Ánh Sáng Cũng Mệt
Chiều thứ Sáu, không khí trong thành phố có chút dịu đi sau nhiều ngày mưa. Căn phòng làm việc của Đồng Ánh Quỳnh, cửa kính lớn mở ra một khoảng trời xám tro, và từng cơn gió nhẹ thổi qua những hàng cây phía dưới phố.
Quỳnh ngồi một mình, mắt dõi theo bảng tài chính đang chiếu trên màn hình lớn. Cô mặc áo sơ mi màu than, tóc buông nhẹ, mắt hơi thâm quầng vì lịch làm việc dày đặc. Dù vậy, dáng ngồi vẫn thẳng, cử chỉ điềm tĩnh, và không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô đang mệt mỏi.
Trợ lý gõ cửa, báo tin đối tác từ một công ty truyền thông chuẩn bị lên làm việc. Quỳnh gật nhẹ, đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, và bước vào phòng họp. Đôi giày tây gót thấp gõ nhịp vững chãi trên sàn gỗ – không vội, không chậm, mà như thể từng bước đều có cân nhắc và lựa chọn.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, Minh Hằng kết thúc buổi họp với đạo diễn của một dự án điện ảnh mới. Kịch bản lần này không đơn thuần là vai diễn – nàng sẽ đóng vai trò đồng sản xuất. Điều đó đồng nghĩa với việc nàng phải dành nhiều thời gian hơn cho hậu trường: chọn đạo diễn hình ảnh, đồng ý ngân sách hậu kỳ, và cả việc thương lượng với các nhà tài trợ.
Khi cuộc họp kết thúc, nàng tranh thủ lái xe về nhà, vừa đi vừa bật podcast nhẹ nhàng về parenting. Những chủ đề như "chăm sóc trẻ nhỏ một cách tôn trọng", "làm mẹ độc lập"... khiến nàng thấy bản thân được an ủi, dù chỉ một chút.
Tối hôm đó, không hẹn mà gặp, cả hai cùng bước vào cùng một buổi tiệc networking nhỏ do ê-kíp của một chương trình gameshow tổ chức – nơi cả hai đều đang đầu tư, nhưng theo hai tư cách khác nhau. Minh Hằng là đối tác đồng sản xuất, còn Quỳnh lại đứng trong danh sách nhà tài trợ.
Quỳnh bước vào không gây chú ý nhiều, cô không xuất hiện cùng ai, cũng không giới thiệu về thân phận. Người ta chỉ biết cô là Giám đốc của một công ty con không hơn, không kém. Vài đạo diễn trẻ tỏ vẻ tò mò nhưng không ai đủ thân để hỏi thẳng.
Minh Hằng thì lại khác. Nàng là tâm điểm. Áo dài cách tân màu kem nhạt ôm lấy vóc dáng thon gọn, tóc uốn nhẹ gọn gàng, nụ cười vừa đủ để làm mềm mọi ánh nhìn. Nhưng giữa những lời mời rượu, những ánh đèn flash và lời chào hỏi qua lại, ánh mắt nàng vẫn không thể không lướt về phía Quỳnh – người đang đứng bên quầy cocktail, một tay đút túi, ánh mắt dõi về khoảng không.
Khi hai người chạm mặt, Quỳnh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ. Minh Hằng bước tới, cầm ly nước lọc, đứng cạnh.
"Em không thích tiệc lắm đúng không?" – Hằng hỏi, giọng thấp, chỉ đủ cho hai người nghe.
Quỳnh nhún vai. "Em quen với việc quan sát hơn là tham gia."
"Chị thì ngược lại. Phải đứng giữa mọi thứ, nhưng đôi khi lại thấy mình đứng lạc lõng."
Quỳnh xoay người, nghiêng đầu nhìn nàng. "Thật không? Chị đứng đâu cũng như đang ở chính giữa ánh sáng."
Minh Hằng bật cười, một nụ cười nhẹ, xen lẫn ngạc nhiên. Câu nói ấy không mang chút ngưỡng mộ sáo rỗng nào, mà như một nhận xét khách quan, lạnh nhưng thật.
Họ không trò chuyện lâu, nhưng ánh mắt lại giữ nhau trong những khoảng lặng không tên. Có những thứ không cần lời – như một sự thấu hiểu âm thầm, chưa gọi thành tên, chưa là mối quan hệ, nhưng chắc chắn không còn xa lạ.
Đêm hôm đó, khi Quỳnh lái xe về, gió đêm thổi qua cửa kính hé mở, mang theo mùi của phố, của tiệc, của sự gần gũi không ngờ tới.
Minh Hằng thì đứng trên ban công nhà, tay cầm tách trà gừng, mắt nhìn xuống dòng xe thưa thớt. Trong lòng nàng vang lên câu nói của Quỳnh, như một vệt sáng chậm rãi xuyên qua ngày dài:
"Chị đứng đâu cũng như đang ở chính giữa ánh sáng."
Nhưng điều mà Minh Hằng chưa nói, là:
Có những ngày, ánh sáng cũng mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro