CHƯƠNG 2 - VƯỢT QUA 6 RÀO CẢN
Trời sáng hẳn, ánh mặt trời len qua tầng mây, chiếu xuống am nhỏ của Thiền Quân lão nhân. Không gian yên bình đến mức có thể nghe rõ tiếng suối chảy ở chân núi.
Lâm Nguyệt Khanh đứng giữa sân, tay nắm chặt Nguyên Minh Giới Luân. Chiếc vòng đen tuyền nằm im lìm, nhưng cảm giác rung nhẹ tối qua vẫn còn in sâu trong lòng cậu.
Thiền Quân bước ra, lưng thẳng, dáng đi khoan thai như gió. Dù đã lớn tuổi, khí chất của ông vẫn khiến Khanh cảm thấy như đang đứng trước ngọn núi bất động.
– Hôm nay bắt đầu bài học thứ hai: Vượt rào cản.
Khanh nghiêm túc:
– Thưa sư phụ, con phải làm gì?
Thiền Quân chỉ vào khu rừng sau am:
– Đi theo ta.
Hai thầy trò tiến sâu vào rừng. Càng đi, không khí càng tĩnh lặng đến kỳ lạ. Cuối cùng, họ dừng trước một khoảng đất bằng phẳng, giữa đó có một tảng đá trắng khổng lồ, bề mặt nhẵn bóng như gương.
Khanh nhìn quanh, băn khoăn:
– Đây là...
– Thất Tâm Đài – nơi mỗi người phải đối diện với bản tâm. Nếu ngươi muốn vượt định mệnh phàm nhân, trước hết phải vượt qua chính mình.
Nói rồi, Thiền Quân đưa tay chạm lên tảng đá.
Ngay lập tức, mặt đá sáng rực, nhưng không phải ánh sáng ấm mà là ánh sáng như nước, lạnh lẽo, chảy xuống mặt đất tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
Thiền Quân nói:
– Bước vào đó. Đừng chống cự. Cảnh giới bên trong sẽ phơi bày toàn bộ nỗi sợ, sự yếu đuối và vọng niệm của ngươi.
Khanh hít sâu.
Cậu bước vào.
Thế giới lập tức tối sầm.
Bóng tối. Hoàn toàn.
Khanh không nhìn thấy gì, nhưng nghe tiếng tim mình đập mạnh từng nhịp.
Tiếng động đầu tiên vang lên là... tiếng cười. Một giọng cười quen thuộc, châm chọc, như đến từ ký ức sâu nhất.
"Không linh căn thì suốt đời chỉ là phàm nhân thôi!"
"Ngươi nghĩ cố gắng là đủ sao? Đúng là không biết mình là ai."
Từ bóng tối hiện ra hàng chục gương mặt của người từng chê cười cậu.
Lời nói của họ như lưỡi dao sắc đâm vào ngực.
RÀO CẢN THỨ NHẤT: TẦM THƯỜNG HÓA BẢN THÂN
Khanh siết nắm tay:
– Không... các ngươi không hiểu ta!
Nhưng theo sau đó, một giọng khác vang lên – giọng của chính cậu, khi cậu tuyệt vọng nhất.
"Có lẽ ta thật sự tầm thường..."
Khanh khụy xuống.
Cơn đau không đến từ cơ thể mà từ bên trong. Như thể tận đáy lòng cậu đang bị lật tung.
Nhưng đúng lúc ấy, một tia sáng nhỏ xuất hiện ngay trước mắt.
Giọng Thiền Quân vang lên trong tâm thức:
– Ngươi muốn vượt rào cản, trước hết phải nhìn thẳng vào nó, không phải chạy trốn.
Khanh đứng dậy, nhìn vào những gương mặt đang cười nhạo.
– Ta tầm thường... là vì ta tin lời các ngươi.
– Nhưng ta không muốn tin nữa.
Khi cậu nói câu đó, bóng người đầu tiên tan thành tro bụi.
Ánh sáng yếu ớt lan ra thêm một chút.
RÀO CẢN THỨ HAI: SỢ THẤT BẠI
Cảnh vật đổi thay.
Khanh thấy mình đứng trước Thanh Vân Môn thêm lần nữa.
Trên Thiên Linh Bi, tay cậu đặt vào... và lại không sáng.
Nhưng lần này, thất bại lặp đi lặp lại liên tục:
10 lần... 20 lần... 50 lần...
Mỗi lần, tiếng cười nhạo càng lớn, càng sắc hơn.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
– Ngươi cứ thử đi. Dù thử một ngàn lần, kết quả vẫn thế. Một kẻ thất bại thì muôn đời thất bại.
Khanh nhắm mắt.
Đúng vậy... thất bại khiến con người ta sợ hãi.
Nhưng cậu bỗng nhớ tới lời sư phụ:
– "Thất bại không giết ngươi. Niềm tin vào thất bại mới giết ngươi."
Khanh mở mắt, đặt tay lên bia lần thứ 51.
Bia vẫn tối.
Cậu mỉm cười nhẹ:
– Không sao. Ta sẽ thử tiếp.
Bia đá bỗng phát sáng nhẹ – dù trong ảo cảnh.
Rào cản thứ hai tan vỡ.
RÀO CẢN THỨ BA: SỢ BỊ CHỈ TRÍCH
Cảnh vật lại thay đổi.
Lần này, Khanh thấy mình đang đứng trước đám đông trong chợ. Tất cả người dân đều nhìn cậu, vừa xì xào, vừa chỉ trỏ.
"Thứ vô dụng."
"Có cố thế nào cũng chẳng ra gì."
"Đáng lẽ không nên tồn tại."
Họ không tấn công cậu.
Họ chỉ nhìn.
Nhưng những ánh mắt ấy còn sắc hơn dao.
Khanh run rẩy.
Cậu ghét nhất là bị người khác đánh giá.
Từ nhỏ đã vậy.
Nhưng một câu nói của Thiền Quân lại vang lên:
– "Ngươi không thể sống cuộc đời của kẻ khác.
Ngươi cũng không thể để ánh mắt người khác quyết định giá trị của mình."
Khanh ngẩng đầu.
– Ta không thể làm vừa ý tất cả.
– Nhưng ta có thể làm chủ chính mình.
Ánh mắt mọi người mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Rào cản thứ ba vỡ.
RÀO CẢN THỨ TƯ: THIẾU ĐIỀU KIỆN
Cảnh tiếp theo là căn nhà nhỏ nghèo nàn của Thúc Sơn.
Mưa tạt qua mái nhà rách.
Bàn gỗ lung lay.
Ngọn đèn dầu sắp tắt.
Khanh cúi xuống nhìn hai bàn tay chai sạn, vụng về của mình.
Mọi ước mơ từng có... đều bị "thiếu" chặn lại.
Thiếu tiền.
Thiếu thân phận.
Thiếu linh căn.
Thiếu cơ hội.
Một giọng nói đầy chua chát vang lên:
– Ngươi có gì?
– Không có gì cả!
– Với xuất thân này, ngươi muốn tu tiên? Hoang đường.
Khanh lặng im.
Rồi cậu siết chặt tay.
– Ta đúng là thiếu nhiều thứ...
– Nhưng thứ ta có, các ngươi không có: Ta không ngừng bước.
Mái nhà sáng lên, cảnh tượng biến mất.
Rào cản thứ tư bị phá.
RÀO CẢN THỨ NĂM: THIẾU HIỂU BIẾT
Một thư viện khổng lồ hiện ra.
Các trang sách bay loạn, chữ viết xoay vòng quanh Khanh như bão tố.
"Ngươi biết cái gì về tu tiên?"
"Ngươi không có thiên phú, lại không hiểu đạo. Định học cái gì?"
"Không hiểu thì thất bại chắc chắn."
Khanh gần như ngã quỵ.
Tất cả đều đúng.
Nhưng cậu nhớ đến ánh mắt của Thiền Quân ngày đầu gặp mình.
– "Không biết là bình thường. Nhưng không chịu học mới là ngu dốt."
Khanh vươn tay, nắm lấy một trang sách.
Nhờ ánh sáng Giới Luân, chữ trên trang sách biến thành một câu:
"Học một điều mới mỗi ngày, ngươi sẽ không thua bất kỳ ai."
Cả thư viện nổ tung thành ánh sáng trắng.
RÀO CẢN THỨ SÁU: THIẾU TẦM NHÌN TƯƠNG LAI
Một cánh đồng rộng mở.
Xa xa có vô số con đường tỏa ra, nhưng tất cả đều mờ mịt, tối đen.
Không có điểm kết thúc.
Khanh bước một bước, đường biến mất.
Bước hai bước, vẫn trống rỗng.
Một giọng nói trầm thấp như từ bầu trời:
– Ngươi không biết mình đi đâu.
– Không biết đích đến.
– Không biết mục tiêu.
– Ngươi bước đi để làm gì?
Khanh đứng giữa ngã ba, lòng trống rỗng.
Nhưng sau cùng, cậu thì thầm:
– Ta không cần biết hết mọi thứ.
– Ta chỉ cần biết...
– Ta không muốn dừng lại.
Một ánh sáng bất ngờ bùng lên dưới chân cậu.
Một con đường hiện ra – sáng, rõ ràng.
Không phải thiên đạo tạo ra.
Không phải ai dẫn dắt.
Chính Khanh tạo ra nó.
THẤT TÂM ĐÀI TAN VỠ
Toàn bộ ảo cảnh nổ tung thành những mảnh ánh sáng. Khi Khanh mở mắt, cậu đã trở lại khu rừng. Mồ hôi đầm đìa, đôi chân run rẩy, nhưng ánh mắt sáng như sao.
Thiền Quân đứng đợi.
– Ngươi làm tốt lắm.
Khanh thở mạnh:
– Con... đã thấy tất cả.
– Và ngươi đã vượt qua tất cả.
Thiền Quân chạm vào Giới Luân trong tay Khanh.
Chiếc vòng – vốn đen tuyền – bỗng phát ra ánh sáng trắng mờ, vòng sáng đầu tiên hoàn chỉnh.
Khanh sững sờ.
Thiền Quân mỉm cười:
– Ánh sáng này không đến từ pháp bảo.
– Mà đến từ ngươi.
Rồi ông nói câu khiến tim Khanh run lên:
– Từ giờ trở đi...
ngươi không phải là người phàm nữa.
Ngươi là người đang bứt phá khỏi xiềng xích của chính mình.
Khanh cúi đầu thật sâu.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu:
"Con đường tu tiên... bắt đầu từ khoảnh khắc ta thắng được chính mình."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro