💃Người Cũ Quay Về
Tối hôm ấy, Sài Gòn mưa nhẹ. Những hạt mưa rơi đều, không ào ạt, như ai đó đang gõ nhịp lên mặt đất bằng những đầu ngón tay chậm rãi. Minh Hằng chỉnh lại tà váy đen dài ngang gối, mái tóc uốn nhẹ được cột gọn hờ sau gáy, để lộ chiếc cổ thanh tú và chiếc khuyên tai nhỏ bằng ngọc trai trắng. Nàng không muốn quá nổi bật, nhưng cũng không thể xuất hiện luộm thuộm trong một buổi tiệc giới thượng lưu nơi Quỳnh mời nàng đi cùng.
Buổi tiệc được tổ chức tại một biệt thự phong cách cổ điển nằm trong khu Thảo Điền. Không ồn ào như những sự kiện truyền thông, đây là tiệc chúc mừng một thương vụ hợp tác thành công giữa công ty Quỳnh và một tập đoàn kiến trúc lớn đến từ Pháp. Khách mời chủ yếu là doanh nhân, nhà thiết kế, kiến trúc sư, cùng một vài nhân vật nổi bật trong lĩnh vực đầu tư.
Minh Hằng không phải là người lạ với thế giới ấy. Nàng đã từng xuất hiện trong vô số sự kiện lớn nhỏ. Nhưng tối nay, trong một khung cảnh khác, khi nàng không phải là trung tâm, mà chỉ là người đi cùng một người khác – nàng thấy mình nhỏ lại.
Quỳnh bước ra từ phía trong với bộ vest xanh than cắt may hoàn hảo, mái tóc ngắn ép gọn sau tai, gương mặt không trang điểm quá kỹ nhưng nổi bật bởi sự điềm đạm và khí chất lặng lẽ. Khi Quỳnh nắm lấy tay nàng, Minh Hằng mỉm cười – một nụ cười hơi bối rối nhưng rất thật.
Mọi chuyện vẫn bình thường... cho đến khi người ấy xuất hiện.
Quách Bảo Quyên.
Cô bước vào không cần ai giới thiệu. Gương mặt sắc sảo, vóc dáng thanh thoát trong chiếc váy lụa trắng ngà. Một người phụ nữ mang phong thái của người từng được yêu và cũng từng làm người khác yêu đến tận cùng.
Họ không nhìn nhau ngay. Nhưng khi ánh mắt đầu tiên chạm nhau – giữa Quỳnh và Quyên – không ai có thể phủ nhận rằng đã từng có một quá khứ ở đó. Một quá khứ không chỉ là chuyện cũ, mà là ký ức có hình dạng, có nhịp đập, có dấu vết rõ ràng.
Minh Hằng nhận ra điều đó. Rất rõ. Trong tích tắc.
Quỳnh vẫn giữ tay nàng. Nhưng ánh mắt ấy – ánh mắt nhìn về phía Quyên – khiến lòng Hằng dội lên một nhịp bất an.
– Em không nghĩ Quyên về nước sớm vậy. – Quỳnh thì thầm, như nói với chính mình.
– Là Quyên sao? – Minh Hằng hỏi lại, giọng nhỏ hẳn đi.
Quỳnh quay sang nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu:
– Người cũ. Từ rất lâu rồi.
Minh Hằng cười nhẹ. Nàng chưa từng hỏi quá khứ tình cảm của Quỳnh, cũng không nghĩ mình cần phải biết. Cho đến khoảnh khắc ấy – nàng nhận ra, có những điều không hỏi nhưng vẫn hiện diện như một vết cắt rất sắc.
Quách Bảo Quyên tiến lại gần. Gương mặt vẫn như xưa – ánh mắt có chút bất cần, có chút nồng nàn.
– Vẫn vậy nhỉ? – Quyên cười, đứng trước mặt Quỳnh. – Không thay đổi gì mấy.
– Vẫn vậy. Còn Quyên? – Quỳnh mỉm cười đáp lại, nhưng đôi mắt thì đã dịu đi rất nhiều.
– Em quay về. Và thấy Sài Gòn vẫn giữ lại một người cũ của mình ở đây.
Minh Hằng nghe thấy rõ từng chữ. Nàng không chen vào cuộc trò chuyện ấy. Chỉ lùi một bước, tay buông khỏi tay Quỳnh từ lúc nào không hay.
Đó là lần đầu tiên sau rất lâu – Minh Hằng thấy mình không biết phải đứng ở đâu.
Không ai nói rằng Quỳnh và Quyên còn yêu nhau. Nhưng không ai phủ nhận rằng giữa họ có điều gì đó từng sâu đậm hơn những gì có thể nói thành lời.
Đêm ấy, khi trở về, Quỳnh vẫn là người lái xe, vẫn mở nhạc jazz như mọi khi. Nhưng không khí trên xe thì khác. Hằng ngồi im, nhìn ra ngoài, còn Quỳnh – vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt như đang loay hoay muốn giải thích.
– Chị có muốn hỏi gì không? – Quỳnh lên tiếng trước.
– Em không cần phải giải thích đâu. – Minh Hằng đáp, giọng nàng nhỏ và chậm. – Quá khứ của em, chị tôn trọng.
Một câu nói đúng. Nhưng trong lòng nàng lại là một biển ghen vừa trào lên, không thể lấp được.
Và đó... chỉ mới là bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro