145. Mệnh số trước sau nghiền tuyết cốt (2)
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Mệnh số trước sau nghiền tuyết cốt (2)
Khổ hình lại khởi động.
Âm khí như dòng nước một lần nữa chảy ngược, sự lạnh lẽo từ âm thạch bùng nổ, đâm vào Ma Quân đang chết ngất trên hình giá.
"A...!" Cả người Lận Phụ Thanh như bị nổ mạnh, cơn đau bức cho hắn hai mắt trợn trừng, chỉ là đồng tử hoàn toàn tan rã, trống rỗng, cái gì cũng không có. Cánh môi trắng bệch run rẩy, thở ra cũng khó khăn. Máu đen lại ào ạt tràn ra.
Trong địa lao, mùi máu tươi lại ập lên, hi vọng nhỏ nhoi bị dập tắt, hóa thành hàng ngàn mũi dao hủy diệt ý chí mọi người.
"Quân Thượng... Quân Thượng!!"
"Khốn nạn, ta giết ngươi!!"
Tiếng gào thét điên cuồng của cựu thuộc hạ và thần dân đã không còn vào được trong tai Lận Phụ Thanh, những gương mặt phẫn nộ cùng khóe mắt như muốn nứt ra cũng không đến được trong tầm mắt hắn.
"A... A..." Hắn đã không còn ý thức, dù cắn chặt răng, tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn thoát ra khỏi cổ họng, thanh âm rách nát, ánh mắt càng lúc càng loạn.
Âm khí mãnh liệt cuộn trào, đánh sâu vào cơ thể. Thân hình mảnh mai của hắn rốt cuộc không chịu nổi loại tra tấn này, giãy giụa như bị ném vào gai sắt, xích vàng va vào nhau vang lên tiếng đinh đang. Tiếng động như cơn mưa rào, càng lúc càng dồn dập, leng keng lanh canh, liên miên không dứt...
Thiên ngoại thần phá ra cười. Ngô Thượng bước đến trước hình giá, giơ tay bóp chặt khuôn cằm đầy máu của Lận Phụ Thanh: "Mở miệng xin tha, gọi toàn bộ ma tu trở về thành cứu ngươi, ta sẽ dừng dòng âm khí lại."
Hắn mắt gã mang theo chút mê hoặc: "Bằng không... vẫn có thể đổ thêm."
Đau đớn cùng rét buốt kích thích từng sợi thần kinh, thần trí Lận Phụ Thanh cơ hồ điên đảo, khi tụ khi tan, hắn chỉ có thể mím chặt môi hòng không phát ra tiếng.
Hắn không thể...
Hắn là đế quân, nếu lúc này sụp đổ trước mặt mọi người, làm trò khóc lóc xin tha... hắn sợ ma tu ở đây đều sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ là hắn thật sự không dung chứa thêm được nữa, âm khí cắn xé lục phủ ngũ tạng, cả người vô thức co giật. Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi...
Ý thức của Lận Phụ Thanh còn đang giãy giụa bên bờ vực, cơ thể hắn đã chạm đến cực hạn, rốt cuộc không thể dẫn âm khí vào người được nữa. Lượng âm khí trong móc sắt tàn nhẫn đổ vào cơ thể hai mẹ con đang quỳ bên dưới Ma Quân ——
Đầu tiên, một tiếng trẻ con hét thảm đến tê tâm liệt phế vang lên.
Là con gái của vệ trưởng kia. Đứa nhỏ chỉ chừng bốn, năm tuổi, vẫn luôn sợ sệt co rúm. Đến lúc này, thân hình nhỏ bé kia đột nhiên giật bắn lên, giống một con thỏ bị ném sống vào chảo dầu sôi.
"Á!! Mẹ, mẹ ——"
Đứa bé la hét thảm thiết, cả người quay cuồng, liên tục đập đầu xuống đất. Sau lưng nó bị cắm móc sắt vào chỗ trí mạng, âm khí xâm nhập từ nơi đó, lan ra toàn thân.
"Đau, đau quá!! Mẹ, cứu Đào Đào... cứu Đào Đào..."
Phần lưng cô bé nhanh chóng hư thối, lộ ra xương trắng. Nó trợn mắt, ôm ngực nôn ra máu, thảm không nỡ nhìn.
Người mẹ tóc tai rối bù, ôm chặt lấy đứa nhỏ, lệ rơi đầy mặt: "Con gái, con gái... Mẹ ở đây, mẹ đang ôm con đây..."
Lận Phụ Thanh giãy giụa, kinh mạch hắn bắt đầu đứt rời, máu thịt liên tiếp nổ tung, từng mảng đỏ tươi vẩy khắp hình giá. Những vết cháy đen lan lên trên mặt, mí mắt nặng như rót chì, khó khăn hé ra một chút.
Trước mắt... dường như trời đổ mưa, hơi nước mơ hồ.
"Đào Đào, con ngoan của mẹ..." Thiếu phụ toàn thân run rẩy, đôi tay đặt trên cổ cô bé, muốn giúp nó kết thúc trận giày vò thống khổ này, nhưng còn chưa kịp làm gì, âm khí cũng đổ vào người cô. Cô hét thảm một tiếng, tê liệt ngã xuống, rốt cuộc không có sức động đậy.
Trong nhà lao tăm tối, thiên ngoại thần chấp chưởng hành hình mồ hôi lạnh chảy ròng tòng: "Thần tôn, ma chủng này có vẻ, có vẻ thật sự không chịu nổi nữa... Kinh mạch đều đứt rồi..."
Người mắt vàng nhìn Lận Phụ Thanh bằng ánh mắt gần như là hốt hoảng. Gã không dám tin giống loài thấp kém ở hạ giới lại có thể bị âm khí tra tấn đến mức này mà không hề hé miệng.
"Người này phải đưa về thượng giới. Nếu hắn chết, Tôn chủ nhất định sẽ trách tội."
Ngô Thượng lại không hề để ý: "Vậy lấy một viên trấn hồn đan treo mệnh cho hắn."
Gã nheo đôi mắt vàng, rất không kiên nhẫn nói: "Không phải Lận Ma Quân mạnh miệng lắm sao? Hôm nay ta phải nghe được hắn hô lên hai chữ 'cứu mạng'!"
"Nhưng... mấy ngày nay hắn đã cách quãng nuốt ba, bốn chục viên trấn hồn đan rồi, sợ là, sợ là..."
"Sợ cái gì? Đây là cái đỉnh lô tuyệt diệu nhất, sao mà dễ dàng hỏng được."
Rất nhanh, Lận Phụ Thanh bị bẻ miệng, đút đan dược vào, viên thuốc cùng máu trong miệng trôi vào cuống họng.
Ngô Thượng thưởng thức một khối âm thạch trong tay, âm trầm nói: "Ta muốn ngươi tỉnh táo mà xem con dân ngươi chết như thế nào. Đó là kết cục của việc dám làm trái ý thần."
Dứt lời, âm thạch trong tay gã không chút lưu tình đập vào ngực Ma Quân, chui thẳng vào miệng vết thương đầm đìa máu tươi ——
"—— A...!" Lận Phụ Thanh hai mắt trợn trừng, tia sáng yếu ớt cuối cùng sâu trong đáy mắt run rẩy dữ dội, máu tràn ra từ khóe mắt.
Nhưng hắn cũng chỉ rên một tiếng như vậy thôi.
Ngô Thượng có chút tức giận, đột nhiên bóp chặt cổ hắn, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng, đâm âm thạch vào miệng vết thương thêm nửa tấc: "Cảm giác thế nào? Ma Quân bệ hạ có xin tha hay không?"
... Lận Phụ Thanh không giãy giụa nổi nữa, thân hình mảnh khảnh thỉnh thoảng co giật trong vô thức, chỉ nôn ra máu, vẫn không mở miệng. Một lúc sau, nhịp tim hắn lại nổ tung dưới dòng âm khí bạo liệt, xích vàng leng keng va vào nhau... Hắn chợt nghe thấy rất nhiều tiếng khóc lóc từ xa xăm truyền lại.
Lại nghe có tiếng nói ở rất gần mình, nức nở: "Quân Thượng... ngài kêu đi, ngài lên tiếng đi..."
"Chúng thần không đành lòng, ngài đừng cố gắng chống đối đám người này nữa..."
... Buồn cười thật, Lận Phụ Thanh thầm tự giễu. Hắn thế mà cũng sinh ra loại ảo giác yếu đuối như thế này, quả nhiên vẫn sợ đau.
Cũng vào lúc đó, Lận Phụ Thanh mông lung cảm thấy đau đớn trên cơ thể mình đã giảm đi một chút, hắn thậm chí nghĩ rằng mình có thể tiếp tục chống chịu...
Tầm nhìn ngày càng mơ hồ, trước mắt là bọt nước trắng xóa. Trong cơn mê man, hắn dường như trở về Thái Thanh Đảo, quấn mình trong lớp áo trắng, gối đầu lên Đồ Nam, nằm ngủ dưới bóng cây. Hắn nửa mơ nửa tỉnh, nghe Tuân Tam đánh đàn, chợt nghe tiếng đàn đứt dây.
Cảm giác đau nhức kéo hắn trở về với địa lao tăm tối ở Tuyết Cốt Thành, thứ vừa đứt phựt không phải là dây đàn, mà là một kinh mạch của hắn. Âm khí nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể rách nát, Lận Phụ Thanh lại sặc ra máu đen, ngón tay như ngọn cỏ khô vô lực rũ xuống nơi hai mẹ con bị cột lại với nhau. Hắn muốn động ngón tay, nắm lấy móc sắt ấy.
Hắn vẫn còn đờ đẫn mà nghĩ: Chỉ cần mình có thể chịu đựng... chỉ cần... không buông tay...
Nhưng ngón tay hắn không nghe sai sử, không thể động đậy. Trong xương cốt máu thịt của hắn, chẳng còn chỗ nào có thể đào ra thêm sức lực, dù chỉ một chút.
"..."
Lận Phụ Thanh hốt hoảng mở to hai mắt. Hắn thử lại một lần, lại một lần, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống một đường, bị máu đen và bóng tối vây lấy. Hắn không hiểu tại sao... chỉ là muốn nắm tay lại thôi lại khó khăn như vậy, đau đớn như vậy. Hắn rõ ràng cảm thấy mình có thể làm được, cần phải làm được, sao lúc này lại bất lực như vậy.
Sức cùng lực kiệt, đau thấu tâm can, nhưng hết thảy đều giống như cát chảy qua kẽ tay. Tất cả những gì mà hắn muốn bảo vệ, từng thứ từng thứ theo gió bay đi, về nơi xa xôi không thể với tới... không thể với tới.
"Thần tôn, ngài xem, hắn khóc!"
Giọt nước mắt như chất xúc tác cho sự hưng phấn trong lòng ma quỷ. Mấy kẻ mắt vàng ở đó, vừa hầu hạ Ngô Thượng, vừa ha hả nói cười. Nhiều ngày như vậy, đế quân bị tra tấn đến thế nào cũng không chịu để lộ ra sự mềm yếu, vô hình trung khiến bọn chúng nôn nóng sốt ruột, thậm chí còn có chút sợ hãi.
"Làm bộ kiên cường bất khuất làm gì, hiện tại còn không phải... Khặc khặc."
"Ha ha ha ha! Hắn sắp không xong rồi, không xong rồi!!"
Vậy nên, bao nhiêu hung tính tàn nhẫn vào thời khắc đó rốt cuộc đều đã được giải phóng, càng lúc càng điên cuồng, như quần ma loạn vũ.
Cuối cùng, mười hai kinh lạc của hắn đều đứt.
An tĩnh.
Hết thảy quy về an tĩnh, như đi vào cõi chết.
Gương mặt Lận Phụ Thanh bị nâng lên một cách thô bạo. Ngô Thượng bắt hắn nhìn quang cảnh trước mắt.
Trên mặt đất ẩm ướt, đứa bé gái đã mềm oặt nằm trong lòng mẹ. Thiếu phụ kia vẫn còn đăm đăm nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp, giống như sắp khóc tới nơi. Nhưng cả hai đều đã là thi thể, bị âm khí phản phệ mà chết.
Ngô Thượng cười ha hả: "Tiếp, mang đám ma chủng hạ tiện trong nhà lao ra đây, treo lên giá, rót âm khí!"
"Sáng sớm mai đem Ma Quân ra treo ngoài cổng Tuyết Cốt Thành, ta xem hắn có mở miệng xin tha hay không!"
Đêm đó chết hơn trăm ma tu.
Toàn bộ mười hai kinh lạc của Lận Phụ Thanh đều đứt đoạn, rốt cuộc không dung nạp được thêm một chút âm khí nào. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cho đến khi nước mắt khô cạn.
=========
"Sư ca!"
"Sư ca... tỉnh lại! Ngươi khó chịu ở đâu!?"
Không biết trầm luân trong quá khứ bao lâu, từ bóng tối vô biên chợt vươn ra một cánh tay vững chãi, ôm chặt lấy hắn. Lận Phụ Thanh mở bừng mắt, cắn răng cuộn người vùi sâu vào trong giường, năm ngón tay siết chặt đệm chăn, tấm chăn gấm thiêu chỉ vàng bị hắn nắm đến nhăn nhúm, ướt đẫm mồ hôi.
Trong bóng đêm mơ hồ lộ ra ánh mắt lo lắng của Phương Tri Uyên. Y vội đến bên giường, xốc Lận Phụ Thanh lên ôm vào lòng: "Sư ca, mở mắt ra... nhìn ta!"
Y lo lắng cho Lận Phụ Thanh nên vẫn không yên giấc, đêm khuya chợt nghe tiếng hô hấp hỗn loạn khó nhọc, y cơ hồ là lập tức bừng tỉnh chạy đến. Lận Phụ Thanh không ngừng thở dốc, trong mắt phủ một tầng sương mù dày đặc.
Hắn gian nan nhíu mày, tiếng nói đứt quãng: "Ta... Ta sai rồi sao..."
Nhưng mà suốt cả hai đời, mỗi bước hắn đi đều là dứt khoát, không oán hận, không hối tiếc. Hắn luôn cố gắng đi thật nhanh về phía trước, không quay đầu, không dừng bước. Hắn luôn tin chỉ cần mình đủ mạnh thì không có gì phải sợ, cả bầu trời sao cũng có thể thu vào trong tay.
Nếu hắn sai, vậy hắn sai ở đâu, sai khi nào ——!?
Thiên hà treo ngược, ký ức điên cuồng ùa về. Sắc mặt Lận Phụ Thanh dần dần tái nhợt, hô hấp càng lúc càng nặng nề. Hắn ho không ngừng, nôn ra rất nhiều máu, dính đầy lên vạt áo của Phương Tri Uyên.
Phương Tri Uyên mặt mày trắng bệch, cả ngón tay cũng run rẩy: "Sư ca... ngươi, ngươi đừng làm ta sợ, nói gì với ta đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro