Chương 5 - Bức Thư Không Gửi

Chiều hôm đó, trời đổ mưa đột ngột. Mưa mùa xuân không dữ dội, chỉ buồn như một bản nhạc cũ. An ngồi bên bàn gỗ, tay cầm một tờ giấy trắng và cây bút mực.

Không phải để viết nhật ký.
Mà là một bức thư.

“Gửi người từng làm tổn thương tôi…”

Chữ đầu tiên viết ra, tay cô hơi run.

Không phải để trách móc. Không để níu kéo. Chỉ là, có những lời nếu không được nói ra, sẽ mãi là cái gai trong tim.

Cô viết về cảm giác hụt hẫng khi bị bỏ lại, sự trống rỗng khi niềm tin sụp đổ, và cả nỗi sợ mình sẽ không bao giờ đủ can đảm để tin thêm ai nữa.

Nhưng rồi, từng dòng từng dòng, cô bắt đầu viết về hiện tại. Về Tia – chú chim nhỏ giúp cô nhớ rằng sự sống vẫn còn đẹp. Về khu vườn trước hiên nhà, nơi những mầm non dạy cô rằng trái tim cũng có thể nảy chồi.

Cô viết tất cả.

Và cuối cùng, cô không ký tên.

Cũng không bỏ vào phong bì.

Chỉ gấp bức thư lại, nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ. Gió lướt qua mang theo mùi hoa dại, thổi xô tờ giấy một chút — như thể thì thầm: “Chỉ cần buông xuống, là đủ rồi.”

An không gửi bức thư ấy đi.
Vì cô biết, điều cần thiết nhất… là được chính mình lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chulanh