📽Giữ Lại Những Điều Đẹp Nhất

Ngày quay mới. Không khí ở phim trường chương trình Chị Đẹp Đạp Giósôi động từ sớm, nhưng giữa những tiếng gọi nhau ơi ới, tiếng giày cao gót gõ nhẹ trên sàn và âm nhạc nền quen thuộc, Minh Hằng lại thấy lòng mình chùng xuống. Không phải vì mệt – mà là vì dư âm của ngày hôm qua vẫn cứ quanh quẩn đâu đó trong lồng ngực.

Bé Đậu sau buổi đi chơi cùng Quỳnh đã ngủ ngon đến tận sáng. Con trai ít khi ngoan như vậy nếu không thật sự cảm thấy an toàn. Điều đó khiến Hằng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn về người phụ nữ vẫn thường xuất hiện lặng lẽ trong cuộc đời nàng dạo gần đây.

Nàng mỉm cười khi nhớ lại câu nói: "Em vẫn luôn ở đây. Dù chị có biết hay không."

Chất giọng trầm, vững – không năn nỉ cũng chẳng đòi hỏi, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi.

Ở một phòng họp riêng trong cùng tòa nhà, Đồng Ánh Quỳnh đang theo dõi phần dựng thô của tập sắp phát sóng. Không ai trong ekip biết cô đang ngồi ở đây. Người duy nhất xuất hiện cùng là Trình – trợ lý riêng kiêm đại diện của phía nhà tài trợ chính.

"Chị Hằng vẫn rất nổi bật," Trình lên tiếng sau khi tua lại một đoạn hậu trường dài hơn bình thường. "Ekip ưu ái chị ấy hơn rõ, nhưng cũng dễ hiểu thôi. Hiệu ứng truyền thông tốt, cộng đồng mạng ủng hộ nhiều."

Quỳnh chỉ gật nhẹ, không biểu lộ gì. Cô nhìn chằm chằm đoạn video Minh Hằng đang đứng cười với một thí sinh nhỏ tuổi hơn, khoảnh khắc tự nhiên, không diễn – nụ cười hơi nghiêng, tay khẽ đưa lên chỉnh tóc cho người khác. Rất nhẹ, nhưng lại khiến Quỳnh không thể rời mắt.

Trình ngần ngại một lát, rồi thấp giọng:

"Có cần lồng thêm đoạn phỏng vấn riêng của chị Hằng vào tập sắp tới không? Để tạo cảm xúc..."

"Không cần. Mọi thứ cứ để đúng mạch. Đừng cố đẩy."

"Nhưng bên truyền thông..."

"Tôi không tài trợ chương trình này để quảng bá ai cả," Quỳnh nói, mắt vẫn dán vào màn hình. "Mà để giữ cho vài điều tốt đẹp được hiện hữu đúng cách."

Câu nói đó khiến Trình im lặng. Cậu biết rõ – cô Quỳnh không bao giờ đầutư thiếu lý do. Và cũng chưa từng lùi bước nếu đã chọn điều gì.

Buổi trưa, Minh Hằng ngồi một mình trong phòng trang điểm. Nàng tranh thủ nghỉ giữa hai buổi ghi hình. Ngoài cửa, ekip đang set up lại sân khấu. Nàng nghe thấy tiếng ồn nhưng không muốn ra ngoài. Có cái gì đó khiến Hằng muốn tách khỏi thế giới ồn ào, để lắng lại những suy nghĩ rối rắm.

Bản thân nàng đang thay đổi – nàng biết chứ. Dạo này dễ mềm lòng hơn, dễ bị dao động vì những điều nhỏ nhặt. Ví dụ như tin nhắn chúc ngủ ngon vào một hôm mệt mỏi, hay chiếc khăn nhỏ được đặt sẵn trong túi đồ của bé Đậu mà nàng không nhớ mình đã để vào bao giờ.

Một cuộc gọi đến – là từ trợ lý của chương trình. Minh Hằng chậm rãi nhấc máy.

"Chị Hằng ơi, lát nữa chị có 10 phút phỏng vấn riêng với đạo diễn. Họ muốn khai thác cảm xúc cá nhân một chút, phần đó có thể lên sóng."

"Về chuyện gì?" – nàng hỏi, hơi cảnh giác.

"Chỉ là chia sẻ về lý do tham gia chương trình thôi ạ, hoặc về hành trình của chị từ đầu đến giờ. Không có gì nhạy cảm đâu chị."

Minh Hằng suy nghĩ vài giây. Rồi đồng ý.

Trong phòng phỏng vấn đơn giản, ánh sáng ấm được điều chỉnh nhẹ nhàng. Đạo diễn ngồi ở phía sau máy quay, hỏi rất khéo. Không ép, không dẫn dắt.

Minh Hằng nhìn thẳng vào máy quay. Gương mặt rạng rỡ, nhưng ánh mắt hơi chùng xuống.

"Tôi đến đây ban đầu... là vì muốn thử thách bản thân. Sau đó, vì cảm thấy mình còn có thể làm nhiều hơn cho chính mình."

Một khoảng lặng.

"Nhưng dạo gần đây, tôi nghĩ – có lẽ tôi ở lại là vì những người tôi gặp được ở đây. Có người chỉ xuất hiện vài khoảnh khắc, có người âm thầm sau hậu trường... Nhưng chính họ khiến tôi tin rằng mình không đơn độc."

Người đạo diễn dừng bút ghi chú. Anh thoáng nhìn về phía bên phải – nơi Trình đang ngồi lặng im theo dõi. Trình không biểu lộ gì. Nhưng ánh mắt hướng về một nơi xa hơn – có thể là phía cánh gà, hoặc nơi nào đó sau ánh đèn.

Tối hôm đó, Quỳnh rời khỏi toà nhà sớm hơn mọi ngày. Trình ngạc nhiên.

"Không chờ thêm bản dựng nữa sao chị?"

Quỳnh khẽ lắc đầu. Cô nhìn đồng hồ. Gần 8 giờ.

"Chị về hả? Vẫn còn lịch tối mai với phía truyền thông nữa đó."

"Ừ. Nhưng hôm nay đủ rồi."

Cô không giải thích gì thêm. Nhưng trong lòng, có một thứ đang dâng lên rõ rệt – như thể một đoạn đường vô hình đang dần hé mở. Không ồn ào. Không cần nói. Chỉ cần một người vẫn luôn ở lại – ở phía sau, từng bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro