Chương 205: Bàn cờ thiên tượng
Tôi vừa nhìn liền nhận ra toàn bộ đồ trên quầy hàng này chẳng có món nào là giả, thậm chí có vài vật phẩm có giá trị lên tới hàng trăm nghìn tệ. Ấy vậy mà tất cả cổ vật lại bị vứt lộn xộn như đồ bỏ đi, nếu không có chút bản lĩnh, một ông già hơn 80 tuổi căn bản đã không cầm cự được.
Ông cụ nói: "Có thể thu được định phong châu năng lượng cỡ này, chắc chắn không phải người tầm thường."
Nếu không phải nhờ chiêu thức của A Nam đủ nhanh, e rằng tôi đã không dễ dàng lấy được.
Tôi nói: "Chúng ta vào chuyện chính đi, cái bình này làm sao cháu mới lấy được?"
Ông cụ trả lời: "Phá được bàn cờ của tôi tức là người có duyên."
Nói rồi, ông cụ lấy một bộ cờ tướng ra, nhanh chóng bày cờ, thần thái ung dung, tự xin xen lẫn chút mong đợi.
"Ông à, cháu không biết chơi cờ."
"Đừng vội từ chối, nếu cậu có thể nhìn ra điểm ảo diệu trong bàn cờ, tự nhiên sẽ biết phải đi thế nào."
Bàn cờ được chạm khắc từ gỗ long não thượng hạng, còn quân cờ thì được khắc bằng ngọc, thoạt nhìn không có gì bất thường.
Một mình ông cụ từ tốn bày cờ, tôi đứng cạnh, bỗng cảm nhận được một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ. Quân cờ bằng ngọc được sắp xếp thành một trận pháp, hoàn toàn không đơn giản là một ván cờ chỉ có quân đen và trắng.
Chưa đầy mười phút, ván cờ đã hình thành, ánh mắt tôi bị bàn cờ cuốn lấy, không thể nào dứt ra, giống như hồn phách bị giam giữ trong trận pháp, không tài nào rút lui.
Ngay lúc này, bên tai tôi vang lên tiếng của ông cụ: "Cậu có ba mươi giây để phá trận. Nếu phá được, cổ vật trên quầy cậu muốn lấy cái nào cũng được. Nếu không phá nổi, tôi vẫn sẽ bảo đảm cậu được bình an."
Ánh mắt tôi chỉ có thể tập trung vào bàn cờ, cơ thể như đang gánh ngàn cân, không sao nhìn sang chỗ khác được.
Tôi tinh thông kỳ môn độn giáp, lại am hiểu thuật quỷ vực. Ông nội từng nói đỉnh cao của thuật số chia làm ba loại là thiên, nhân và quỷ, ba yếu tố kết hợp lại có thể nhìn thấu tiền kiếp và hiện thế của một người.
Thế nên sau khi nhập cục, tôi không hề hoảng loạn.
Tập trung quan sát bàn cờ, tôi có thể thấy âm khí và dương khí đang tương tác với nhau. Quân cờ đen tượng trưng cho thủy, quân cờ trắng là khí.
Hai yếu tố này một âm một dương, dùng nước để dẫn khí. Toàn bộ bố cục chính là âm dương hỗ tương. Nhưng sự ngưng tụ của khí lại vô cùng kỳ lạ, âm dương cứ quấn chặt lấy nhau.
Khi âm dương cùng đạt đến đỉnh điểm sẽ tạo ra sức mạnh phá hoại, sau đó âm khí và dương khí sẽ lập tức phân tán thành nhiều vòng khí nhỏ.
Nếu muốn thoát khỏi trận pháp phải ngay lập tức xác định được mắt khí thật sự trong những vòng xoáy khí ấy, điều này đòi hỏi nền tảng phong thủy cực kỳ vững chắc.
Khí theo gió mà tan, dừng lại ở nước.
Xem tới đây, tôi tỉnh ngộ. Bàn cờ mà ông cụ bày ra thực chất là đang mô phỏng mối quan hệ của hai mươi tám chòm sao và địa mạch núi sông, từ đó kết tụ thành huyệt vị trên vùng đất phong thủy.
Các vòng xoáy khí chính là vị trí tương ứng của hai mươi tám chòm sao, bằng cách quan sát thiên tượng mà định thế đất, lại dùng bàn cờ mô phỏng trời đất, chiêu phong thủy này quả thật cao minh.
Đơn giản hóa điều phức tạp, chỉ cần quan sát hình thế là thấy rõ âm dương đan xe tạo thành chữ Vương, ứng với Vỹ Hỏa Hồ là chòm sao cuối của Thất Tú phương Đông, thuộc Thanh Long, ứng với tháng 7 âm lịch. Thanh Long thuộc quẻ Chấn, chủ sinh Khí; Vĩ Hỏa Hổ đại diện cho khí giao thời, tức là vị trí nằm giữa âm và dương.
Nghĩ đến đây, tôi tập trung vào vòng khí, cơ thể cứng đờ cũng có thể từ từ chuyển động, vì thế tôi liền đưa tay nhặt quân cờ đen đó lên, toàn bộ trận phong thủy lập tức tan biến.
Cơ thể tôi khôi phục như thường. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của đối phương, tôi nói: "Cục thế Vĩ Hỏa Hồ thành hình, nhưng hỏa khí có phần yếu, bị âm khí phản nghịch, xung phá về tám hướng Hoàng Tuyền, nên trận pháp này chắc là tàn cuộc.
Ông cụ giơ ngón cái, nói: "Làm quen đi, tôi tên Dương Triển Nhất, là truyền nhân chính tông của dòng phong thủy Dương Công. Cục bàn phong thủy này tên Hổ Quy Sơn, vốn là baro địa dồi dào dùng để dưỡng sức. Nhưng trong núi có đá Hang Hổ gặp trục trặc, tôi mới bày ván cờ chờ người hữu duyên. Xem ra, cậu chính là người mà tôi tìm bấy lâu."
"Ông cụ, vậy theo quy tắc, cái bình này thuộc về cháu rồi nhỉ?"
"Cứ lấy đi, không thấy trên quầy hàng toàn đồ cổ sao, thiếu gì đâu, cậu lấy vài món cũng chẳng sao."
Trong khi Dương Triển Nhất còn đang mải khoe khoang với tôi, tôi đã nhanh tay cầm lấy cái bình, cho viên định phong châu vào trong, rồi vắt chân lên cổ chạy.
Ông già này chắc chắn không có ý tốt!
Không thì ai lại mở quầy bán đồ cổ mà dựng cả cái cục thiên tượng lớn như vậy? Cái gọi là "người hữu duyên" cũng chỉ là chiêu trò lừa người khác thôi!
Nếu thực sự có duyên thì cũng chỉ là để sai khiến tôi, tệ nhất là lợi dụng tôi.
Nhưng tôi là người có lòng tự trọng, tuyệt đối không để người khác điều khiển.
Huống chi tôi còn chẳng biết ông ta là ai.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Dù ông ta có nói gì hay ho, tôi cũng không muốn nghe.
Dương Triển Nhất còn đang ở sau gọi ầm lên, tôi đã chạy đi thật xa, rồi nhanh chóng về tiệm. Trời cũng đã tối, không thấy bóng dáng A Nam đâu cả.
Tôi thầm rủa A Nam, đến giờ làm việc thì lại trốn!
Nhưng nghĩ lại thì thôi, dù sao người ta cũng là "cán bộ lãnh đạo".
Tôi xắn tay áo, hùng hổ dọn dẹp, tay trái cầm chổi, tay phải cầm giẻ lau, chiến hết mình!
Trong cửa hàng có rất nhiều trứng côn trùng, tất cả đều do con rết kia thải ra trước khi thành tinh. Những thứ này cũng được xem là dược liệu, giống như phân dơi được gọi là dạ minh sa, phân rết thì được gọi là long sa, cũng là dược liệu rất mạnh, thời xưa dùng để luyện đan. Nhưng tôi đâu có dụng cụ luyện đan nên cũng chẳng dùng được.
Vậy là tôi dọn hết rồi vứt đi cho sạch sẽ.
Tôi dọn dẹp từ chiều đến tận nửa đêm, đói thì gọi đồ ăn ngoài, tối không có chỗ ngủ, tôi đành ngồi thiền dưỡng thần.
Cố gắng chịu đựng đến hôm sau, tôi ra ngoài mua sắm, đầu tiên là đặt một cái giường, sau đó lên web đồ cũ mua thêm vài món, kế đến là đi làm giấy phép kinh doanh, đặt bảng hiệu tiệm với cái tên tiệm cầm đồ Nguyên Cát.
Trước khi qua đời ông nội từng nói Tiểu Nha là quý nhân của tôi. Nếu thật sự là vậy thì cô bé chính là ngôi sao may mắn, nhưng dù tôi dùng thuật số tính nhiều lần vẫn không rõ Tiểu Nha sẽ giúp tôi lúc nào, ở đâu, có điều lời ông nội nói thì chắc chắn không sai.
Tôi bận rộn đủ thứ, cũng hết một tuần.
Tiệm tuy nhỏ nhưng cũng rất chi là này kia.
Tôi đặt bài vị của ông nội trong phòng để thờ, nghĩ lại, vận mệnh của nhà họ Trương đúng là ly kỳ, vòng vèo đến tận Ma Đô, cuối cùng tôi vẫn quay về làm nghề của tổ tiên.
Ngoài tiệm cầm đồ, tôi còn làm thêm các dịch vụ như đặt tên, xem chữ, xem phong thủy để thu hút khách hàng.
Trong túi có chút tiền nên không có gì phải vội vã.
Nhưng đến ngày thứ ba, đột nhiên có một nhóm thanh niên xăm trổ kéo đến tiệm, một cú đá bay cửa chính, hung hãn hét lên: "Ai cho mày mở tiệm cầm đồ ở đây hả? Chút quy tắc mà cũng không biết! Mày có biết khu phố này là địa bàn của bọn tao không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro