Chương 5 - Lưỡi kiếm và ánh mắt

Sân phía Tây hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày. Tiếng chuông vang lên từng hồi, báo hiệu trận giao lưu giữa các môn phái chính thức bắt đầu. Đệ tử ngoại môn chen nhau đứng xem, mấy trưởng lão và sư huynh sư tỷ các điện cũng tề tựu về đây.

Trần Mỹ Linh đứng trên bục cao, thần sắc điềm tĩnh, mắt khẽ quét qua toàn trường. Nàng mặc đạo bào lam nhạt, tay chắp sau lưng, uy nghiêm mà lạnh nhạt. Trưởng môn cũng có mặt hôm nay, đứng phía sau lưng nàng cùng vài vị trưởng lão của các phái liên minh.

Trong số đó, Thẩm Dương sư huynh của nàng cũng lặng lẽ nhìn xuống dưới đài, ánh mắt nàng vô thức không rời khỏi Quảng LingLing.

Tiếng gọi tên các cặp tỷ thí vang lên không ngớt. Quảng LingLing đấu hai trận với đệ tử ngoại môn, đều thắng áp đảo, chiêu thức sắc bén mà nội lực ổn định.

Trưởng lão các phái đều gật đầu tán thưởng, không ít người nhìn về phía Trần Mỹ Linh đầy thâm ý. Dù nàng ít nhận đồ đệ, nhưng lần này xem ra thực sự chọn trúng nhân tài.

LingLingKwong nữ đệ tử mới được trưởng môn chỉ định cho Trần Mỹ Linh dẫn dắt vẫn ngồi yên bên cạnh, nụ cười đoan trang, ánh mắt không rời bóng lưng của Mỹ Linh. Có điều, thỉnh thoảng nàng cũng liếc sang Quảng LingLing, nụ cười kia không biết là khen ngợi hay thách thức.

Một lúc sau, LingLingKwong nhẹ nhàng bước lên đài.

- Đệ tử LingLingKwong xin thỉnh giáo Quảng sư tỷ một chiêu.

Sân bỗng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Thẩm Dương hơi nhíu mày, quay sang nhìn Mỹ Linh. Nàng không biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu. Dù gì cũng là giao lưu, tỷ thí một trận cũng không phải đại sự.

Quảng LingLing chậm rãi bước lên, ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn LingLingKwong, mà là nhìn về phía sư phụ. Khi thấy Mỹ Linh hơi nghiêng đầu đồng ý, nàng mới rút kiếm.

- Xin chỉ giáo.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Hai người con gái một lạnh lùng như tuyết, một ôn nhu như nước. Kiếm khí vừa bộc phát, đất đá đã bay lên, linh lực đan xen dồn dập. Đám đệ tử đứng xem cũng phải lui lại mấy bước.

Cả hai đều ra chiêu rất bài bản, không nhanh không chậm, thậm chí còn có phần kiềm chế. Nhưng khi trận đấu kéo dài đến hồi kết, LingLingKwong bất chợt lảo đảo, lộ rõ sơ hở. Quảng LingLing phản ứng cực nhanh, kiếm trong tay liền đâm về phía nàng.

Không ai ngờ, đường kiếm ấy... lại cắm trúng ngực trái của LingLingKwong.

- A!

Tiếng hét vang lên, máu thấm đỏ một góc y phục trắng.

Mọi người nín thở. Cả đài lặng ngắt như tờ.

Quảng LingLing đứng sững người. Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải là nhìn LingLingKwong mà là nhìn lên bục cao.

Mỹ Linh đang nhìn nàng.

Ánh mắt nghiêm khắc, lạnh lẽo như băng đóng đáy hồ.

Không có thương xót. Chỉ có giận dữ và thất vọng.

Ngay khi LingLingKwong loạng choạng ngã xuống, Mỹ Linh đã phi thân xuống đỡ lấy nàng. Tay áo nàng trắng toát, chạm vào máu đỏ lập tức nhuốm sắc tanh.

- Quảng LingLing!

Mỹ Linh quát khẽ, giọng không lớn nhưng đủ khiến cả sân xôn xao.

- Ta không làm gì nàng!

Quảng LingLing đáp, mắt mở to, lòng đầy kinh ngạc.

- Nàng ta cố ý để ta đâm trúng!

- Im miệng! Về kiểm điểm lại cho ta!

Mỹ Linh lạnh giọng, không liếc nhìn nàng lấy một lần.

Thẩm Dương cau mày, ánh mắt lướt nhanh qua LingLingKwong đang nửa tỉnh nửa mê. Mấy trưởng lão vội bước đến xem xét vết thương. Bên dưới, đệ tử các môn xôn xao. Người nói Quảng LingLing mạnh tay, người lại nói LingLingKwong rõ ràng có sơ hở. Nhưng phần đông ánh mắt đều nghiêng về phía Quảng LingLing đầy dè chừng và xa cách.

Nàng cười.

Một tiếng cười khẽ, sau đó lớn dần.

- Ha... ha ha ha...

Sân bỗng như đông lại.

Nụ cười ấy không mang theo niềm vui. Chỉ có chua chát, cay nghiệt và cả một tia thất vọng đến tuyệt vọng.

- Người cũng giống bọn họ... Chỉ cần một vết máu là đã tin nàng ta.

Mỹ Linh ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Ta không muốn tranh cãi. Lui xuống.

Quảng LingLing nhìn nàng một lúc rất lâu. Rồi cúi đầu:

- Ta nghe lời người. Ta lúc nào mà chẳng nghe lời người.

Giọng nàng nhỏ, trầm đến mức không ai rõ là cam chịu hay nghẹn ngào. Bóng lưng nàng rời khỏi võ đài vừa cô độc lại thê lương, từng bước nặng như đá.

Mỹ Linh đứng đó, tay vẫn giữ lấy LingLingKwong đang nằm trong lòng. Nhưng lòng nàng lại dấy lên một cơn co rút kỳ lạ.

Ánh mắt kia...

Tại sao lại khiến tim nàng như bị siết chặt?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro