126. Lưu luyến nhớ thương hoài ngọc vỡ (1)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Lưu luyến nhớ thương hoài ngọc vỡ (1)

Tuyết tan, trăng sáng lẩn mất.

Phương Tri Uyên dựa lưng vào một gốc cây khô bình tâm dưỡng khí. Hai khí âm dương di chuyển khắp toàn thân, từ mười hai kinh lạc đi vào Kim Đan, như cam lộ tắm mát đại địa khô cằn, lặp đi lặp lại như thế.

Lận Phụ Thanh ngồi bên cạnh, an tĩnh nhìn y không chớp mắt. Một lát sau, hắn nâng tay móc lấy dây lụa, chậm rãi cởi huyền bào xuống, tiện đà giơ tay, tấm áo choàng rộng lặng lẽ đáp xuống vai Phương Tri Uyên, cổ áo nhung đen che khuất cằm y.

Hai đứa nhỏ Ngư Hồng Đường và Ngao Chiêu ngồi xa hơn một chút, hứng trí bừng bừng dù không biết nên hứng vì chuyện gì. Thỉnh thoảng chúng lại liếc mắt nhìn sang phía này, tựa hồ đang trông chờ có gì đó xảy ra.

Lận Phụ Thanh lại không có tâm trạng làm gì khác. Đáy mắt hắn tựa như một lớp sương mù sâu xa, lửa giận đã tắt, chỉ còn cảm giác tịch mịch lạnh lẽo.

Ngẫm lại, vừa rồi hắn kích động và giận đến mất khống chế như vậy chẳng qua là vì sợ hãi mà thôi. Một đường xé gió đuổi mây từ Tây Vực chạy đến đây, hắn thân ở trên lưng kim long, thần thức đã chạy trước một bước, nhìn thấy ánh đao tung hoành, nghe được những lời kinh thiên động địa.

Hắn nghe thấy tiếng quát tháo chói tai già cỗi của Cổ Thư: "Người kia, năm đó vì bảo vệ ngươi mà giết Thánh Tử, lừa tiên môn, chiêu âm họa, khiến tiên giới thây chất đầy đồng! Ngươi vẫn không hay biết gì, không biết trên người mình có bao nhiêu món nợ máu!!"

Trong khoảnh khắc đó, Lận Phụ Thanh không biết dùng lời lẽ gì để diễn tả cảm giác của hắn. Trời đất quay cuồng, ngũ lôi oanh đỉnh, cõi lòng tan nát... hết thảy đều không đủ. Hắn nằm trên lưng kim long, từ đỉnh đầu đến mũi chân đều rét run, thậm chí còn nghe tiếng thần hồn mình ở sâu bên trong phát ra tiếng vỡ vụn.

... Đó từng là bí mật tối tăm mà hắn giấu sâu trong xương tủy, là tâm ma mà hắn cam nguyện chịu đựng như thiêu thân lao đầu vào lửa. Dù cho đời này hắn đã nhìn thấy rõ ràng, đã biết cái gọi là tiên họa chính là do đám thiên ngoại nhân cố ý tạo ra, thế nhưng hắn vẫn như cũ, không dám để Phương Tri Uyên biết được chân tướng năm đó.

Suy cho cùng, làm sao có thể biện bạch? Đời trước tiên giới chìm trong tai ương là thật, rất nhiều người phải chết là thật, hắn đọa ma cũng là sự thật.

Vậy nên hắn sợ. Không chỉ có nghĩ đến mới sợ, mà còn bất an với chặng đường kế tiếp.

Trong thời khắc sinh tử, Phương Tri Uyên chọn tự phong thính giác trước mặt Cổ Thư, đó là vì không muốn tinh thần mình bị địch quấy nhiễu. Nhưng sau này, hắn tin rằng Phương Tri Uyên sẽ không thể xem như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Thời gian dần trôi, mặt trăng lặn xuống, đỉnh núi sáng dần. Lận Phụ Thanh sắc mặt vẫn luôn nhợt nhạt, không biểu hiện thái độ gì rõ ràng, móng tay bấm vào thịt mềm trên ngón tay mình.

Mình còn có thể giấu bao lâu? Cổ Thư này lai lịch như thế nào? Tại sao đời trước không thấy khí linh này có động tĩnh gì, đời này lại một tràn nói toạc ra hết thảy? Nó lấy được thông tin gì từ thiên ngoại nhân, hay chính nó là thứ đồ gì trong tay bọn chúng?

Bên cạnh truyền đến động tĩnh rất khẽ, Phương Tri Uyên tỉnh rồi. Một tay y hợp lại trường áo trên người, ngửa mặt nhìn trời, vô cùng tươi tỉnh: "Trời sáng rồi?"

Lận Phụ Thanh lạnh nhạt: "Ngươi biết sai chưa?"

"Ta sai rồi..." Phương Tri Uyên kéo áo khoác ngoài xuống gấp lên khuỷu tay, đứng lên bước đến cạnh hắn, "Lần trước ta đánh ngươi quá nhẹ, ta sai rồi."

Y vòng ra sau lưng Lận Phụ Thanh, giũ huyền bào bọc lên bờ vai mảnh khảnh của Ma Quân.

"Đừng chạm vào ta." Lận Phụ Thanh nhìn thằng phía trước. Từ nơi này có thể nhìn thấy ánh ban mai mỏng manh dâng lên từ chân núi.

Ngọn núi bị tàn phá nặng nề, thực vật chết khô vặn vẹo như những bộ xương bàn tay duỗi năm ngón hướng lên trời.

"Vẫn chưa nguôi giận? Vậy sao ngươi không đánh tiếp đi?"

Phương Tri Uyên hết sức không vui, tiện đà duỗi tay ôm lấy vòng eo Lận Phụ Thanh, siết chặt: "Chậc... Ta còn không biết sư ca có thể hung dữ như vậy."

Lận Phụ Thanh lạnh lùng đẩy y: "Cút."

Phương Tri Uyên cười: "Ta nhớ ngươi, cho ta ôm một chút."

Lận Phụ Thanh không đẩy nữa, nhưng vẫn không quay đầu lại. Phương Tri Uyên gác cằm lên cổ hắn, hai người cứ như vậy im lặng ngắm mặt trời mọc.

Dưới một bóng cây phía sau, Ngư Hồng Đường hai mắt sáng bừng, túm Ngao Chiêu kề tai nói nhỏ: "Ta còn cho rằng bọn họ sẽ hun nhau, sao không hun vậy?"

Ngao Chiêu mặt đỏ như bốc cháy nhưng cũng kìm nén thanh âm phấn khích: "Ừm —— Kỳ thật, kỳ thật chủ nhân và Ma Quân bệ hạ đánh nhau cũng rất đẹp mắt."

Ngư Hồng Đường hí hí cười: "Hun nhau vẫn đẹp hơn, hoặc là đánh nhau trên giường cũng được."

"?" Tiểu kim long Ngao Chiêu ngây thơ thuần khiết như nước Đông Lưu Hải, nghe vậy bối rối, chẳng hiểu ra làm sao.

Đáng tiếc, đến cùng Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên không hun nhau, đương nhiên cũng không đánh nhau, hay là... "đánh nhau" gì cả.

Đến khi trời sáng hẳn, Phương Tri Uyên rốt cuộc mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi vứt Sâm La Thạch Điện rồi à?"

Lận Phụ Thanh đáp: "Không sao, có Diệp Phù ở đó."

Phương Tri Uyên: "Diệp Phù? Kiếm Thần Diệp Phù?"

Lận Phụ Thanh nói sơ lược chuyện hắn tương ngộ Diệp Phù thế nào.

Phương Tri Uyên liền nói: "Nguy cơ ở Tây Vực vẫn còn, ngươi cũng không yên tâm giao Tuyết Cốt Thành cho Cố Văn Hương quá lâu, ngươi phải quay về."

"... Tri Uyên," Ánh mắt Lận Phụ Thanh khẽ động, ngón tay đặt lên mu bàn tay Phương Tri Uyên đang ôm mình, "Ngươi cùng ta về Tuyết Cốt Thành đi."

Phương Tri Uyên lẳng lặng nhìn hắn: "Chuyện ta muốn tìm hiểu vẫn chưa tìm ra, sư ca."

Lận Phụ Thanh trầm tĩnh quay lại: "Ngươi muốn tra cứu chuyện phi thăng, đã biết không tra ra; ngươi muốn hỏi Cổ Thư, đã biết Cổ Thư là địch; ngươi thấy hai vị chấp chưởng Thư Viện lánh đời không ra mặt, còn phô trương thanh phế phá Nguyên Anh..."

Hắn dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: "... Ngươi còn muốn thế nào, Phương Tri Uyên? Ngươi một hai muốn ta phải đi nhặt xác cho ngươi sao."

Phương Tri Uyên đột nhiên sặc một ngụm gió, nghĩ thầm: Sao hắn nói chuyện hệt như Ngư Hồng Đường vậy?

Lận Phụ Thanh lại nói: "Tại sao lại làm bừa như vậy? Tại sao khăng khăng muốn phá cảnh lúc này?"

Phương Tri Uyên ra vẻ tức giận: "Ngươi còn dám hỏi? Ngay lúc yêu thú triều bạo động ngươi lại cắt đứt liên lạc, ngay cả hơi thở cũng không cho ta nghe, ngươi bảo ta phải nghĩ thế nào?"

Lận Phụ Thanh hơi cong môi: "Thấy chưa? Chúng ta tách ra, ngươi hở chút là lo lắng bất an, ta cũng không thể yên tâm về ngươi, còn không bằng đi cùng nhau."

"..."

Phương Tri Uyên day day giữa mày: "Được rồi, ta nói không lại ngươi."

Lận Phụ Thanh khóe mắt hiện lên ý cười, dịu dàng nói: "Đúng vậy, không ai nói lại ta, vậy nên nếu trong lòng ngươi có khúc mắc gì... không ngại thì nói với ta."

Phương Tri Uyên cảnh giác thoái lui một chút: "Khúc mắc gì?"

Lận Phụ Thanh: "Cổ Thư nói gì với ngươi?"

Phương Tri Uyên lắc đầu cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì."

Lại nói: "Ta không biết, thứ vớ vẩn đó hồ ngôn loạn ngữ, ta cái gì cũng chưa nghe."

Lận Phụ Thanh kiên trì: "Nhưng ta đã nghe. Ta nghe nó nói, âm mệnh họa tinh là thanh đao thiên ngoại thần rèn nên, nói huyết tai tam giới ở đời trước là từ ngươi mà ra."

Phương Tri Uyên khẽ run, động tác nhỏ đến mức khó phát hiện được. Y cố gắng trấn định: "Vậy... Vậy thì sao? Ngươi..."

Lận Phụ Thanh: "Ta cảm thấy thật nực cười."

"..."

Lận Phụ Thanh ấn bàn tay xuống đất, dưới gốc cây khô hai người đang ngồi nổi lên một trận cách âm.

"Tri Uyên, ngươi còn nhớ thời điểm chúng ta lần đầu gặp nhau là thế nào không?"

"... Ta muốn quên cũng không được."

"Tốt, ngươi nói ta nghe đi."

"Lúc đó là đêm khuya, ở trên Lâm Hải. Chân trời có ánh trăng, ta nhớ trăng đêm đó rất sáng, sóng biển điều phản bạc." Phương Tri Uyên rũ mắt, giọng nói trầm ấm dịu êm, "Ngươi đạp Đồ Nam mà đến, một thân xiêm y trắng tuyết, ngươi... đẹp đến không giống người thật, mà như từ tranh họa bước ra."

Lận Phụ Thanh nhíu mày: "?"

Phương Tri Uyên tiếp tục say sưa: "Ta còn nhớ rõ kiếm chiêu của ngươi, nhất nhất in dấu trong mỗi đợt sóng biển... Ta chìm xuống biển, khi ý thức mơ hồ, trong tầm mắt đều là gợn sóng cùng kiếm quang, ta còn tưởng là tuyết rơi, ngươi là tiên đồng hóa thân từ tuyết."

"..."

Ma Quân nghi hoặc nhìn chằm chằm Phương Tri Uyên, mờ mịt nghĩ thầm: Lúc đó ngươi chỉ còn một hơi tàn, trong đầu rảnh rỗi suy nghĩ vớ vẩn gì vậy!?

Phương Tri Uyên lại thấp giọng cười: "Sau đó... ta nhớ ngươi thu kiếm, một tay nắm lấy tay ta, sau đó chuyển thành hai tay, bế ta ra khỏi lòng biển... Lúc đó ta nửa tỉnh nửa mê, cứ cho rằng đây không phải là thật, còn mê man nghĩ ngươi sạch sẽ như vậy, quần áo trắng thuần như vậy, bị ta làm bẩn, thật đáng tiếc..."

"—— Đủ rồi đủ rồi, câm miệng!" Lận Phụ Thanh rốt cuộc xấu hổ đến không chịu nổi, "Nói nhảm gì đâu không!? Ai mượn ngươi khen ta, nói về ngươi ấy!"

Phương Tri Uyên rất ư là bất đắc dĩ: "Ta? Lúc đó ta chết tới nơi rồi, có gì để nói đâu?"

Lận Phụ Thanh lập tức giơ tay: "Đúng rồi, chính nó, dừng lại. Chỉ một câu này là đủ, ngươi đừng nói gì nữa."

Phương Tri Uyên: "..."

"Ta vốn dĩ muốn nói với ngươi," Lận Phụ Thanh hắng giọng, "Năm đó khi chúng ta gặp nhau, ngươi mạng treo chỉ mành. Sau đó trải qua vô số hiểm cảnh, ngươi lòng vòng ở quỷ môn quan bao nhiêu lần rồi tự ngươi cũng biết."

"Nếu ngươi thật sự là bảo bối của thiên ngoại thần, là thần binh bọn họ dùng để đối phó với tiên giới, bao nhiêu năm như vậy chẳng lẽ không ai đến nhìn ngươi một cái? Vương Chiết cũng không lý gì tàn nhẫn hạ sát chiêu với ngươi hồi Kim Quế Thí."

"... Vậy nên, ngươi không phải." Lận Phụ Thanh nghiêm túc nhìn Phương Tri Uyên, ánh mắt tựa hồ nhìn thấu đến tận đáy lòng, "Trước kia lẫn sau này, ngươi đều không phải."

Hắn siết lấy tay Phương Tri Uyên, thanh âm cũng trở nên dứt khoát: "Nếu ngươi ở trong cuộc không nhìn thấy rõ ràng, ta có thể giảng giải cho ngươi nghe ngàn lần vạn lần, Tri Uyên, hiểu chưa?"

Phương Tri Uyên hơi giật mình.

Một lúc sau, y trở tay nắm lấy tay Lận Phụ Thanh, khàn khàn nói: "... Ừm, ta không phải."

Lận Phụ Thanh mỉm cười: "Ta cho ngươi một thứ."

Hắn chìm vào thức hải, thần hồn vẫn tĩnh tọa sâu trong hồ sen. Qua một trận kinh động vừa rồi, thần hồn hắn nứt ra một đường nhỏ, sau nửa đêm điều tức đã gần như bình phục. Lận Phụ Thanh động ý niệm, thần hồn nâng tay, đầu ngón tay cắm vào ngực mình. Hắn nhịn đau bấm tay, xé mở vết nứt sắp khép miệng.

Phương Tri Uyên lập tức cảm thấy không đúng lắm, trên mặt rút sạch huyết sắc: "Ngươi làm gì vậy!?"

Y siết chặt vai Lận Phụ Thanh, hắn lại bình tĩnh mở lòng bàn tay ra, trong đó là một mảnh hồn nhỏ đang lóe lên sự sống. Dưới ánh mắt kinh giận của Phương Tri Uyên, mảnh hồn vỡ dần ngưng tụ thành một nụ hoa, sắc hồng nhạt lan ra từ đài hoa, thoạt nhìn trông như một giọt tâm huyết.

Cơn gió không biết khởi nguồn từ đâu thổi qua khắp nhân gian, trong lòng bàn tay trắng nõn nở rộ một đóa hồng liên, dậy hương thơm nồng.

"Thấy không, đây chỉ là một mảnh hồn vỡ rất nhỏ, không mang ý thức của ta, cũng không khiến hồn phách ta thương tổn." Lận Phụ Thanh nhướng mày, búng tay một cái, hồng liên nhập vào giữa mày Phương Tri Uyên, "Thức hải của ngươi quá trống trải, không thú vị. Sư ca cho ngươi một đóa hoa."

Hồn hóa hình, lặng lẽ cấy vào thức hải. Đó là một đóa tâm hoa.

Lận Phụ Thanh nói hồn phách không tổn thương, Phương Tri Uyên vẫn đau lòng muốn chết, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Lận Phụ Thanh đều đều nói: "Ta sợ ngươi suy nghĩ lung tung, nếu ngươi rảnh rỗi suy nghĩ lung tung, còn không bằng nghĩ đến ta này."

Phương Tri Uyên tức giận: "Ta nghĩ đến ngươi còn chưa đủ sao? Ta đồng ý cùng ngươi về Tuyết Cốt Thành, được chưa!?"

Lận Phụ Thanh đột nhiên đứng dậy, triệt trận cách âm, gọi Ngư Hồng Đường và Ngao Chiêu: "Đi thôi, Tiểu Hồng Đường, Chiêu Nhi! Chúng ta đi Tây Vực."

Nói xong, Ma Quân như suy tư gì mà nhìn thoáng qua chân trời.

... Sắc trời xanh nhạt, mây trắng như bông, có vẻ an hòa yên ổn.

Đời này, Phương Tri Uyên phá cảnh cũng giống như lúc hắn kết song Nguyên Anh dưới đáy Âm Uyên, từ đầu đến cuối không hề có lôi kiếp.

......

Ngao Chiêu bay lên, thuận gió đi về hướng tây.

Tấm lưng kim long rộng lớn, ba người ngồi thoải mái. Ngư Hồng Đường dụi vào lòng Lận Phụ Thanh làm nũng, hắn không tránh được, bèn nói Phương Tri Uyên liên lạc với Diệp Tứ Tống Ngũ, ít nhất báo cho bọn họ biết Ngư Hồng Đường đang ở đây.

"Nhị, nhị sư huynh!"

Rất nhanh, Diệp Hoa Quả kinh hoảng tiếp thông linh ngọc châu, lắp bắp khai ra chuyện Ngư Hồng Đường trốn đi còn mình thì đuổi theo.

"Ngốc à..." Phương Tri Uyên thật hận sắt không thành thép, "Ngươi ngốc thì thôi, nghĩ Ngư Hồng Đường cũng ngốc giống ngươi sao? Nó đã mất công lén chạy ra ngoài, còn để lại đường đi nước bước rõ ràng cho ngươi đuổi theo chắc!?"

Diệp Hoa Quả khóc không ra nước mắt: "Tiểu Hồng Đường! Sao lại, sao lại làm vậy!"

Ngư Hồng Đường nghe thấy bèn từ trong lòng Lận Phụ Thanh bò vào lòng Phương Tri Uyên, cách thông linh ngọc châu le lưỡi làm mặt ngáo ộp với sư tỷ ngốc.

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: "Được rồi, hiện tại Tiểu Hồng Đường và Phương Tri Uyên đều ở chỗ ta, muội không cần lo lắng. Tây Vực không phải chỗ an toàn, muội một thân một mình ta không yên tâm, mau trở về Hư Vân đi."

Diệp Hoa Quả run run: "A, được, được rồi... Vậy để muội báo Tống Ngũ một tiếng, mọi người bảo trọng một chút! Nếu, nếu đan dược không đủ, muội nói Tống Ngũ dùng pháp bảo đưa sang!"

Thông linh ngọc châu tối đi, Phương Tri Uyên vòng tay sang ôm vai Lận Phụ Thanh: "Sư ca, ta tính rồi, bây giờ chúng ta đến đó hẳn là cũng xấp xỉ thời gian Kim Quế Cung đến cứu viện. Ngươi đoán xem ai đến trước một bước?"

Lận Phụ Thanh ghét bỏ hỏi: "Kim Quế Cung chậm chạp như vậy sao? Ta đi tới đi lui một vòng rồi."

Phương Tri Uyên lắc đầu: "Ngươi nghĩ sao vậy? Lỗ Khuê Phu vướng víu đủ thứ, lại phải mang rất nhiều tu sĩ tiếp viện, đến Tây Vực còn phải đột phá yêu thú triều mới vào được, tất nhiên không thể nhanh hơn tiểu long."

Lận Phụ Thanh gật gù, lại cười nói: "Lỗ Khuê Phu và Sài Nga cũng lâu rồi không gặp, không biết đến lúc đó sẽ làm trò gì."

Ngư Hồng Đường ngón tay nghịch đuôi tóc Lận Phụ Thanh, chậm rì rì nói: "Kỳ lạ thật, từ lúc nào các ca ca đột nhiên biết nhiều ngươi như vậy?"

Lận Phụ Thanh thần sắc thản nhiên: "Đoán xem?"

Một hồi câu được câu chăng mà trò chuyện như vậy, kim long đã bay ra khỏi địa hạt Ly Châu, đến gần biên giới Lục Hoa Châu. Đúng lúc này, Ngao Chiêu đột nhiên khựng lại, "Hơ?" một tiếng.

Phương Tri Uyên lập tức hỏi: "Sao vậy?"

Kim long khẽ nghiêng đầu, lại xoay một vòng trên không trung, có chút rầu rĩ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải chứ, sao không cảm thấy gì nữa? Rõ ràng mới rồi..."

Ngao Chiêu do dự một chút: "Có lẽ tiểu long nghĩ sai."

Lận Phụ Thanh ngồi dậy: "Không sao, cứ nói đi, ngươi cảm nhận được cái gì?"

Ngao Chiêu nhỏ giọng: "Tiểu long vừa rồi hình như cảm giác được một chút khí tức của Hồng Diệu đại vương... Nhưng mà hiện tại không tìm thấy được nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro