🏙Vững Như Một Câu Không Nói

Sáng thứ Bảy, ánh nắng chưa gay gắt, mới chỉ le lói len vào qua lớp rèm mỏng của căn hộ cao tầng nơi Minh Hằng sống cùng con trai. Bé Đậu đã thức từ sớm, như thường lệ. Thằng bé bò ra khỏi chăn, bập bẹ gọi "ma-ma" trong lúc vươn người về phía chiếc ghế nôi nhỏ bên cạnh.

Minh Hằng bước tới, mặc chiếc áo sơ mi ngủ trắng rộng, tóc cột cao, còn chưa kịp đánh răng. Nàng ôm con vào lòng, hôn lên trán nó. Mùi sữa, mùi da trẻ thơ, và cả mùi ấm áp của những sáng sớm khiến nàng thấy đời mình có điểm tựa.

– Con trai hôm nay muốn đi đâu với mẹ đây? – nàng hỏi nhỏ, áp má vào trán con. Đậu bi bô cười, hai tay vỗ vỗ vào ngực mẹ.

Ngày nghỉ, Minh Hằng tạm gác lại công việc để đưa con xuống khuôn viên gần nhà. Nơi đó có một góc vườn nhỏ, vài chú chó Poodle của cư dân hay được dẫn ra, vài bé trạc tuổi Đậu chơi xích đu hoặc đạp xe ba bánh. Mẹ con nàng thường đến đây vào những sáng có nắng – khoảng thời gian ít người nhận ra nàng nhất.

Ở một góc khác của thành phố, Quỳnh ngồi trong quán cà phê quen – một nơi có ban công nhỏ nhìn xuống đường rợp bóng cây. Cô đang rà lại báo cáo ngân sách đầu tư cho một dự án phim đang đàm phán. Trợ lý đã gửi qua từ tối qua, nhưng đến sáng cô mới có thời gian đọc kỹ.

Chiếc laptop mở nửa, một tay cô khuấy tách Americano không đường, tay còn lại lật trang tài liệu giấy. Quán cà phê này yên tĩnh, chỉ có nhạc jazz nhẹ nhàng, nên Quỳnh có thể tập trung tốt hơn so với ở văn phòng.

Trong đầu cô vẫn còn vương lại cuộc gặp gỡ với Minh Hằng đêm hôm trước. Không có gì cụ thể, không có gì rõ ràng, nhưng ánh mắt người phụ nữ ấy... mang theo cảm giác đã mỏi, nhưng vẫn cố vững vàng.


"Là mẹ đơn thân." – Quỳnh nhớ ai đó đã nói như vậy trong một cuộc họp mặt cách đây vài tháng, hưng chẳng ai nói thêm gì. Cô chỉ biết Hằng từng chia sẻ thoáng qua về bé Đậu trên truyền thông, đủ để công chúng hiểu và tôn trọng, nhưng không phô trương. 

Quỳnh thích cách ấy – lặng lẽ nhưng đầy trách nhiệm.

Buổi chiều, Minh Hằng đến studio để thử phục trang cho một cảnh quay quảng cáo sắp tới. Bé Đậu được giao cho cô giúp việc tin cẩn, người đã theo nàng nhiều năm, gần như là một thành viên trong gia đình.

Đang thử bộ váy màu be, điện thoại nàng rung nhẹ – trợ lý báo Quỳnh vừa xác nhận sẽ cùng tham gia buổi họp sản xuất bộ phim điện ảnh sắp tới vào sáng thứ Hai. Minh Hằng khựng lại một nhịp, trước khi mỉm cười. Gần đây, cái tên Đồng Ánh Quỳnh thường xuất hiện trong lịch trình của nàng một cách rất tự nhiên – như thể có một mạch nước ngầm lặng lẽ đang len lỏi vào từng ngày một.

Tối đến, khi đã hoàn tất mọi việc, Minh Hằng trở về nhà và ôm con vào lòng. Bé Đậu đã ngủ, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy ngón tay mẹ. Nàng ngồi bên nôi, nhìn con ngủ mà lòng bình yên kỳ lạ. Đèn ngủ hắt ánh sáng vàng nhẹ, tiếng nhạc không lời vang xa từ loa nhỏ trong phòng khách.
Nàng nghĩ về thứ cảm giác đặc biệt ấy khi đứng cạnh Quỳnh – sự im lặng, trầm tĩnh, không cần lời. Không giống như những người đàn ông từng xuất hiện rồi biến mất trong đời nàng. Không phải vì Quỳnh là phụ nữ. Mà vì... có điều gì đó rất vững, rất nhẹ, rất người lớn.

Không gấp gáp, không giành lấy, không chiếm đoạt.

Chỉ là... hiện diện.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro