️🎦Người Đứng Sau Bức Màn Nhung

Buổi sáng hôm ấy trời nắng. Không gay gắt, không vàng rực, chỉ đủ để mặt đường khô đi nhanh sau cơn mưa sớm. Quận 2 yên tĩnh lạ thường, con đường dẫn vào trung tâm triển lãm gần như sạch bóng xe cộ, thưa vắng người qua lại – như thể cả thành phố cũng đang lặng lẽ chuẩn bị cho một điều gì đó tử tế hơn thường ngày.

Sự kiện từ thiện lần này không ồn ào truyền thông. Nó không được dựng livestream, không gắn tên người nổi tiếng lên banner. Những gì được in ra chỉ là lời kêu gọi: "Vì những đứa trẻ không có tiếng nói – hãy lên tiếng giúp các em." Một dòng ngắn, nhưng chạm đến đâu đó trong lòng người đã từng làm mẹ.

Minh Hằng đến không phải với danh xưng "ngôi sao", mà là nhà tài trợ hình ảnh cho một nhãn hàng nằm trong hệ thống quyên góp. Nàng cũng đã 38 tuổi. Không còn vội vàng chứng minh điều gì. Cuộc sống của nàng giờ đây xoay quanh bé Đậu – cậu bé một tuổi có đôi mắt đen lấy từ mẹ, và sự bình yên lành tính khiến Hằng không ngờ mình có thể sinh ra một sinh linh dễ thương đến thế.

Nàng bước vào hội trường với bộ trang phục đơn giản, sơ mi trắng và quần jean thun đen, không hở, không diêm dúa, đôi mắt vẫn giữ lớp mascara mỏng đã quen thuộc suốt nhiều năm. Trông nàng không cố gắng để nổi bật – nhưng vẫn khiến người khác phải nhìn theo vì cái cách nàng hiện diện: yên tĩnh và chắc chắn.

Hằng đứng một góc, nghe giới thiệu về những mảnh đời bệnh nhi đang được hỗ trợ. Nàng khẽ gật khi MC đọc lên số tiền đã quyên góp được. Ánh mắt nàng lặng xuống khi nhìn những bức hình đen trắng của các bé in trên bảng dựng. Có đứa bé trạc tuổi Đậu – nhưng đang nằm trong giường bệnh với dây truyền khắp người.

"Đậu khỏe mạnh quá..." – nàng thầm nghĩ, và bất giác thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.

**

Khi tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, Hằng ngẩng đầu. MC đang giới thiệu nhà tài trợ chính của sự kiện:

– Và xin trân trọng mời đại diện nhà tài trợ cô Đồng Ánh Quỳnh lên sân khấu cùng chụp hình lưu niệm với đại diện các tổ chức thiện nguyện.

Cái tên ấy khiến Hằng hơi nghiêng đầu.

"Nghe quen quen..."

Đúng là nàng từng nghe qua. Nhưng mơ hồ. Không hiện diện trên mạng xã hội. Không có hình ảnh rõ ràng. Hầu như không xuất hiện trong những sự kiện rầm rộ của giới showbiz. Một cái tên đứng phía sau – nhưng có mặt ở khắp nơi.

Quỳnh bước lên sân khấu với áo sơ mi màu xám đậm, quần tây đen đơn giản, giày tây mũi tròn trong giản dị. Mái tóc cắt ngắn quá vai, duỗi thẳng, không uốn tạo kiểu. Cô đứng cách MC nửa bước, đủ lịch sự, đủ rõ ràng là một người lãnh đạo.

Ánh mắt của cô khi nhìn khán phòng... không quét nhanh như người thường. Mà nhìn chậm. Từng góc một, từng người, từng đôi mắt.

Rồi ánh nhìn ấy dừng lại, một thoáng khi lướt qua Minh Hằng. Không có gì đặc biệt, không phải ánh nhìn nhận ra. Không hẳn tò mò, chỉ là một điểm dừng chậm – giống như một người vừa nhận ra chỗ gập nhẹ trên bức màn nhung mượt. Không rối, chỉ khẽ lệch.

Minh Hằng thở ra, không hiểu sao mình lại nhìn theo lâu như vậy.

**

Buổi lễ kết thúc, khách được mời đi xem các gian triển lãm tranh và vật phẩm do các em nhỏ hoặc tình nguyện viên làm. Mọi người tản ra, không khí nhẹ nhàng như một buổi đi dạo trong khuôn viên vườn.

Hằng đang xem một bức tranh – nét vẽ nguệch ngoạc nhưng đầy màu sắc – thì bất chợt nghe giọng ai đó ở bên cạnh, trầm và rất rõ:

– Cô bé vẽ bức này vừa trải qua hóa trị tuần rồi. Hôm qua vẫn sốt cao, nhưng sáng nay nhất quyết bảo phải đưa tranh tới đây.

Hằng xoay đầu. Là Quỳnh.

– Em biết bé?

– Bé là một trong số ít trường hợp tôi từng đến thăm. Không quen thăm bệnh, nhưng hôm ấy là đặc biệt.

– Vì sao?

Quỳnh không trả lời ngay. Cô nhìn vào bức tranh: một căn nhà màu vàng cam, có cửa sổ mở to, trời xanh lam và một cái cây nghiêng hẳn về phía cửa sổ.

– Vì cô bé bảo: "Cháu vẽ cái cây nghiêng vào để bà nội không phải bước ra mà vẫn thấy mặt trời." – Quỳnh nhắc lại lời bé, giọng không đổi, không chùng xuống, nhưng Hằng cảm được một điều gì đó rất ấm, rất chặt.

Nàng im lặng một chút rồi mỉm cười.
– Cũng biết cách kể chuyện đấy chứ.

Quỳnh cười nhẹ, lùi nửa bước.
– Tôi không kể giỏi, chỉ là nhớ kỹ những gì mình nghe bằng lòng.

Minh Hằng lần đầu tiên thấy có một người phụ nữ nói câu đó... không hề làm màu.

**

Trước khi rời đi, Hằng ra xe trước. Trợ lý của nàng đi lấy cà phê cho cả hai. Nàng ngồi một mình trong xe vài phút, lật xem tờ thông tin chương trình. Chỗ nhà tài trợ chỉ ghi: Đồng Ánh Quỳnh - Đại diện nhà tài trợ.

Không có thêm thông tin, không tiểu sử, không danh hiệu.

Nàng thầm nghĩ: "Một người như thế, kinh doanh truyền thông mà chẳng muốn mình được biết đến?"

Trước khi xe lăn bánh, nàng ngẩng đầu, thấy Quỳnh đang đứng cách đó không xa, cạnh một chiếc Maybach màu đỏ rubellite. Không vệ sĩ, không người tháp tùng, không check điện thoại. Chỉ đứng đó, hai tay đút túi quần, mắt nhìn về hàng cây đang rụng lá phía trước.

Giống như đã quen với việc... chờ đợi điều gì đó rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro