9. [All x A Lệ] Chúng ta sẽ không quên ngươi
Tên gốc: Mọi người sẽ không quên mất ngươi, Đường Lệ Từ, ngươi vĩnh viễn không phải chịu cảnh cô đơn.
Bản gốc: https://munian00167.lofter.com/post/769e91f6_34ca37dbc
Lời người dịch: Nhà mình nếu biết tiếng Trung thì ủng hộ tác giả gốc nhó. Cảnh báo nội dung chương này mắc cười không nhặt được mồm.
----------------------------------------------------------
"Quốc Sư sao còn chưa đến?"
"Khải tấu Bệ Hạ, Quốc Sư hôm nay xin nghỉ. Nói là về nhà có đại sự cần làm."
Sài Tông Huấn - Phổ Châu lập tức nhận ra điều bất thường, trái tim vốn đã thấp thỏm suốt buổi sáng cuối cùng cũng thịch một tiếng rơi xuống vực sâu, không sao vớt lên được.
Xem ra, không chỉ một mình hắn nhớ ra.
Hiện tại, đã có người muốn tiếm chiếm tiên cơ, giành cơ hội với hắn!
Mọi người trơ mắt nhìn Hoàng đế Bệ Hạ vén vạt áo bào, phóng như bay khỏi long ỷ với tốc độ chớp mắt, một tay ném thẳng Trấn Quốc Ngọc Tỷ cho Vương gia đang ngơ ngác bên cạnh.
Vừa đi vừa cởi y phục, long bào hoa lệ nặng nề bị tùy tiện ném lên người một vị tướng quân, khiến vị ấy hoảng hốt, vừa quỳ xuống đất cái phịch vừa kêu cứu thất thanh, run rẩy không dám nhúc nhích.
"Chư vị ái khanh, trẫm có việc phải rời đi một thời gian. Các ngươi cố gắng phò tá Vương gia, trẫm sẽ đi rồi về ngay."
"Hoàng huynh! Huynh có việc gì, việc gì vậy?"
"Việc thiên hạ!!"
Giọng nói ôn nhu cất cao vang vọng khắp đại điện, theo động tác của Bệ Hạ, chiếc vật phẩm treo hình đuôi hồ ly đột ngột bên hông ngài, dưới ánh dương quang chiếu rọi, tỏa ra một vầng sáng ấm áp.
Hai đội cấm quân dẫn đường hai bên, Bệ Hạ cưỡi linh thú Bảo Mã, không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đuổi kịp Uyển Úc Nguyệt Đán đang nghỉ ngơi bên bờ sông.
Gia thần thuộc nhà họ Uyển Úc vừa thấy đương kim Thánh Thượng đích thân đến, trong lòng vừa đắc ý vừa hoảng sợ. Đắc ý vì chủ thượng nhà mình được trọng dụng đến thế, hoảng sợ vì họ tiếp đãi không chu đáo, khiến Hoàng đế nổi giận.
Đôi lông mày xinh đẹp của Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ híp lại, cách xa cả trăm người đối diện nhìn về hướng Phổ Châu. Sau nửa giây ngẩn người, hắn đột nhiên bay lên lưng ngựa, giơ roi ngựa quát lớn:
"Tất cả lên ngựa, thúc ngựa chạy mau!"
Đất vàng bay mù mịt, dòng sông cuộn trào sóng dữ, một người áo vàng, một người áo xanh, vạt áo bay lượn, phân chia ranh giới rõ ràng. Hoàng đế và Quốc Sư phóng ngựa cuồng loạn, không ai chịu nhường ai.
"Quốc Sư! Trẫm đang định xây một Vấn Tinh Đài mới, xin ngươi mau chóng quay về chọn địa điểm! Mau mau dừng ngựa, quay về triều đình!"
Uyển Úc Nguyệt Đán cười lạnh một tiếng, nét trẻ tuổi kiêu ngạo theo mái tóc bay lượn vượt lên trước Phổ Châu tính cho Hoàng Thượng ngửi khói. Hắn thẳng lưng, ngoái lại nhìn với vẻ cười ngạo mạn gọi:
"Phổ Châu tiên sinh, lúc này mà còn dò xét thì thật không hay lắm đâu."
Hoàng đế Bệ Hạ im lặng không nói, chợt giơ cao roi ngựa, đạp lên lưng ngựa mượn lực rời đi. Tuy Thiền Trượng không còn trong tay, nhưng linh lực cuộn trào trong cơ thể lại không thể lừa dối người.
Uyển Úc Nguyệt Đán thật sự không sợ chiêu này của hắn. Giữa khoảnh khắc hai tay bấm quyết Dịch Chuyển Tinh Tú, hắn đã biến mất khỏi lưng ngựa.
Hai con tuấn mã dừng lại trước sau, Cấm vệ và gia thần họ Uyển Úc thấy Bệ Hạ và Quốc Sư đột nhiên biến mất, tất cả đều hoảng loạn như ong vỡ tổ, chỉ hận không thể đào đất ba thước kiếm tổ tông nhà mình.
Bên này họ đối đầu gay gắt, dĩ nhiên bên kia có người sống những ngày tháng yên bình.
Tất nhiên... cũng không hoàn toàn yên bình cho lắm.
Liễu Nhãn chống nạnh đứng trước bồn tắm, hoàn toàn bó tay. Gần đây A Lệ thích thú với cục len, A Thùy cô nương bèn xuống núi mua một đống len đủ màu cuộn lại, để hắn lăn chơi.
Liễu Nhãn thích trêu chọc nó nhất, tiểu hồ ly bị ấn mông ngồi trên giường, sẽ hừ hừ kêu lên như một món đồ chơi phát ra tiếng, hai cái chân bé xíu cùng lúc đạp đạp trên chăn gối.
Nhưng hồ ly vốn sạch sẽ, nếu bị lăn lộn trên đất, dính đầy bùn đất khắp người, nó sẽ rất tức giận mà quấy phá.
Nó bắt những con cổ trùng của Liễu Nhãn thả vào cháo, nghênh cái đuôi lớn lên, chờ người ăn xong rồi cười nhạo.
Nhưng Liễu Nhãn là ai cơ chứ? Y thu hồi cổ trùng, ăn một muỗng cháo, chưa đợi tiểu hồ ly mở miệng cười đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, y đã ôm ngực, nín thở, lè lưỡi nằm lăn ra đất.
Kiểu giả chết rất cứng nhắc, Trì Vân bên kia cười nhạo có quỷ mới tin cái màn diễn gượng gạo này của Liễu Nhãn, ai dè hắn cười hết nổi, quả nhiên Liễu Nhãn thật xảo quyệt!
Bởi vì tiểu hồ ly ngây người! Nó gào gào kêu lên, chạy vòng quanh ngửi y, còn dùng đuôi cọ cọ vào mặt y, nắm tay Phương Chu đến cứu người.
Phương Chu thấy Liễu Nhãn bắt nạt trẻ con, thế mà cũng nảy sinh tâm tính con trẻ đi chọc cáo.
Không biết đã nói gì vào tai tiểu hồ ly, tiểu hồ ly vội vã chạy đi. Liễu Nhãn chờ mãi, vẫn không thấy A Lệ quay lại cọ cọ mặt mình.
Nghi hoặc mở mắt, y đối diện ngay với một con Đại Hồ Ly Phi Thiên nhảy từ trên lầu xuống, đánh trúng ngực.
Bị giẫm đến mức suýt chết lần thứ hai, Trì Vân ngậm miếng cá khô do Tiểu Phó làm để lấy lại tinh thần, chống nạnh cười ha hả.
Vui quá hóa buồn, xương cá mắc kẹt trong cổ họng, nghẹn đến đỏ cả mắt, nước mắt lưng tròng sắp rơi.
Vị Thần Y Hồ Ly vừa mới cứu sống một người, thong thả đi qua, nhắm thẳng mục tiêu, nhảy lên trời một cú Phi Thiên Nhất Dược.
Lập tức đạp Trì Vân nằm lăn ra đất, đừng nói là xương cá, ngay cả chè đậu đỏ uống buổi sáng cũng nôn ra sạch sẽ.
Liễu Nhãn bị người nôn làm bẩn áo, giơ chân đạp.
Hai kẻ ngây thơ dưới lầu ngươi đấm ta một quyền, ta đạp ngươi một cước, tấn công nhau không hề nương tay.
"Ta thật sự chưa từng thấy con chó ngốc nào thiếu óc như ngươi, trách chi không theo đuổi được vợ!"
"Ta cũng chưa từng thấy tên ngốc nào như ngươi! Bị giẫm cho đã rồi, ngươi không đứng dậy còn giả vờ đáng thương cái nỗi gì? Lẽ ra lúc nãy ta nên bổ nhào lên người ngươi..."
Lời vừa dứt, cả hai cùng lúc tưởng tượng ra cảnh tượng đó, đồng thanh ho khan một tiếng.
Hồ ly không hiểu, nằm úp trên đùi Phương Chu, lấy ngón tay hắn làm đồ mài răng.
Tiểu Phó đang làm bánh bao trong bếp, thấy cảnh này, bèn dùng bột bánh bao nặn thành hình người. Sau một loạt thao tác mãnh liệt như hổ, hắn hấp ra một đống vật thể kỳ hình ngắn mập, không rõ là gì.
Phương Chu vốn nuông chiều trẻ con, cười nói:
"Con cừu này nặn đẹp đấy."
"Đây là huynh và A Lệ."
"Được rồi, lần sau đừng nặn nữa nhé."
Ngày tháng cứ thế rôm rả trôi qua, Thẩm Lang Hồn thường xách theo khăn tay do Tuệ Nương thêu đến chọc tức.
"Ta có vợ, ngươi thì không."
Liễu Nhãn và Trì Vân chẳng hề gì, ôm lấy tiểu hồ ly xoa xoa, hôn hôn, ngay sau đó bị tiểu hồ ly đạp thẳng vào cằm.
Phổ Châu và Uyển Úc Nguyệt Đán đã chạy ngựa suốt một buổi chiều, đến cửa lại không dám vào. Nhà tắm quá hôi.
Trì Vân và Liễu Nhãn trêu chọc tiểu hồ ly, cùng nhau chơi đá cầu. Lông gà trống đỏ đỏ xanh xanh, nảy lên nảy xuống dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng nhẹ.
Tiểu hồ ly vui vẻ đến cào móng hí hửng trên hoa, lăn lộn trên bãi cỏ, lộ cả bụng, chạy rông khắp sân, rồi nhảy chính xác vào vại tương lớn của Phó Chủ Mai...
Hồ ly sốc tin thần, nhắm mắt lại không muốn chấp nhận sự thật. Liễu Nhãn và Trì Vân vừa dỗ dành, vừa đánh xà phòng tắm cho hồ ly.
Họ còn không quên đóng cửa, gào thét với hai người đứng ngoài cửa:
"Nhìn gì mà nhìn! Mấy người không có hồ ly à! Không có hồ ly thì đi đi! Chúng tôi chỉ có một con hồ ly, không đi với mấy người đâu!"
Hồ ly Đường Lệ Từ ngồi trong bồn tắm mở mắt, hai chân trước đặt trên ngực, bày tỏ thái độ sống không còn gì luyến tiếc:
Hồ ly sao? Tốt lắm, giờ thì các ngươi cũng không còn nữa, hồ ly sẽ tuyệt giao với con người! Ngay trong giây phút này! Tắm rửa xong, hồ ly sẽ ngậm Tiểu Phó và Phương Chu bỏ nhà đi! Cho các ngươi đói đến mức lăn lộn khắp nơi!!!
Lời tác giả:
Cuộc chiến tranh giành hồ ly của Chu Đệ Lâu chính thức bắt đầu!!!
Đường Lệ Từ: Sao họ lại thích hồ ly đến vậy nhỉ~ Hồ ly có chút phiền não đây~ Hôm nay nên chơi với ai đây ta!!
Tiểu Hồ Lệ Được Cưng Chiều đã lên sàn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro