói rằng mình cần nghiên cứu một quyển cổ y thư, không thể đi cùng Phương Chu, chỉ đành bất lực thở dài một tiếng, quay về phòng thu dọn vội một gói đồ nhỏ, cùng Phương Chu lên đường đến Trung Nguyên Kiếm Hội.
Phó Chủ Mai nghĩ thầm: Tiểu sư đệ giận đến mức này, mình chắc chắn không dỗ nổi, không chừng còn vì vụng về mà khiến tiểu sư đệ càng giận hơn, chi bằng mình cứ đi cùng đại sư huynh, để A Nhãn, người có nhiều quỷ kế nhất, ở lại dỗ dành.
Một tháng sau.
Vừa dứt một trận tuyết nhỏ, trên mái hiên Chu Thê Lâu, trên bàn ghế lâu ngày không người dùng trong sân, đều phủ một lớp tuyết hạt li ti, lấp lánh dưới ánh nắng hiếm hoi.
Trong căn phòng trên lầu hai, Đường Lệ Từ cuộn tròn nằm trên giường, sự khó chịu do cơn sốt cao liên tục mấy ngày làm người ta kiệt sức, áo lót thấm mồ hôi dính chặt vào người, mái tóc xoăn rối bời rũ trên gối, vài lọn còn dính vào trán.
Gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của thiếu niên đỏ bừng vì sốt, nhưng đôi môi lại khô nứt trắng bệch, khó khăn đưa tay đẩy chiếc chăn dày trên người ra, mượn không khí lạnh lẽo trong phòng để làm dịu cơn nóng bức toàn thân.
Thiếu niên cố mở hé đôi mắt mơ màng, thở dốc, lồng ngực phập phồng nhanh theo hơi thở.
'Nóng quá... vẫn nóng quá...'
Đầu óc Đường Lệ Từ hỗn loạn, khả năng suy nghĩ còn sót lại dần khiến cậu nhận ra điều gì đó.
'Rõ ràng mình là Thiên Nhân Thể, sao lại sốt liên tục nhiều ngày đến vậy, hơn nữa...'
Đường Lệ Từ giơ bàn tay vô lực lên, đôi mắt mờ mịt nhìn vài vết thương vừa mới lành trên lòng bàn tay, đó là do ngày đầu tiên phát sốt, toàn thân khó chịu đau nhức, hai tay nắm chặt lại, móng tay đã cắt vào lòng bàn tay.
'Vết thương nhỏ như vậy, mất đến năm ngày mới lành, chẳng lẽ khả năng tự phục hồi của Thiên Nhân Thể đã hoàn toàn không duy trì được nữa rồi sao.'
Động tác đơn giản đã tiêu hao hết chút sức lực còn lại của Đường Lệ Từ, khi chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục chịu đựng cơn sốt cao, cậu lại cảm thấy một luồng nhiệt từ âm huyệt dưới thân trào ra, một suy đoán đột nhiên nảy ra trong đầu thiếu niên. Trước đây mỗi lần quấn quýt cùng Phương Chu, tinh dịch bắn vào cơ thể dường như đều bị cậu hấp thụ và biến mất, bấy lâu nay cậu và Phương Chu đều không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể quy kết là do khả năng kỳ diệu của Thiên Nhân Thể và thân thể lưỡng tính.
Giờ Phương Chu đã đi gần một tháng, nghĩa là cậu đã một tháng không hấp thụ tinh dịch. 'Chẳng lẽ, không có linh lực từ Thiên Nhân Cảnh cung dưỡng, sức mạnh duy trì khả năng tự phục hồi là được hút từ tinh dịch sao?'
Sau khi thông suốt nguyên nhân, thiếu niên ngây thơ không hiểu chuyện đời lại không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy càng thêm tủi thân, trong đôi mắt đẫm nước rớt xuống mấy giọt lệ long lanh, khẽ cắn môi, lại giận Phương Chu dám bỏ mình cô đơn một mình ở Chu Thê Lâu, thật là quá đáng, chờ huynh ấy về mình nhất định phải cắn huynh ấy một miếng thật đau để xả giận, rồi bắt huynh ấy bắn thêm nhiều tinh dịch vào cơ thể mình để tạ tội mới được.
Thiếu niên đáng thương vừa tiếp tục oán trách Phương Chu trong đầu, lại vừa đỏ mặt kéo nửa chiếc quần lót xuống đùi. Ngón tay thon dài mềm mại, nhẹ nhàng nắm lấy bộ phận sinh dục tinh xảo đang hơi ngẩng đầu dưới thân, từ từ vuốt ve, đầu ngón tay xoa nắn dọc theo thân cột thịt hồng.
"Ưm..."
Một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ cổ họng thiếu niên, hàng mi dài không ngừng run rẩy, đôi má đỏ bừng nhuốm màu sắc dâm dục. Không đủ, vẫn không đủ, lúc này còn nên có một vật thể quen thuộc đâm vào âm huyệt của mình mà thao mới đúng.
Thiếu niên co hai chân lại, kéo chiếc quần lót xuống đầu gối, hơi tách đôi chân trắng nõn thon dài ra, bàn tay kia vội vàng sờ đến cửa âm huyệt dưới bộ phận sinh dục, ngón tay đâm loạn vào trong huyệt, rút ra đâm vào một cách nông cạn.
Một tay nhanh chóng xoa nắn bộ phận sinh dục màu hồng phấn, một tay nhanh chóng thọc rút trong âm huyệt, hơi thở của Đường Lệ Từ càng lúc càng gấp gáp, cơ thể run lên vì khoái cảm, đôi môi hơi hé mở, thốt ra những tiếng thở dốc dồn dập và ngọt ngào.
Cực khoái cuối cùng cũng ập đến, Đường Lệ Từ ngửa đầu, đột ngột ưỡn cong người, các ngón chân tròn trịa bấu chặt ga giường, kèm theo một trận run rẩy co giật, một dòng tinh dịch nhỏ phun ra từ bộ phận sinh dục, chảy dọc xuống đùi, ngón tay cắm trong âm huyệt từ từ rút ra, phát ra một tiếng "póc" dâm đãng, ngay lập tức dâm thủy tràn đầy trong huyệt tuôn trào ra ào ạt, làm ướt một mảng lớn ga giường.
Đường Lệ Từ hoàn hồn từ dư âm của cực khoái, nghiêng đầu điều hòa hơi thở, chợt bàng hoàng nhận ra—Liễu Nhãn đang đứng ở cửa, tay bưng một bát thuốc, đôi mắt âm u chăm chú nhìn mình.
Hắn đến từ lúc nào? Đã nhìn bao lâu rồi? Đường Lệ Từ lòng đầy hoảng loạn, đầu óc còn đang hỗn độn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi khoái cảm, cộng thêm cảm giác kiệt sức do sốt cao nhiều ngày ập đến, đành vụng về kéo chăn lên, che đi nửa thân dưới trần truồng, lùi về phía sau co ro vào góc giường, hai tay ôm chặt trước ngực, ánh mắt né tránh nhìn xuống giường.
Liễu Nhãn từ cảnh tượng dâm mỹ mỹ nhân tự thỏa mãn trên giường vừa rồi hoàn hồn, đồng tử hơi co lại, vô thức nuốt nước bọt, thầm nghĩ khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ của tiểu quái vật lúc động tình quả thực là đẹp đến không gì sánh được, cho dù là đôi má ửng hồng hay hơi thở đầy vẻ quyến rũ, đều khiến Liễu Nhãn cảm thấy khô khát, thậm chí không cần chạm vào, dương vật dưới thân mình đã cương cứng đến đau nhức.
Ánh mắt đầy dục vọng của người đàn ông lướt qua thiếu niên đang run rẩy co ro ở góc giường, từng bước đi về phía giường, tiện tay đặt bát thuốc trong tay lên bàn nhỏ đầu giường, rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ nghiến răng cắn môi dưới, hối hận vì sau khi uống thuốc buổi sáng lại quên khóa cửa, để Liễu Nhãn nhìn thấy bộ dạng này của mình. Cho dù là bị Phó Chủ Mai nhìn thấy, sư huynh ngốc nghếch đó có lẽ cũng chỉ đỏ mặt bỏ chạy, mình không mất mát gì, nhưng xui xẻo cứ nhất định người bắt gặp cảnh này là Liễu Nhãn.
Đường Lệ Từ không thể nói rõ mình có tình cảm gì với Liễu Nhãn, vừa đến Chu Thê Lâu đã đập trúng hắn, sau này trong quá trình chung sống cũng rõ ràng cảm thấy Liễu Nhãn không thích mình như Phương Chu và Phó Chủ Mai, nhưng Đường Lệ Từ cũng không thấy có gì khó chịu, dù sao cậu chỉ cần một mình Phương Chu mãi mãi yêu mình là đủ rồi.
Nhưng quên mất từ khi nào, ánh mắt Liễu Nhãn nhìn mình thỉnh thoảng trở nên kỳ lạ, Đường Lệ Từ không phải kẻ ngốc, cậu rõ ràng biết ánh mắt đó không giống với người khác, như một con linh cẩu âm u đang nhìn miếng xương thịt, vừa tham lam vừa bạo ngược, có thể nhào tới nuốt chửng mình hoặc xé nát mình bất cứ lúc nào.
"A Lệ vừa rồi là đang tự thỏa mãn sao?"
Liễu Nhãn không nhanh không chậm đưa tay nắm lấy một cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên, đặt trong lòng bàn tay, dùng ngón cái xoa nắn làn da mềm mại, "Không cần ngại, A Lệ chỉ hai năm nữa là đến tuổi thành niên rồi, chuyện này đối với đàn ông vốn không là gì." Liễu Nhãn nhẹ giọng dụ dỗ.
"Nhưng đệ sốt nhiều ngày, thể lực không đủ, e rằng cũng chưa được thỏa mãn hết, chi bằng..."
Liễu Nhãn ngước đôi mắt âm hiểm nhìn chằm chằm vào mắt Đường Lệ Từ, dùng giọng hỏi, nhưng tay lại dùng sức thô bạo kéo cổ tay thiếu niên đến bên môi, đặt xuống một nụ hôn đầy dục vọng.
"Để sư huynh giúp đệ được thỏa mãn hết được không?"
Đường Lệ Từ tức khắc ngước mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông, cảm giác môi người đàn ông dán trên cổ tay mình khiến cậu thấy ghê tởm, theo phản xạ hất mạnh bàn tay lớn đó ra, buột miệng nói: "Đi ra ngoài! Đừng chạm vào ta!"
Sự từ chối và ghê tởm tràn ngập trong mắt thiếu niên, khiến nụ cười nhếch mép của Liễu Nhãn lập tức đông cứng. Giơ tay nắm chặt bờ vai mỏng manh thon thả trước mặt, cố gắng đè nén lòng chiếm hữu bệnh hoạn và sự ghen tuông, chất vấn:
"Đệ không muốn ta thao đệ? Vậy đệ muốn ai? Phương Chu à? Chẳng qua là thỏa mãn dục vọng thôi, ta có gì khác biệt với y??"
Đường Lệ Từ vốn đang sốt yếu, bị hành động thô bạo và những lời chất vấn liên tiếp của người đàn ông làm cho vai đau mắt hoa, một cơn giận cũng bốc lên, liều mạng giơ tay giằng co trong lúc giãy giụa tát một cái vào má Liễu Nhãn.
Một tiếng "chát" giòn giã vang lên, Liễu Nhãn ngây người trong giây lát, Đường Lệ Từ chớp lấy khoảng trống đó, bò dậy khỏi giường, cố gắng lê đôi chân mềm nhũn chạy về phía cửa phòng, muốn thoát khỏi người khiến cậu bất an này.
Sau thoáng ngây người là cơn thịnh nộ ngút trời ập đến, thiếu niên toàn thân vô lực chưa chạy được mấy bước đã bị người đàn ông nổi giận đuổi kịp, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, một tay ôm ngang eo, ném mạnh người trở lại trên giường.
Thân hình đàn ông trưởng thành của Liễu Nhãn đè lên, áp chặt cơ thể mỏng manh chưa phát triển hết của thiếu niên, che kín hoàn toàn.
Đường Lệ Từ cố gắng giãy giụa đứng dậy, nhưng cậu vốn chẳng còn bao nhiêu sức lực, dù thế nào cũng không thể đẩy người đàn ông trên người ra, chỉ đành mặc cho hai tay Liễu Nhãn nắm lấy hai cổ tay mình, đè chặt lên sát mặt.
"A Lệ định tìm ai cứu giúp? Phương Chu hay Phó Chủ Mai? Hừ... vậy thì đệ phải thất vọng rồi, đừng quên, bây giờ trong Chu Thê Lâu này, chỉ có hai ta thôi, nên ngoan một chút, trả lời câu hỏi của ta, có lẽ ta còn có thể khiến đệ thoải mái hơn một chút—" Liễu Nhãn nhếch mép cười, ghé sát vào Đường Lệ Từ đang trợn tròn mắt, vẻ mặt phẫn nộ, hỏi: "Đệ đã bị hắn thao rồi phải không?"
"Đúng vậy!"
Đường Lệ Từ cố hết sức nén tiếng kêu đau, ghét bỏ trừng mắt nhìn Liễu Nhãn, cảm giác đau đớn bị cưỡng bức khiến thiếu niên buột miệng nói ra những lời càng kích thích người đàn ông. "Ngay năm đầu tiên ở Chu Thê Lâu, ta đã làm với Phương Chu rồi, đến nay, không đếm xuể huynh ấy đã thao ta bao nhiêu lần! Còn... còn Tiểu Phó, còn rất nhiều người nữa!" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói, "Trừ ngươi ra, chỉ có ngươi... khiến ta cảm thấy ghê tởm chán ghét! Ta thà ngủ với mười, một trăm người đàn ông! Cũng tuyệt đối không phải là—"
Tấm chân tình của mình bị người ta vứt bỏ như giày rách, Liễu Nhãn như bị vô số mũi dao đâm vào tim, chút lý trí còn sót lại cũng bị cắt đứt. Một tay nắm chặt cả hai cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên kéo lên đỉnh đầu cố định, tay kia hung hãn bóp lấy cổ họng trắng nõn yếu ớt, dùng sức đè xuống, ngăn chặn tất cả những lời mắng chửi tiếp theo của thiếu niên.
Cảm giác ngạt thở đột ngột ập đến từ cổ họng, bản năng sinh tồn thúc đẩy Đường Lệ Từ bắt đầu giãy giụa dữ dội, cố gắng há môi hít lấy không khí, xương cổ tay gần như muốn bị bóp nát, mặc cho thiếu niên vặn vẹo thế nào cũng không thể thoát thân.
Toàn thân chỉ còn đôi chân vô vọng, vô ích đạp đá vào ga giường, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của người đàn ông trưởng thành, sự giãy giụa của thiếu niên hoàn toàn bất lực.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, sắc mặt Đường Lệ Từ nhanh chóng chuyển từ đỏ ửng sang tái nhợt, khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông trước mắt dần trở nên mờ ảo, chiếc lưỡi nhỏ không tự chủ thò ra khỏi môi.
"Phư... Phương... Chu... cứu..."
Cơn sợ hãi lớn lao của cái chết ập đến, thiếu niên non nớt vô thức dùng giọng nói yếu ớt, đứt quãng cầu cứu người sư huynh thân cận nhất.
Đôi mắt đỏ ngầu của Liễu Nhãn, sau khi lại nghe thấy đối phương vẫn gọi tên người đàn ông khác, một ý nghĩ trong đầu ngày càng rõ ràng—chỉ cần Đường Lệ Từ còn sống, hắn sẽ mãi mãi chỉ có thể nhìn tiểu quái vật đáng ghét và dâm đãng này luẩn quẩn trên giường của những người đàn ông khác mà rên rỉ chiều chuộng, còn bản thân mình ngay cả một ánh mắt thương hại cũng không nhận được, trừ khi—giết, người chết mới là người nghe lời nhất.
Người đàn ông tự cho là đã tìm ra cách, cơn giận dần tiêu tan, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ cũng trở nên bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ tàn nhẫn vô tình hơn. Liễu Nhãn dồn toàn bộ sức lực lên bàn tay đang bóp chặt cổ họng yếu ớt của thiếu niên, gân xanh nổi lên, tựa như tảng đá lớn đổ ập xuống, cắt đứt hoàn toàn mọi khả năng hít thở của thiếu niên.
Nước mắt trào ra từ khóe mắt Đường Lệ Từ từng giọt từng giọt, đồng tử bắt đầu tan rã, cổ họng phát ra tiếng "khò khè" vì ngạt thở, động tác giãy giụa ngày càng nhỏ, động tác đạp chân chậm dần.
Chỉ sau một lát, thiếu niên bị người đàn ông đè chặt đã mất đi cả những cử động yếu ớt, cơ thể mỏng manh chỉ còn co giật run rẩy dưới thân người đàn ông, đôi mắt mở to bắt đầu từ từ nhắm lại, đôi môi chuyển sang màu tím xanh.
'C-r-ắ-c—'
Một tiếng gãy lìa rõ ràng và đáng sợ vang lên, người đàn ông đã bóp gãy xương cổ của thiếu niên một cách tàn nhẫn.
Cùng với sự đứt đoạn của hơi thở, cơ thể Đường Lệ Từ đang căng cứng hoàn toàn mềm nhũn, nhưng bàn tay lớn đầy sức lực của Liễu Nhãn vẫn siết chặt trên cổ thiếu niên, không hề buông lỏng.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi làn da vốn nóng bỏng dưới tay đã chuyển sang ấm áp, lồng ngực thiếu niên không còn chút nhấp nhô nào, Liễu Nhãn mới buông đôi tay hơi run rẩy vì quá sức ra, đứng dậy khỏi giường, suy sụp ngồi xuống mép giường. Chờ hơi thở bình ổn lại, Liễu Nhãn cuối cùng mới quay đầu nhìn xác chết Đường Lệ Từ đang nằm yên tĩnh trên giường.
Đôi tay mất đi sự kiềm giữ buông thõng trên đỉnh đầu, các ngón tay hơi co quắp, dấu ngón tay tím xanh đan xen trên cổ tay trắng tuyết khiến người ta kinh hãi, xuống dưới là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút máu, mái tóc rối bù đen trắng dính vào trán và hai bên mặt, hàng mi dài ướt át dường như vẫn còn đọng nước mắt, mi mắt khép hờ, đồng tử màu hổ phách như một vũng nước chết sâu thẳm và tĩnh lặng, vệt nước mắt còn sót lại ở khóe mắt, dường như vẫn đang kể lể sự không cam lòng.
Đôi môi mềm mại hơi hé mở đã mất đi màu tím xanh, phớt hồng nhạt, như cánh hoa đào đang nở. Một chút đầu lưỡi đỏ tươi lộ ra giữa kẽ răng, trông vừa quỷ dị vừa dâm đãng.
Nhưng vết hằn tay tím đỏ rõ ràng và kinh khủng trên cổ, cùng với vết bầm tím rỉ ra dưới làn da trắng nõn lại khiến người ta rùng mình.
Liễu Nhãn ngây người nhìn, một tia khoái cảm méo mó dâng lên trong lòng. Đưa tay nâng cằm nhọn của thi thể, lại đùa nghịch cái đầu lưỡi nhỏ giữa môi, hai ngón tay thò vào miệng nạy ra, kéo nó ra khỏi miệng thi thể từng chút một, ánh mắt người đàn ông trở nên hưng phấn.
Liễu Nhãn cúi xuống, khẽ cắn lấy đầu lưỡi trước mặt, chiếc lưỡi linh hoạt cuộn tròn miếng thịt mềm đó mút mát đùa nghịch, rồi lại dùng lưỡi của mình đẩy nó trở lại vào miệng Đường Lệ Từ, sau đó bắt đầu thâm nhập vào khoang miệng ấm áp ẩm ướt đó, nhẹ nhàng thưởng thức dịch ngọt còn sót lại, cho đến khi liếm qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng, rồi cuộn tất cả dịch ngọt vào miệng mình nuốt xuống.
Liễu Nhãn thở dốc ngẩng đầu lên, thong thả xé nát toàn bộ quần áo trên người thi thể thiếu niên ném xuống đất, một tay ôm người lên, lại trải phẳng chiếc chăn hỗn độn chất đống dưới chân giường, rồi dịu dàng đặt người nằm ngang trên giường.
Mái tóc xoăn dài đến eo của thi thể rủ xuống dưới thân, hai tay buông thõng tự nhiên ở hai bên cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay nghiêng sang một bên lún vào chiếc chăn dày mềm mại, trông thật đáng thương.
Cơ thể chưa trưởng thành của thiếu niên cứ thế trần trụi không che đậy nằm ngang trước mặt hung thủ. Thân hình mảnh dẻ không chỗ nào là không đẹp, xương thịt cân đối, đường nét trôi chảy tuyệt đẹp, làn da trắng nõn không tì vết như sứ trắng thượng hạng.
Xương quai xanh tinh xảo như có thể chứa đựng một vũng nước suối trong, hai bầu ngực phía trước nhô lên một đường cong khó nhận ra, hai núm vú như được điêu khắc từ ngọc thạch màu anh đào, run rẩy khảm vào đó, vòng eo thon đến khó tin, dường như một tay có thể ôm trọn.
Ngay cả bộ phận sinh dục dưới thân cũng sạch sẽ nhỏ nhắn, xung quanh trơn láng không một sợi lông mu. Hai chân vừa thon vừa thẳng, khép lại rủ xuống mép giường.
Ánh mắt Liễu Nhãn tham lam và nóng bỏng lướt qua thi thể tuyệt đẹp này. Nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình, dương vật tím đen to lớn đã nhịn lâu nhảy ra, thẳng tắp nhô lên, người đàn ông quỳ gối bên giường, độ cao hạ thân vừa vặn đối diện với thiếu niên đang nằm ngang trên giường.
Hai tay nắm lấy hai mắt cá chân tinh xảo, co hai chân lên rồi ấn xuống tách ra, nóng lòng muốn chiêm ngưỡng nơi sẽ khiến mình hồn xiêu phách lạc.
Trên bộ phận sinh dục trắng hồng còn sót lại chút dịch trắng, nhìn xuống nữa, Liễu Nhãn lại kinh ngạc thấy, ở chỗ giữa bộ phận sinh dục và hậu huyệt, có một khe hở nứt ra, bên trong mọc ra một cửa huyệt nữ giới vốn không nên xuất hiện ở đây.
Cổ họng Liễu Nhãn không tự chủ nuốt lên xuống, khẽ bật cười.
"A Lệ... hóa ra, đệ lại là một tiểu quái vật đích thực à."
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve âm huyệt nhỏ nhắn đáng yêu ở khe hở, rõ ràng là sản phẩm của dị hình, nhưng lại mọc lên rất hoàn hảo và đầy đủ, phía trên có một hạt đậu nhỏ nhô lên, phía dưới do vừa bị ngón tay của chủ nhân đâm vào, hai cánh môi hẹp mở ra, lộ ra cửa động ướt át và mềm mại, như đang mời gọi người ta đi vào.
Ngón trỏ dễ dàng trượt vào trong âm huyệt trơn ướt đó, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve thịt mềm bên trong, cửa huyệt mất đi sinh khí đã không còn tự động tiếp đón, nhưng vẫn săn chắc và có hơi ấm.
Liễu Nhãn chăm chú nhìn ngón tay mình ra vào trong âm huyệt, một ít dâm dịch trong suốt còn sót lại chảy ra theo động tác của ngón tay, rút ngón tay ra, người đàn ông thè lưỡi, liếm một chút dâm dịch còn sót lại trên tay. Mùi hoa thoang thoảng xen lẫn chút vị tanh ngọt, khiến Liễu Nhãn toàn thân nóng bừng, dương vật dưới thân đã hưng phấn đến mức nhảy múa.
Liễu Nhãn cúi người xuống, hơi thở nặng nề phả vào âm huyệt hồng hào đáng thương, thè lưỡi chui vào cái lỗ nhỏ đó, đầu lưỡi xoay tròn móc ngoáy bên trong, cố gắng làm âm huyệt thả lỏng giãn nở, đón chào sự xâm nhập sắp tới.
Liễu Nhãn mê mẩn liếm láp trong âm huyệt, như thể đang thưởng thức một quả đào mật chỉ cần khẽ bóp là nước sẽ chảy ra, và toàn bộ nước ngọt chảy ra đều bị hắn nuốt vào bụng.
Mãi lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi âm huyệt, mặc dù cửa âm huyệt so với kích cỡ của hắn vẫn còn rất nhỏ, nhưng người đàn ông đang bị dục vọng làm cho mất trí cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nắm lấy dương vật tím đen to lớn sưng đỏ của mình, nhắm thẳng vào cái miệng nhỏ đang mở ra đâm mạnh vào, thi thể thiếu niên bị động tác này làm cho toàn thân run lên.
"Hự... Chết tiệt..."
Độ săn chắc của âm huyệt vẫn vượt ngoài dự đoán của Liễu Nhãn, đầu dương vật to lớn vừa vặn chạm vào cửa huyệt thì bị kẹt lại.
Người đàn ông nóng nảy đến đỏ mắt, dứt khoát dùng hai tay ôm lấy eo thi thể mềm nhũn vô lực, kéo mạnh xuống, đồng thời dùng sức đẩy dương vật dữ tợn của mình về phía trước, cuối cùng cũng vượt qua cửa huyệt, hung hăng đâm sâu vào bên trong âm huyệt.
Thi thể thiếu niên, do bị hai tay người đàn ông kiềm chế, vô cảm chịu đựng cú đánh mạnh này, đôi mắt vô hồn nhìn vào hư vô, cơ thể được Phương Chu nuôi dưỡng cẩn thận vài năm, ngày thường đều khó dỗ dành, trong chuyện chăn gối đều phải được Phương Chu kiên nhẫn mở rộng mới chịu để người khác vào, nay lại chỉ có thể mặc cho người đàn ông trên người xé rách âm huyệt của mình mà không hề thương tiếc.
"Ưm————!"
Cảm giác bị cưỡng ép chen vào âm huyệt chật hẹp không dễ chịu chút nào, dương vật của người đàn ông bị xoắn đến đau nhức, gân xanh trên trán nổi lên, toát mồ hôi nóng, đứng yên không động đậy, Liễu Nhãn cúi đầu chăm chú nhìn vào chỗ kết hợp giữa mình và thi thể.
Cửa âm huyệt nhỏ nhắn bị căng đến gần như trong suốt, siết chặt dương vật của người đàn ông không buông, Liễu Nhãn thử từ từ rút nửa cây dương vật ra, chỉ thấy trên đó ngoài dâm dịch trong suốt, còn dính không ít màu đỏ tươi, hẳn là máu chảy ra do thành âm huyệt bị xé rách.
Cảnh tượng như đêm đầu tiên mất trinh, khiến Liễu Nhãn cảm thấy vô cùng hưng phấn, hung hăng đâm dương vật vào âm huyệt một lần nữa để tàn phá, theo mỗi lần thọc rút, cảm giác đau đớn dần biến mất, khoái cảm bắt đầu tích tụ, thịt mềm mại và tinh tế bên trong huyệt, mỗi khi dương vật tiến vào đều có thể cảm nhận được lớp lớp thịt mềm đó, như những chiếc miệng nhỏ đang mút mát, chủ động phối hợp với sự cưỡng hiếp, dương vật nóng bỏng đâm chọc, nhiệt độ bên trong huyệt tăng lên, đồng thời dưới sự dưỡng ẩm của dâm thủy và máu còn sót lại trong cơ thể, việc dương vật đi vào cũng ngày càng trơn tru hơn.
Liễu Nhãn thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng, khoái cảm tột độ dưới thân cộng thêm khoái cảm tâm lý chiếm hữu được Đường Lệ Từ, khiến người đàn ông sướng đến tê dại da đầu, toàn thân run rẩy.
"Ưm ân——" Người đàn ông gầm lên khe khẽ.
Mỗi lần thọc rút, hai tinh hoàn dưới dương vật của người đàn ông đều đập vào cặp mông đầy đặn của thi thể, phát ra tiếng "pạch—pạch—".
Cùng với những cú thọc rút ngày càng hung hãn của người đàn ông, dâm dịch và máu còn sót lại trong âm huyệt thi thể bị khuấy động liên tục, phát ra tiếng nước "ục ịch—ục ịch—".
Trong căn phòng yên tĩnh, ba loại âm thanh đan xen vang vọng, tạo thành một khúc nhạc quái dị dâm đãng.
Khoái cảm ngập trời khiến Liễu Nhãn thần trí mơ hồ, rơi vào ảo giác, dường như quên mất thiếu niên đã bị chính tay mình bóp chết, đứng dậy, lại đè lên thi thể thiếu niên, hai tay bóp lên chiếc cổ đã bị gãy, môi ghé sát vào tai ngọc trắng muốt của thi thể, nói năng lảm nhảm.
"A Lệ, sao đệ lại tham ăn đến vậy à—"
"Tiểu quái vật—đệ kẹp chặt quá đấy—"
"A Lệ, đệ đúng là một tiểu điếm dâm đãng, bị cưỡng hiếp mà cũng chảy nhiều nước thế..."
"Có phải ta thao đệ sướng hơn Phương Chu không—hả?——"
Thi thể không thể trả lời, run rẩy không ngừng dưới những cú va chạm dữ dội của người đàn ông, đôi chân thon dài mảnh khảnh bị vác lên vai, cùng với hai bàn chân nhỏ xinh xắn, loạn xạ đá lên xuống trong không trung một cách vô phương hướng.
Không nhận được câu trả lời, Liễu Nhãn quay đầu dọc theo vệt nước mắt ở khóe mắt, liếm từng chút một lên đôi mắt khép hờ của thi thể, lưỡi thô ráp lướt qua hàng mi dài và nhãn cầu hổ phách trơn láng dưới mi mắt.
Lại đâm chọc thêm cả trăm cái, khoái cảm cuối cùng cũng đạt đến cực hạn, Liễu Nhãn thấy ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, gầm lên một tiếng, bắn tinh dịch nóng bỏng đậm đặc vào sâu trong hoa huyệt nhỏ nhắn.
Một lượng lớn tinh dịch liên tục bắn vào sâu bên trong hoa huyệt nhỏ nhắn, khiến bụng dưới phẳng lì của thi thể cũng nhô lên, Liễu Nhãn sướng đến mức chỉ cảm thấy linh hồn sắp xuất ra khỏi cơ thể.
Mãi lâu sau, người đàn ông thở dốc hoàn hồn đứng dậy, dương vật mềm nhũn thuận thế rút ra khỏi âm huyệt thi thể, cúi mắt nhìn thi thể mỹ lệ thê thảm trước mặt.
Thân trên của thi thể Đường Lệ Từ nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, môi hơi hé, da thịt trắng bệch, thần sắc an ổn, như thể chỉ đang ngủ say, nhưng nửa thân dưới lại vì bị đè quá lâu, dù người đàn ông đã rời đi, hai chân vẫn cong gập mở rộng, phơi bày hoàn toàn cảnh tượng bị làm nhục cưỡng hiếp dưới thân ra ngoài không khí, âm huyệt đáng thương mất đi sự tắc nghẽn của dương vật, dịch trắng vừa bắn vào trộn lẫn với máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ cửa huyệt bị thao đến không thể khép lại, nhỏ giọt xuống đất.
Và hung thủ gây ra tất cả những điều này, sau khi chiêm ngưỡng đủ, vội vàng kéo một mảnh quần áo, lau đi vết bẩn trên âm huyệt, khép hai chân đang mở rộng của thi thể lại, ôm nửa thân trên vào lòng mình, vừa thân mật vuốt ve khuôn mặt tinh tế bên cạnh của thiếu niên, vừa nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn láng, vùi đầu tham lam hít thở hương thơm thoang thoảng từ mái tóc.
Tiếp theo, nên suy nghĩ làm thế nào để mãi mãi giữ cơ thể này bên cạnh mình đây.
------------------------
Tác giả: (Đường Lệ Từ quá xinh đẹp, khiến dục vọng phá hoại của ta tăng vọt, dần trở nên biến thái... (Liễu Nhãn xin lỗi, tiện tay bắt ngươi vào vai (Dù sao ta đã sướng rồi, không chịu trách nhiệm đâu nhé (Lại nhắc lại lần nữa: Đường Lệ Từ thật sự quá đẹp huhu).
Người dịch: Bộ này nặng đô quá, nào mình tìm kiếm bộ nào nhẹ nhàng hơn cho nhé :(((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro