📦 17




Ánh đèn sân khấu luôn rực rỡ, hào nhoáng và dễ khiến người ta hoa mắt. Nó khiến người ta quên mất rằng sau lớp ánh sáng ấy là một khoảng tối – nơi những câu chuyện từng bị bỏ quên, những mối quan hệ từng đứt gãy vẫn còn đang âm ỉ. Giống như Thy Ngọc đã từng là câu chuyện bị bỏ lại của Tóc Tiên – một phần quá khứ mà cả hai tưởng đã chôn sâu, hóa ra lại chỉ là gói gọn trong một góc trái tim chưa từng mở ra lần nữa.

Buổi chiều hôm đó, Thy Ngọc bước vào phim trường với tâm thế vui vẻ, hào hứng như mọi khi. Một gameshow mới của truyền hình quốc gia, quy tụ toàn những gương mặt đình đám – streamer có, ca sĩ có, diễn viên cũng có. Cô cười nói với ê-kíp, đùa giỡn với stylist, tay không ngừng cầm ly trà sữa lắc nhẹ theo nhịp chân. Mọi thứ vẫn đúng như hình ảnh "MisThy" mà ai cũng quen – năng lượng cao, dí dỏm, luôn kéo cả không gian trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cho đến khi... cô bước vào phòng chờ số ba. Cánh cửa mở ra, và người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tóc Tiên.

Mọi chuyển động trong cô dường như khựng lại một nhịp. Tóc Tiên đang ngồi trên ghế sofa bọc nhung màu rượu vang, mái tóc búi cao, chiếc váy trắng ôm sát khiến cô nổi bật hơn bao giờ hết. Đôi chân bắt chéo, ánh mắt thản nhiên như thể sự xuất hiện của Thy chẳng có gì bất ngờ. Nhưng chỉ có người đã từng yêu mới biết – đôi tay Tiên đang siết lại một chút, còn ánh nhìn kia... có một giây ngập ngừng.

"Ồ, chào MisThy. Lâu rồi không gặp."

Giọng nói ấy... vẫn dịu dàng như ngày xưa. Vẫn là cái chất giọng khiến tim Thy từng đập trật nhịp chỉ vì một câu "Thy à" thì thầm bên tai. Nhưng bây giờ, hai chữ "MisThy" lại như một nhát cắt – xa cách, đúng mực, không thể thân mật hơn.

Thy cười nhẹ, lấy lại thần thái nhanh như cách cô thường làm trước ống kính. "Chị Tóc Tiên à, em không ngờ lại được làm chung show với chị đó. Vinh dự quá nha."

Tiên nghiêng đầu, môi nhếch lên thành một nụ cười xã giao. "Thì cũng phải có người đủ nổi tiếng để ngồi cùng chị chứ, đúng không?"

Cả hai nhìn nhau. Nụ cười trên môi nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn khác. Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng lại bởi thứ cảm xúc mà cả hai đều cố giấu kỹ suốt mấy năm qua.

Ba năm. Ba năm kể từ ngày họ rời xa nhau. Không một lời trách móc, không một cuộc cãi vã. Chỉ là một sáng nọ, Tóc Tiên bay đi tour dài hạn, còn Thy nhận được tin nhắn cụt lủn: "Chúng ta dừng lại nhé. Đừng hỏi tại sao." Và thế là hết.

Không ai hỏi, cũng không ai trả lời.

Đến bây giờ, khi số phận một lần nữa ném họ vào cùng một sân chơi, những gì tưởng đã nguội lạnh bỗng chốc sống dậy. Không ai nói gì thêm, nhưng trong lòng cả hai đều biết – gameshow này sẽ không còn là "giải trí" nữa. Đây sẽ là sân khấu thật sự cho vở kịch đã bỏ dở. Và vai diễn lần này... là của hai người từng yêu nhau, nhưng giờ phải đối mặt như chưa từng thân quen.

________________

Sân khấu của gameshow rực rỡ với hàng trăm chiếc đèn chiếu, máy quay lia tới lia lui, đội quay phim chạy tất bật như kiến. Cả dàn khách mời đã được sắp xếp vào chỗ ngồi, từng người được gọi tên giới thiệu như những mảnh ghép đầy màu sắc trong một bức tranh giải trí hoàn hảo. Nhưng với Thy Ngọc, mọi âm thanh lúc này đều trở thành nền mờ, vì ánh mắt cô thỉnh thoảng vẫn liếc về phía người ngồi cách mình hai ghế – Tóc Tiên.

Gameshow lần này theo format đồng đội, mỗi vòng chơi đều phải bắt cặp ngẫu nhiên để hoàn thành thử thách. Và như định mệnh trêu ngươi, trong vòng đầu tiên – "Hiểu nhau chưa?" – MC hào hứng đọc lên cặp đôi đầu tiên: "MisThy – Tóc Tiên!"

Tiếng khán giả vỗ tay vang dội, còn Thy thì cười méo miệng. Không biết nên cười vì trùng hợp hay khóc vì định mệnh quá biết cách đùa cợt. Cô đứng dậy, vờ vui vẻ đưa tay về phía Tiên như thể họ chẳng có lịch sử gì ngoài những lần hợp tác trước công chúng. "Đi nào chị. Xem tụi mình hiểu nhau tới đâu ha."

Tóc Tiên bước tới, nụ cười trên môi vẫn đẹp như thường lệ. Cô nhẹ nhàng đặt tay vào tay Thy, nhưng bàn tay ấy lại lạnh hơn cô nhớ rất nhiều.

Trò chơi yêu cầu từng người phải trả lời các câu hỏi liên quan đến đối phương – từ món ăn yêu thích, thói quen xấu, cho đến nỗi sợ thầm kín. Mỗi câu trả lời trùng khớp là một điểm.

"Câu hỏi đầu tiên: MisThy – Tóc Tiên thích uống gì nhất vào buổi sáng?"

Thy trả lời ngay không cần suy nghĩ: "Cà phê đen, không đường."

MC nhìn Tóc Tiên, chờ xác nhận.

Tiên khẽ gật đầu. "Đúng."

"Wow, mở màn là ăn ý ghê ha!"

Cả khán phòng cười rộ lên, nhưng không ai nghe thấy tiếng thở nhẹ của Tóc Tiên, cũng chẳng ai thấy ánh mắt Thy dừng lại một giây lâu hơn mức bình thường – đúng ngay lúc Tiên mím môi.

"Câu tiếp theo: Tóc Tiên – MisThy sợ gì nhất?"

Tóc Tiên hơi ngập ngừng. Cô nhớ như in một lần, vào một đêm mưa, Thy ôm lấy cô run rẩy sau một cơn ác mộng. Hôm đó, cô bé streamer lầy lội ngày thường lại nói một câu khiến tim cô thắt lại: "Em sợ bị bỏ lại."

Tóc Tiên ngước nhìn MC, rồi nói rõ ràng: "Sợ cô đơn."

MC quay sang Thy, đầy hồi hộp.

Thy cười nhẹ, gật đầu. "Chuẩn."

Trò chơi tiếp tục, từng câu hỏi được trả lời chính xác như thể họ chưa từng rời xa nhau. Nhưng càng trả lời đúng, không khí giữa họ lại càng lặng đi. Không phải vì vui, mà vì đau. Vì rõ ràng... họ vẫn còn nhớ nhau nhiều đến thế.

Sau trò chơi, trong lúc nghỉ giữa giờ quay, Thy rời khỏi sân khấu, tìm một góc khuất hành lang, tay ôm lấy lon nước ngọt, lòng không yên.

"Vẫn còn nhớ quá nhiều, đúng không?"

Giọng nói ấy xuất hiện phía sau cô. Không cần quay lại, Thy cũng biết là ai.

Cô khẽ cười, không quay đầu, nhưng giọng lại khô khốc: "Chị là người rời đi trước mà. Sao giờ lại hỏi em như người ở lại?"

Tóc Tiên đứng đó, vài giây im lặng. Rồi nhẹ giọng: "Lúc đó... chị không thể làm khác."

"Chị có thể giải thích. Nhưng chị không làm."

"Vì chị biết nếu chị nói, em sẽ không để chị đi."

Thy quay lại. Lần đầu tiên sau ba năm, ánh mắt họ thật sự đối diện nhau – không khán giả, không máy quay, không nụ cười diễn tập. Chỉ còn sự thật và những tổn thương.

"Ừ. Em sẽ không để chị đi. Nhưng chị vẫn đi."

Và thế là lần đầu tiên, sau trò chơi, sau cười nói, sau những ánh đèn – họ bắt đầu trò chuyện như hai người từng yêu. Nhưng chẳng ai biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu. Vì gameshow chỉ kéo dài vài ngày, còn những điều chưa nói... đã chờ ba năm.

______________

Gameshow kết thúc sau ba ngày quay dồn dập. Những tiếng cười, những tràng pháo tay, những màn tung hứng giữa MisThy và Tóc Tiên được cắt ghép thành viral clip, lan khắp mạng xã hội. Dân tình đổ xô "đẩy thuyền", fanpage nổ bình luận mỗi khi họ cùng xuất hiện trong khung hình. Nhưng đó là chuyện của khán giả. Còn trong thế giới riêng của hai người, khi ánh đèn sân khấu tắt, chẳng còn gì rực rỡ nữa.

Cả Thy và Tiên không ai nhắc lại những cuộc trò chuyện ngắn ngủi sau hậu trường. Cũng không ai chủ động nhắn tin hay hỏi thăm gì thêm. Chỉ là khi xe riêng đón từng người về, họ đều lặng lẽ nhìn về phía chiếc xe kia lăn bánh mà không dám thừa nhận cảm giác hụt hẫng trong lòng. Như thể cả ba ngày vừa rồi chỉ là một đoạn phim cũ, được tua lại vì ai đó nhỡ tay bấm nhầm.

Thy trở về căn hộ quen thuộc – nơi mà đèn LED đổi màu theo từng stream, tủ lạnh luôn có sẵn nước ngọt và mì gói, còn máy quay thì dựng sẵn một góc như thể cuộc sống chỉ xoay quanh livestream. Cô bật máy tính, mở phần mềm quay, nhưng nhìn vào khung hình có chính mình ngồi đó, Thy bỗng thấy trống rỗng. Hôm nay cô không nhây, không cà khịa, không bắn game, không kể chuyện tào lao. Chỉ bật nhạc nhẹ, và để ánh đèn LED chuyển sang màu tím nhạt – màu mà Tóc Tiên từng thích.

Tiên thì khác. Cô trở về căn penthouse tầng cao, đầy ánh sáng nhưng lại thiếu tiếng người. Quản lý vẫn gửi lịch trình chi chít, stylist gửi concept cho MV mới, còn nhãn hàng thì dí hợp đồng quay quảng cáo. Mọi thứ vẫn vận hành như mọi khi. Nhưng khi thay đồ và ngồi trước gương trang điểm, Tiên bất giác mở điện thoại. Ngón tay lướt qua Instagram, dừng lại ở một đoạn clip cắt từ gameshow – cảnh Thy giả vờ chọn sai đáp án, để rồi chọc cười khán giả bằng một màn "chị Tiên lúc này nhìn em như muốn lườm chết em vậy!".

Cô bật cười, rất khẽ. Nhưng giây sau, ánh mắt lại trùng xuống.

Ba năm rồi. Họ đã quen với việc sống thiếu nhau. Quen cả với việc tự tìm lý do để biện minh cho sự im lặng năm đó. Tiên từng nghĩ, chọn cách ra đi mà không giải thích là cách bảo vệ tốt nhất cho Thy – tránh khỏi vòng xoáy truyền thông, tránh khỏi mớ rối ren giữa một ca sĩ nổi tiếng và một streamer đang lên. Nhưng cô không ngờ... im lặng lại giết chết nhiều thứ hơn cả một lời chia tay.

Còn Thy – cô đã từng nghĩ, nếu Tiên không còn yêu mình nữa, vậy thì mình nên tôn trọng quyết định đó. Cô không đòi hỏi, không níu kéo, không nhắn thêm lần nào. Nhưng cũng chính vì thế, cô chẳng bao giờ nhận được câu trả lời. Chỉ còn lại một khoảng lặng treo lơ lửng suốt ba năm. Và giờ, sau vài ngày cùng gameshow, mọi thứ như bị khơi lại – rõ ràng hơn, gần gũi hơn, nhưng cũng đau đớn hơn.

Đêm đó, cả hai đều mất ngủ. Mỗi người ôm lấy nỗi nhớ theo cách riêng – người chọn xem lại clip cũ, người lục lại những story cũ trên Instagram. Không ai biết người kia đang làm điều tương tự. Cũng chẳng ai biết rằng, dù ở hai đầu thành phố, họ đều đang tự hỏi chung một câu: "Liệu bây giờ có còn là quá trễ?"

_____________

Sau gameshow, tưởng như mọi chuyện sẽ trôi đi như cát qua kẽ tay. Nhưng đời lại không dễ quên như người ta vẫn nghĩ. Đặc biệt là khi trái tim vẫn còn chưa hết rung động.

Một tuần sau khi chương trình phát sóng, mạng xã hội nổ tung. Tên của MisThy và Tóc Tiên luôn xuất hiện cùng nhau trên trending, những chiếc fanvid, ảnh ghép, thậm chí cả fanfic bắt đầu lan truyền. Ai cũng nghĩ họ là một "couple" truyền thông hoàn hảo. Duy chỉ có hai nhân vật chính là không thể thản nhiên.

Thy lần lữa mãi mới dám bấm vào tin nhắn Instagram của Tóc Tiên. Nhưng khung chat vẫn trắng trơn. Không một lời nào mới, không dấu hiệu gì cho thấy Tiên đã từng định nhắn. Cô tự bật cười với mình, rồi lại tiếp tục quay clip reaction như thường lệ, nhưng trong lòng lại không yên. Lúc edit video, nghe đoạn nhạc nền tình cảm, cô ngẩn người một chút. Đúng bài mà năm xưa Tóc Tiên hay nghêu ngao hát mỗi khi ở nhà cô.

Bên kia thành phố, Tóc Tiên đang trong phòng thu, thử đi thử lại một đoạn điệp khúc. Nhưng mỗi lần hát đến đoạn "người quay đi không nói một lời", giọng cô như nghẹn lại. Producer đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa kính:
"Tiên, ổn chứ?"
Cô gật, cười trấn an. "Ừ, em làm lại lần nữa."
Nhưng chính cô cũng biết, cái đang vướng không phải ở họng – mà ở lòng.

Một ngày nọ, hai người lại vô tình gặp nhau – lần này là ở hậu trường một sự kiện thời trang. Cả hai đều được mời ngồi front-row, chẳng ai ngờ lại được sắp ghế kế bên. Lúc bước vào, ánh mắt họ chạm nhau lần nữa. Không có máy quay, không có MC làm trung gian, chỉ có họ và sự im lặng.

Thy là người lên tiếng trước, bằng một câu đơn giản: "Trùng hợp ghê ha."
Tiên không trả lời ngay. Cô nhìn Thy một lúc rồi khẽ mỉm cười. "Chắc tại vũ trụ thấy chưa đủ drama."

Cả hai bật cười, nhưng rồi lại im bặt. Không biết nên nói gì tiếp. Họ cùng ngồi xuống ghế, khoảng cách giữa hai người chỉ là một khuỷu tay – nhưng cảm giác như ngăn cả một quãng đời đã qua.

Buổi diễn bắt đầu. Ánh đèn sân khấu chiếu rọi, tiếng nhạc dập dồn, người mẫu lần lượt bước ra. Nhưng trong mắt họ, cảnh vật mờ dần. Những khoảnh khắc năm xưa cứ thế ùa về. Nhớ lần đầu tiên Tiên nắm tay Thy khi đứng trong đám đông, lén đưa tay qua vai rồi thầm thì: "Chị không thích nơi đông người, nhưng có Thy thì đỡ." Nhớ lúc cả hai ngồi xem show trong hậu trường, cùng bàn tán váy ai xấu, ai đẹp, rồi cuối cùng Tiên tựa đầu lên vai Thy mà ngủ quên.

Thy khẽ liếc sang. Tiên vẫn ngồi đó, mắt dõi theo sàn diễn, gương mặt bình thản như thường. Nhưng đôi bàn tay đặt trên đùi đang siết lại. Như cố giữ cho mọi cảm xúc đừng lộ ra.

Sau show, họ không đi về ngay. Cả hai cùng bị giữ lại để chụp ảnh chung. Stylist chỉnh tóc cho Tiên, còn Thy thì đứng chờ bên cạnh, tay đút túi, ánh mắt lơ đãng nhìn Tiên qua gương.

Khi chụp xong, Tiên quay sang định chào thì thấy Thy đã lùi bước, định rời đi. Cô gọi với:
"Thy này."

Thy dừng lại. Cô không quay đầu, nhưng đứng yên.

"...Chị muốn nói chuyện. Không phải kiểu xã giao."

Vài giây sau, Thy quay lại. Gật đầu. "Vậy chị cứ nói."

Tiên im lặng. Một tiếng thở dài. Rồi cô bước tới, đứng sát bên, nói rất khẽ, như thể sợ nếu lớn hơn một chút sẽ làm mọi thứ vỡ ra:
"Chị không quên được."

Chỉ ba chữ, nhưng đủ để kéo hai con tim trở lại bên bờ vực từng bỏ lại.

Thy nhìn thẳng vào mắt Tiên – lần đầu tiên không trốn tránh. Không mỉa mai, không gồng gánh. Chỉ có sự thật.

"Em cũng vậy."

Họ đứng đó, giữa hành lang đông người, nhưng lại như đang ở riêng trong một khoảng trời cũ. Không ai biết câu chuyện của họ đã tiếp diễn ra sao sau đó. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cả hai bắt đầu cho phép mình nhớ.

Và nếu còn nhớ, nghĩa là vẫn còn thương.

______________

Sau hôm ấy, như thể sợi dây vô hình giữa họ được thắt lại – không chặt, không rõ ràng, nhưng đủ để khiến cả hai bắt đầu lặng lẽ bước vào vùng mờ của nhau thêm lần nữa. Không ai chủ động nhắn tin trước, nhưng cũng không ai tránh né nữa. Họ gặp nhau nhiều hơn – từ sự kiện, hậu trường quay, cho tới những lần "tình cờ" vào chung quán cà phê quen, dù thành phố này có hàng trăm quán như thế.

Một buổi tối, sau khi quay xong podcast tại studio riêng của mình, Thy nhận được tin nhắn từ Tiên:
"Em rảnh không? Chị đang đi ngang chỗ em."
Thy đọc tin, không trả lời ngay. Nhưng vài phút sau, cô nhắn lại:
"Vào đi. Cửa không khóa."

Tiên xuất hiện như một thói quen cũ, mặc hoodie đơn giản, tóc cột gọn, tay cầm một ly trà sữa mà Thy từng thích. Cả hai ngồi đối diện trong căn phòng nhỏ, ánh đèn dịu nhẹ, và không gian đặc sệt mùi thân quen – vừa là mùi kỷ niệm, vừa là mùi của những câu hỏi chưa từng được trả lời.

"Em vẫn giữ cái ghế này à?" – Tiên hỏi, tay vỗ nhẹ vào chiếc ghế đơn cạnh Thy – nơi cô từng hay ngồi mỗi khi đến xem Thy stream.

"Ừ. Ghế không biết lỗi nên giữ lại được." – Thy đáp, nửa đùa nửa thật.

Tiên cười. Một nụ cười buồn.

Rồi không hẹn mà cùng im lặng. Rất lâu.

Cho đến khi chính Tiên lên tiếng:
"Chị xin lỗi."

Hai chữ ấy rơi xuống như một hòn sỏi nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Nhỏ, nhưng gợn sóng lan rộng mãi.

"Vì đã bỏ đi?" – Thy hỏi, giọng nhẹ hơn cô nghĩ.

"Vì không giải thích. Vì để em phải đoán. Vì để em nghĩ là em không đủ."

Thy siết chặt ly nước trên tay. Rồi từ tốn nói, như thể đang lật lại chính mình:
"Hôm chị biến mất... em đã viết một tin nhắn dài. Em định gửi. Nhưng rồi lại xóa. Vì em nghĩ... nếu chị thương em thật, chị sẽ quay lại giải thích."

Tiên cắn nhẹ môi. Mắt cô ngấn nước. Nhưng giọng vẫn đều:
"Chị thương. Nhưng chị yếu đuối. Chị nghĩ nếu chị nói thật, em sẽ không buông. Mà lúc đó... chị thấy mình không đủ sức để giữ cả thế giới lẫn em."

Thy bật cười, rất khẽ, mà như muốn khóc. "Vậy là em thua vì em quá tin vào việc 'chờ chị quay lại'. Em thua vì em tin tình yêu mạnh hơn mọi thứ."

"Không phải em thua." – Tiên lắc đầu, gần như thì thầm – "Là chị thua. Vì đã có em rồi mà còn để mất."

Không ai nói gì thêm. Cả căn phòng chỉ còn tiếng nhạc nhỏ phát từ loa bluetooth – bài hát cũ. Nếu ngày đó em giữ chị lại... liệu giờ mình đã khác?

Cao trào không đến như cơn sóng lớn ập vào. Nó đến như một lời thú tội muộn màng, như một vết sẹo lâu ngày được gãi trúng. Cả hai cùng đau, cùng lặng, cùng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không thể.

Tiên đứng dậy trước. Cô bước đến cửa, rồi dừng lại.
"Thy."

"Ừ?"

"Nếu bây giờ... chị muốn bắt đầu lại. Em có cho chị cơ hội không?"

Thy nhìn lên, ánh mắt đầy những giằng co.

"Em không biết. Vì bắt đầu lại... không dễ. Và vì em đã học được cách sống mà không có chị."

Tiên gật đầu, khẽ cười. Nhưng giọng run nhẹ:
"Chị không cần em trả lời ngay. Chị chỉ cần biết... chị vẫn còn một phần trong em."

Thy không trả lời. Cô chỉ nhìn Tiên, thật lâu.

Tiên bước ra khỏi cửa. Gió đêm lùa vào, lạnh đến rùng mình.

Còn trong phòng, Thy ngồi yên. Đôi mắt long lanh nhưng kiên định. Trái tim cô đang lật giở lại những ký ức, những thương tổn, và cả tình yêu vẫn còn vẹn nguyên đâu đó.

Vì với họ – bắt đầu lại không đơn giản. Nhưng thương nhau, thì chưa từng dừng.

_____________

Thy thức cả đêm, ngồi trầm tư trong căn phòng vẫn còn vương mùi trà sữa. Cô đã không ngủ được kể từ khi Tiên rời đi. Những suy nghĩ cứ xoáy tròn, như những con sóng xô vào bờ cát. Cô nhớ Tiên. Nhớ đến mức muốn gào lên. Nhưng càng nhớ, cô lại càng cảm thấy sự mệt mỏi, sự tổn thương, sự hụt hẫng. Dường như mỗi lần mở lòng, cô lại tự làm mình đau.

Ngày hôm sau, tất cả những gì cô làm là lướt qua mạng xã hội, xem những bình luận trên các clip gameshow giữa họ. Fan vẫn chưa thôi ủng hộ, vẫn gửi gắm những lời tốt đẹp về mối quan hệ tưởng như đã vụt mất của hai người. Một fanpage thậm chí còn ghép video họ ôm nhau trong khoảnh khắc vui vẻ, tựa như muốn kéo họ lại với nhau lần nữa. Nhưng có một điều Thy biết rõ – khi đối diện với tình cảm quá khứ, cô chẳng biết mình có đủ sức để yêu thêm một lần nữa không.

Thy không dám hỏi Tiên về điều đó. Không dám hỏi liệu tình yêu của Tiên vẫn còn hay đã phai nhạt như cách cô đã để mọi thứ trôi qua trong ba năm im lặng.

Chưa đến một ngày sau khi Tiên ra về, Thy nhận được một cuộc gọi không hẹn trước. Là Tiên.

"Thy, em có muốn gặp chị không?" Giọng Tiên có chút khẩn trương nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng quen thuộc.

"Em... không biết nữa." Thy trả lời, tay khẽ siết chặt góc áo. "Gặp để làm gì?"

Tiên thở dài. "Chị chỉ muốn nói một lần nữa rằng, chị xin lỗi. Nhưng không phải vì những gì chị đã làm. Mà là vì chị không nói với em tất cả những gì chị nghĩ."

Thy nhắm mắt, lắng nghe từng lời Tiên nói. Một phần trong cô muốn từ chối, muốn để cho quá khứ là quá khứ. Nhưng có lẽ... một phần trong cô vẫn không thể dứt ra khỏi Tiên.

"Em không biết... em không biết mình sẽ làm gì nữa." Thy nói, giọng cô trầm xuống, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chị hiểu." Tiên trả lời nhẹ nhàng, như một lời an ủi.

Cả hai không nói gì thêm. Đầu dây bên kia im lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận được nỗi buồn lẫn sự mệt mỏi trong giọng nói của người còn lại.

Ngày hôm sau, Thy gặp Tiên.

Không phải một buổi gặp gỡ trong sự kiện, không phải những ánh đèn rực rỡ hay những tiếng vỗ tay. Chỉ là hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê quen thuộc – nơi mà cả hai từng đến, nơi từng chứng kiến những nụ cười và những câu chuyện ngây ngô.

"Chị... làm sao để em tin rằng mình có thể bắt đầu lại?" Thy hỏi, mắt không rời khỏi ly cà phê. Câu hỏi không nặng nề, nhưng như một sự thật khó chấp nhận. Cô đã quá đau, quá mệt mỏi, để chấp nhận thêm một lần nữa.

Tiên nhìn cô, đôi mắt trầm xuống. "Chị không thể bắt em tin vào điều gì. Chị chỉ muốn em biết, rằng chị sẽ không rời đi lần nữa. Dù em có chọn ở lại hay đi nữa, chị sẽ ở đây. Chị không cần phải quay lại quá khứ. Chỉ cần em cho chị cơ hội để bắt đầu lại từ hôm nay."

Thy mím môi. Lời nói nhẹ nhàng của Tiên như một cơn gió thổi vào vết thương cũ, nhưng thay vì đau đớn, nó lại mang đến cảm giác ấm áp lạ kỳ. Cô không còn cảm giác rằng mình bị bỏ rơi nữa. Không phải vì Tiên quay lại, mà vì cô nhận ra rằng, dù tình yêu có biến đổi như thế nào, con người vẫn có thể làm lại từ đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Tiên. "Vậy chị sẽ chờ em sao?"

Tiên gật đầu, không vội vã, không ép buộc. "Chị chờ. Nhưng chỉ khi em thật sự muốn ở lại."

Một khoảng lặng kéo dài, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ quán cà phê. Cả hai đều không nói gì nữa, nhưng cả hai đều cảm nhận được một điều: Đối diện với nhau ở đây, trong giây phút này, là cách duy nhất họ có thể làm để thử lại một lần nữa.

Chưa ai nói ra quyết định cuối cùng, nhưng trong lòng cả hai đều đã biết. Tình yêu không phải lúc nào cũng là những câu trả lời chắc chắn. Đôi khi, chỉ cần một chút can đảm, một chút thời gian, và một trái tim đủ rộng để yêu thêm lần nữa.

_____________

Thy và Tiên ngồi lại trong quán cà phê, không phải chỉ để uống nước hay trò chuyện về công việc. Cả hai đều có một câu chuyện chưa nói, một sự im lặng đã kéo dài suốt ba năm. Hôm nay, như một lời mở đầu cho một chương mới, Tiên đã sẵn sàng để chia sẻ lý do của quá khứ.

Cô nhìn Thy, đôi mắt không còn vẻ kiên định, mà là một sự mệt mỏi, một nỗi buồn đã ngủ yên suốt lâu. "Em có muốn nghe chị kể không?" Tiên bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chất chứa.

Thy im lặng, hơi cúi đầu xuống, như thể đang chuẩn bị cho điều gì đó sẽ khiến mình tổn thương. Cô đã có cảm giác rằng nếu nghe những gì Tiên sắp nói, một lần nữa trái tim mình sẽ bị xé toạc. Nhưng cô muốn biết. Cô cần hiểu lý do tại sao, cần lý giải tại sao lại có sự im lặng kéo dài đến vậy.

Tiên hít một hơi thật sâu. "Khi chị và em bên nhau, chị luôn cảm thấy như mình đang đứng trên một bờ vực. Chị yêu em, nhưng đồng thời chị cũng sợ mất em." Cô ngừng lại, cảm giác như không thể nói tiếp. Nhưng rồi Tiên cố gắng, giọng run run, mắt không dám nhìn thẳng vào Thy. "Chị đã có một quá khứ mà chị không muốn em phải gánh chịu. Chị... đã từng có những mối quan hệ trước em. Những người đã làm chị tổn thương, khiến chị nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu thực sự. Và chị sợ... sợ mình lại làm tổn thương em."

Thy ngẩng lên, đôi mắt mở to, không hiểu lắm, nhưng cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó. "Vậy là chị bỏ em vì sợ làm em tổn thương?"

Tiên gật đầu, lặng lẽ một lúc rồi tiếp tục. "Đúng vậy. Chị cảm thấy mình không xứng đáng. Không xứng đáng với em, với tình yêu mà em dành cho chị. Và chị sợ, nếu chị không rời đi, nếu chị không dứt khoát, em sẽ bị cuốn vào những nỗi đau mà chị không thể cứu em khỏi được." Cô mím môi, mắt hơi nhòe, "Chị đã từng thấy... rất nhiều người mình yêu bỏ đi. Và chị nghĩ, nếu mình ra đi trước, ít nhất em sẽ không phải chứng kiến chị thất bại."

Thy lặng người, trái tim như quặn lại. Cô không ngờ lý do lại phức tạp như vậy. Tiên – người luôn mạnh mẽ, luôn kiên định – lại có thể yếu đuối đến thế. Cô không biết phải nói gì. Trong giây phút đó, cô chỉ có thể ngồi yên, cố gắng nắm bắt hết những lời Tiên vừa thổ lộ.

"Chị... em không cần phải là người cứu chị," Thy khẽ nói, giọng nhẹ nhàng. "Chỉ cần em là chính em. Nếu em yêu chị, em có thể bên chị, dù cho chị có sai hay có yếu đuối đến đâu."

Tiên quay sang nhìn Thy, có chút ngỡ ngàng, có chút run sợ. Cô không biết phải làm sao để xóa bỏ những điều đã qua, để giải quyết những vết thương cũ. "Chị chỉ không muốn em phải đau. Không muốn em thấy mình phải gánh chịu nỗi buồn vì chị."

Thy nắm lấy tay Tiên, không một chút chần chừ. "Chị không thể bảo vệ em khỏi tất cả. Nhưng em có thể bảo vệ chị, đúng không?" Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, không gượng gạo, nhưng lại chứa đựng cả sự thấu hiểu. "Không ai là hoàn hảo cả. Chị không cần phải làm trụ cột cho tất cả mọi người. Đặc biệt là em. Chỉ cần chị là chị, em sẽ luôn ở đây."

Tiên không nói gì thêm. Cô chỉ lặng lẽ gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng. Dù bao nhiêu năm tháng đã qua, sự tổn thương trong cô vẫn chưa hoàn toàn lành, nhưng ít nhất, cô không còn cảm thấy cô đơn.

Giây phút đó, cả hai chỉ ngồi đó, yên lặng bên nhau. Không ai đẩy nhanh cuộc trò chuyện, không ai vội vã yêu cầu một quyết định. Họ đều hiểu rằng, sự chữa lành không thể đến ngay lập tức. Nó cần thời gian, và quan trọng hơn, cần sự kiên nhẫn để cùng nhau vượt qua những bóng ma của quá khứ.

Tiên buông một tiếng thở dài, rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em, vì đã ở lại. Vì đã cho chị một cơ hội."

Thy chỉ cười, không nói gì thêm. Bởi vì, cô biết, mọi điều cần nói đều đã được thốt ra. Giờ chỉ còn lại họ, cùng nhau đi qua một con đường mà chính họ chưa thể nhìn rõ đích đến.

_____________

Ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng, không vội vã nhưng cũng không lặng lẽ. Thy và Tiên dần quen với việc cùng nhau đi qua những con đường không bao giờ là thẳng tắp. Họ học cách mở lòng, không chỉ với nhau mà còn với những điều từng khiến họ đau. Những nỗi sợ hãi, những hoài nghi, từng là vết sẹo khắc sâu, giờ đã dần trở thành những phần ký ức mờ nhạt.

Một buổi chiều, sau một tuần làm việc căng thẳng, họ quyết định đi dạo, không có mục đích cụ thể, chỉ đơn giản là cùng nhau ngắm nhìn thành phố đã trở thành một phần của cuộc sống. Những con phố đông đúc, những tòa nhà cao chọc trời, tất cả như phác họa lên một bức tranh hoàn hảo về sự thay đổi và tiến lên. Họ bước đi, tay trong tay, không cần nói gì. Chỉ có tiếng bước chân hòa lẫn vào tiếng cười từ những người qua đường.

"Chị... em nghĩ mình đã sẵn sàng." – Thy bỗng cất tiếng, đôi mắt nhìn về phía trước, nhưng giọng nói không giấu được sự nghiêm túc.

Tiên dừng lại, quay sang nhìn Thy. Một chút ngạc nhiên lóe lên trong ánh mắt cô, rồi sau đó là nụ cười dịu dàng. "Sẵn sàng cho cái gì?"

Thy nhìn Tiên, mắt sáng lên, đầy quyết tâm: "Sẵn sàng cho việc thật sự yêu lại từ đầu. Sẵn sàng để tin tưởng và không còn sợ hãi nữa."

Tiên khẽ nhíu mày, rồi lại cười, một nụ cười nhẹ nhõm, như thể bao nhiêu khúc mắc trong lòng cô cuối cùng đã được tháo gỡ. "Vậy chị... chị sẵn sàng rồi. Chị chỉ cần em thôi. Không còn gì nữa."

Cả hai đứng yên trong một khoảnh khắc, như thể thời gian dừng lại, tất cả những thứ đã qua chỉ là những mảnh ghép của quá khứ, giờ không còn ảnh hưởng đến con đường họ đang bước. Những sai lầm, những lời xin lỗi, những nỗi sợ hãi giờ đây chỉ là ký ức, một phần không thể thiếu trong hành trình đã qua, nhưng không quyết định được tương lai họ sẽ đi.

Thy nắm chặt tay Tiên, đôi mắt trong suốt nhìn vào cô. "Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể tạo ra tương lai. Một tương lai mà chúng ta tự xây dựng."

Tiên nhìn vào mắt Thy, đôi mắt ươn ướt, nhưng lần này không phải vì nỗi buồn hay sự hối hận. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của một tình yêu đã được cứu rỗi. Cô đưa tay lên ôm nhẹ Thy, không nói gì, chỉ để mọi cảm xúc được thả ra trong một cái ôm ấm áp.

"Chị yêu em," Tiên thì thầm vào tai Thy, nhẹ nhàng như một lời nguyện cầu, như một sự cam kết.

Thy khẽ nhắm mắt, cảm nhận được từng hơi thở của Tiên. "Em cũng yêu chị, rất nhiều."

Họ không cần phải nói thêm gì nữa. Những lời nói ấy đủ để truyền tải tất cả cảm xúc. Họ biết rằng dù có bất kỳ khó khăn nào phía trước, họ cũng sẽ bước cùng nhau. Cùng một nhịp điệu, cùng một trái tim, không bao giờ bỏ cuộc.

Cả hai tiếp tục bước đi, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, như một sự khởi đầu mới. Không phải là kết thúc, mà là sự mở đầu của một chương mới – một chương họ sẽ viết cùng nhau, dù có bao nhiêu thử thách, nhưng luôn có nhau để vượt qua.

Câu chuyện của họ không có một cái kết dứt khoát. Nó mở ra một hành trình mới, nơi tình yêu và sự kiên nhẫn sẽ dẫn lối họ đến những ngày tháng tươi đẹp phía trước. Bởi tình yêu không phải là điều dễ dàng, nhưng khi hai người thực sự hiểu nhau và chấp nhận những thiếu sót của nhau, đó mới là lúc tình yêu thật sự trưởng thành.

Và dù con đường tiếp theo có như thế nào, họ sẽ luôn đi cùng nhau.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro