CHƯƠNG 3 - LÒ RÈN NGUYÊN THỂ
Sau khi trở về từ Thất Tâm Đài, Lâm Nguyệt Khanh cảm nhận cơ thể mình nhẹ đi kỳ lạ. Không phải sức mạnh tăng lên—cậu vẫn không có linh lực, vẫn không cảm nhận được linh khí xung quanh—nhưng trong tâm lại xuất hiện một sự an tĩnh chưa từng có.
Như thể một ngọn đèn nhỏ đã được thắp lên trong màn đêm.
Trong sân am nhỏ, Thiền Quân nhìn cậu chăm chú, ánh mắt hài lòng.
– Rất tốt. Ngươi đã vượt qua cảnh giới đầu tiên: Khai Tâm. Nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi Luyện Thể, nhưng không giống với tu sĩ bình thường.
Khanh tò mò:
– Sư phụ, con không có linh căn... liệu có thể luyện thể được sao?
– Luyện được hay không không quyết định bởi linh căn – mà quyết định bởi ý niệm. Mọi sức mạnh đều bắt đầu từ việc làm chủ được hơi thở.
Ông đặt một tảng đá lớn trước mặt Khanh. Nó nặng đến mức hai người trưởng thành cũng khó nhấc nổi.
– Từ nay, mỗi ngày ngươi phải nâng tảng đá này một trăm lần.
Khanh nuốt khan:
– Một trăm lần...?
Thiền Quân gật đầu:
– Đúng. Nặng để ngươi nhớ: tu luyện không phải chỉ ngồi thiền. Thân thể là gốc. Muốn vượt định mệnh, thân phải chịu được khổ, tâm phải chịu được áp lực.
Khanh không hỏi thêm. Cậu cúi xuống, đặt tay dưới tảng đá và... cả cơ thể run lên.
Nặng. Nặng đến mức tưởng chừng như cánh tay sắp gãy.
– Hừm...
Tảng đá nhích lên được một chút, rồi rơi "phịch" xuống đất.
Khanh thở hổn hển.
Thiền Quân không trách, chỉ nói nhẹ:
– Một trăm lần. Dù ngươi có ngã xuống, ta cũng không giúp.
Cả buổi sáng, Khanh vật lộn với tảng đá. Cánh tay đau buốt, lòng bàn tay rách da, máu rịn ra. Nhưng từng lần một, tảng đá lại được nâng lên rồi rơi xuống.
Đến lần thứ 38, cơ thể Khanh gần như kiệt sức.
"Không được... ta không thể bỏ cuộc ở đây..."
Khanh cắn răng, đặt tay lên tảng đá, cố nâng lên thêm lần nữa—
– Ngươi làm gì vậy?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng.
Khanh quay lại. Một thiếu nữ mặc áo xanh đứng đó. Đôi mắt đen long lanh, gương mặt thanh tú nhưng lại mang vẻ cứng rắn lạ thường. Nàng cầm một thanh kiếm gỗ, mặt đầy ngạc nhiên khi thấy cảnh Khanh vật lộn với hòn đá khổng lồ.
Khanh đứng thẳng, lau mồ hôi:
– Ta luyện thể.
Thiếu nữ nhướn mày:
– Luyện thể bằng cách nâng đá? Không dùng linh lực? Không vận khí? Ngươi đang hành xác à?
Khanh chỉ cười, không đáp.
Thiền Quân từ xa nói:
– Tô Yên, con đến rồi à?
Thiếu nữ—thì ra là Tô Yên—cúi đầu chào:
– Con trở lại theo lời sư phụ dặn. Ba tháng đi lịch luyện đã xong.
Khanh giật mình. Ba tháng lịch luyện? Nàng có thể là thiên tài trong môn phái cũng không quá lời.
Tô Yên liếc nhìn tảng đá rồi nói nhỏ với Thiền Quân:
– Sư phụ, người thật sự nhận anh ta làm đệ tử?
Thiền Quân mỉm cười:
– Không phải ta nhận, mà là chính nó tự bước vào con đường này.
Tô Yên nhìn Khanh, ánh mắt phân vân giữa ngạc nhiên và khó hiểu.
– Không linh căn, không linh lực, không nền tảng... Người như vậy mà sư phụ lại nhận?
Thiền Quân:
– Chính vì không có gì nên mới đáng nhận.
Tô Yên:
– Con vẫn không hiểu.
– Rồi con sẽ hiểu sau.
Khanh tiếp tục nâng đá, dù ánh mắt của Tô Yên khiến cậu có chút lúng túng. Nàng đứng quan sát một lúc, rồi đột nhiên:
– Để ta thử.
Nàng khom người, đặt tay vào tảng đá.
BÙM.
Tảng đá nhấc lên khỏi mặt đất không chút khó khăn. Cơ thể nàng toát ra linh lực mạnh mẽ, quấn quanh đá như dòng nước.
Khanh há hốc miệng.
Tô Yên thả đá xuống, phủi tay:
– Dễ mà.
Khanh không nói gì. Nhưng trong lòng có chút nhói.
Tô Yên quay lại hỏi:
– Ngươi làm thế nào để luyện thể nếu không có linh lực?
Khanh đáp:
– Dùng sức của ta. Dù ít ỏi nhưng là sức thật.
– Nhưng không hiệu quả.
– Không sao. Ta không vội.
Tô Yên im lặng. Không biết vì sao, lòng nàng hơi rung động trước sự bình thản ấy.
Buổi tối, khi Tô Yên rời đi, Khanh nằm dưới gốc cây thở dài. Cơ thể đau nhức đến mức mỗi cử động đều như bị dao cứa.
Nhưng cậu vẫn cười.
– Ta làm được 65 lần rồi...
Trong khi cậu sắp thiếp đi, một giọng nói thì thầm vang lên.
– Ngươi mệt rồi sao?
Khanh bật dậy ngay.
– Ai?!
Không có ai. Chỉ có gió.
Rồi giọng nói lại vang lên:
– Ngươi đang tự ép mình. Dù ngươi có luyện thế nào, ngươi cũng không bằng được họ... không bao giờ bằng.
Lần này Khanh run lên.
Giọng nói này... không giống người ngoài. Nó giống như... vọng niệm từ chính tâm cậu.
– Ngươi là ai?
– Ta là điều ngươi luôn sợ nhất...
... và ta vẫn luôn ở trong ngươi.
Tảng đá dựng bên cạnh bỗng phát ra cái bóng đen mơ hồ. Dáng hình ấy lờ mờ như khói, không có mặt, không có hình dạng rõ ràng, chỉ như một cái bóng tổn thương, yếu đuối, tràn ngập oán khí.
Khanh siết chặt nắm tay.
– Ngươi là... tâm ma?
Bóng đen cười khẽ:
– Ta là tất cả những điều ngươi căm ghét: yếu đuối, tầm thường, sợ hãi. Ngươi càng cố mạnh mẽ... ta càng lớn.
Khanh lùi lại một bước.
– Biến đi.
– Không... – Bóng đen thì thầm – ngươi không thể xua ta đi, vì ngươi chưa bao giờ dám đối diện ta thật sự.
Ngay lúc bóng đen định lao đến, bỗng một vòng sáng từ trong tay Khanh phát ra.
Nguyên Minh Giới Luân run mạnh.
Ánh sáng trắng bạc bắn ra, va vào bóng đen khiến nó tan biến.
Khanh thở dốc.
Thiền Quân đã xuất hiện từ bao giờ, đứng dưới mái hiên, giọng trầm ổn:
– Hắn vừa rồi chính là điều ta muốn cảnh báo ngươi: Hắc Giả, một mảnh tâm ma ngàn năm bị phong ấn trong pháp bảo ngươi đang cầm.
Khanh giật mình:
– Trong pháp bảo... có tâm ma?
– Không phải tâm ma của người khác. Mà là tâm ma được nhân lên từ... chính nội tâm của ngươi.
Thiền Quân nhìn sâu vào mắt Khanh:
– Không có linh căn khiến ngươi thiệt thòi. Nhưng chính điều đó khiến tâm ngươi dễ sinh nghi hoặc, dễ tổn thương. Hắc Giả là sự tích tụ của những nghi hoặc ấy.
Khanh im lặng.
– Từ hôm nay trở đi, mỗi lần ngươi dao động, Hắc Giả sẽ mạnh lên. Và một ngày nào đó, hắn sẽ muốn chiếm lấy ngươi.
Khanh siết Giới Luân, cảm giác ánh sáng vừa rồi vẫn còn dư âm trong tay.
– Con... có thể khống chế được hắn không?
Thiền Quân gật đầu:
– Được. Nhưng chỉ khi ngươi giữ tâm sáng. Mỗi lần ngươi thắng bản thân, vòng sáng trên Giới Luân sẽ mạnh lên. Khi đủ mạnh, Hắc Giả sẽ không còn là mối nguy.
Thiền Quân quay đi, để lại một câu khiến Khanh ngẩn người:
– Tâm ma không đáng sợ. Đáng sợ là ngươi giả vờ như nó không tồn tại.
Ngày hôm sau, Khanh lại tiếp tục luyện đá.
Lần này, không chỉ Tô Yên mà cả nàng cũng đứng lặng nhìn cậu. Nàng không hiểu sao một người không linh căn lại có nghị lực như thế.
Nàng hỏi:
– Ngươi muốn mạnh đến thế... để làm gì?
Khanh đứng thẳng, mồ hôi ướt đẫm:
– Vì ta không muốn sống như người khác bảo.
Tô Yên khựng lại.
Khanh tiếp:
– Ta muốn sống như ta chọn.
Tô Yên nhìn cậu hồi lâu rồi khẽ nói:
– Lần đầu tiên... ta thấy một người không có linh căn mà không chịu khuất phục.
Nàng quay đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời.
Trong khoảnh khắc đó, Giới Luân trong tay Khanh khẽ sáng thêm một vòng mỏng.
Một vòng sáng mới – tròn đầy hơn – hé mở hành trình tiếp theo.
Bên trong nó, Hắc Giả đang cười nhẹ.
Nhưng lần này, nụ cười ấy không còn hỗn loạn, mà như đang... chờ đợi.
Một cuộc chiến nội tâm dài rộng—đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro