Chương 4 : Học viện Khánh Dương
Chương 4 : Học viện Khánh Dương
Tác giả : Lưu Chu Bình
Edit : Dì Joy
¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•
Thị trấn Thương Sơn, toàn bộ thị trấn có hai con đường, một ngang một dọc.
Đó là một thị trấn ít được biết đến ở huyện Khánh Dương, phía nam nước Sở. Một thị trấn nhỏ như vậy trong hơn mười trấn của huyện.
Tại một cửa hàng chuyên buôn bán lông thú, một tên chưỡng qu.ỹ cao giọng hét to :"Bị côn trùng cắn, chuột ăn, da hói và rụng lông, một miếng da sói giá năm mươi xu."
Vương Hoằng thầm nghiến răng nghiến lợi, không trhắn cãi vô ích với hắn ta, đưa tay ra nhận tiền.
Mặc hàng da lông ở thị trấn Thương Sơn đều do nhà họ Vạn độc quyền, giá cả của tất cả đồ da đều do nhà họ Vạn quyết định.
Nếu như có người tham gia vào mặc hàng này, đều biến mất một cách thần bí, có nhà gặp phải đạo tặc và mọi người trong gia đình đều mất mạ.ng. sau đó không còn ai tham gia vào việc kinh dohắn lông thú nữa.
Rời khỏi cửa hàng, Vương Hoằng đến hiệu thuốc bán dược liệu,ba cây hoàng tinh bán bảy mươi lăm văn tiền, rễ sắn dây bán được một trăm ba mươi văn tiền, còn có những dược liệu trước đó hái được bán hơn hai mươi văn tiền.
Đi ở trên đường, Vương Hoằng thỉnh thoảng sờ tay vào ngực, sờ vào những đồng tiền nặng trĩu. Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thành tựu.
Đi được không xa, thấy phía trước có một đống người vây quhắn, đang trò chuyện không ngừng.
Vương Hoằng cũng đi tới, nhìn thấy trên tường dán một tở thông báo lớn, trên đó có đóng dấu mộc đỏ tươi.
Về nội dung cụ thể, hắn không biết một chữ nào.
Trước đám đông, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một học giả nghèo, khuôn mặt trắng bệch và có chòm râu dê đang lớn tiếng đọc.
Người vây xđệ, mười người thì có chín người không biết chữ, lúc này họ đang vểnh tai lên để lắng nghe.
Mặc dù văn tự rất khó nghe, nhưng Vương Hoằng vẫn hiểu đại khái ý nghĩa.
Học viện của huyện thành Khánh Dương sẽ mở cửa tuyển sinh vào mùa xuân tới, đến lúc đó, bất kỳ ai dưới mười lăm tuổi, vượt qua kỳ thi tuyển sinh và đóng lệ phí mười lạng bạc cho mỗi năm đều có thể nhập học.
Những học viên đỗ kỳ thi tốt nghiệp trước hai mươi tuổi sẽ có cơ hội được giới thiệu vào làm quan chức địa phương, hoặc tiến vào quân đội và có cơ hội đảm nhiệm chức quan võ.
"Nghe nói Huyện thái gia chính là xuất thân từ học viện Khánh Dương."
"Huyện thái gia là sinh viên khoa văn học của học viện Khánh Dương, khoa võ học của học viện Khánh Dương mới là nơi tốt nhất, đương kim tây bắc quân Ngô đại tướng quân cũng xuất thân từ học viện Khánh Dương."
"Ta chỉ hận mình không sinh sớm vài năm! Nếu không ta nhất định có thể thông qua khảo hạch, trở thành Đại tướng. Đến lúc đó, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, bảo đa.o treo bên hông, xung phong xông trận, thật là uy phong." Chỉ thấy trong đám người có một người đàn ông với đôi lông mày xếch, mắt tam giác và một hàm răng hô đang ra sức đấm ngực dậm chân, ão não không thôi.
"Thôi đi, mắt tam giác, ngươi như vậy còn đoiì làm tướng quân, dáng dấp ngươi trông y như con gà con vậy, người ta Đại tướng quân cao lớn vạm vỡ, nhìn ngươi như con gà con, nhấc lên cây đa.o còn không nổi, còn đòi ra trận tiền. Ngươi đừng có mà ở đây khoác lác, đừng để người ta tưởng nước đại Sở chúng ta không có người." Một thhắn niên mặt đen khác chế nhạo.
Vương Hoằng phớt lờ tiếng ồn ào của đám đông, im lặng rời khỏi. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
"Đây là một cơ hội tốt, học phí mỗi người mười lạng, cho nên ta và đệ đệ cần hai mươi lạng, mấy tháng này ta cần phải kiếm đủ hai mươi lạng, phải tính toán cho thật kỹ."
"Ta có một phần đất, thời gian trôi qua so với bên ngoài gấp hai mươi lần, lúa mì và gạo có thể thu hoạch trong vòng nửa năm, một phân đất có thể thu hoạch được hai ba chục cân lương thực, coi như mỗi bữa đều ăn cơm khô, cũng chỉ cần nửa phân đất là đủ ăn."
"Ngoài ra, nửa phân đất còn lại muốn trồng một số cây có giá trị cao hơn, bây giờ thứ đầu tiên có thể nghĩ tới là nhân sâm. Cách thời điểm khảo hạch sang năm còn chừng năm tháng, trong không gian thời gian trôi qua không sai biệt lắm là mười năm."
Đi đến tiệm thuốc xài một trăm văn mua một trăm năm mươi hạt nhân sâm, một ít hạt lúa mì, hạt gạo và muối thô. Sau đó kết thúc chuyến đi lên thị trấn Thương Sơn lần này.
"Ca ca!"
Thật xa đã nghe thấy tiếng của tiểu đệ gọi ầm ỉ.
"Sao bây giờ hắn mới trở về? Đồ ăn đệ đã nấu xong hết rồi."
"Tiểu đệ hắn thật là giỏi." Hắn lấy từ trong túi ra một bao giấy dầu, lắc lắc trước mặt.
"Đoán đi, nếu đoán đúng thì hắn sẽ cho đệ thứ này.'
"Ừm... Thịt đầu heo!" Tiểu đệ cố ý lộ ra vẻ rhắn mãnh.
"Ca! đệ cũng đã tám tuổi rồi, đừng có xđệ đệ như mấy đứa con nít hai ba tuổi, còn chơi những trò trẻ con như vậy."
Vương Nghị đưa tay chộp lấy túi giấy dầu.
"Đưa kẹo đường cho đệ!"
Mở túi giấy dầu ra, bên trong quả nhiên có một con cá làm bằng đường rất tinh xảo.
Hai huynh đệ câu được câu không cùng đi về nhà.
"Ca! Ngọt quá, hắn cũng cắn một miếng."
Vương Hoằng liếc nhìn cây kẹp bị liếm dính đầy nước miếng.
"Không ăn!"
"Ăn một miếng đi mà, ngọt lắm! không lừa hắn đâu."
"Rắc!" Vương Hoằng nhắm mắt cắn đại một miếng.
"A! Hắn cắt đứt đầu con cá rồi, đệ liếm nãy giờ vẫn không nỡ cắn.' Tiểu đệ tức giận, mặt có chút đỏ.
"Lần sau nếu có đi thị trấn thì hắn mua đền cho con khác."
"Giữ lời nhé!"
"Đương nhiên! Hắn là ai chứ, lại đi tiếc một con cá đường với đệ mình hay sao." Vương Hoằng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ gày của mình, chỉ có da bọc xương sườn.
Về đến nhà, hắn múc hai bát cháo rau rừng, Vương Hoằng thầm nghĩ, cháo này loãng đến mức nếu rơi xuống đất thì ngay cả chó cũng không kịp liếm.
"Tiểu đệ, kể từ ngày mai nhà chúng ta sẽ nấu cơm khô mà ăn."
"Mỗi bữa đều ăn à?" Tiểu đệ có chút kinh ngạc, không phản ứng kịp.
"Đương nhiên là ngày nào cũng ăn." Vương Hoằng đắc ý vỗ xuống bao gạo, kiêu ngạo nói.
"Sau này, nhà chúng ta cũng muốn ăn ngon, uống cay. Nhà địa chủ ăn gì, chúng ta liền ăn cái đó."
"Hai ngày trước đệ còn thấy tên đại ngốc đó cầm đùi gà đứng bên đường gặm, như sợ người khác không biết, nước mũi cũng chảy xuống thịt gà, còn gặm hăng hái." Tiểu đệ có chút chua chát nói.
"Qua mấy ngày nữa chúng ta cũng ăn thịt gà, sau đó ngồi xổm ở đầu thôn mà ăn.' Vương Hoằng liếm môi nói.
"Người ta tết còn gi.ết thịt heo."
"Chúng ta cũng gi.ết!"
"Heo ở đâu?"
"Đi mua!"
"Khoác lác! Ca, thường xuyên nói khoác sẽ không lấy được vợ đâu." Tiểu đệ hoàn toàn không tin hắn, từ nhỏ tới lớn số lần được ăn thịt còn chưa vượt qua hai bàn tay.
"Hắn của đệ khoe khoang làm cái gì, hơn nữa, giặt dũ quần áo, nấu cơm chúng ta đều biết làm, cưới vợ để làm gì?"
Tiểu đệ bừng tỉnh hiểu ra :"Đúng! Không lập gia đình, cưới vợ về còn muốn cướp đùi gà của chúng ta. Nhà bên cạnh Ngưu Đản cưới một cô vợ về ngày nào cũng đánh nhau, vừa đánh vừa gào, nghe rất đáng sợ."
Vương Hoằng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chẳng qua là nhất thời cũng không nghĩ ra được là sai ở đâu.
Hai huynh đệ mỗi người bưng một bát cháo rau ngồi trên tảng đá trước cửa ăn.
Cơm nước xong, lại cùng tiểu đệ thương lượng việc nhập học vào mua xuân sang năm, tiểu đệ đối với chuyện này cực kỳ chờ mong, mơ ước trở thành một người hắn hùng cầm kiếm xông xáo giang hồ.
Buổi tối, lại vào trong không gian, cây hoàng tinh trước đó găm xuống đang phát triển rất tốt. Sau khi trồng một nửa diện tích bằng lúa mỳ và gạo, lại đđệ hạt nhân sâm trồng xuống, phát hiện còn dư một mảnh đất trống nhỏ. Nhị Cẩu Tử suy nghĩ tìm chút vật gì đó trồng lên, là một người nông dân, việc để đất bỏ hoang là chuyện không thể nào.
"Ngày mai vào núi tìm một chút, đào những loại thảo dược khác về trồng trong không gian."
Sáng hôm sau, Vương Hoằng tiến vào không gian, phát hiện lúa mỳ và lúa gạo trồng tối hôm qua đã cao được mấy tấc, sinh trưởng cũng không kém gì so với trồng lúa nước, trên vườn nhân sâm cũng đã lên những mầm cây nhỏ.
¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro