115. Tuệ nhãn nhìn thấu khắp vân tùng (4)
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tuệ nhãn nhìn thấu khắp vân tùng (4)
Mặt trời về tây, đàn quạ về tổ, trên đài Luận Đạo đã một mảnh tĩnh mịch. Bạch Quân Nham triệt để bại trận, sau lưng mướt mồ hôi.
Phương Tri Uyên không chịu bỏ qua, cố ý châm chọc: "Đã đánh cuộc thua thì phải chịu, lên đỉnh Tàng Thư Các đi." Y cười cười, "Hô to 'Lận tiểu tiên quân phong hoa tuyệt đại, tam giới vô song'."
Bạch Quân Nham hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên gào lên: "Chuyện này không thể nào... không thể nào!"
Hắn chỉ vào Phương Tri Uyên, nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt: "Ngươi chắc chắn gian lận! Ngươi... tuyệt đối không thể nào!"
Cả một buổi chiều giằng co, hắn cơ hồ đem hết kiến thức của mình ra để tìm điểm đột phá, thế nhưng từ đầu đến cuối Phương Tri Uyên đều có thể đối đáp vượt xa hiểu biết của hắn. Ngẫu nhiên còn ném ra những vấn đề hiếm lạ kỳ quái, liên tiếp đảo lộn đạo tâm của hắn.
Nếu đối phương thật sự là người có học thức uyên thâm thì thôi, nhưng đây lại là Phương Tri Uyên! Luận tính tình, luận hành vi, y rõ ràng không phải người đọc sách... Rốt cuộc y đào đâu ra lượng kiến thức phong phú như vậy?
"Một lần ngã là một lần khôn, ta ở đây là để dạy ngươi đạo lý này." Phương Tri Uyên tám gió thổi không dao động, lạnh lùng trào phúng, "Cứ xem như ta gian lận thì thế nào? Biện chiến là ta đề ra? Không câu nệ là ta nói? Tự cho mình là đúng vốn dĩ là điều tối kỵ trong học tập."
Bạch Quân Nham giận không thể kiềm chế được: "Ngươi mà cũng xứng nói hai chữ học tập! Thư Viện là nơi của bậc thánh hiền quân tử... Cho dù ngươi là sứ giả Kim Quế Cung cũng không được phép gian lận!"
Phương Tri Uyên lắc đầu cười nhạo: "Thôi đi, Thức Tùng Thư Viện bao nhiêu năm qua nuôi một đám thư sinh nghèo kiết hủ lậu, từ lâu đã thu không đủ chi. Nếu không phải Kim Quế Cung hàng năm cung phụng hơn ngàn vạn linh thạch, các ngươi còn được ở đây kê cao gối ngủ, miệng niệm thánh hiền quân tử sao!?"
Bạch Quân Nham tức đến suýt ngất: "Ngươi ——!"
Dưới đài có mấy học sinh thấy tình thế không ổn vội kéo Viên Tử Y: "Viên sư huynh, ngươi... ngươi và Phương tiên trưởng quan hệ tốt, mau khuyên nhủ đi."
Viên Tử Y cười khổ, ngượng ngùng nói: "Ôi... Vốn là Bạch sư huynh kiếm chuyện trước, nếu thua thì chỉ có thể nhận thôi."
Hắn nói nhỏ, nhưng người tu hành đều có thể nghe rõ ràng.
Phương Tri Uyên thầm nghĩ: Viên Tử Y bình thường thành thật đến có chút nhút nhát, nhưng đụng chuyện rất biết chừng mực, không hổ là người tương lai có thể chống đỡ một nửa Thư Viện.
Bạch Quân Nham càng thêm xấu hổ tức giận, đột nhiên cao giọng: "Được! Hôm nay ta nhận thua! Ta hô!"
Hắn nhấc tay, triệu ra tiên kiếm khế ước, ngự kiếm bay lên đỉnh Tàng Thư Các, dọc đường kinh động mấy con chim.
Chỉ mất một lúc, Bạch Quân Nham đứng trên nóc Tàng Thư Các, sau lưng là hoàng hôn buông xuống. Thư sinh trẻ tuổi đỏ mắt, giơ kiếm nói to: "Phương Tri Uyên, từ nay về sau, Bạch Quân Nham ta và ngươi không đội trời chung! Không đội trời chung!"
Phương Tri Uyên mặt không đổi sắc, thong thả hất cằm. Ý là: Ngươi có thể hô, mời.
Bạch Quân Nham hít sâu một hơi, hệt như liệt nữ thất trinh mà nhắm tịt mắt, thần sắc vô cùng bi phẫn, há mồm chuẩn bị hô ——
Ngay thời khắc đó, ánh mắt Phương Tri Uyên tối đi, không còn chút vui đùa nào, lại như lâm trận sẵn sàng nghênh địch.
Nhóm học sinh không ai phát giác ra sự khác thường của Phương Tri Uyên, thế nhưng mọi người nháy mắt đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung, sợ hãi kinh hô. Chỉ thấy chân trời nhợt nhạt đan xen mây hồng như lụa đột nhiên nổi lên sóng gió, tráng lệ mà kỳ lạ!
Trên mái ngói cong xanh đỏ của Tàng Thư Các, luồng không khí vô hình vặn vẹo, một bóng đen to rộng hiện ra, che hết ánh hoàng hôn, không gió tự lay ——
Sách! Đó là một quyển sách cực lớn!
"Cổ Thư tiên sinh!"
"Cổ Thư tiên sinh hiện thân rồi!"
Vô số học sinh từ trong Tàng Thư Các chạy ra, ngẩng đầu nhìn lên. Giữa tiếng lao xao càng lúc càng lớn, quyển sách kia lấy vòm trời làm thư án, từ từ mở ra, chiều cao chừng ba, bốn người trưởng thành gộp lại, chiều rộng càng khó bề ước lượng.
Chất liệu thượng hạng, không phải là lụa cũng không phải là giấy, vô số phù văn thuộc hàng cổ xưa nhất tiên giới nổi lên như nòng nọc bơi lội. Tà dương phủ lên hàng chữ, ánh sáng như bị hút vào trong.
Từ sách cổ vang lên một giọng nói tang thương mà rề rà của một ông cụ: "Gian lận xảo trá, không được phép... Nên bị Thư Viện ta trừng phạt!"
Ngay khoảnh khắc quyển sách xuất hiện từ hư không, Phương Tri Uyên cảm thấy trên người mình như có ngọn núi ngàn cân đè xuống, ép cho nội tạng đau nhói, xương cốt không kham nổi gánh nặng mà phát ra tiếng kẽo kẹt, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Nhưng y cúi mặt, khuất trong bóng tối ở nơi không ai nhìn thấy được, y đang đắc ý tươi cười.
—— Khí linh bảo hộ Thức Tùng Thư Viện, Cổ Thư tiên sinh.
Tương truyền là sinh linh sống thọ nhất tiên giới, có ký ức lâu dài nhất. Nếu muốn tìm kiếm manh mối về người từng phi thăng trong lịch sử, trực tiếp hỏi Cổ Thư là con đường ngắn nhất, hiệu quả nhất.
Nhưng Cổ Thư tiên sinh không dễ dàng hiện hình trước người ngoài. Phương Tri Uyên khi vừa đến Thư Viện cũng mấy lần tới Tàng Thư Các bái phỏng nhưng không hề được đáp lại. Đã vậy, y chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Bạch Quân Nham trùng hợp xuất hiện. Phương Tri Uyên đánh cược Cổ Thư tiên sinh là khí linh chí tôn, kiêu hãnh ngạo mạn, sẽ không chấp nhận chuyện học sinh mình thua một cách bất công bất chính. Thua oan thì thôi, còn trèo lên Tàng Thư Các, nơi Cổ Thư tiên sinh gửi thân, mà khen đại sư huynh nhà khác một trăm lần... Khí linh bình thường còn không nhịn nổi!
"Chiếp chiếp..."
Đột nhiên, thân hình nho nhỏ tròn vo của Tử Vi lăn ra khỏi tay áo Phương Tri Uyên. Nó giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, kéo về hướng Cổ Thư.
Thanh âm già nua kia lại vang lên: "Hồn phách tử tiêu loan này có dị, ắt là nó giúp ngươi..."
Bạch Quân Nham vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Quả nhiên là có vấn đề!"
Phương Tri Uyên cũng không hoảng. Y chịu đựng áp lực trên cơ thể, gian nan hành lễ bái kiến, trầm giọng nói: "Sứ giả Kim Quế Cung Phương Tri Uyên, có việc xin thỉnh giáo Cổ Thư tiên sinh."
Y dứt lời, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Mới tối hôm qua nói chuyện với Lận Phụ Thanh qua thông linh ngọc châu, y còn đùa không chừng hôm nay sẽ tìm được vài thứ hữu dụng, lúc này càng thêm bình tĩnh.
Nhưng cùng lúc, kinh biến phát sinh!
Thanh âm Cổ Thư đột nhiên lạnh băng, trang sách điên cuồng mở rộng che lấp không trung, nổi giận đùng đùng: "Hừ! —— Thì ra là thế! Dám lấy thân thể tử tiêu loan chết giam cầm thần hồn người khác, hay cho tiểu bối ti tiện, hay cho tà thuật bẩn thỉu!"
Lời còn chưa dứt, quyển sách kia như ngọn roi, quất về phía Phương Tri Uyên không chút lưu tình. Đồng tử Phương Tri Uyên lập tức co lại, y chỉ kịp triệu ra Hoàng Dương che chắn chỗ yếu hại trước ngực. Ngay sau đó, y cảm thấy một trận gió ập vào trước mặt, quyển sách khổng lồ đánh lên mặt đao, tựa như sóng biển dữ dội đánh vào một mảnh gỗ. Nháy mắt, lòng bàn chân Phương Tri Uyên lún xuống ba tấc, mái ngói vỡ tan tành. Cả người y bị đẩy lùi về phía sau, bàn chân kéo ra hai rãnh sâu. Bụi đất, ngói vỡ, hoa cỏ... đều bay loạn.
Sức mạnh khổng lồ đáng sợ không cách nào ngăn cản. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đám học sinh còn đang ngơ ngác, chớp mắt một cái đã thấy Phương Tri Uyên bị đập mạnh vào vách tường Tàng Thư Các, mảng tường nứt ra.
"Khụ...!"
Phương Tri Uyên tái mét, một búng máu đã xộc lên cổ họng, bị y áp trở xuống. Cũng chính thời khắc này, một cảm giác nguy hiểm lạnh băng bò lên khắp sống lưng y.
Phương Tri Uyên mở mắt nhìn lên giữa tiếng kinh hô như binh hoang mã loạn, một gối y chống đất, khi bụi bặm tan dần, y lại thấy quyển sách kia nhào đến công kích mình. Tay nắm chuôi Hoàng Dương đao cứng rắn sắc lạnh, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu y.
—— Nó muốn giết mình.
—— Cổ Thư này cố ý muốn giết mình!
Tại sao? Không nên thế này, như thế này không hợp lý. Phương Tri Uyên không nghĩ ra lý do, nhưng y cũng không nghi ngờ trực giác của mình. Vào lúc Cổ Thư ra tay, y quả thật đã nhận ra, đó là... ý đồ giết người được ẩn giấu khéo léo trong cơn thịnh nộ tột độ.
Đáng tiếc, nhận ra là một chuyện, có thể cản được hay không là một chuyện khác. Cổ Thư tiên sinh là khí linh tiên khí chí tôn vô thượng, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh, Đại Thừa cũng khó mà chống lại uy lực này. Sát khí vừa toát ra, thiên địa lập tức thay đổi, bụi đất mù mịt.
Quyển sách cổ lần nữa mở rộng. Lần này nó che kín hai bên, chắn hết đường lui của Phương Tri Uyên. Trang sách trắng lóa nháy mắt hóa thành lụa đoạt mệnh lao đến siết chặt —— ý đồ treo cổ Phương Tri Uyên bên trong.
Học sinh Thư Viện kinh hãi la hét, mắt thấy bên ngoài Tàng Thư Các sắp có thảm án đẫm máu. Viên Tử Y mặt cắt không còn giọt máu, lại ngược dòng người lao đến, cao giọng hô: "Cổ Thư tiên sinh! Thủ hạ lưu tình! Xin nghe học sinh nói một lời ——"
Một tiếng vang lớn, vách tường ầm ầm khép lại!
Thời điểm mặt trời về tây, cả người Phương Tri Uyên bị bao phủ trong tầng tầng lớp lớp trang sách, phảng phất như một con kiến sắp bị nghiền nát.
Viên Tử Y như rơi vào ác mộng, thanh âm đột nhiên im bặt. Lúc này, đừng nói là các đệ tử bình thường, ngay cả Bạch Quân Nham mới vừa hò hét "không đội trời chung" với Phương Tri Uyên cũng ngẩn ngơ... Có tức giận đến mấy cũng chỉ là thua biện chiến mất mặt thôi, nào đến nỗi muốn lấy mạng người ta như thế?
Hư Vân trước sau nhiều lần có ân với Thư Viện, Phương Tri Uyên tuy lời nói hành động tùy tiện, nhưng y đến Thư Viện ba tháng, kỳ thật cũng không đụng chạm đến ai. Hôm nay tiên khí trấn giữ Thư Viện hiện thân chống lưng cho học sinh, sáng suốt nghiêm minh, chủ trì công chính, lẽ ra là chuyện đáng mừng, nhưng sao lại... sao lại rơi vào cảnh đổ máu thế này?
Đột nhiên, một tiếng loan lạnh lẽo ai oán vang lên phía trên Tàng Thư Các. Có người không khỏi sợ hãi: "Nhìn kìa! Con chim của Phương Tri Uyên..."
Tử Vi đã thoát khỏi giam cầm của Cổ Thư từ lúc nào, linh khí trên người tử tiêu loan vốn ít ỏi mỏng manh, lúc này quay cuồng xông lên tận trời, thanh âm như than khóc. Chỉ trong chớp mắt, Tử Vi duỗi thân dang rộng cánh, hóa thành ánh chớp tím, nhào đến quyển sách đang vây khốn Phương Tri Uyên.
Tiếng gió gào thét, vuốt và mỏ tử tiêu loan đều mang theo tơ tím lấp lánh, ánh sáng giống hệt sao mai trên trời. Nhưng cũng đúng lúc này, thần hồn Cơ Nạp nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của Phương Tri Uyên:
"Đồ ngốc! Ngươi muốn bị lôi về đài Tinh Thần à!? Không thể dùng tinh trận của Tử Vi Các!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro