CHƯƠNG 1 - KHAI TÂM: NGƯỜI PHÀM KHÔNG LINH CĂN
Trời cuối thu, mặt trời vừa nhô lên khỏi đỉnh núi Thương Vân, sương còn bao phủ khắp thung lũng. Bên trong khoảng sân rộng của Thanh Vân Môn, hàng trăm thiếu niên đứng thẳng hàng, ánh mắt chan chứa hy vọng. Hôm nay là ngày kiểm tra linh căn – cánh cửa duy nhất giúp phàm nhân bước vào con đường tu tiên.
Giữa dòng người ấy, Lâm Nguyệt Khanh đứng ở hàng cuối, áo vải bạc màu, gương mặt gầy gò nhưng đôi mắt lại trong sáng kỳ lạ. Nhà nghèo, thân phận thấp kém, lại chẳng có ai chống lưng. Nhưng cậu vẫn đứng đó, hai tay nắm chặt, thầm cầu mong kỳ vọng suốt mười mấy năm qua không hóa thành mây khói.
"Lâm Nguyệt Khanh!" – giọng vị trưởng lão vang vọng.
Cậu bước lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về kẻ "vô danh" quen thuộc. Một thiếu niên phía trước khẽ cười nhạo:
– Không linh căn thì đến đây làm gì cho mất thời gian?
Một người khác bồi thêm:
– Nghe nói nó thử ba lần rồi đều thất bại. Đúng là không biết lượng sức.
Khanh nghe hết, nhưng không phản ứng. Từ nhỏ cậu đã quen với tiếng cười chê. Khi bạn bè đồng trang lứa được các môn phái chú ý, cậu chỉ là đứa trẻ mồ côi được lão thợ rèn Lâm Thúc Sơn nhặt về.
Chỉ có một mình cậu tin... mình được sinh ra không phải để sống tầm thường.
Vị trưởng lão đặt tay lên Thiên Linh Bi, tảng đá lớn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
– Đặt tay lên đây. Nếu ngươi có linh căn, dù chỉ là một điểm nhỏ, tấm bia này sẽ phát sáng. Nếu không... – Ông dừng lại, ánh mắt hơi thương hại – thì không nên cưỡng cầu.
Nguyệt Khanh hít sâu. Cậu đặt tay lên bia.
Một giây... hai giây... ba giây...
Không có gì xảy ra.
Bia đá yên lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Đám thiếu niên bật cười:
– Ta nói rồi mà!
– Người phàm thì muôn đời là phàm nhân!
– Tưởng cố gắng là thành được sao? Nực cười!
Ngực Khanh nhói lên. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cảm giác thất vọng vẫn như lưỡi dao sắc cắt vào tim. Cậu đứng lặng hồi lâu, rồi cúi đầu rời khỏi sân.
Khi bước ra khỏi cổng lớn Thanh Vân Môn, trời lại đổ mưa phùn. Lạnh đến tê tái.
Khanh đi trong vô thức, đôi tay siết chặt đến mức khớp trắng bệch.
"Có lẽ thật sự... ta không thuộc về con đường này."
Ý nghĩ ấy vang lên trong đầu, nặng nề hơn cả mưa.
– Ngươi muốn bỏ cuộc sao?
Một giọng nói nhẹ nhưng vang như sấm khiến Khanh giật mình.
Dưới tán cây cổ thụ bên đường, một ông lão mặc áo bào xám đang đứng dựa vào gậy. Tóc và râu đều bạc trắng, nhưng ánh mắt trong suốt như nhìn thấu mọi chuyện thế gian.
– Tiền... tiền bối? – Khanh lúng túng.
– Ta đã quan sát ngươi từ lúc trong sân kiểm tra. Tâm ngươi dao động quá mạnh. – Ông lão thong thả nói – Mà dao động ấy không phải vì thất bại. Mà vì... ngươi không biết mình là ai.
Khanh khựng lại. Câu nói ấy chạm đúng nỗi đau sâu nhất trong lòng cậu.
– Con... chỉ là một người phàm. Không linh căn, không thiên phú, không hậu thuẫn. Con còn có thể là ai?
Ông lão bật cười nhẹ.
– Người phàm? Thiên phú? Ngươi còn tin vào những điều ấy sao? – Ông chạm nhẹ vào trán cậu – Một người thất bại không phải vì thiếu linh căn, mà vì tự tầm thường hóa bản thân.
Khanh ngẩng đầu, ánh mắt dao động.
Ông lão tiếp lời:
– Ta hỏi ngươi: vì sao ngươi muốn tu tiên?
Khanh im lặng.
Ông lão không giục. Mưa phùn rơi trên mái lá, tiếng tí tách như thúc giục một sự thật bị giấu đi từ lâu.
Cuối cùng, Khanh nói rất khẽ:
– Con muốn... trở nên mạnh hơn.
– Để làm gì?
– Để bảo vệ những người con yêu quý. Để không bị khinh rẻ. Để sống một cuộc đời... có giá trị.
Ông lão nhìn cậu thật lâu, rồi nở một nụ cười hiếm hoi.
– Ngươi đã có điều mà những kẻ có linh căn vẫn thiếu: một tâm nguyện rõ ràng.
Ông lấy từ trong tay áo ra một vật hình tròn như chiếc vòng nhỏ bằng kim loại đen tuyền.
Nó không có hoa văn. Không có khí tức. Giản dị như hòn sỏi ven đường.
– Đây là Nguyên Minh Giới Luân. Một pháp bảo đặc biệt chỉ phản ứng với những ai có "tâm căn", không phải linh căn. Nếu ngươi là người được chọn, nó sẽ sáng.
Khanh run tay nhận lấy. Cậu chờ đợi điều gì đó...
Nhưng chiếc vòng vẫn tối đen.
Không ánh sáng. Không dao động.
Chỉ là một món đồ bình thường.
Khanh cúi đầu:
– Con... lại thất bại rồi.
Ông lão không giận, cũng không thất vọng.
– Không. – Ông nói – Ngươi hiểu sai mất rồi. Giới Luân không chiếu sáng cho những ai muốn chứng minh bản thân với người khác... mà chỉ sáng khi ngươi nhìn thẳng vào chính mình.
Khanh mím môi. Ánh mắt cậu chợt phức tạp.
Ông lão gõ gậy xuống đất, ánh mắt bỗng nghiêm nghị:
– Ta hỏi lần nữa. Ngươi thật sự muốn tu tiên... hay ngươi chỉ muốn được thừa nhận?
Câu hỏi ấy như sấm nổ giữa trời đêm.
Khanh nghẹn lại. Cậu hiểu... đây chính là điểm mà cậu trốn tránh suốt bao năm.
Cậu muốn tu tiên không chỉ để bảo vệ, mà còn để chứng minh với người đời rằng mình "không tầm thường".
Ông lão nói tiếp:
– Người thật sự mạnh... không bao giờ tu để chạy khỏi nỗi sợ. Họ tu để chiếu sáng nỗi sợ bên trong mình.
Một lúc lâu sau, Khanh ngẩng đầu. Ánh mắt không còn yếu ớt như trước.
– Nếu... con muốn bắt đầu lại từ chính mình. Tiền bối... có thể chỉ đường cho con không?
Ông lão mỉm cười, ánh mưa phản chiếu trong đôi mắt già nua ấy như những ngôi sao.
– Tốt. Ta là Thiền Quân. Từ nay, ngươi theo ta học Khai Tâm, rồi mới tới tu luyện.
Ông xoay người bước về phía rừng.
Khanh nhìn theo. Giới Luân trong tay vẫn im lìm, nhưng tim cậu lại đập mạnh như chưa bao giờ.
Cậu biết: khoảnh khắc này... là bước đầu tiên trên hành trình vượt định mệnh.
Cậu chạy theo sau ông lão.
– Sư phụ! Khoan đã...
Chiều buông xuống, hai người về đến một căn am nhỏ dưới chân núi. Lối đi giản dị, vườn cây um tùm, trong am đầy sách cũ và hương trà.
Thiền Quân chỉ vào tấm gương đồng:
– Ngồi xuống. Nhìn vào gương. Từ hôm nay, việc đầu tiên ngươi phải học là đối diện chính mình.
Khanh nhìn vào gương.
Gương phản chiếu gương mặt cậu: gầy gò, mái tóc rối, ánh mắt mệt mỏi.
– Nhìn thấy gì?
– Một kẻ thất bại. – Khanh bật thốt.
Thiền Quân lắc đầu:
– Không. Ngươi chỉ đang nhìn thấy nhận thức giới hạn của ngươi về chính mình. Đó là rào cản đầu tiên: tự tầm thường hóa bản thân.
Ông chạm vào Giới Luân trong tay cậu:
– Khi nào trong mắt ngươi không còn là kẻ thất bại... vật này sẽ sáng.
Khanh nhìn chiếc vòng. Nó vẫn đen lặng như bầu trời không sao.
Đêm buông xuống hoàn toàn.
Khanh ngồi một mình trước gương hàng giờ, suy nghĩ ngổn ngang. Những ký ức bị khinh thường, bị bỏ lại phía sau, những tiếng cười nhạo... tất cả tràn về.
Nhưng rồi hình ảnh của Thúc Sơn – người đã nuôi nấng cậu, hình ảnh những ngày làm việc cực nhọc nhưng ấm áp – cũng hiện lên.
Khanh khẽ nói:
– Ta không muốn bỏ cuộc.
– Ta không muốn sống tầm thường nữa.
– Ta muốn trở thành người có thể bảo vệ... có thể bước đi bằng chính đôi chân mình.
Nói đến đó, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong tim.
Giới Luân khẽ rung một chút.
Chỉ một chút thôi – nhưng là rung động đầu tiên.
Khanh trợn mắt nhìn vòng kim loại. Nó vẫn chưa sáng, nhưng cậu đã cảm nhận được điều gì đó đang thức tỉnh.
Một tia hy vọng – nhỏ nhưng thật.
Rạng sáng hôm sau, khi Khanh bước ra ngoài, Thiền Quân đã đứng đợi.
– Ngươi đã hiểu bài học hôm qua chưa?
Khanh gật đầu:
– Con hiểu rồi. Người cản trở con... không phải người khác. Mà chính là con.
Ông lão cười hài lòng.
– Tốt. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi phương pháp Khai Tâm – nền tảng của mọi con đường vượt định mệnh.
Ông quay lưng bước vào am, giọng nói vang lên như tiếng chuông:
– Ghi nhớ điều này, Nguyệt Khanh:
"Không ai sinh ra tầm thường. Chỉ có kẻ tin rằng mình tầm thường."
Khanh siết chặt Giới Luân trong tay.
Dù nó chưa sáng... nhưng trái tim cậu, lần đầu tiên sau nhiều năm, đã phát ra ánh sáng của chính mình.
Và đó mới là vòng sáng đầu tiên thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro