Chương 215: Trừ tà

Khi thần nhãn mở, thấy đỏ là chết!

Nhất là với những tượng thần được thờ trong miếu cổ, dù là đạo sĩ khi vẽ chu sa bất cẩn để bụi rơi vào mắt tượng thần thì cũng được coi là "thần nhãn gặp đỏ".

Tượng thần đầu hổ thân người mang vẻ trang nghiêm nghiêm nghị, toàn thân được phủ sơn vàng, trên mái treo bức tranh sơn mài hình la bát bát bảo, xung quanh treo dải màu rực rỡ, thoạt nhìn rất giống Mật Tông, nhưng cũng có dấu vết của Đạo giáo.

Lễ vật được dâng cúng chủ yếu là gà, vịt, toàn là những thực phẩm có máu chưa qua xử lý.

Nhưng kỳ lạ là trong thời tiết oi bức thế này, thực phẩm có máu để lâu chắc chắn sẽ bốc mùi, vậy mà khi tôi đến gần tượng thật thì không hề cảm nhận được chút mùi khó ngửi nào cả.

Tôi kiểm tra lễ vật, tay vừa chạm nhẹ vào máu, tôi lập tức cảm nhận một luồng âm khí lạnh lẽo xộc thẳng vào xương cốt.

"Âm khí nặng quá!"

"Xem kết cấu tượng thần đi."

Dương Triển Nhất chỉ về hai bên tượng thần, có hai cây cột tròn chống đỡ khung, ở độ cao hơn 3 mét, phần mái làm bằng gỗ có khắc hai khuôn mặt quỷ.

Một mặt ngược, một mặt chính.

Mặt quỷ mang phong cách giống quỷ Dạ Xoa thời Đường trở về trước, nhưng đặt ở đây thì lại chẳng ra kiểu dáng gì, rất kỳ quặc.

Tôi nói: "Mấu chốt nằm ở vật trong miệng hai quỷ Dạ Xoa kia."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ đông người, không trèo lên được." Dương Triển Nhất trả lời.

Ai ngờ Hàn Phú Quý vừa nghe xong, lập tức cau mày hỏi có chuyện gì.

Tôi nói cho ông ta biết trên xà nhà có hai bức tranh vẽ quỷ Dạ Xoa, trong miệng có thứ gì đó, rất có thể liên quan đến phong thủy khiến những đứa trẻ chết bất thường.

Hàn Phú Quý giật nảy mình: "Cậu nói gì cơ? Thật không đấy?"

Tôi và Dương Triển Nhất đồng loạt gật đầu.

Nghe thế, Hàn Phú Quý xoay người bỏ đi, nói: "Đợi chút."

Chưa đầy ba mươi phút sau, ông ta vác một cái thang quay trở về miếu.

Trong lúc đó, có người dân ngăn cản: "Chú Hàn làm gì thế? Tự tiện trèo lên là không tôn trọng thần linh, nhỡ bị báo ứng thì sao?"

"Hù ai thế hả? Ai báo ứng? Tôi thấy cậu mới bị báo ứng đấy! Đây mà là thần thánh gì, là tà thần thì có!"

"Chú Hàn, chú mà nói vậy thì tôi không nhường đâu nhé! Ngày xưa cháu xin thần làm ăn phát đạt, chưa tới một năm đã xây được cả biệt thự ba tầng."

Người ngăn cản là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, từng được lợi từ việc thờ cúng thần núi nên kiên quyết không để Hàn Phú Quý xúc phạm đến thần linh.

"Tam Lâu Tử, cậu đúng là ngốc! Ai phù hộ cậu hả? Cậu thử nghĩ kỹ lại xem, sau đó có phải bố cậu chết không?"

Người kia sững lại, rồi cãi: "Bố tôi bị đột quỵ, chết là chuyện sớm muộn!"

"Ngốc!" Hàn Phú Quý từng mắt.

Gia đình gặp biến cố liên tiếp, lửa giận trong lòng Hàn Phú Quý đã tích tụ từ lâu.

Tôi và Dương Triển Nhất vừa hay chạm đúng vào nỗi đau sâu nhất trong lòng ông ta.

Đối với một nông dân đã trải qua gần hết đau khổ của cuộc đời, giờ ông ta chẳng còn gì để mất. Ông ta giơ cây búa trong tay lên khiến Tam Lâu Tử sợ hãi, phải lùi lại.

Hàn Phú Quý đẩy người kia ra, rồi dựng thang vào góc tường ngay trước mặt mọi người, trèo lên, sau đó theo hướng mà tôi và Dương Triển Nhất chỉ, giáng một nhát búa xuống, bức tường vỡ, ở bên trong chảy ra chất lỏng màu đen tanh nồng như mùi xác chết.

Hàn Phú Quý không đề phòng trước, bị mùi hôi xộc thẳng vào mặt, loạng choạng ngã xuống.

May mà tôi và Dương Triển Nhất có chuẩn bị, kịp thời đỡ lấy ông ta.

Mặt Hàn Phú Quý trắng bệch, đây là biểu hiện khi sát khí xâm nhập.

Tôi vội dùng thuần dương chính khí giúp ông ta điều hòa, rồi bấm vào huyệt thiên trung và thiên đột, cuối cùng ông ta mới thở được, nghiêng đầu nôn thốc nôn tháo.

Thứ ông ta nôn ra là chất lỏng màu nâu đỏ sền sệt, tanh nồng đến mức khiến những người đang cúng bái xung quanh đều chạy hết ra ngoài.

Chớp mắt, trong điện chỉ còn ba người chúng tôi.

Trong chất lỏng màu nâu đỏ đặc quánh ấy là trứng côn trùng và kén.

Dương Triển Nhất đốt lửa, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi toàn bộ thành đống tro đen sì.

"Có người đang nuôi sát cổ, thứ này có thể phá long mạch."

Tôi nói: "Tôi từng gặp người nuôi cổ, nhưng phải có vật chủ sống, còn đặt ngay tượng thần thì đây là lần đầu tiên tôi gặp."

"Ông già này đúng là xui xẻo, một trái một phải, một âm một dương, một cái là sát cổ hại người, một cái là dược cổ cứu người, ông ta đụng ngay sát cổ." Dương Triển Nhất nhìn chằm chằm tượng thần đầu hổ thân người, nói, "Miếu thần này do thương hội Nhật Bản bỏ tiền xây, vấn đề phong thủy ở Hổ Quy Sơn cũng bắt đầu từ lúc họ xây dựng. Cậu xem, trong miệng con quỷ Dạ Xoa kia có chữ Nguyệt, vậy con còn lại chắc chắn có chữ Nhật. Nhật nguyệt đồng chiếu, dùng dục vọng của con người để nuôi cổ và tà linh, mục tiêu của đối phương rõ ràng là phong thủy của Hổ Quy Sơn!"

Tôi vỗ vai Dương Triển Nhất: "Ban đầu tôi không định nhúng tay vào việc này, nhưng nếu những người kia cũng có dính líu, vậy chúng ta nhất định phải bắt tay hợp tác!"

Tôi và Dương Triển Nhất lập tức đạt được hiệp ước liên minh ngầm.

Giờ không phải lúc để bàn lợi ích.

Cái gì kẻ địch phản đối, chúng tôi ủng hộ.

Cái gì kẻ địch thích, chúng tôi nhất định sẽ phá cho bằng được.

Phong thủy trong thôn này rất kỳ lạ, Quỷ Môn bị mở ra, toàn bộ sát khí đều bị tượng thần thu hút đến.

Người bình thường luôn cho rằng miếu hay đạo quán là nơi linh thiêng thanh tịnh, nhưng nghĩ kỹ thử xem, những người đến nơi này, có ai không mang theo tâm sự, dục vọng hoặc tội lỗi?

Thế nên những nơi có nhiều dục vọng nhất, ngoài KTV và sòng bạc thì chính là chỗ thần thánh nhang khói vượng.

Sau lưng tượng thần, nhật nguyệt bị phá hỏng, cục phong thủy đương nhiên cũng bị phá theo.

Trong miếu bất chợt có một luồng gió âm lạnh buốt nổi lên, đồ cúng tươi rói khi nãy chớp mắt đã trở nên thối rửa.

Cặp mắt của tượng thần đầu hổ thân người dường như cũng trở nên đỏ ngầu hơn.

Sau đó, tôi thấy sau tượng thần xuất hiện một bóng người, hình như là phụ nữ. Cô ta mặc đồ đỏ, tóc xõa rối tung, giống như đang chơi trốn tìm, chỉ lộ ra một con mắt nhìn lén.

Tôi chỉ cho Dương Triển Nhất xem: "Hình như chúng ta vô tình thả một con nữ quỷ ra rồi."

"Ở đâu?" Dương Triển Nhất lập tức xoay người lại, nhưng cái bóng kia đã biến mất.

Tôi bất lực nói: "Lão Dương, ông có nhiều đồ quý như vậy, chắc có vài thứ hộ thân, có thể trừ tà bắt ma đúng không?"

"Tôi là dân chuyên đi đào mộ mà, bao nhiêu năm lăn lộn trong sóng gió, chẳng lẽ mấy trò này còn không biết?" Dương Triển Nhất kiêu ngạo, tỏ ra chẳng mấy lo lắng.

"Vậy thì tốt. Nữ quỷ kia do chúng ta thả ra, trên người tôi có Thái Ất xa hỏa lục hộ thân, nên khi cô ta nhìn tôi, chắc sẽ có cảm giác nhìn vào máy ảnh bị chói đèn flash, không nhớ rõ. Nhưng cô ta chắc chắn sẽ nhớ ông, thế nên mấy hôm tới nhớ cẩn thận."

Nghe vậy, Dương Triển Nhất lập tức nổi điên: "Cậu dám gài tôi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro