Chương 12. Họ đến rồi
MisThy nheo mắt nhìn ánh sáng nhấp nháy từ xa. Qua khung cửa sổ căn hộ, cô có thể thấy một chiếc xe đen đậu ở góc đường đối diện. Đèn pha chớp tắt lạ thường, như thể ai đó đang gửi tín hiệu. Sau vụ tấn công đêm qua, cả nhóm chưa ai dám ngủ ngon. Dù căn hộ này là địa điểm bí mật mà Minh Hằng sắp xếp, không ai dám chắc liệu nó có thực sự an toàn hay không.
Trong khi MisThy nhăn mặt vì cơn đau nhói từ vết thương ở bụng, Mie nhanh chóng đẩy cô nằm xuống. "Mày bớt quậy đi được không? Đang bị thương đó!" Mie hét lên, trong khi MisThy chỉ chép miệng, "Tao đâu có làm gì đâu, chỉ nhìn ra ngoài thôi mà."
Đồng Ánh Quỳnh ngồi khoanh tay ở một góc, ánh mắt vẫn căng thẳng. Minh Hằng đứng gần cửa, tay siết chặt điện thoại như thể đang chờ đợi một cuộc gọi quan trọng. Nhưng điều khiến MisThy chú ý nhất lại là Tóc Tiên. Chị ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi khoảng không bên ngoài, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
"Chị ổn không?" MisThy hỏi khẽ.
Tóc Tiên giật mình, quay sang nhìn cô, "Em bị thương, lo cho mình trước đi."
MisThy nhếch môi, "Chuyện nhỏ thôi, em không chết được đâu."
Nhưng Tóc Tiên không cười; ánh mắt chị nặng trĩu nỗi lo âu sâu kín.
Trước khi MisThy kịp nói thêm, Minh Hằng đột ngột lên tiếng, "Chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa."
Cả nhóm quay lại nhìn chị.
"Chúng nó đã tìm được đến đây sao?" Đồng Ánh Quỳnh hỏi.
Minh Hằng gật đầu, "Chị có một người quen vừa báo tin. Chiếc xe đen đậu bên ngoài có thể là của chúng. Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn: một là chờ xem bọn chúng có hành động gì không, hai là rời đi ngay lập tức."
Mie nhíu mày, "Lựa chọn thứ hai nghe có vẻ hợp lý hơn."
"Nhưng đi đâu?" MisThy hỏi.
Tóc Tiên hít một hơi sâu, "Có một nơi."
Mọi ánh mắt đổ dồn về chị, "Chị biết một nơi an toàn. Nhưng chúng ta phải rời đi ngay trong đêm."
Một khoảng thời gian sau, cả nhóm lên một chiếc xe tải cũ kỹ mà Minh Hằng đã chuẩn bị sẵn. MisThy ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào cửa kính, mắt lờ đờ vì mệt. Vết thương của cô đã được băng bó kỹ càng, nhưng mỗi khi xe xóc nảy, cơn đau lại nhói lên.
Tóc Tiên ngồi cạnh cô, vẻ mặt đầy suy tư.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" MisThy hỏi.
Tóc Tiên quay sang, mỉm cười nhẹ, "Về em."
MisThy giật mình, "Chị không nghĩ em lại liều lĩnh như vậy."
MisThy cười nhạt, "Thật ra em cũng không nghĩ đâu. Nhưng mà... em không thể đứng yên nhìn chị gặp nguy hiểm được."
Tóc Tiên nhìn thẳng vào mắt cô, "Em không sợ sao?"
MisThy im lặng một lúc rồi thì thầm, "Sợ chứ, nhưng em ghét cảm giác bất lực hơn."
Trong khoảnh khắc đó, Tóc Tiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết băng trên bụng MisThy. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa, nhưng cái ôm ấm áp của chị như truyền thêm sức mạnh.
"Hãy bảo vệ nhau, em nhé," Tóc Tiên thì thầm.
MisThy nhìn chị, ánh mắt kiên định, "Em làm vì em muốn vậy."
Hai người nhìn nhau mãi, như thể thời gian ngưng trệ giữa cơn bão của cảm xúc.
Rồi, bất ngờ, xe thắng gấp. Cả nhóm bị xô nhào về phía trước. "Chuyện quái gì vậy?!" Mie hét lên khi Minh Hằng nắm chặt vô lăng, khuôn mặt tái nhợt. Trước mặt họ, một hàng xe đen chắn ngang đường.
Cửa xe mở ra. Những người đàn ông mặc đồ đen bước xuống.
Tóc Tiên siết chặt tay, "Họ đến rồi."
Tim MisThy đập thình thịch. Trong khoảnh khắc đó, mọi nỗi sợ, mọi lo lắng dâng trào. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nguy cơ ngay lúc này.
Xe tải dừng lại, và nhóm người của họ phải chuẩn bị cho điều không biết sẽ xảy ra. Ánh mắt của mỗi người đều đượm vẻ quyết tâm, xen lẫn nỗi sợ hãi. Cùng lúc đó, từ trong bóng tối của đường phố, tiếng còi huýt sáo vang lên, báo hiệu rằng trận chiến này chưa dừng lại.
⸻
Chuyến xe chạy theo lối thoát hiểm mà Minh Hằng chỉ định. Trên đường, bầu không khí căng thẳng như được kéo căng đến giới hạn. MisThy và Tóc Tiên ngồi sát bên nhau; trong mắt MisThy, hình ảnh chị không chỉ là nguồn cảm hứng mà còn là bức tường bảo vệ vững chắc trước sóng gió.
"Chị... chị đã ổn hơn chứ?" MisThy thì thầm, nỗi lo lắng vẫn tràn ngập trong giọng nói.
Tóc Tiên chỉ mỉm cười nhẹ, "Em yên tâm, chỉ cần em ở bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Nhưng rồi, đột nhiên, khi xe tải lao lên những con đường tối tăm, một hàng xe đen bất ngờ chắn ngang, buộc họ phải dừng lại.
Cửa xe mở ra, và những người đàn ông mặc đồ đen bắt đầu tiến tới, ánh mắt sắc lạnh như muốn cắt đứt từng hơi thở. Minh Hằng vội lấy điện thoại ra, cố gắng liên lạc nhưng tín hiệu không ổn định.
Trong không khí hỗn loạn ấy, một giọng nói vang lên từ xa, từ hệ thống loa của xe tải:
"Các em nghĩ mình có thể trốn thoát à? Trò chơi này mới chỉ bắt đầu."
MisThy cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng yên và đối mặt với kẻ đeo mặt nạ kia.
Tóc Tiên siết chặt tay MisThy, ánh mắt chị bốc cháy quyết tâm. "Chúng ta sẽ không khuất phục," chị nói, giọng như sắt.
Cả nhóm chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đụng độ khi ánh đèn đường lập lòe, tạo nên bức màn ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.
Trong khoảnh khắc đó, MisThy cảm nhận được tình cảm chân thành và sức mạnh không lời từ bên cạnh – một lần nữa, tình yêu và sự đồng lòng của họ lại là chiếc khiên chắn vững chắc giữa cơn bão nguy hiểm.
Nhưng khi những tiếng bước chân vang lên, và ánh mắt của kẻ đeo khẩu trang như bám chặt vào họ, MisThy tự hỏi: liệu đây có phải là trận chiến cuối cùng, hay chỉ là khởi đầu cho một trò chơi đen tối khác?
Ánh sáng từ phía trước lóe lên, và tiếng còi huýt sáo vẫn vang vọng, như một lời nhắc nhở rằng, dù con đường phía trước có đầy rẫy mưu đồ và nguy hiểm, họ sẽ không bao giờ đơn độc.
Họ sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì, vì giữa họ, tình yêu và niềm tin là thứ không gì có thể cướp đi.
⸻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro