☕ Sáng Hôm Sau, Chăn Vẫn Còn Ấm

Mưa Sài Gòn không dứt từ sáng đến tối, như thể ông trời cố tình làm dịu những ngày ồn ã vừa qua bằng một bản nhạc nền ẩm ướt và miên man. Căn hộ nhỏ rơi vào trạng thái tĩnh lặng dễ chịu sau khi bé Đậu đã ngủ từ sớm, nằm gọn trong chiếc nôi bên cạnh giường, tay ôm chặt chú gấu bông màu xám mà Quỳnh đã mua.

Minh Hằng tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một bóng đèn ngủ màu vàng nhạt từ góc phòng. Không gian đượm một thứ ánh sáng mơ hồ, như vẽ lại tất cả những giây phút vừa xảy ra trong suốt mấy ngày qua – từ hoang mang, tổn thương cho đến những ấm áp dịu dàng.

Quỳnh bước ra từ phòng tắm, tóc còn ẩm, chỉ mặc chiếc áo thun trắng và quần vải mềm màu than. Nhìn thấy Hằng đang đứng dựa bên cửa sổ, cô không nói gì, chỉ tiến lại gần, vòng tay ôm nhẹ từ phía sau.

– Mùi của chị... quen quá rồi. – Giọng Quỳnh nhỏ như một tiếng thở.

Minh Hằng cười khẽ, quay người lại. Hai ánh mắt gặp nhau, chạm vào nhau như thể không còn khoảng cách nào có thể chen vào được nữa.

– Em biết không, chưa ai từng ôm chị như vậy cả. Không vội vã, không đòi hỏi, chỉ... ở bên.

Quỳnh lặng lẽ nhìn nàng. Tay cô siết nhẹ hơn, hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng, khiến trái tim Hằng đập mạnh trong lồng ngực.

Không cần thêm bất cứ lời nào. Đêm mưa đã đủ làm nền.

Nụ hôn đầu tiên giữa họ đến rất khẽ – như một câu trả lời muộn màng nhưng chắc chắn cho tất cả những năm tháng đã qua. Môi chạm môi, không vồn vã, không ngại ngần. Chỉ có sự dịu dàng và thành thật. Hằng vòng tay qua cổ Quỳnh, mắt nhắm lại, để mặc cho bản thân tan chảy trong vòng tay người phụ nữ ấy.

Cả hai dịch chuyển dần về phía giường. Áo rơi khỏi vai. Hơi thở quyện lại. Không ai vội, không ai dẫn dắt. Mọi thứ diễn ra như một bản hòa âm không cần luyện tập – chậm rãi, thấu hiểu, và đầy tôn trọng. Có những lần Hằng ngước nhìn Quỳnh, nước mắt trào ra mà không rõ vì xúc động hay vì cuối cùng đã tìm được một nơi mình được yêu thương mà không cần phòng bị.

Đó không chỉ là một đêm thể xác. Đó là đêm đầu tiên hai tâm hồn va chạm đến tận cùng, trong sự chân thành và yên tĩnh đến nao lòng.

Khi mưa ngớt, cả căn hộ chìm trong tiếng thở nhè nhẹ và tiếng gió đêm len vào qua khe cửa. Minh Hằng nằm nghiêng trong vòng tay Quỳnh, mặt tựa lên vai cô, tay nắm lấy tay. Trong giấc mơ mờ nhòe, nàng nghe Quỳnh khẽ nói – có lẽ là nói với chính mình:

– Em chưa từng nghĩ... em sẽ yêu ai đến mức này.

Minh Hằng mỉm cười, môi chạm vào xương quai xanh của Quỳnh. Nàng không trả lời, nhưng trái tim nàng thì đã gật đầu từ rất lâu rồi.

____

Sáng hôm sau, Sài Gòn ngập nắng như thể thành phố đã kịp hong khô những giấc mơ ướt đẫm từ đêm qua.

Minh Hằng tỉnh dậy khi ánh sáng đã tràn qua rèm cửa, trải một lớp vàng nhẹ lên căn phòng. Trên giường, bé Đậu vẫn đang ngủ say bên cạnh gối nhỏ, còn Quỳnh thì không thấy đâu. Chiếc chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm, như thể Quỳnh chỉ vừa mới rời khỏi.

Nàng bước ra khỏi phòng, nhẹ tay đóng cửa để không đánh thức con.

Ngoài phòng khách, Quỳnh đang đứng cạnh bếp, mặc áo sơ mi trắng và quần vải sẫm màu. Tóc cô được chải gọn gàng, gương mặt điềm tĩnh như mọi ngày, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Hằng lại mang một sự mềm mại rất khác.

– Em dậy sớm vậy? – Hằng hỏi, giọng khàn nhẹ vì giấc ngủ chưa tan hết.

– Tập thói quen rồi. Với lại... hôm nay có họp với bên đối tác dự án mới, em cần xem lại số liệu.

Hằng bước lại gần, tựa nhẹ vào bàn bếp. Nhìn người phụ nữ trước mặt, nàng vừa cảm thấy gần gũi, vừa như chưa quen hẳn – vì tình cảm giữa họ vừa bước sang một trang mới, nhưng không hề gượng gạo.

– Đêm qua... – Hằng bắt đầu, định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Quỳnh ngẩng lên, mắt cô chạm mắt nàng, thẳng và sâu.

– Đêm qua là điều em muốn từ lâu. Nhưng em không bao giờ định thúc ép chị. Nên nếu chị cảm thấy chưa sẵn sàng...

– Không, – Hằng ngắt lời, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.– Chị chưa bao giờ chắc chắn điều gì như bây giờ.

Nàng khẽ vươn tay, vuốt nhẹ cổ áo Quỳnh, ánh mắt dịu dàng đến lặng người.

– Em cho chị cảm giác... có thể dựa vào mà không sợ bị buông rơi.

___

Sau bữa sáng, Quỳnh thay đồ và ra ngoài, để lại Hằng ở nhà chơi với bé Đậu. Hôm nay nàng không có lịch quay – ê-kíp "Chị Đẹp Đạp Gió" đang chuẩn bị giai đoạn công diễn vòng hai. Nhưng Minh Hằng biết, sóng gió chưa qua hẳn. Tin tức vẫn còn, chỉ là dư âm đang lắng xuống nhờ sự can thiệp âm thầm của Quỳnh và truyền thông nội bộ phía Địa Vân.

Hằng mở điện thoại, thấy có cuộc gọi nhỡ từ nhà sản xuất chương trình. Vừa kịp nhấn gọi lại, đầu dây kia vang lên giọng gấp gáp:

– Chị Hằng ơi, ngày mai mình tập trung quay hậu trường, phần đoạn chị chia sẻ cảm xúc trước công diễn vòng hai nhé. Ban tổ chức muốn chị nói thêm một chút về sự áp lực khi là người dẫn dắt nhóm chính, vì...chị biết rồi đó, có tin đồn này nọ nên dư luận đang nhìn vào chị rất kỹ.

Minh Hằng im lặng một lúc, rồi gật nhẹ:

– Chị hiểu. Mai chị sẽ có mặt đúng giờ. Cứ chuẩn bị kịch bản đi, chị sẽ trả lời thật.

___

Buổi tối, sau khi Đậu ngủ, Quỳnh trở về. Cô đặt laptop xuống bàn, hơi mệt nhưng vẫn nở một nụ cười khi thấy Hằng đang đợi, mặc bộ đồ ngủ lụa màu be, tóc xõa mềm.

– Em vẫn còn việc à? – Hằng hỏi.

– Có, nhưng em dừng lại rồi.

Quỳnh ngồi xuống cạnh nàng, họ chia nhau một tách trà ấm. Cả căn phòng chìm trong thứ yên bình mà chỉ người từng trải qua biến cố mới biết trân quý.

– Ngày mai chị quay hậu trường chương trình, chắc sẽ phải nói vài điều... – Hằng bắt đầu, nhưng giọng đã hơi chùng xuống.

– Chị định nói gì?

– Chị sẽ nói thật. Về áp lực, về mong muốn được sống là chính mình, về lý do tại sao chị vẫn muốn đứng ở đó – dù mọi thứ có xô vào.

Quỳnh siết nhẹ tay nàng:

– Nếu họ muốn chị phải giải thích mình là ai, yêu ai, thì... đừng. Chị không cần biện minh. Chị cứ sống đúng như chị thôi. Còn mọi thứ khác... để em lo.

Minh Hằng nhìn vào mắt Quỳnh, cảm thấy cả một vòm trời vững chãi bên trong con người ấy. Một người không cần phải đứng dưới ánh đèn nhưng lại có thể tỏa ra thứ ánh sáng khiến người khác cảm thấy an toàn.

– Quỳnh... – nàng gọi khẽ.

– Dạ?

– Sau khi chương trình kết thúc, mình... đi đâu đó một chuyến nhé?

Quỳnh hơi ngạc nhiên:

– Đi đâu?

– Không cần xa. Chỉ cần là nơi em không còn là giám đốc, chị không còn là người nổi tiếng. Chỉ là... hai người phụ nữ. Và một đứa trẻ.

Quỳnh cười nhẹ, ánh nhìn chậm rãi:

– Vậy... em đặt vé trước cho cả ba người nhé?

Ngoài ban công, mưa lại rơi lất phất.

Nhưng bên trong căn nhà ấy, có ba người. Một người đã học cách yêu lại. Một người đã dám yêu đúng. Và một đứa trẻ – vẫn ngủ say – đã vô tình trở thành nhịp cầu nối hai tâm hồn trưởng thành và từng chịu nhiều tổn thương.

Không ai cần nói "mình là gì của nhau". Nhưng khi Quỳnh khẽ ngả người lên vai Hằng, còn Hằng thì đưa tay vuốt nhẹ tóc cô – cả thế giới như đã im lặng để chứng kiến một tình yêu vừa nảy nở... vừa đủ chín.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro