Chương 5

Mẹ Anh Khoa lôi cậu ra một góc nói chuyện, âm lượng cũng chỉnh xuống mức nhỏ nhất có thể.

"Không phải con vẫn làm ở sở cảnh sát sao? Nói cho mẹ biết đi, quan hệ của con với người ngoài kia là gì?"

Cậu bị hàng loạt câu hỏi dồn dập của mẹ làm cho ngộp ngạt, lúng ta lúng túng không biết trả lời thế nào. Anh Khoa vỗ mu bàn tay của mẹ, giọng nói cũng phải làm ra đủ tự nhiên để không giống như cậu đang cố che giấu bí mật.

"Tạm thời con chưa kể hết với mẹ được, nhưng mà cậu ta là bạn con."

"Nhưng mà..."

"Mẹ à, tủ lạnh có sẵn nguyên liệu, con thèm món hoành thánh của mẹ."

Mẹ nhìn thấy vẻ ngập ngừng của cậu cũng biết cậu có chuyện không thể kể, tính chất công việc của cậu có những thứ người ngoài ngành, cho dù là cha mẹ cũng không được biết, nên bà chỉ lườm yêu cậu một cái rồi coi như không có gì, quay trở lại cất đồ đạc trong vali vào tủ. Ba cậu có lẽ là người thường xuyên nấu ăn trong nhà hơn, mọi người còn tất bật xếp dọn đồ đạc ông đã đeo tạp dề ngay ngắn đứng trong bếp. Bà mang tinh thần lo lắng hiếm có về cậu đi vào bếp, ba Anh Khoa đã cắt xong mấy củ hành trắng, khoé mắt còn ươn ướt vì hành hăng xông lên mắt. Ông chỉ cười với bà rồi nhường lại tạp dề để đồ ăn không làm dơ chiếc áo bà mới mua để bay về thăm con trai.

Ba mẹ Anh Khoa rất tin tưởng với những lựa chọn của cậu. Ông bà chưa từng cản cậu bất cứ thứ gì. Ngay cả lúc cậu chọn thi vào trường cảnh sát, ông bà biết chắc sẽ không ít thì nhiều phải thấy con mình trong tình trạng tay chân không lành lặn. Nhưng ông bà chưa bao giờ phản đối, Anh Khoa đã thích thì có trời mới cản được cậu.

——-

Anh Khoa chắp tay sau lưng đi ra phòng khách, giành lại con mèo tam thể Hoàng Sơn đang vuốt ve rồi giành lấy chỗ của nó trên sofa. Ngoài trời đã bớt gió, mấy nhành cây cũng ngưng phe phẩy lá xanh.  Mùi thơm trong bếp lan toả ra khắp căn bếp nhỏ của Anh Khoa. Hoàng Sơn thấy ngại vì hai ông bà vừa đáp máy bay đã phải vào bếp nấu ăn đãi anh. Anh Khoa từ nãy đến giờ đi tới đi lui trong bếp, nhưng đụng vào gì mẹ cậu cũng không cho, sợ cậu làm hư chuyện nên mới phải lủi thủi ra đây ngồi. Con mèo tam thể nghe được mùi đồ ăn cũng đói bụng, nhảy xuống đi lại bát ăn của nó, vươn bàn chân được tỉa móng kỹ càng ra cào mấy đường. Anh Khoa thở dài đi lại tủ mở đồ ăn hộp trữ sẵn ra bỏ vào bát cho nó. Con mèo có đồ ăn rồi thì bỏ quên luôn người cho nó ăn, Anh Khoa gọi cỡ nào nó cũng bỏ ngoài tai.

Dường như hai ông bà sợ khách đợi lâu, chỉ món ăn đầu tiên được bưng lên bà đã bảo hai người ăn trước. Anh Khoa dĩ nhiên không ngại, cậu cầm đũa mon men lại gần tô hoành thánh còn nghi ngút khói. Hoàng Sơn đánh vào tay cậu, Anh Khoa xị mặt rút đũa về.

Mùi nước hầm gà thơm nghi ngút làm Anh Khoa không nhịn được nữa, cậu gắp cho ba mẹ trước mỗi người vài viên hoành thánh tròn núng nính, cho Hoàng Sơn, rồi mới đến bản thân mình. Hoàng Sơn suốt buổi ăn anh không ăn gì nhiều, chỉ thử qua mỗi món một ít. Không phải anh chê đồ ăn không ngon, mà anh bận nghĩ tới mấy bữa cơm vội vã ở trong đám ký ức cũ. Cái đám ký ức nhạt nhoà đến nỗi mà Hoàng Sơn cũng không chắc nó tồn tại.

Cuộc trò chuyện của ba người họ không có nội dung gì nhiều. Ba cậu hỏi han tình hình sinh hoạt của Anh Khoa trước khi hai ông bà về nước. Mẹ cậu lại nhắc về mấy chuyện xa xưa. Hoàng Sơn nghe dù chẳng hiểu gì cũng cười đệm vào câu chuyện của họ để không làm mất hứng. Chỉ là việc tưởng chừng như xảy ra mỗi ngày với cậu thì anh lại lấy làm lạ. Tâm trí Hoàng Sơn đang trôi dạc theo mấy tràng cười của Anh Khoa. Khoé môi anh cũng nhếch lên đến mức không nhếch được nữa mới thôi.

Tiếng điện thoại réo lên đinh tai, cả nhà lập tức im bặt. Hoàng Sơn cúi đầu với ông bà rồi đi ra một góc thật xa bàn ăn mới ấn nút nghe trên màn hình. Sơn Thạch ở đầu dây bên kia gọi lớn, nghe giọng cứ như ai đó vừa lừa anh ta phải món khó nuốt. Anh Khoa ăn nốt nửa viên hoành thành vào miệng, lắng tai nghe thêm mấy câu sau, có vẻ còn nghiêm trọng hơn thế.

"Nhị Ca, cậu về Xích Ưng ngay đi, có chuyện rồi!"

Hoàng Sơn nhịn xuống câu chửi thề rồi ngắt điện thoại. Anh quay lại bàn ăn gương mặt sượng trân thông báo với mọi người việc mình phải rời đi. Anh Khoa tranh thủ nhồi thêm mấy viên hoành thánh vào miệng, anh vừa nói xong cậu liền đệm thêm vào. 

"Tụi con xin phép về trước, ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi, rảnh tụi con ghé chơi."

Mẹ Anh Khoa đã gói sẵn đồ ăn để cả hai mang về vào cặp lồng, nghe cậu phải đi thì chực vào lấy. Ba cậu vừa kịp nhìn thấy cái nháy trước lúc Anh Khoa để quên cả áo khoác mà chạy ra khỏi cửa, ông vỗ nhẹ lên tay bà để ra hiệu. Biết có gọi cậu cũng không nán lại được thêm bao nhiêu, ông bà chỉ đành ngồi lại xuống bàn ăn tiếp bữa còn dang dở. Con mèo tam thể chạy theo ra cửa kêu mấy tiếng rồi quẩy đuôi trở vào trong. Bát ăn đã rỗng không còn gì, nó kêu lên tiếng nữa rồi mang cái bụng no tròn nhảy lên bậc cửa sổ lim dim mắt. 

Hoàng Sơn gạt cần số, chiếc xe vút đi trên đường cao tốc. Anh Khoa nhớ rõ không có cửa sổ nào trên xe mở hé vậy mà bên tai cậu vẫn là tiếng gió rít hung hãn. Anh Khoa chẳng bận tâm đếm ngã rẽ trên đường nữa làm gì, tốc độ nhanh làm cậu chẳng nhìn được gì rõ nét bên ngoài. Mọi thứ cứ loè nhoè chẳng đâu vào đâu. Cậu phát hiện ngồi trên xe của Hoàng Sơn không khác gì với mấy trò tung đồng xu xấp ngửa. Chẳng biết khi nào thì anh đột ngột hoá điên rồi đạp mạnh vào chân ga xe. 

Nhà lớn của Xích Ưng cũng nằm rất xa trung tâm thành phố như lại cách rất xa nhà của Hoàng Sơn. Nghĩa là muốn đi từ nhà anh đến nhà lớn phải đi hết nửa vòng thành phố, từ phía tây đến phía đông. 

Bước vào một căn phòng rộng rãi, đàn em của Xích Ưng đứng đầy các góc phòng. Anh Khoa quét mắt qua một lượt, phát hiện vài gương mặt mình không nhận ra. Có lẽ là đàn em của người đang mang phiền phức tới. Bố cục căn phòng tương tự như căn mật thất trước đây cậu từng được tới nhưng ở đây tối hơn rất nhiều. Hoàng Sơn bước vào, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào anh, mấy tiếng xì xầm xung quanh cũng đột ngột im bặc. 

Sơn Thạch đang ngồi trên sofa với hai hàng chân mày nhíu lại. Anh không để ý đến sự náo loạn khi Hoàng Sơn xuất hiện, mắt không rời màn hình điện thoại trên tay lấy một giây. Anh đang bận tìm lướt tìm mấy địa điểm thích hợp để đi du lịch. 

Cả căn phòng im thin thít, không khí vô cùng căng thẳng, ngộp ngạt. Ngộp ngạt đối với người ta nhưng Anh Khoa cũng chỉ thấy thường. Phòng họp ở sở cảnh sát cẳng hơn thế này, Anh Khoa cũng đã sớm quen. Thậm chí bây giờ cậu còn thấy hai mí mắt mình hơi nặng. Anh Khoa không cố giấu đi cái khịt mũi của mình, mùi nước hoa đặc quánh trong không khí làm đầu óc cậu khó chịu. Đi luồng qua đám người đứng chen chút nhau, tìm một cái ghế trống ngồi xuống cạnh chỗ Sơn Thạch, tìm giúp anh  mấy địa điểm du lịch ở nước ngoài. Sơn Thạch dường như cũng cảm thấy mùi nước hoa khó ngửi, anh thở nhẹ hết mức để hạn chế mùi bay vào phổi. 

Hoàng Sơn cười nhẹ nhìn Anh Khoa ngồi ngay ngắn xuống ghế mới tiến tới bàn kính cao đến hông, mở gói thuốc trên bàn tự châm một điếu cho mình. 

"Nhị Gia, cậu đến thật đúng lúc. Tôi còn tưởng người như cậu muốn gặp phải đợi cả tháng cơ."

Một người đàn ông tay đeo hẳn mấy chiếc nhẫn đính đá loè loẹt không hợp nhãn nốc cạn miếng rượu ít ỏi còn lại trong bình hip flask. Dốc ngược bình xuống để chắc chắn không còn giọt nào bên trong mới cất lại vào túi. Cậu ta làm như rất thân với Hoàng Sơn, đợi anh châm xong thuốc, rít một hơi mới lên tiếng. Cậu ta là một trong những lãnh đạo của Hắc Nhạn, một trong những tổ chức có tiếng của hắc đạo. Sơn Thạch tay vừa lướt mạng vừa tranh thủ kể cho Anh Khoa nghe mấy chiến tích không muốn nhắc tới của Nguyễn Gia. Anh Khoa nghe một hồi Anh Khoa cố gắng kiềm hiện tượng tiêu hoá ngược của bản thân xuống. Cơ thể cậu đang phải làm việc quá tải, mũi và dạ dày không có cái nào thoải mái. 

Cậu ta cũng trạc tuổi Hoàng Sơn, nhưng nhìn bề ngoài hoàn toàn đối lập. Hoàng Sơn đĩnh đạc bao nhiêu, thì Nguyễn Gia lại rất ngả ngớn, do ba cậu ta là người lập ra Hắc Nhạn nên cậu ta coi trời bằng vung, thay nhân tình như thay áo, tứ đổ tường không thứ nào cậu ta không vướng vào. Anh Khoa gật gù, ình tượng rất cơ bản của mấy cậu ấm thừa tiền. Anh Khoa nhớ lại đống hồ sơ trên cái kệ tủ cao ngất ngưỡng ở văn phòng của cậu. Hơn quá nửa máy vụ bắt cóc tống tiền đều sử dụng chung một kịch bản. 

"Nguyễn Gia, cậu đến đây có việc gì?"

"Nhị gia, tôi không ngờ anh đường đường là người có tiếng trong hắc đạo, lại để đàn em của mình đến địa bàn của tôi phá. Trước giờ tôi làm gì cũng nể cậu ba phần. Hay cậu thấy cái ghế này ngồi chán rồi. Tôi lên thay cậu nhé?" 

Nguyễn Gia làm như đang hỏi ý kiến của Hoàng Sơn thật chứ không phải đang mỉa mai. 

Hoàng Sơn quay sang Sơn Thạch, hỏi nhỏ,
"Chuyện là thế nào?"

"Một tên ất ơ nào đó sang sòng bài của Hắc Nhạn đánh bạc. Không có tiền trả còn quậy một trận, bị đánh một lúc thì khai là người của Xích Ưng phái tới để kiếm chuyện."

Sơn Thạch trả lời Hoàng Sơn xong thì mở lại điện thoại nhắn tin cho Hoàng Sơn mấy ý tưởng đi du lịch điên rồ Anh Khoa vừa gợi ý. 

Đây rõ ràng là kế ly gián, trước đến giờ Xích Ưng và Hắc Nhạn chưa bao giờ có hiềm khích, giờ lại có người đến bảo Xích Ưng phái người đến sòng bài phá. Chủ đích chỉ muốn Xích Ưng mất đi đồng minh là Hắc Nhạn, mục tiêu ở đây có ai khác ngoài Hoàng Sơn chứ. Cho tới khi cậu truyện trong phòng trở nên thú vị hơn, Anh Khoa buông tha cho Sơn Thạch đang đau đầu vì mấy gợi ý du lịch khó thực hiện của cậu. Nhỏm người sang, chống cằm nhìn Hoàng Sơn nãy giờ không thay đổi biểu cảm trên mặt.  

"Nguyễn Gia, trước giờ Xích Ưng và Hắc Nhạn không có hiềm khích, còn là đối tác làm ăn, lý nào tôi lại phá cậu."

Nguyễn Gia vẫn không nghĩ mình sai, mấy câu giải thích qua loa của Hoàng Sơn không đủ để cậu ta phủi mông đi về nên vẫn ngồi lỳ trên ghế mân mê mấy viên đá trên nhẫn. 

"Vả lại, nếu Nguyễn Gia không tin, tôi có cách chứng minh cho cậu thấy đây không phải là người của Xích Ưng."

Hoàng Sơn nhìn Sơn Thạch ra hiệu, cậu ta hiểu ý đi đến tắt đèn, lôi trong túi ra một chiếc đèn tia UV, sai đàn em đứng gần đó cởi áo của mình ra, chiếu đèn vào bả vai của người đó. Mấy dòng mực tím loé lên theo hướng đèn chiếu tới. 

Không cần thêm lời giải thích nào của Hoàng Sơn, mấy tên đàn em của Hắc Nhạn đồng loại gãi đầu, mặt gượng gạo như giẫm phải đinh. 

"Mỗi một đàn em của Xích Ưng đều được xăm lên bả vai ký hiệu của tổ chức, mực được chế tạo bởi Tứ gia của Xích Ưng, Lê Trường Sơn. Mực này chỉ khi chiếu đèn có chứa tia cực tím vào thì mới thấy được."

Sơn Thạch hất cằm, tên đàn em tiến đến lột áo tên bị trói đang nằm co rúm trên sàn nhà từ nãy đến giờ. Khoé miệng còn dính một vệt máu đỏ sẫm đã khô lại, gò má còn mấy vết bầm đã rướm máu. Sơn Thạch soi đèn vào bả vai bên trái của hắn, quả nhiên không có một hình xăm nào cả.

"Nguyễn Gia, đây rõ ràng không phải người của Xích Ưng. Sau này có chuyện gì cũng nên giữ bình tĩnh, tránh làm xích kích tình cảm giữa hai bên." Câu này Hoàng Sơn nói chủ yếu là để mỉa mai tính nóng nảy của Nguyễn Gia, tên này tính tình bộp chộp, vừa khích tướng một tí đã vội vã làm ầm lên. Sau nãy ngộ nhỡ người nắm quyền thực sự có chuyện gì bất trắc, sự nghiệp làm ăn của Hắc Nhạn chắc chắn sẽ không thể nào khá hơn bây giờ.

"Vậy đi, dù gì hai bên cũng là chỗ thân tình, sắp tới Xích Ưng có một "hợp đồng" muốn hợp tác cùng Hắc Nhạn, có gì tôi sẽ liên lạc với cậu."

"Tạm được, không làm phiền Nhị gia nữa. Nguyễn Gia này về trước."

Hoàng Sơn quay mặt vào cửa sổ nhìn xuống thành phố tấp nập bên ngoài. Anh đưa tay qua đầu phe phẩy mấy cái để tiễn khách. Người tản đi bớt, ghế sofa trống chỗ, Anh Khoa chớp thời cơ nằm trườn ra ghế thành một con mèo mướp. Hoàng Sơn nén cơn cười đang quặn lên trong bụng, mở miệng gọi cậu. 

"Tin, cậu đi lấy cho tôi ly cà phê, bọn họ biết đường đi, bảo bọn họ chỉ cho cậu."

Đợi cho Anh Khoa rời khỏi phòng, theo sau là tiếng đóng cửa, Sơn Thạch tạm gác lại câis ý định du lịch nước ngoài của mình lại. Cất điện thoại vào túi, khó hiểu nhìn Hoàng Sơn, trước giờ anh không ưa gì tên Nguyễn Gia kia, sao giờ đột nhiên muốn hợp tác? Nghĩ là như thế, đến khi nói ra miệng vẫn phải lựa chọn câu từ phù hợp. 

"Lão Nhị, sao cậu lại muốn hợp tác với tên nghiện ngập đó chứ? Nhìn là đã thấy ghét rồi."

"Thị trường kinh tế ở Đại Lục, Hắc Nhạn nắm không ít, nếu có thể nhân cơ hội này hợp tác với họ, chúng ta có thể đưa cổ phần công ty đá quý ra sang Đại Lục, có thể sau này là nước ngoài nữa."

"Lão Nhị, vậy còn... bạch phiến thì sao, dạo này giao dịch cũng không nhiều, đã số chỉ là vận chuyện dùm người ta qua đường biển..."

"Cậu đừng nhắc tới số hàng trắng đó trước mặt tôi. Cả đống vũ khí trái phép kia nữa. Cậu biết rõ ý định của tôi mà."

"Cậu làm vậy không sợ Lão Đại sẽ tức giận sao. Cậu có thể bị khai trừ khỏi hắc đạo đó....Dù gì Lão Đại cũng có ơn với cậu, Hoàng Sơn à con đường này đã đi thì không thể quay đầu lại."

Hoàng Sơn không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa sổ nhìn cảnh chiều tà của thành phố, mặt trời khuất dần sau đường chân trời xa tít, nhuộm cả bầu trời trong màu cam rực rỡ, nhưng phút chốc nữa thôi nó sẽ trả thành phố hoàn toàn về với màn đêm đen, khi nó bị đường chân trời nuốt chửng.

Hoàng Sơn mất điểm nhìn ở đâu đó ngoài cửa sổ. Anh Khoa không biết anh nhìn xe nối đuôi nhau chạy hay nhìn mấy cụm mây mất hút ở phía xa. Sơn Thạch tiếc rẻ cái thời gian có thể bỏ ra làm việc khác ý nghĩa hơn. Bất lực nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đành lắc đầu rồi rời đi. Đến khi cánh cửa được mở ra lần nữa, mùi cà phê bay thoang thoảng kéo tâm trí của người đang lơ lửng kia về lại thực tại, nhưng anh vẫn đứng đó, chẳng mảy may di chuyển.

"Nhị Ca, cà phê của anh." Anh Khoa đưa ly cà phê còn nóng đến cho Hoàng Sơn, anh ôn tồn nhận lấy. Hoàng Sơn chưa uống vội, anh đưa ly là phê lên mũi hít sâu một hơi. Dường như anh không có ý định uống cà phê vào lúc gần tối thế này. Mọi người giải tán hết, mùi nước hoa nồng nặc cũng theo đó mà bay đi hết vì Anh Khoa không còn nghe thấy mũi khó chịu nữa. 

Thấy Hoàng Sơn chưa lên tiếng, Anh Khoa cũng không nói gì thêm chỉ lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu của Hoàng Sơn trên cửa sổ. 

Anh Khoa đã nấp ngoài cửa rất lâu, cậu bưng ly cà phê nóng hổi lắng nghe Sơn Thạch và Hoàng Sơn nói chuyện. Lúc Sơn Thạch đẩy cửa bước ra, cậu giật mình lùi ra sau suýt nữa đã làm đổ ly cà phê đang bưng trong tay, vài giọt cà phê chòng chành văng trúng tay cậu làm đỏ một mảng da trắng. Cứ ngỡ Sơn Thạch sẽ tức giận vì nghĩ cậu nghe lén bọn họ, nào ngờ anh chẳng có phản ứng gì, chỉ vỗ nhẹ vai cậu rồi hất mặt về phía Hoàng Sơn đang đứng. 

"Cậu còn cái lịch trình đi du lịch phải giúp tôi đấy." 

Sơn Thạch nói qua loa với cậu rồi bỏ đi.  

"Tay cậu bị sao thế?" Mải mê suy nghĩ, Anh Khoa không phát giác ra Hoàng Sơn đã đứng trước mặt từ bao giờ. Nhìn xuống tay mình, một mảng da đỏ ửng đối lập với tông da trắng hồng thường ngày của cậu. Anh Khoa lấy tay phủi phủi lên vết bỏng, kéo tau áo khoác xuống để che đi. Hoàng Sơn đã nhanh hơn một bước, cầm lấy tay cậu, đưa lên miệng thổi từng làn hơi mát lạnh xoa dịu đi cảm giác bỏng rát nơi mu bàn tay.

Mặt hai người lúc này cách nhau rất gần, trước giờ cậu chưa từng nhìn kỹ hắn ở cự ly gần thế này. Hàng mi rũ xuống vì ánh mắt đang dán chặt vào mảng đỏ trên tay cậu, gần đến mức này, cậu hoàn toàn có thể ngửi được cơ thể đặc trưng toả ra từ anh. Nó rất đặc biệt, không hiểu sao nó làm cho cậu thoải mái đến như vậy.

Hoàng Sơn đột ngột ngẩng đầu lên, bởi vì anh không nghe cậu nói gì, vô tình chạm được ánh mắt của cậu đang tròn xoe nhìn thẳng vào anh. Hai nhãn cầu như chứa cả dãi ngân hà trong đấy, vừa lấp lánh vừa đen tuyền bí ẩn. Ánh mắt anh di chuyển qua lại giữa mắt và môi cậu, không biết có phải vì ảo giác hay không mà cậu cảm nhận được khoảng cách giữa hai chóp mũi ngày càng gần, tim Anh Khoa đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực mà bay ra ngoài. Ngay lúc khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một sợi chỉ, Hoàng Sơn giật mình buông cậu ra. Anh Khoa hơi sững sờ đứng im tại chỗ nhìn Hoàng Sơn, còn anh thì nhìn đi đâu đó. 

"À ừm... hai ngày nữa tôi sẽ đi bàn hợp đồng, cậu...đi cùng tôi."

"Được."

Ra đến cổng của nhà lớn Xích Ưng, vài khắc trước bên ngoài còn trời quang mây tạnh, giờ đây đột nhiên đổ xuống một cơn mưa, từng giọt từng giọt rơi trên mặt kính khiến tầm nhìn của người bên trong nhìn ra ngoài mỗi lúc một nhoè đi, cứ như cơn mưa kia muốn tách biệt cả hai với thế giới bên ngoài. Cơn mưa đầu mùa kéo đến một cách nặng nề hơn Anh Khoa tưởng. Giọt mưa nặng hạt trút xuống, trong lòng Hoàng Sơn còn nặng hơn. 

"Chúng ta không có dù, làm sao đây?"

Hoàng Sơn không nỡ để cậu bị ướt, cởi áo khoác phủ lên đầu cả hai, một tay cố định áo trên đầu, một tay ôm lấy bả vai Anh Khoa, kéo cậu sát vào người mình. Hai đôi chân thoăn thoắc rảo bước dưới mưa, không nhanh không chậm, nước mưa táp vào mặt cả hai, có vài giọt còn tinh nghịch trượt dài như đang mân mê gò má của cậu. Vừa đi Hoàng Sơn vừa nghĩ, trên đời này thời tiết anh ghét nhất là mưa, vậy mà giờ đây anh đang dùng áo khoác ngoài của mình che chắn cho người bên cạnh, lo lắng quan tâm, việc một người vô tình như anh đã không làm trong suốt hơn một thập kỷ qua.

Hoàng Sơn đưa góc áo bên kia cho cậu cầm lấy, anh đưa tay lấy chìa khoá trong túi, đưa cậu về phía ghế phụ của xe, che chắn cho cậu yên vị ngồi vào rồi bản thân mới đi vòng sang ghế lái. Quẳng chiếc áo khoác ra ghế sau, tay phủi phủi đi nước mưa dính trên người. Những giọt mưa be bé dính trên áo hắn được đèn trong xe chiếu vào tạo hiệu ứng phản quang, vào mắt một ngừoi có trí tưởng tượng phong phú như Anh Khoa lại giống những mãnh vỡ của ngôi sao cậu xem qua kính thiên văn. Anh Khoa cười khúc khích rồi tự bịt miệng chính mình. 

Hoàng Sơn hỏi 

"Cậu cười gì?"

"Nhị Ca, người anh phát sáng này."

"Ấu trĩ."

Hoàng Sơn cằn nhằn nhẹ một câu rồi đề máy xe, đánh lái rời khỏi sân trước của nhà lớn. Anh lái xe xuyên qua thành phố chật chội náo nức, xuyên qua hàng cây tùng to lớn vững chãi được trồng thẳng tấp bên vệ đường, tiếng còi xe âm ĩ bị bỏ lại phía sau, xe cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự của anh. Đèn LED màu mè chói mắt của trung tâm không chiếu tới khu ngoại thành, đường đi càng ngày càng tối dần, chỉ còn đèn xe của Hoàng Sơn chiếu sáng cả đoạn đường dài. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro