📦 48


Ngày đầu tiên ghi hình của Chị Đẹp Đạp Gió 2024 diễn ra trong không khí vừa háo hức vừa căng thẳng. Những gương mặt nổi tiếng bước vào căn phòng lớn, mỗi người mang một phong thái, một sức hút riêng. Thy Ngọc – cô gái trẻ đầy năng lượng, gương mặt rạng rỡ và nụ cười luôn thường trực – bước vào với tâm thế của một tân binh, vừa háo hức vừa có chút hồi hộp.

Ngọc vốn là người dễ hòa nhập, chỉ mới vài phút đã nhanh chóng bắt chuyện với những thí sinh cùng tuổi, trong đó có Đồng Ánh Quỳnh. Hai người nhanh chóng cười nói ríu rít, như đã quen từ trước. Quỳnh lại vốn là người chị em thân thiết lâu năm của Tóc Tiên, nên khi thấy Ngọc hồn nhiên và có phần lém lỉnh, cô cảm thấy có thiện cảm ngay lập tức.

Nhưng rồi căn phòng như chùng xuống một nhịp khi Tóc Tiên bước vào. Chị xuất hiện với dáng vẻ tự tin, từng bước đi toát lên sự điềm tĩnh và uy quyền của một ngôi sao lâu năm. Tóc buông xõa, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười nhạt như một ranh giới vô hình ngăn cách mọi người lại gần.

Ngọc khựng người trong giây lát. Ánh mắt đầu tiên chạm vào Tóc Tiên khiến cô bất giác nuốt khan. "Trời, đúng là thần tượng bằng xương bằng thịt... nhưng mà sao trông xa cách quá vậy trời?" – cô thầm nghĩ, tim đập nhanh hơn bình thường.

Quỳnh thấy vậy liền kéo Ngọc lại gần, cười bảo:
– Này, để tao giới thiệu, đây là chị Tiên, bạn thân của tao. Còn đây là Thy Ngọc, đồng minh mới của em trong chương trình đó.

Tóc Tiên khẽ gật đầu, chỉ một động tác nhẹ mà vẫn toát lên khí chất áp lực. Chị mỉm cười, nhưng nụ cười đó ngắn ngủi như một tia sáng rồi vụt tắt.
– Chào em.

Ngọc lúng túng gãi đầu, đáp lại bằng giọng nhí nhảnh quen thuộc:
– Dạ, em chào chị Tiên ạ. Em nghe tiếng chị lâu rồi, nay mới được gặp ngoài đời... Thật sự chị đẹp quá luôn!

Câu nói chân thành làm cả Quỳnh bật cười, nhưng Tóc Tiên thì chỉ hơi nhướn mày, không nói gì thêm. Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc cảm thấy có một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người. "Chắc chị ấy lạnh tính thiệt rồi... Thôi, mình đừng làm phiền."

Trong lúc cả nhóm trò chuyện, Ngọc vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Tóc Tiên. Mỗi lần ánh mắt vô tình chạm nhau, Ngọc lại quay đi thật nhanh, tim có chút xao động lạ lùng. Với cô, Tóc Tiên giống như một ngôi sao ở tầm cao quá xa để chạm tới – vừa ngưỡng mộ, vừa có chút e dè.

Còn Tóc Tiên, sau lớp vỏ lạnh lùng, thật ra chị cũng đã để ý. Trong đám đông hôm ấy, nụ cười sáng như nắng của Thy Ngọc là điều nổi bật khác biệt. Nhưng thay vì bước tới, chị lại chọn cách đứng từ xa, lặng lẽ quan sát, như thể muốn giữ lại khoảng cách an toàn.

Ngày đầu tiên khép lại, ai cũng có cho mình những ấn tượng riêng. Với Thy Ngọc, Tóc Tiên vẫn là một ngôi sao tỏa sáng, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng và xa cách. Cô không hề biết rằng, chỉ ít lâu nữa thôi, mối liên kết giữa hai người sẽ thay đổi tất cả...

____________

Căn phòng tập luyện vang lên giai điệu đầy mê hoặc của Chân Ái. Không gian như được thắp sáng bởi những động tác vũ đạo mạnh mẽ và dứt khoát. Ở giữa sàn tập, Tóc Tiên nổi bật như trung tâm vũ trụ. Chị khoác lên mình thần thái của một nghệ sĩ chuyên nghiệp: ánh mắt tập trung, từng động tác tay chân đều có lực, vừa quyến rũ vừa sắc bén.

Trên khán đài nhỏ bên ngoài, Thy Ngọc lặng lẽ ngồi ôm gối, mắt dán chặt vào sân khấu. Đáng lẽ giờ này cô đã phải về phòng tập cho tiết mục riêng, nhưng đôi chân lại chẳng chịu rời đi.
"Chỉ nhìn thôi cũng đủ rồi... Mình không muốn bỏ lỡ giây phút nào của chị ấy."

Ngọc ngẩn ngơ theo dõi từng động tác, ánh mắt lấp lánh vừa ngưỡng mộ vừa hồi hộp. Trong mắt cô, Tóc Tiên không còn là người phụ nữ lạnh lùng của buổi gặp gỡ đầu tiên, mà là một nghệ sĩ đang cháy hết mình trên sân khấu. Càng nhìn, trái tim Ngọc càng đập nhanh, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lồng ngực.

Một đoạn cao trào của tiết mục yêu cầu đu dây với cây tre dựng thẳng – phần đặc biệt, vừa tượng trưng, vừa mạo hiểm. Các thành viên trong đội xúm lại giúp chuẩn bị đạo cụ. Tóc Tiên không chút do dự, nhanh nhẹn nắm lấy sợi dây, thử vung người qua lại vài lần để làm quen.

Thy Ngọc nắm chặt mép áo, không dám chớp mắt. Trong đầu cô vang lên hàng loạt ý nghĩ:
"Cái trò này nguy hiểm quá... Nhưng chị ấy chắc chắn làm được. Chị Tiên lúc nào cũng hoàn hảo mà."

Tiếng nhạc nổi lên, động tác bắt đầu. Tóc Tiên tung người bay qua không trung, mái tóc dài vẽ nên một đường cong đẹp mắt. Cả khán phòng như nín thở.

Nhưng rồi – "rắc" – một âm thanh khô khốc vang lên.

Sợi dây bất ngờ bị đứt. Cơ thể Tóc Tiên mất điểm tựa, văng ra ngoài quỹ đạo.

– Chị Tiên! – nhiều giọng hét thất thanh.

Thời gian như chậm lại trong mắt Thy Ngọc. Cô thấy hình ảnh Tóc Tiên xoay vòng trong không trung, đôi mắt mở lớn, khuôn mặt thoáng hoảng hốt. Và rồi – "bịch" – cả cơ thể ngã xuống, đầu đập mạnh vào nền gỗ.

Không khí vỡ òa trong hỗn loạn.

– Mau gọi xe cấp cứu! – Ai đó hét lên.

Thy Ngọc sững sờ trong vài giây, tim như ngừng đập. Rồi không kịp suy nghĩ, cô lao tới, quỳ sụp bên cạnh Tóc Tiên.
– Chị ơi! Chị Tiên! – Ngọc run rẩy gọi, bàn tay lóng ngóng đặt lên vai, nước mắt đã chực trào.

Đồng Ánh Quỳnh cũng vừa lao tới, gương mặt tái nhợt. Cả hai cùng nhau giữ lấy cơ thể bất tỉnh của Tóc Tiên, chờ đội y tế đến. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Ngọc nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt kia, một nỗi sợ hãi dâng trào chưa từng có.

"Chị không được có chuyện gì... Nếu chị biến mất, em biết làm sao đây?"

Xe cấp cứu đưa Tóc Tiên đi. Không do dự, Thy Ngọc nắm chặt tay Tiên, leo thẳng lên cùng, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Bên cạnh, Đồng Ánh Quỳnh im lặng nhưng cũng kiên quyết đi theo.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên xé toạc bầu không khí nặng nề. Trong lòng Thy Ngọc, một cảm xúc mơ hồ nhưng mãnh liệt vừa bùng cháy – sợ hãi, lo lắng, và... một thứ tình cảm mà chính cô cũng chưa kịp gọi tên.

Cô chỉ biết một điều chắc chắn: từ giây phút này, hình bóng của Tóc Tiên đã khắc sâu vào trái tim mình, không cách nào gỡ bỏ.

___________

Căn phòng bệnh viện tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn. Mùi thuốc sát trùng lẫn trong không khí khiến ai bước vào cũng thấy nặng nề.

Thy Ngọc ngồi bất động bên giường bệnh, đôi bàn tay đan chặt vào nhau. Gương mặt cô hốc hác sau nhiều giờ căng thẳng, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ và lo lắng. Mỗi lần nhìn thấy băng quấn trên trán Tóc Tiên, trái tim Ngọc lại thắt lại như bị ai bóp nghẹt.

Đồng Ánh Quỳnh ngồi ở ghế bên kia, trầm ngâm. Cô cũng lo lắng, nhưng ít nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh. Thỉnh thoảng Quỳnh liếc sang Ngọc, vừa thương vừa buồn cười với vẻ mặt căng thẳng quá mức của cô bạn mới quen. "Đúng là nhỏ này lo cho Tiên còn hơn cả mình nữa..."

Thời gian như dài vô tận. Rồi bỗng, ngón tay Tóc Tiên khẽ động đậy. Ngọc bật dậy ngay lập tức, nắm chặt lấy bàn tay ấy.

– Chị Tiên! Chị nghe em không? – Giọng Ngọc run run, như sắp bật khóc.

Mi mắt Tóc Tiên khẽ lay động, chậm rãi mở ra. Ánh sáng trắng từ đèn trần phản chiếu trong đôi mắt nâu còn mơ màng. Chị chớp mắt vài lần, tầm nhìn dần rõ hơn... và điều đầu tiên hiện lên trong mắt chính là khuôn mặt hoang mang, đôi mắt ướt của Thy Ngọc.

Tóc Tiên nhìn chăm chăm một lúc lâu, như thể đang cố nhớ lại điều gì. Rồi môi chị khẽ cong lên, cất giọng khàn khàn nhưng dịu dàng đến lạ:

– ...Vợ ơi... em chờ chị lâu chưa?

Khoảnh khắc ấy, căn phòng như nổ tung trong im lặng.

Thy Ngọc chết lặng. Trái tim cô lỡ một nhịp, não bộ như bị treo cứng lại. Cô không tin nổi vào tai mình.
– ...Hả? Vợ... gì cơ ạ?

Đồng Ánh Quỳnh bên cạnh suýt sặc nước, quay sang nhìn Tóc Tiên với vẻ mặt "chị đang nói cái gì vậy trời?!".

Nhưng Tóc Tiên không dừng lại. Nhìn thấy khuôn mặt rơm rớm nước mắt kia, chị bỗng thấy tim mình ấm áp. Bàn tay yếu ớt siết nhẹ lấy tay Ngọc.
– Chị biết mà... Em chính là vợ của chị.

Ngọc hoảng loạn thật sự. Cô quay sang cầu cứu Ánh Quỳnh:
– Quỳnh ơi, tao... tao có nghe nhầm không?

Quỳnh vừa lo vừa buồn cười, đáp nhỏ:
– Mày nghe đúng rồi đó. Hình như cú ngã làm chị ấy... thay đổi đôi chút.

Trong khi cả hai còn chưa kịp phản ứng, Tóc Tiên đã tiếp tục. Vẻ lạnh lùng ngày thường biến mất hoàn toàn, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng, giọng nói ngọt ngào lạ thường.

– Vợ ơi, chị đau đầu quá... nhưng mà thấy em ở đây, chị yên tâm rồi.

Lần này, không chỉ Ngọc mà cả Quỳnh cũng há hốc miệng. Cảnh tượng trước mắt thật quá khó tin. Người phụ nữ từng xa cách, kiêu kỳ như nữ thần... giờ lại nhõng nhẽo gọi "vợ" với một cô gái vừa quen chưa lâu.

Ngọc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa không biết nên làm gì. Trong lòng cô dấy lên một hỗn hợp cảm xúc: lo lắng, cảm động, rồi thêm cả... một niềm ấm áp kỳ lạ.

Đêm hôm ấy, sau khi bác sĩ khẳng định chấn thương không quá nguy hiểm, Quỳnh ra ngoài lo thủ tục. Căn phòng còn lại chỉ có hai người.

Tóc Tiên nghiêng đầu nhìn Ngọc, ánh mắt long lanh như thể không muốn rời đi. Chị khe khẽ cười:
– Vợ... ngồi lại đây với chị nha.

Ngọc vừa bật cười vừa thở dài:
– Trời đất ơi... Em không phải vợ của chị đâu. Em là Thy Ngọc... em mới gặp chị được mấy ngày thôi đó.

Tóc Tiên bĩu môi, lắc đầu như trẻ con:
– Không, em là vợ. Từ lúc mở mắt ra thấy em, chị biết chắc rồi. Chỉ có vợ mới lo cho chị đến vậy.

Ngọc cứng họng, không biết nên khóc hay cười. Cái dáng vẻ vừa ương bướng vừa đáng yêu này... hoàn toàn khác xa với ấn tượng ban đầu về một Tóc Tiên lạnh lùng, khó gần.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy trời... nhưng mà sao... mình lại thấy vui thế này?" – Ngọc thầm nghĩ, khóe môi khẽ cong lên mà chính cô cũng không nhận ra.

__________

Mấy ngày sau tai nạn, Tóc Tiên được giữ lại bệnh viện để theo dõi. Tin chị gặp sự cố trong lúc tập luyện nhanh chóng lan khắp chương trình. Các chị đẹp khác lần lượt kéo đến thăm, mang theo hoa, trái cây, và lời hỏi thăm đầy lo lắng.

Trong phòng bệnh, không khí thường xuyên rộn ràng. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn ba người – Tóc Tiên, Thy Ngọc và Đồng Ánh Quỳnh – thì không khí lại đổi khác hẳn.

Tóc Tiên lúc nào cũng nằm nửa ngồi trên giường, ánh mắt chỉ dính chặt vào Thy Ngọc. Hễ Ngọc vừa đứng lên rót nước hay chỉnh lại gối, chị liền thều thào:
– Vợ ơi, ngồi gần chị chút nữa đi... xa quá chị nhớ.

Mỗi lần như vậy, Thy Ngọc giật mình, tay suýt làm rớt cốc nước. Cô đỏ bừng mặt, quay sang cầu cứu Quỳnh.

Ánh Quỳnh chỉ biết ôm đầu:
– Trời đất, chị kêu nhỏ thôi. Ở đây là bệnh viện đó! Lỡ ai đi ngang nghe được thì sao?

Nhưng Tóc Tiên chẳng mảy may bận tâm. Chị thản nhiên kéo chăn lên, nhõng nhẽo:
– Thì... vợ của chị mà. Nói nhỏ cũng đâu thay đổi sự thật.

Cả Ngọc lẫn Quỳnh đều thở dài bất lực. Sau vài lần như vậy, hai người đành ngồi xuống cạnh giường, nghiêm túc dặn dò:

– Nghe này chị Tiên, – Ngọc thì thầm, cố gắng giữ giọng bình tĩnh – em không phải vợ của chị đâu. Và quan trọng hơn, khi có người khác tới thăm thì... chị tuyệt đối không được gọi em như thế nữa.

Quỳnh cũng gật gù tiếp lời:
– Đúng đó. Người ta mà nghe được thì hiểu lầm chết. Nhất là mấy chị báo chí hay quay hậu trường... Làm lớn chuyện thì nguy to.

Tóc Tiên nghe vậy, đôi mắt long lanh hệt như trẻ con bị bắt quả tang ăn vụng. Chị chu môi, trưng ra vẻ mặt oan ức:
– Nhưng mà... chị quen miệng rồi. Không gọi thì nhớ lắm.

Ngọc vội chắp tay như năn nỉ:
– Em xin chị luôn đó. Chỉ cần trước mặt người khác thôi, khi nào riêng tư thì... chị muốn gọi sao cũng được.

Nghe câu cuối, Tóc Tiên lập tức sáng mắt. Khóe môi chị cong lên, ánh nhìn tinh nghịch:
– Thật không? Riêng tư thì được gọi gì cũng được?

Ngọc chưa kịp rút lại lời, đã thấy Quỳnh vỗ trán:
– Trời, Thy ơi... mày vừa tự đào hố cho mình đó.

Quả nhiên, ngay chiều hôm đó, mấy chị đẹp khác kéo đến thăm đông đủ. Người thì cầm giỏ trái cây, người mang hoa, ai cũng xôn xao lo lắng:

– Tiên ơi, nghe em bị ngã mà cả đội hoảng hết cả lên. Giờ ổn chưa?
– Trời, nhìn xanh xao quá... phải nghỉ ngơi nhiều vào nha!

Tóc Tiên mỉm cười, thần thái nhẹ nhàng. Lần này, thật bất ngờ, chị giữ được vẻ điềm tĩnh, không hề buột miệng câu nào khác thường. Thy Ngọc đứng kế bên, tim đập thình thịch, chỉ sợ chị lỡ lời. Nhưng suốt buổi thăm, Tiên cư xử như một ngôi sao chuyên nghiệp, nói năng chừng mực.

Ngọc thở phào nhẹ nhõm. "May quá, chắc chị ấy nghe lời mình rồi..."

Nhưng khi cánh cửa phòng khép lại, mọi người vừa rời đi, Tóc Tiên lập tức quay sang, nắm tay Ngọc kéo lại sát mình, ghé tai thì thầm:
– Vợ ơi, nãy giờ chị phải nhịn muốn chết.

Ngọc suýt hét lên, còn Quỳnh thì ôm bụng cười lăn ra ghế.

– Thấy chưa? – Quỳnh vừa cười vừa lắc đầu – bảo đảm rồi đây, hai người không giấu được lâu đâu!

Ngọc đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối, trong lòng lại có một niềm vui nhỏ khó gọi tên. Dù biết nguy cơ bị phát hiện cao, nhưng cái cách Tóc Tiên gọi hai tiếng "vợ ơi" vẫn làm tim cô đập nhanh hơn bình thường.

__________

Ngày xuất viện, trời trong xanh lạ thường. Tóc Tiên ngồi ở băng ghế trước bệnh viện, mái tóc được buộc gọn, chiếc áo khoác mỏng phủ lên vai. Dù sắc mặt còn hơi nhợt, khí chất của chị vẫn khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.

Thy Ngọc gọi một chiếc xe riêng, cẩn thận dìu chị lên ghế sau. Suốt chặng đường, Tiên chẳng nói gì nhiều, chỉ tựa đầu vào vai Ngọc, đôi mắt nhắm lại, như thể muốn kéo dài chút ấm áp này. Ngọc ngồi cứng đờ, mặt nóng ran, cố gắng giữ bình tĩnh.

Khi xe dừng trước căn nhà của Tóc Tiên, Ngọc tận tay dìu chị vào cửa, dặn dò đủ điều:
– Chị nhớ nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ, đừng đi lại nhiều nha. Em về đây, mai em ghé thăm.

Tóc Tiên nắm tay Ngọc, ánh mắt quyến luyến như muốn níu lại, nhưng rồi cũng gật đầu. Ngọc bước ra xe, trong lòng nhẹ nhõm: "Ừ, vậy là xong. Ngày mai chị ấy sẽ tỉnh táo lại thôi."

Trở về căn hộ nhỏ của mình, Ngọc thở phào, như vừa gỡ được tảng đá trong lòng. Cô đi loanh quanh sắp xếp đồ đạc, rồi ngồi phịch xuống ghế. Tất cả những gì xảy ra mấy ngày qua cứ tua đi tua lại trong đầu: ánh mắt dịu dàng, tiếng gọi "vợ ơi", và sự thay đổi khó tin của Tóc Tiên.

Ngọc cười nhạt, tự trấn an bản thân:
– Chắc do cú ngã nên chị ấy mới vậy. Mai thôi, tỉnh táo lại thì chị Tiên sẽ trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Mình... cũng đỡ ngại.

Cô lắc đầu, bước vào phòng, chuẩn bị lấy quần áo để đi tắm.

Nhưng khi tay vừa chạm vào cánh cửa phòng tắm, phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, khẽ kéo dài như nũng nịu:

– Vợ ơi... chị cũng muốn tắm.

Ngọc cứng người. Hơi thở nghẹn lại. Cả căn phòng chìm trong im lặng vài giây. Cô quay đầu thật chậm, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Và ở đó – ngay giữa phòng khách – Tóc Tiên đang đứng dựa vào tường, đôi môi nở nụ cười tinh nghịch, ánh mắt sáng lấp lánh.

Ngọc sững sờ, miệng lắp bắp:
– Chị... chị Tiên?! Làm sao chị... vào được nhà em?!

Tiên nhún vai, hồn nhiên đáp:
– Thì chị đi taxi theo sau em thôi. Em quên khóa cửa mà... nên chị vào được chứ sao.

Ngọc há hốc, đầu óc quay cuồng: "Mình đúng là tự hại mình mà!"

Tóc Tiên bước lại gần, kéo sát khoảng cách khiến Ngọc phải lùi về sau mấy bước. Giọng chị nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy tinh nghịch:
– Vợ ơi, từ giờ chị không muốn ở nhà một mình đâu. Chị muốn ở cùng em.

Ngọc đỏ bừng mặt, vừa bực vừa bất lực:
– Trời ơi, chị Tiên... Em không phải vợ của chị. Em còn chưa quen việc chị gọi vậy mà giờ chị lại... theo em về nhà nữa?!

Nhưng Tiên chỉ cười khẽ, nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập sự kiên định xen lẫn dịu dàng:
– Không cần quen đâu... vì em vốn dĩ là vợ của chị rồi.

Ngọc đứng hình, trái tim lại một lần nữa lạc nhịp.

Trong đầu cô, hàng ngàn câu hỏi dồn dập: "Rốt cuộc đây là ảo giác sau chấn thương... hay là chị ấy thật sự muốn như vậy?" Nhưng sâu thẳm trong lòng, Ngọc biết rõ – từ giây phút ấy, cuộc sống yên bình của mình sẽ chẳng bao giờ còn như trước.

__________

Căn hộ nhỏ của Thy Ngọc bỗng trở nên chật chội lạ thường từ khi Tóc Tiên xuất hiện. Ngọc chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ phải "chung nhà" với một ngôi sao hàng đầu, mà lại còn trong tình cảnh dở khóc dở cười: người đó tự ý bám theo mình từ bệnh viện về, rồi ngang nhiên tuyên bố sẽ ở lại. Dù miệng cằn nhằn mãi, cuối cùng Ngọc vẫn không đuổi nổi. Tóc Tiên chẳng hề tỏ ra khách sáo, chị thản nhiên như thể nơi này là nhà của mình từ lâu. Buổi tối đầu tiên, khi Ngọc loay hoay trong bếp nấu mì gói, Tóc Tiên cũng xắn tay áo, dù chưa làm gì đã bày trò hỏi han, khiến Ngọc phát cáu mà vẫn buồn cười. Chén đũa vừa đặt xuống bàn, Tóc Tiên đã nghiêng đầu, giọng nũng nịu quen thuộc: "Vợ ơi, chị muốn ăn chung chén với em." Ngọc xém sặc, trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng: "Chị ăn chén của chị đi, đừng có... giỡn nữa." Nhưng Tiên chẳng buồn giỡn, chị nghiêm túc kéo ghế sát lại, đôi đũa gắp thẳng từ bát của Ngọc, ánh mắt long lanh khiến Ngọc vừa bực vừa xao xuyến.

Đêm đến, rắc rối lớn hơn khi đến chuyện ngủ. Căn hộ chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường. Ngọc thản nhiên trải thêm tấm nệm dưới đất cho mình, nhưng vừa cúi xuống thì Tóc Tiên đã nắm tay kéo lại: "Không được, vợ ngủ đất thì chị cũng ngủ đất." Ngọc cãi mãi, cuối cùng lại chịu thua, để cả hai nằm chung trên giường, mỗi người quay một hướng, tim đập thình thịch đến nỗi chẳng ai ngủ được. Lưng Ngọc nóng hừng hực chỉ vì cảm nhận rõ hơi thở đều đặn ngay sau gáy.

Những ngày sau đó, cuộc sống trôi qua trong hỗn độn ngọt ngào. Buổi sáng, Ngọc chuẩn bị đi tập, Tóc Tiên nhất quyết đòi đi cùng, lấy lý do "chị còn yếu, vợ phải kè chị kẻo té nữa". Buổi chiều, khi Ngọc ngồi nhắn tin với bạn bè, Tiên lại ghé sát vai, mắt hau háu nhìn màn hình, giọng hờn dỗi: "Ai mà em cười nhiều vậy? Đừng có quên chị còn ở đây nha." Ngọc phát cáu, đẩy nhẹ nhưng vẫn không nỡ mạnh tay, chỉ biết lẩm bẩm trong đầu: "Đúng là tai nạn của chị ấy thành tai nạn của đời mình luôn rồi."

Thế nhưng, mỗi lần nghe Tiên gọi hai tiếng "vợ ơi", Ngọc lại chẳng thể giận lâu. Dù biết đó có thể chỉ là hậu chấn sau cú ngã, Ngọc vẫn cảm nhận rõ ràng sự ấm áp và chân thành trong ánh mắt kia. Và thế là, dù ngoài miệng luôn cố phủ nhận, trái tim cô từng ngày một lặng lẽ thừa nhận sự hiện diện không thể thiếu của người phụ nữ ấy trong cuộc sống của mình.

___________

Ngày Tóc Tiên chính thức quay lại với chương trình sau tai nạn, không khí trường quay như bùng nổ. Cả khán phòng reo hò khi ánh đèn tập trung vào chị. Với phong thái quen thuộc, Tóc Tiên bước ra sân khấu trong bộ quần áo lấp lánh, từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên vẻ tự tin, sang trọng. Giọng hát vang lên, cao vút và quyến rũ, khiến khán giả không còn nhớ đến cú ngã trước đó. Người ta chỉ thấy một Tóc Tiên rực rỡ, lạnh lùng, đúng nghĩa "chị đẹp ngôi sao".

Thy Ngọc đứng ở phía dưới, tim vừa run vừa tự hào. Cô khẽ thì thầm với chính mình: "Đúng là... chị ấy vốn dĩ thuộc về ánh đèn." Nhưng cô chưa kịp đắm chìm trong niềm ngưỡng mộ thì sau khi tiết mục kết thúc, Tóc Tiên rời sân khấu, bước thẳng vào phòng chờ... và ngay lập tức biến thành một con người khác.

Vừa đóng cửa lại, Tiên lập tức vòng tay qua ôm chặt lấy Ngọc từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, giọng nũng nịu kéo dài: "Vợ ơi, nãy chị hát có hay không?" Ngọc giật nảy, vội gỡ tay ra, mắt dáo dác nhìn quanh. Đồng Ánh Quỳnh cũng vừa bước vào, thấy cảnh tượng ấy thì lập tức đưa tay bịt trán: "Trời đất, chị Tiên ơi... ở đây còn camera hậu trường đó! Chị có thể giữ hình tượng một chút không?"

Tiên tỉnh bơ đáp, không buông Ngọc ra: "Hình tượng ngoài kia đủ rồi. Trong này chỉ cần có vợ là đủ." Ngọc đỏ bừng mặt, đẩy mạnh hơn một chút, thì thầm hốt hoảng: "Chị làm ơn buông em ra, lỡ ai vào thì chết em mất!"

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa, mấy chị đẹp khác vui vẻ bước vào. Quỳnh phản ứng cực nhanh, vội chen ngang, kéo Tiên ngồi xuống ghế, còn Ngọc nhanh trí đưa chai nước cho chị. Khi cánh cửa mở ra, tất cả nhìn thấy chỉ là cảnh Tóc Tiên ngồi thanh thản, Thy Ngọc ân cần đưa nước, còn Quỳnh thì đứng cười xã giao. Một màn che giấu hoàn hảo trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng rồi, khi mọi người mải bàn chuyện tiết mục tiếp theo, Tiên lại lén nắm lấy tay Ngọc dưới gầm bàn. Ngọc suýt bật dậy, may mà kịp kìm lại. Khuôn mặt cô đỏ bừng, trong khi Tiên giả vờ bình thản trò chuyện với đồng đội, khóe môi cong nhẹ đầy tinh nghịch. Quỳnh ngồi đối diện, chứng kiến hết, chỉ biết nuốt tiếng thở dài vào lòng: "Hai người này giấu được bao lâu đây trời..."

Cứ thế, một bên là Tóc Tiên tỏa sáng kiêu sa trên sân khấu, một bên là Tóc Tiên nhõng nhẽo, bám dính lấy "vợ" ở hậu trường. Và nhiệm vụ của Thy Ngọc cùng Đồng Ánh Quỳnh bỗng chốc trở thành: bảo vệ bí mật này khỏi ánh mắt tò mò của cả chương trình. Nhưng chính trong sự hỗn loạn đó, sợi dây gắn kết vô hình giữa họ lại ngày một chặt chẽ hơn.

________

Ngày hôm đó, ekip quyết định mở một buổi livestream hậu trường để khán giả có thể theo dõi không khí tập luyện của các chị đẹp. Ai cũng háo hức, tạo dáng vui vẻ trước ống kính, trả lời câu hỏi của fan. Phòng chờ vốn dĩ đã chật, nay lại càng nhộn nhịp với ánh đèn, tiếng cười và những chiếc điện thoại chĩa khắp nơi.

Thy Ngọc ngồi nép ở góc bàn, vừa uống nước vừa thầm cầu trời: "Chỉ mong hôm nay chị Tiên ngoan ngoãn, đừng gây thêm chuyện." Nhưng đúng là đời không như mơ. Vừa quay sang đã thấy Tóc Tiên lặng lẽ tiến lại gần, trên mặt nở nụ cười hiền hiền mà Ngọc vốn biết là dấu hiệu nguy hiểm.

Trong lúc một chị đẹp khác đang hăng say trả lời fan, Tiên ngồi xuống sát cạnh Ngọc, khẽ huých khuỷu tay vào cô, rồi ghé tai thì thầm... mà quên mất trước mặt có đến mấy chiếc camera đang phát trực tiếp.

– Vợ ơi, chị khát quá, lấy nước cho chị nha.

Câu nói tuy nhỏ nhưng đủ để micro trên bàn thu lại rõ ràng. Một thoáng yên lặng kỳ lạ diễn ra, rồi vài ánh mắt quay về phía họ. Ngọc chết lặng, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Phản xạ nhanh như chớp, Đồng Ánh Quỳnh cười lớn, chen ngang:
– Ối dồi ôi, nghe chưa, "vợ ơi lấy nước cho chị" là câu thoại trong kịch bản TGCL tụi mình đang tập nha mọi người. Chị Tiên nhập vai ghê chưa!

Cả phòng bật cười, người thì vỗ tay khen "chị Tiên diễn tự nhiên quá", người thì trêu "ai mà may mắn được làm vợ chị Tiên ngoài đời chắc ngất xỉu mất". Tiếng cười kéo dài đủ lâu để che lấp sự bối rối của Thy Ngọc.

Ngọc cúi gằm, vừa đưa chai nước cho Tóc Tiên vừa lườm đầy cảnh cáo. Nhưng Tiên chỉ mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt sáng lên như đứa trẻ được kẹo. Cái cách chị uống ngụm nước rồi trả lại bằng một câu cảm ơn khẽ khàng "Cảm ơn vợ" – lần này thì thật khéo léo, chỉ đủ để Ngọc nghe, không lọt vào micro.

Sau buổi livestream, khi mọi người đã tản đi, Ngọc quay sang mắng nhỏ:
– Chị có biết em sợ muốn chết không?! Chút nữa là tiêu rồi đó!

Tiên nghiêng đầu, vẫn cái điệu bộ vô tội:
– Nhưng mà... chị chỉ muốn gọi vợ thôi mà. Kêu bằng tên thì xa lạ lắm.

Ánh Quỳnh đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn hai người, lắc đầu ngao ngán:
– Hai người giấu được thì hay, chứ kiểu này... sớm muộn gì cũng lộ thôi.

Ngọc cứng họng, còn Tiên thì chỉ cười, nụ cười vừa bí hiểm vừa dịu dàng, như thể chị chẳng hề lo lắng. Trong đôi mắt ấy, dường như chỉ có duy nhất một sự thật không thể thay đổi: Thy chính là vợ của chị, dù cả thế giới có biết hay không.
________

Đêm đó, cả đoàn được đưa đến một resort ven biển để tận hưởng sau chương trình. Các chị đẹp hào hứng tụ tập, người bàn về trang phục, người ríu rít nói chuyện quay clip tóp tóp. Riêng Tóc Tiên lại có vẻ lặng lẽ hơn thường ngày. Sau vài vòng thương lượng khéo léo và sự giúp sức "vô tình mà hữu ý" của Đồng Ánh Quỳnh, cuối cùng chị vẫn được sắp xếp ngủ chung phòng với Thy Ngọc.

Căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn. Ban đầu, Ngọc còn ngập ngừng, nhưng sự quen thuộc trong những ngày qua khiến cô chẳng còn quá phản kháng. Hai người nằm cạnh nhau, đèn ngủ mờ nhạt hắt ánh sáng dịu dàng lên trần. Tóc Tiên như thường lệ, nghiêng người lại gần, vòng tay qua ôm lấy Ngọc. Chị khẽ thì thầm, giọng ngọt lịm: "Ngủ ngon, vợ ơi."

Ngọc khẽ mỉm cười, trái tim nhói lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa lo lắng. Cô biết rõ mai này, khi Tiên tỉnh táo, những ngày như thế này có lẽ sẽ tan biến. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô vẫn nhắm mắt lại, lặng lẽ để bản thân được chìm trong vòng tay ấm áp ấy.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm, Ngọc mở mắt ra đã thấy Tiên đang nhìn mình. Nhưng ánh mắt chị hôm nay khác hẳn – không còn sự lấp lánh nghịch ngợm hay cái nũng nịu trẻ con nữa, mà là sự bình tĩnh, sâu lắng, rất giống với hình ảnh ngôi sao lạnh lùng ngày trước.

Ngọc chớp mắt, lòng bàn tay bất giác siết lại. Cô khẽ gọi: "Chị Tiên...?"

Tiên mỉm cười, dịu dàng nhưng không còn chút giỡn cợt: "Chào buổi sáng, Thy."

Chỉ hai chữ ấy thôi – "Thy" – mà tim Ngọc như hụt một nhịp. Cô ngồi bật dậy, ánh mắt thoáng hoang mang. Bao ngày qua, tiếng gọi "vợ ơi" đã vô thức trở thành một phần quen thuộc, đến nỗi bây giờ khi biến mất, cô cảm thấy trong lòng có khoảng trống kỳ lạ.

– Chị... không gọi em là... – Ngọc định nói ra nhưng kịp cắn môi ngừng lại.

Tiên ngồi dậy, nụ cười hiền, bàn tay chậm rãi đặt lên vai Ngọc: "Chị nhớ lại rồi. Có lẽ mấy ngày qua... chị hơi mất kiểm soát sau cú ngã. Xin lỗi Thy, nếu chị đã làm em khó xử."

Ngọc không nói gì, chỉ cúi đầu. Trong lòng cô dậy sóng. Một phần nhẹ nhõm vì Tiên đã thật sự khỏe lại, nhưng phần khác... lại nhói lên như bị ai đó bóp nghẹt.

Ngọc ngẩng lên, đôi mắt mở to, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì ekip gọi ngoài cửa giục mọi người chuẩn bị. Tóc Tiên đứng dậy, lấy áo khoác, quay lại trao cho Ngọc một cái nhìn thật sâu – cái nhìn khiến tim cô run rẩy, khó mà phân biệt đó là sự thật hay vẫn còn là dư âm của cơn mộng đẹp vừa qua.

_________

Sau buổi sáng hôm ấy, Tóc Tiên như biến thành một con người khác. Trên sân khấu, chị vẫn rực rỡ, vẫn ngôi sao lộng lẫy, bước đi uy nghiêm giữa ánh đèn. Ở hậu trường, chị nói chuyện với mọi người bằng giọng điệu bình thản, ít cười, ít bộc lộ cảm xúc – giống hệt như Tóc Tiên mà tất cả khán giả và đồng nghiệp vẫn biết bao năm nay. Không còn sự nghịch ngợm, không còn gọi "vợ ơi", cũng chẳng còn những vòng tay bất ngờ siết chặt.

Thy Ngọc lặng lẽ đứng từ xa dõi theo, cảm giác như có ai đó vừa rút đi một phần quen thuộc trong những ngày qua. Cô biết đây mới là "con người thật" của Tóc Tiên, nhưng trái tim vẫn khẽ nhói lên. Ngọc tự trấn an: "Thôi, vậy cũng tốt. Mình khỏi phải che giấu, khỏi phải lo sợ người khác phát hiện. Chị ấy tỉnh táo rồi, mọi chuyện sẽ quay lại bình thường thôi." Nhưng càng nghĩ, cổ họng cô càng nghẹn đắng.

Một tối muộn, sau buổi tập dài, khi cả nhóm giải tán, Ngọc và Đồng Ánh Quỳnh ngồi lại trong góc phòng chờ. Quỳnh mở lon nước ngọt, đặt vào tay Ngọc, khẽ nhìn cô bằng ánh mắt hiểu chuyện.

– Mày buồn đúng không? – Quỳnh hỏi thẳng.

Ngọc giật mình, cười gượng: – Sao mày nghĩ vậy ạ?

Quỳnh thở dài, chống cằm: – Tao ở cạnh mày với chị Tiên nhiều ngày rồi, không nhìn cũng biết. Trước thì mày bị chị ấy bám dính lấy, giờ thì lại hụt hẫng vì chị ấy rời ra. Đúng không?

Ngọc im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu. Giọng nói run rẩy như sợ chính mình nghe thấy: – Tao biết chị Tiên vốn dĩ là vậy. Chuyện gọi tao là "vợ"... chỉ là do chấn thương thôi. Nhưng mà... quen rồi mày ạ. Giờ không còn nữa, tao thấy... trống rỗng lắm.

Ánh Quỳnh nhìn cô, ánh mắt pha lẫn thương cảm và chín chắn. – Tiên lạnh ngoài miệng, nhưng thật ra không hề xa cách như mày nghĩ. Tao biết chị ấy lâu rồi... và cũng biết khi Tiên đã đặt ai vào tim thì khó mà gỡ ra được. Có thể, việc chị ấy thôi không gọi mày là vợ không có nghĩa là chị ấy quên đâu.

Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên tia hy vọng, nhưng lại mau chóng tắt lịm. – Nhưng nếu tất cả chỉ là do chấn thương thì sao? Nếu tỉnh táo lại, chị ấy không còn coi tao như vậy nữa thì sao?

Quỳnh đặt tay lên vai Ngọc, giọng dịu dàng: – Thì mày phải cho mình câu trả lời. Đừng chỉ chờ đợi chị ấy gọi mày là vợ. Mày phải tự tìm xem... tình cảm chị ấy dành cho mày là thật, hay chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Câu nói ấy lặng lẽ vang lên trong tim Thy Ngọc, như một sợi chỉ vừa buộc vừa siết. Cô biết mình không còn trốn tránh được nữa. Từ giây phút này, cô phải đối diện với cảm xúc của chính mình, và với cả một Tóc Tiên đang lạnh lùng quay trở lại.

__________

Hôm ấy, cả nhóm tập cho một tiết mục có vũ đạo khá khó, phải vừa hát vừa di chuyển liên tục. Không khí phòng tập nóng hừng hực, tiếng nhạc dồn dập vang lên. Thy Ngọc vốn đã mệt sau nhiều ngày thiếu ngủ, nhưng vẫn cố gắng chạy theo nhịp. Mồ hôi túa ra, chân tay bắt đầu loạng choạng.

Trong một động tác xoay, cô trượt chân, ngã nhào xuống sàn. Mọi người chỉ kịp la lên: "Cẩn thận!" – thì một cái bóng đã lao tới nhanh hơn cả phản xạ của ai khác.

Tóc Tiên.

Chị quỳ sụp xuống, đỡ lấy đầu Ngọc trong tay, giọng hoảng hốt:
– Thy! Em có sao không?

Cả phòng tập thoáng chững lại. Ai cũng bất ngờ khi thấy một Tóc Tiên vốn dĩ lạnh lùng, xa cách, nay lại cuống quýt đến vậy. Chị siết chặt bờ vai Ngọc, ánh mắt lo lắng đến mức run lên.

Ngọc ho sặc một tiếng, cố trấn an: – Em không sao... chỉ trượt thôi.

Nhưng Tiên không nghe, chị nghiêng sát mặt xuống, giọng nghẹn lại: – Trời ơi, em mà có chuyện gì thì chị biết làm sao...

Những lời ấy bật ra trong vô thức, khiến cả căn phòng im phăng phắc. Vài chị đẹp liếc nhìn nhau, miệng mím lại để kìm sự ngạc nhiên. Đồng Ánh Quỳnh nhanh trí bước tới, phá vỡ bầu không khí: – Được rồi, chắc chỉ xây xát thôi. Mọi người tập tiếp đi, để tôi với chị Tiên đưa Thy ra ngoài nghỉ chút.

Tiên đỡ Ngọc dậy, tay vẫn không rời cánh tay cô. Lúc ra ngoài hành lang, chị mới nhận ra mình đã để lộ quá nhiều. Thở hắt ra, Tiên buông tay, ánh mắt trở lại bình tĩnh nhưng giọng vẫn còn run: – Lần sau đừng cố quá như vậy.

Ngọc nhìn chị, trái tim rối bời. Vừa rồi... rõ ràng không phải là sự lạnh lùng hay xa cách. Đó là sự lo sợ thật sự, đến mức đánh rơi cả lớp mặt nạ mà Tiên vẫn thường mang.

Ánh Quỳnh đi sau, lặng lẽ quan sát. Cô khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó vừa lo lắng vừa hi vọng: "Cuối cùng thì, dù có cố che giấu, tình cảm thật sự cũng không thể giấu mãi."

_________

Chỉ một cú ngã nhỏ của Thy Ngọc hôm ấy, nhưng dư chấn kéo dài nhiều hơn cô tưởng. Bởi không chỉ riêng Ngọc mới nhận ra sự lo lắng thái quá trong ánh mắt Tóc Tiên, mà những người xung quanh cũng đã thấy. Và hậu trường, như thường lệ, chẳng bao giờ thiếu chuyện để bàn tán.

"Ê, mày có thấy không? Chị Tiên bình thường lạnh như băng mà, hôm nay ôm chặt Thy như sắp khóc luôn ấy."
"Ừ, tao cũng bất ngờ. Lạ nha... hình như hai người đó thân thiết hơn tụi mình nghĩ."
"Thân thiết đến mức nào cơ..." – giọng ai đó hạ thấp, để lại những nụ cười ẩn ý.

Ngọc nghe thoáng được vài câu khi đi ngang hành lang, lòng bồn chồn. Cô biết thế nào cũng có ngày này, nhưng không ngờ lại đến nhanh vậy. Trong lòng vừa lo lắng cho hình ảnh của Tóc Tiên, vừa sợ chính mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tin đồn.

Tối đó, trong phòng chờ, Ngọc ngồi ủ rũ. Đồng Ánh Quỳnh bước đến, vỗ nhẹ vai: – Mày nghe rồi phải không?

Ngọc ngước lên, gật khẽ. – Tai... không biết phải làm sao. Lỡ mấy tin này lan ra ngoài, ảnh hưởng đến chị Tiên thì...

Quỳnh mỉm cười nửa miệng, giọng điềm tĩnh: – Mày lo xa quá. Tiên chịu đựng được áp lực công chúng lâu nay, mấy lời xì xào này chẳng là gì. Nhưng... – Cô ngừng lại, ánh mắt xoáy sâu vào Ngọc – điều mày sợ không phải tin đồn, mà là... mày sợ nhìn rõ lòng mình.

Ngọc cứng người. Đúng, chính cô cũng đang bối rối. Trước đây, cái cách Tóc Tiên gọi "vợ ơi" còn có thể viện cớ là do chấn thương. Nhưng hôm nay, sự hoảng loạn kia... không còn lý do nào để biện minh.

Cùng lúc đó, Tóc Tiên mở cửa bước vào. Không khí trong phòng bỗng lắng xuống. Chị vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, khoác áo ngoài, ánh mắt quét qua cả hai người rồi dừng lại ở Ngọc một thoáng. Không lời giải thích, không biểu lộ, chỉ có một cái gật đầu ngắn gọn: – Em ổn rồi chứ, Thy?

Ngọc siết chặt lon nước trong tay, gượng cười: – Vâng, em ổn rồi ạ.

Tiên khẽ "ừ", rồi quay đi, để lại phía sau lưng hai ánh mắt – một hoang mang của Ngọc, và một bình thản pha chút cảm thông của Quỳnh. Trong căn phòng nhỏ, có một điều không ai nói ra nhưng tất cả đều cảm nhận rõ: gió tin đồn đã nổi lên, và chẳng biết nó sẽ cuốn ba người đi đến đâu.

__________

Đêm ấy, chương trình tổ chức một buổi party nhỏ để chúc mừng sau chặng đường dài. Không khí rộn ràng, tiếng nhạc sôi động, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt ai cũng rạng rỡ. Các chị đẹp thoải mái hơn hẳn khi không còn áp lực sân khấu, vừa uống rượu vang vừa trò chuyện vui vẻ.

Thy Ngọc chọn một góc yên tĩnh, cầm ly nước trái cây, mắt lơ đãng nhìn đám đông. Từ ngày tin đồn rộ lên, cô luôn giữ khoảng cách với Tóc Tiên nhiều hơn, vừa để bảo vệ chị, vừa để bảo vệ chính mình. Nhưng khoảng cách ấy, càng giữ lại càng đau.

Đang miên man suy nghĩ, Ngọc chợt nhận ra Tóc Tiên đã rời khỏi vòng trò chuyện nhộn nhịp, bước chậm rãi về phía mình. Vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt ấy – điềm tĩnh, xa cách, như một ngôi sao không thể chạm tới. Ngọc siết chặt ly, toan đứng dậy tìm cớ tránh đi thì Tiên đã dừng ngay trước mặt, đưa tay chặn đường.

– Thy. Chúng ta cần nói chuyện.

Giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến tim Ngọc thắt lại. Cả hai lặng lẽ bước ra ban công, nơi gió đêm mang theo mùi muối biển dịu nhẹ. Xa xa, tiếng cười nói của mọi người vẫn vang vọng, nhưng chỗ này chỉ còn lại hai người.

Tiên quay sang, nhìn thẳng vào mắt Ngọc. Ánh mắt ấy không còn che giấu, không còn bức tường lạnh lùng nào nữa.
– Chắc em thấy lạ lắm. Lúc thì chị bám lấy em, gọi "vợ ơi", lúc thì lạnh nhạt như chưa từng có gì. Chị biết... chị làm em bối rối nhiều.

Ngọc cắn môi, cố giữ giọng bình thản:
– Em chỉ nghĩ... tất cả những gì chị làm trước đây là vì cú ngã, chấn thương. Giờ chị đã tỉnh táo rồi, mọi chuyện... quay lại bình thường thôi.

Tiên khẽ lắc đầu, bước sát lại một chút:
– Không. Đó không chỉ là do chấn thương. Ngay cả khi đầu óc chị tỉnh táo, cảm giác khi nhìn em vẫn giống hệt. Lo lắng, muốn ở cạnh, muốn bảo vệ. Những lần chị cố gắng giữ khoảng cách... thật ra là vì sợ em sẽ khó xử.

Ngọc ngẩng lên, mắt mở to. Trái tim cô đập dồn dập, ngỡ như cả thế giới đang dừng lại.

Tiên hít một hơi, nụ cười thoáng hiện:
– Có lẽ chị không nên gọi em là vợ quá sớm. Nhưng chị không muốn chối bỏ sự thật này nữa. Thy, chị thích em. Thật lòng thích em.

Ngọc lặng người. Những lo âu, nghi ngờ, những lần hụt hẫng... bỗng tan biến như khói trong gió. Mắt cô rưng rưng, giọng run lên:
– Em tưởng... chỉ mình em mới thấy mọi thứ đó thật.

Tiên vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ đang run rẩy kia, siết chặt:
– Là thật. Tất cả đều là thật.

Trong ánh đèn vàng nhạt, giữa tiếng nhạc party xa xa, Thy Ngọc bất giác bật cười qua giọt nước mắt. Cô gật đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn. Tiên không nói thêm gì, chỉ khẽ kéo cô vào vòng tay, ôm thật lâu.

Đêm hôm ấy, giữa bao tiếng cười rộn ràng, có một bí mật nhỏ chẳng cần che giấu nữa. Không còn "chị lạnh lùng" và "cô em hụt hẫng", chỉ còn lại hai con người tìm thấy nhau sau những va vấp, để rồi nắm tay đi tiếp trong ánh sáng dịu dàng của một khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro