📦 4

Cơn mưa rả rích phủ lên thành phố một màu xám xịt, những hạt nước tí tách rơi xuống mặt đường, hòa lẫn vào ánh đèn đường lấp loáng. Trong một góc quán cà phê nhỏ, Lê Thy Ngọc ngồi bất động, đôi mắt u ám nhìn ra ngoài cửa kính. Trước mặt cô, Tóc Tiên khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong sự cứng rắn ấy vẫn lộ ra chút gì đó bất lực.

"Em có thể bớt cố chấp một chút không?" Giọng Tóc Tiên khẽ khàng nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Thy Ngọc không quay lại, vẫn nhìn ra màn mưa. "Chị nghĩ em cố chấp?"

"Vậy em gọi cái này là gì? Cãi nhau chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, rồi em tự ý bỏ đi, không chịu nghe ai giải thích."

"Chuyện nhỏ nhặt?" Giọng Thy Ngọc có chút chua chát. "Chị nghĩ cảm xúc của em là chuyện nhỏ nhặt?"

Tóc Tiên nhắm mắt, cố kiềm lại một hơi thở dài. "Không ai nói cảm xúc của em không quan trọng. Nhưng em cũng phải đặt mình vào vị trí của người khác. Chị chưa bao giờ muốn làm tổn thương em."

Thy Ngọc bật cười khẽ, nhưng nụ cười không hề vui. "Đôi khi tổn thương không cần cố ý vẫn xảy ra."

Bên ngoài, tiếng còi xe inh ỏi vang lên giữa cơn mưa nặng hạt. Hai người cứ thế đối diện nhau trong im lặng, không ai muốn nhượng bộ. Cả hai đều bướng bỉnh, đều có cái tôi quá lớn, và đều không muốn là người xuống nước trước.

Cuối cùng, chính Tóc Tiên là người mất kiên nhẫn. Cô đứng bật dậy, kéo áo khoác vào người. "Được, nếu em đã muốn như vậy, thì thôi. Là lỗi của chị vì nghĩ rằng em có thể bình tĩnh nói chuyện."

Thy Ngọc siết chặt ly cà phê trong tay, nhưng vẫn không quay đầu.

Tóc Tiên nhìn cô một lúc lâu, rồi hít sâu một hơi, quay lưng rời đi.

Tiếng chuông gió vang lên khe khẽ khi cánh cửa đóng lại.

Thy Ngọc vẫn ngồi đó, nhưng đôi mắt đột nhiên trở nên trống rỗng.

Cô vừa đẩy người duy nhất luôn ở bên cạnh mình đi mất rồi.

Mưa vẫn không ngừng rơi. Tóc Tiên lái xe băng qua những con đường vắng, hai bàn tay siết chặt vô lăng, nhưng tâm trí thì không ngừng quay về hình ảnh của người vừa nãy—Thy Ngọc, ngồi đó, im lặng, xa cách đến mức khiến cô có cảm giác dù có đưa tay ra cũng chẳng thể chạm vào.

Cô không hiểu nổi.

Hai người đã từng gần nhau đến vậy, tại sao lại thành ra như thế này?

Một cơn gió mạnh tạt qua cửa kính xe, mang theo hơi lạnh thấm vào tận xương. Tóc Tiên mở to mắt, ép mình tập trung vào con đường phía trước. Nếu cứ tiếp tục nghĩ về những chuyện này, cô chỉ sợ bản thân sẽ lại quay xe trở lại, lại chạy về phía người kia, lại sẵn sàng nhượng bộ như bao lần trước. Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô làm vậy.

Thy Ngọc muốn một mình? Được thôi.

Cô sẽ không quay lại.

Nhưng cô đã sai.

Sai ngay từ khoảnh khắc để Thy Ngọc một mình dưới cơn mưa ấy.

Sai khi không biết rằng, chỉ vài giờ sau, điện thoại cô sẽ rung lên liên tục với những cuộc gọi dồn dập.

Rồi tin tức ập đến như một cơn gió quét sạch tất cả mọi thứ trong lòng cô.

Tai nạn.

Một vụ tai nạn trên con đường lên đồi, nơi dẫn ra vùng ngoại ô. Một chiếc xe mất lái, trượt xuống con dốc sâu giữa cơn mưa lớn. Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng...

Thy Ngọc đã mất tích.

Tóc Tiên cảm giác toàn bộ không khí xung quanh như bị rút cạn. Một tiếng ù vang lên trong đầu, khiến cô đứng sững giữa cơn mưa mà không cảm nhận được bất kỳ thứ gì nữa. Môi cô khô khốc, giọng nói như bị bóp nghẹt lại.

"...Lặp lại đi."

Đầu dây bên kia, giọng người quản lý run rẩy. "Chị... bọn em tìm thấy xe, nhưng không thấy em ấy đâu. Em ấy không ở trong xe, cũng không có xung quanh hiện trường..."

Không có xung quanh hiện trường.

Không có xung quanh hiện trường.

Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tóc Tiên như một hồi chuông cảnh báo.

Bàn tay cô siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch.

Cô chưa từng hoảng sợ đến mức này.

Giọng cô khàn đặc, gần như là một tiếng gào lên giữa màn đêm.

"Ai đó tìm Thy Ngọc đi! Tìm Thy lại cho tôi đi!!!"

Mưa vẫn trút xuống như muốn nuốt chửng cả thế giới. Gió rít từng cơn, lạnh thấu tận xương, nhưng Tóc Tiên chẳng còn cảm nhận được gì ngoài tiếng tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô lao đến hiện trường tai nạn, nơi ánh đèn xe cảnh sát và cứu hộ lập lòe giữa màn đêm, phản chiếu lên con đường ướt đẫm.

Và rồi cô thấy nó.

Chiếc xe lật ngang bên mép dốc, phần đầu bị va đập mạnh đến mức biến dạng. Kính chắn gió vỡ vụn, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi. Cánh cửa xe bị bật tung, chứng tỏ người bên trong có thể đã bị hất văng ra ngoài. Nhưng xung quanh chỉ là đất đá, là những vết xước dài trên mặt đường, là dấu vết của cơn mưa tàn nhẫn cuốn trôi tất cả.

Không có Thy Ngọc.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào của cô ấy.

Tóc Tiên lao đến, giọng nói gần như lạc đi vì hoảng loạn. "Thy đâu?! Em ấy đâu rồi?!"

Một nhân viên cứu hộ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy áy náy. "Chúng tôi vẫn đang tìm. Có thể cô ấy đã bị hất văng xuống dốc..."

Hất văng xuống dốc.

Tóc Tiên cảm giác như ai đó vừa giáng mạnh vào ngực mình.

Cô lao về phía mép dốc, không quan tâm đến những bàn tay cố ngăn cản mình. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một vùng rừng rậm tối đen, những tán cây run rẩy dưới cơn mưa, những con đường mòn trơn trượt trải dài xuống vực sâu hun hút. Nếu thật sự Thy Ngọc rơi xuống đó...

Không.

Không thể nào.

Cô siết chặt tay đến mức móng tay ghim sâu vào da thịt, giọng nói khàn đặc run rẩy vang lên giữa cơn bão.

"Thy, em ở đâu?"

Không có tiếng đáp lại.

Chỉ có tiếng mưa rơi.

Chỉ có sự im lặng nuốt chửng tất cả.

Mưa không ngừng rơi. Gió vẫn rít từng cơn qua những tán cây xào xạc. Đội cứu hộ đã tỏa ra xung quanh, ánh đèn pin quét qua từng bụi rậm, từng mỏm đá, từng con đường mòn trơn trượt dẫn xuống vực sâu. Nhưng vẫn không có dấu vết của Thy Ngọc.

Tóc Tiên đứng đó, đôi giày ngập trong bùn đất, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy. Cô đã từng nghĩ mình mạnh mẽ. Cô đã từng tin rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ bình tĩnh để giải quyết. Nhưng ngay lúc này, khi người duy nhất mà cô không thể mất đang ở một nơi nào đó giữa màn đêm này, cô chẳng còn chút lý trí nào nữa.

Một nhân viên cứu hộ chạy đến, giọng khẩn trương. "Chúng tôi tìm thấy một số dấu vết dưới dốc! Có thể cô ấy đã lăn xuống sâu hơn..."

Lăn xuống.

Tóc Tiên cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Cô không suy nghĩ gì nữa, lao thẳng về phía bờ dốc, mặc kệ tiếng gọi phía sau.

"Cô không thể tự ý xuống đó! Rất nguy hiểm!"

"Còn em ấy thì sao?! Các người nói là em ấy có thể còn sống, vậy thì tôi phải tìm thấy em ấy trước khi quá muộn!"

Không đợi ai kịp phản ứng, cô lao xuống con dốc trơn trượt, mặc cho cành cây quất vào da thịt, mặc cho bùn đất bắn lên quần áo. Mưa quất vào mặt cô, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu.

Phải tìm thấy Thy.

Đèn pin quét qua những tảng đá, những bụi cây ướt sũng. Mỗi bước đi, cô đều nín thở, hy vọng sẽ thấy một dấu hiệu nào đó. Nhưng từng phút trôi qua, từng mét rừng cô băng qua, nỗi tuyệt vọng trong cô càng lớn dần.

Đột nhiên, ánh sáng đèn pin dừng lại.

Một dấu chân in mờ trên đất ướt.

Và cách đó không xa, một chiếc vòng tay quen thuộc bị mắc lại trên cành cây.

Tóc Tiên sững người.

Môi cô khẽ run lên.

"Thy..."

Không ai đáp lại.

Chỉ có tiếng mưa rơi.

Tóc Tiên không thể đứng yên. Cô bước vội tới, hai tay run rẩy cầm chiếc vòng tay mà mình đã nhìn thấy nhiều lần trên cổ tay Thy Ngọc. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cô khi nhìn chiếc vòng ấy. Nó giống như một dấu hiệu, một tín hiệu yếu ớt giữa bóng tối mênh mông này. Cô không dám nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất, nhưng mỗi lần nhìn vào chiếc vòng, lại như có một thứ gì đó bóp nghẹt lấy trái tim cô.

Cô nhìn quanh, cố gắng quét ánh đèn pin vào những tảng đá, vào từng mảnh cây bị bẻ gãy. Mọi thứ đều hỗn loạn, mơ hồ và đầy những dấu vết chưa rõ ràng. Cô gọi tên Thy Ngọc, từng âm tiết vang lên như những tiếng vọng trong không gian tĩnh lặng.

"Thy! Em ở đâu?"

Nhưng chẳng có tiếng trả lời.

Tóc Tiên không thể kiềm chế được nữa. Cô quỳ xuống, đôi tay đấm mạnh xuống đất, hốc mắt nóng hổi, từng giọt nước mắt bất ngờ trào ra. Cô không thể tin được rằng, giữa hàng triệu người trên thế giới này, lại có thể có khoảnh khắc cô phải đứng giữa cơn mưa lạnh lẽo này, mà không biết phải làm gì để tìm ra người cô yêu.

Cô cắn chặt môi, cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Mỗi giây trôi qua, mỗi phút chờ đợi như kéo dài vô tận.

"Xin em, Thy... đừng để tôi mất em. Tôi không thể chịu đựng được đâu..."

Lúc này, giọng của một người cứu hộ vang lên từ phía sau. "Chúng tôi tìm thấy một chút vết máu ở gần đây... Có thể cô ấy bị thương và đã bị trượt vào khu vực sâu hơn."

Tóc Tiên không đáp lại. Cô chỉ đứng dậy, quay đầu, đôi mắt kiên quyết nhưng ướt đẫm. "Tôi sẽ đi tìm. Cứ tìm kiếm ở đây đi, đừng bỏ cuộc."

Cô bắt đầu lao đi trong bóng tối, không một chút nghi ngờ hay do dự. Nỗi sợ hãi đã chiếm lĩnh lấy cô, nhưng cùng với nỗi sợ đó, một ngọn lửa hy vọng vẫn chưa tắt.

"Thy... em đang ở đâu?"

Những bước chân của Tóc Tiên mỗi lúc càng xa, mỗi bước đi là một nỗ lực không ngừng nghỉ, trong khi màn đêm vẫn bao phủ, không một chút ánh sáng. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ rằng dù có thế nào, cô sẽ tìm thấy Thy Ngọc.

Không có gì có thể làm cô từ bỏ.

Cơn mưa dường như không có dấu hiệu ngừng lại. Tóc Tiên cứ thế lao qua từng tảng đá, từng bụi cây, từng khúc quanh của con đường dốc đầy bùn lầy. Ánh đèn pin trên tay cô gần như đã mờ nhạt, nhưng cô vẫn không hề dừng lại. Cảm giác không thể tách rời khỏi suy nghĩ duy nhất trong đầu: Phải tìm Thy Ngọc.

Lần này, khi cô đi được một đoạn, ánh sáng của chiếc đèn pin bắt gặp một thứ gì đó khác biệt. Một mảnh vải nhỏ, một phần từ chiếc áo của Thy Ngọc. Mảnh vải ấy, được cắt xé tơi tả, có màu xanh da trời mà cô đã nhớ rất rõ.

"Thy..."

Cô quỳ xuống, tay run rẩy cầm mảnh vải ấy lên, đôi mắt ướt đẫm nước mưa, như thể cái tên ấy sẽ trở thành sự cứu rỗi duy nhất mà cô có thể níu giữ. Cảm giác như có một phần linh hồn của cô đã bị rút đi cùng với từng giọt nước mắt. Mảnh vải ấy...

Đúng là của Thy Ngọc.

Cô nhớ như in chiếc áo mà Thy thường mặc, màu sắc, chất liệu mềm mại, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Mảnh vải này... nó có thể là dấu hiệu cuối cùng, là chỉ dẫn duy nhất của người cô yêu.

Cô đứng dậy, không chần chừ, tiếp tục tiến về phía trước. Những bước chân cô giờ đây đầy quyết tâm, nhưng trong lòng, nỗi lo lắng lại càng lớn dần. Mảnh vải nhỏ bé ấy có thể chỉ là một ngẫu nhiên, nhưng trong khoảnh khắc này, Tóc Tiên không thể bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.

Lúc này, đôi mắt của Tóc Tiên không chỉ nhìn thấy những dấu vết nhỏ trên mặt đất, mà cả nỗi đau và sự mệt mỏi lạ kỳ. Nỗi đau từ việc không biết em ở đâu, em có sao không, liệu có còn cơ hội để cứu em không?

Cô dừng lại một chút, lại cố gắng thở thật sâu. Trong lòng cô như có một ngọn lửa cháy âm ỉ, không chỉ là sự lo lắng, mà là một niềm tin mãnh liệt: Không thể mất em.

Đột nhiên, ánh đèn pin lóe lên một lần nữa. Cô nhìn thấy một dấu vết khác, lần này rõ ràng hơn: dấu chân, vết bùn còn mới, dẫn dọc theo một con đường mòn hẹp giữa những tảng đá. Và rồi, dưới một tán cây thấp, cô nhìn thấy một vật gì đó.

Một chiếc giày.

Chiếc giày của Thy Ngọc.

Tim Tóc Tiên như ngừng đập. Cô vội vàng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh chiếc giày, mắt nhìn chằm chằm vào từng vết bẩn trên nó. Cảm giác mệt mỏi, tuyệt vọng, và lo lắng cứ nối tiếp nhau dâng lên trong cô.

"Thy..."

Giọng cô nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ chạm vào em. Chỉ một chút nữa thôi...

Tóc Tiên không còn sức lực để đếm từng bước đi nữa. Mỗi bước chân giờ đây như một cuộc chiến. Nhưng khi ánh đèn pin của cô dừng lại ở cuối con đường mòn hẹp, một cảm giác bủa vây lấy cô, khiến trái tim cô như bị nghẹn lại trong lồng ngực.

Đó là Thy Ngọc.

Nhưng không phải Thy Ngọc mà cô từng biết.

Cô đứng sững lại, đôi mắt mở trừng trừng không thể tin vào những gì mình đang thấy. Thy Ngọc nằm gục bên một gốc cây, cơ thể không còn sức sống, khuôn mặt tím tái, đầy những vết trầy xước, máu vẫn chưa khô hoàn toàn trên làn da trắng. Mái tóc dài của em rối bù, phủ đầy bùn đất và lá cây. Cả người em như bị vùi dập, như bị bỏ quên trong cơn mưa tàn nhẫn này, không một ai chăm sóc, không ai quan tâm.

Đôi mắt em nhắm chặt, những đường nứt trên da mặt là minh chứng cho sự đau đớn mà em đã phải chịu đựng. Một vết thương dài trên cánh tay trái, máu vẫn rỉ ra từng giọt. Cổ chân phải của em gập lại một cách sai lệch, dấu hiệu của một vết gãy, và những dấu hiệu bầm tím dày đặc xung quanh. Em nằm đó, vô lực, như thể không còn sức để thở.

Tóc Tiên gần như quỵ xuống, trái tim cô như vỡ nát khi nhìn thấy hình ảnh ấy. Cô chạy đến, tay run rẩy vén tóc Thy Ngọc ra khỏi mặt, lặng lẽ để những giọt nước mắt rơi xuống.

"Thy... em... em sao rồi? Em còn sống không?"

Không có câu trả lời. Chỉ có hơi thở yếu ớt của em, và nhịp tim thoi thóp đập trong lồng ngực Tóc Tiên. Môi cô tái nhợt, run rẩy khi cô nhẹ nhàng đưa tay sờ vào má Thy Ngọc, cảm nhận được chút hơi ấm mỏng manh từ cơ thể em.

Em sống.

Em vẫn sống.

Nhưng tình trạng của em thật sự nghiêm trọng.

Tóc Tiên cúi xuống, nhẹ nhàng nâng Thy Ngọc lên trong vòng tay mình, dù cơ thể cô không đủ sức để làm vậy. Cô biết mình không thể lãng phí thêm thời gian. Cô phải đưa em ra khỏi nơi này ngay lập tức, phải tìm kiếm sự giúp đỡ, phải bảo vệ em khỏi cơn sóng gió khủng khiếp này.

"Em đừng sợ. Tôi sẽ đưa em đi. Em sẽ ổn thôi."

Giọng Tóc Tiên gần như nghẹn lại, nhưng cô vẫn kiên quyết, ôm chặt Thy Ngọc vào lòng, để em dựa vào mình. Mọi lo lắng, sợ hãi trong lòng cô chỉ có thể xua đi khi nghĩ đến một điều duy nhất:

Cô không thể mất em.

Tóc Tiên không thể ngừng run rẩy khi ôm chặt Thy Ngọc trong tay. Cô cảm nhận được từng hơi thở yếu ớt của em, từng nhịp tim đập thoi thóp như một lời kêu cứu khẩn thiết mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy. Trong bóng tối, với những đợt mưa lạnh giá vây quanh, cô cảm thấy như mình đang gánh một trọng trách không thể bỏ qua. Cô phải cứu em, phải đưa em ra khỏi nơi này.

Cô nhẹ nhàng nâng Thy Ngọc lên, cố gắng từng chút một, từng bước chậm rãi, dẫu cho chân cô đã mỏi mệt, dẫu cho trái tim cô đang đau nhói từng nhịp. Cô không thể để em phải chịu đựng thêm một giây phút nào nữa trong tình trạng này.

Thy Ngọc gần như bất tỉnh, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay Tóc Tiên, không còn phản ứng gì. Nhưng Tóc Tiên không thể dừng lại. Cô không biết làm gì ngoài việc cứ tiếp tục bước đi, cố gắng giữ em an toàn.

"Em sẽ ổn thôi, Thy... Đừng bỏ tôi mà..." Giọng Tóc Tiên khản đặc, nhưng cô vẫn nói với em như thể hy vọng rằng những lời nói ấy sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cả hai.

Cô bước đi qua từng đoạn đường mòn trơn trượt, mắt luôn dõi theo từng bước, không dám lơ là một giây phút nào. Mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây, cô không còn quan tâm đến nó nữa. Cô chỉ biết mỗi bước đi, từng bước đi, là một cơ hội để cứu lấy em.

Cứ như vậy, Tóc Tiên đi suốt một quãng đường dài, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mờ mờ từ đèn xe cứu thương ở phía xa. Cô cố gắng hét lên, gọi những người cứu hộ đang đứng đợi gần đó: "Ở đây! Tôi ở đây! Cứu em ấy!"

Ngay lập tức, một vài người cứu hộ chạy đến, đưa tay đón lấy Thy Ngọc từ tay Tóc Tiên. Tóc Tiên chỉ kịp thở một hơi dài, gần như kiệt sức, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Thy Ngọc. Cô nhìn người ta đưa em lên cáng, chạy đi với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ khi ấy, khi em không còn trong vòng tay cô nữa, cô mới nhận ra rằng mình đã thực sự thở ra được một hơi. Cô ngã quỵ xuống đất, đôi chân như không còn sức lực. Nhưng trong tâm trí cô, những hình ảnh về Thy Ngọc không ngừng ám ảnh.

"Thy, em sẽ ổn, tôi hứa với em. Em không thể bỏ tôi được."

Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây đen vẫn kéo dài. Nhưng dù thế nào, cô cũng không bao giờ từ bỏ. Lời hứa ấy sẽ không bao giờ phai mờ, dù mưa hay gió, cô sẽ luôn bên cạnh em.

Bệnh viện không bao giờ có thể nhanh chóng đủ để chữa lành mọi vết thương. Tóc Tiên ngồi bất động ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe vì mệt mỏi và lo lắng. Những giọt nước mắt, đã lâu không rơi, giờ không ngừng lăn dài trên má cô. Cô không thể kìm nén được nữa, khi nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, khi Thy Ngọc nằm trong tay cô, không còn sức sống, chỉ còn một chút hơi thở yếu ớt.

Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Cô nhìn chằm chằm vào nó, lòng đầy những cảm xúc khó tả. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì khi cánh cửa đó mở ra. Liệu bác sĩ sẽ bước ra với những tin xấu? Liệu cô có thể giữ được em trong tay mình không? Tóc Tiên không dám nghĩ tới bất kỳ khả năng tồi tệ nào, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nỗi sợ hãi đang dần nuốt chửng cô.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để những suy nghĩ tiêu cực không làm mình mất đi lý trí. "Không thể... Không thể bỏ cuộc." Tóc Tiên lẩm bẩm với chính mình, đôi tay siết chặt lại.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng. Tóc Tiên đứng dậy ngay lập tức, tim đập thình thịch, đôi mắt căng lên đợi câu trả lời.

"Bác sĩ... làm ơn, em ấy sao rồi? Em ấy có sao không?" Giọng Tóc Tiên run rẩy.

Bác sĩ nhìn cô, rồi từ từ thở dài. "Cô ấy đang trong tình trạng ổn định. Nhưng do chấn thương nặng, sẽ cần thời gian để hồi phục. Vết gãy ở chân khá nghiêm trọng, nhưng may mắn là không có vết thương chí mạng. Cô ấy đã mất nhiều máu, nhưng sức khỏe ổn định hơn trước. Tuy nhiên, sẽ cần phải theo dõi thêm trong vài ngày tới."

Tóc Tiên nghe bác sĩ nói mà lòng thở phào nhẹ nhõm, như thể một tảng đá lớn đã được gỡ bỏ khỏi ngực cô. Cô mỉm cười, dù đôi mắt vẫn đỏ hoe, vẫn còn vết nước mắt chưa khô. "Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn rất nhiều."

Bác sĩ chỉ gật đầu rồi quay người bước đi. Tóc Tiên quay lại chỗ ghế ngồi, nhưng thay vì ngồi xuống, cô đứng dậy, nhìn về phía phòng cấp cứu một lần nữa, lòng không ngừng mong mỏi.

Vài giờ sau, bác sĩ cho phép cô vào thăm Thy Ngọc. Cô bước vào phòng, ánh sáng trong đó quá lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy gương mặt em nằm trên giường bệnh, trái tim cô lại ấm dần lên. Thy Ngọc vẫn còn nằm đó, một miếng băng quấn chặt quanh đầu, cơ thể mỏng manh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sống đang tiếp tục.

Tóc Tiên ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thy Ngọc, tay cô lạnh ngắt, nhưng Tóc Tiên cảm nhận được hơi ấm mỏng manh từ em. Cô thì thầm: "Thy, em nghe thấy tôi không? Tôi ở đây rồi, em không phải sợ. Tôi sẽ luôn ở đây."

Thy Ngọc không đáp lại, nhưng cái nắm tay của em trở nên chặt chẽ hơn một chút. Dù em không tỉnh dậy ngay lập tức, nhưng trong thâm tâm Tóc Tiên, cô biết rằng em nghe thấy cô. Và đó là tất cả những gì cô cần.

Cô nắm lấy tay em, tựa đầu vào gối, chờ đợi từng giây từng phút, với một niềm tin sâu sắc rằng em sẽ tỉnh dậy, và rằng họ sẽ không bao giờ phải rời xa nhau.

_________

Thy Ngọc tỉnh dậy trong một không gian trắng toát. Trần nhà, bức tường, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Đầu em đau nhói, cơ thể rã rời, từng vết thương như vẫn còn âm ỉ nhắc nhở về cơn ác mộng vừa qua. Nhưng điều đầu tiên em cảm nhận được không phải cơn đau, mà là một thứ ấm áp trên tay mình.

Em chớp mắt vài lần, đôi mắt vẫn còn mờ nhòe, nhưng hình dáng quen thuộc ấy thì không thể lẫn vào đâu được. Tóc Tiên, với đôi mắt quầng thâm, đầu hơi cúi xuống, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay em. Cô ấy ở đây.

Giọng Thy Ngọc khàn đặc, yếu ớt đến nỗi chính em cũng không chắc mình có nói thành lời hay không. "Chị..."

Tóc Tiên giật mình, ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt cô mở to, thoáng chốc những cảm xúc vỡ òa hiện rõ trong ánh mắt. Cô nhìn em như thể không tin được em thực sự đã tỉnh dậy.

"Thy..." Giọng cô nghẹn lại, bàn tay siết chặt hơn, như sợ nếu buông ra, em sẽ biến mất lần nữa.

Thy Ngọc nhìn cô, một nụ cười mỏng manh nở trên môi. "Em... về rồi..."

Tóc Tiên khẽ bật cười, nhưng giọng cười ấy chất đầy sự nhẹ nhõm và xúc động. Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bù xù của em, ngón tay lướt qua làn da xanh xao nhưng vẫn còn sống động. "Ừ, em về rồi. Nhưng em có biết em làm tôi sợ thế nào không hả?"

Thy Ngọc chớp mắt, khẽ mím môi. "Xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì chứ?" Tóc Tiên nghiêng người tới gần hơn, ánh mắt đầy trách móc nhưng cũng tràn ngập sự dịu dàng. "Em có biết tôi đã tìm em điên cuồng thế nào không? Tôi đã nghĩ rằng... tôi sẽ mất em." Giọng cô nghẹn lại ở câu cuối, như thể chỉ cần nói thêm một từ nữa, nước mắt sẽ trào ra.

Thy Ngọc im lặng. Nhìn thấy Tóc Tiên như vậy, lòng em đau nhói hơn bất cứ vết thương nào trên cơ thể. Em chậm rãi đưa tay lên, dù nó rất yếu ớt, nhưng vẫn đủ để chạm vào gò má Tóc Tiên.

"Em xin lỗi... vì đã làm chị lo lắng."

Tóc Tiên hít sâu một hơi, như thể muốn kìm nén tất cả những cảm xúc vừa qua. Rồi cô nắm lấy tay em, áp chặt vào má mình, tận hưởng chút hơi ấm yếu ớt ấy. "Đừng bao giờ làm tôi sợ như thế nữa. Đừng bao giờ biến mất như vậy nữa. Tôi không chịu nổi đâu."

Thy Ngọc khẽ cười, dù rất nhẹ, nhưng vẫn mang theo một chút tinh nghịch như mọi khi. "Vậy... chị sẽ giữ em lại chứ?"

Tóc Tiên cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay em, giọng nói trầm ấm, đầy chắc chắn. "Tôi không chỉ giữ em lại. Tôi sẽ không bao giờ để em đi nữa."

Ngoài cửa sổ, ánh nắng đầu tiên sau những ngày mưa rơi xuyên qua lớp rèm trắng. Trái tim của cả hai cuối cùng cũng tìm được sự bình yên sau cơn giông bão. Và từ giây phút ấy, họ biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ lạc mất nhau lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro